Chương 6: Tương lai còn dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bận rộn cả buổi sáng, Trường Xuân Cung cuối cùng khôi phục được chút sinh khí. Ngụy Anh Lạc mệt mỏi quá sức, bóp bóp bả vai đau nhức, cũng không thấy hữu hiệu. Trân Châu thấy nàng như vậy, theo thói quen muốn đi giúp nàng, kết quả bị Ngụy Anh Lạc trừng mắt nhìn trở về.

"Nương nương."

Phú Sát Dung Âm chú tâm đọc sách, hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn nàng.

"Nương nương?"

Ngụy Anh Lạc chưa từ bỏ ý định mở miệng lần nữa.

Người nọ như cũ xem nhẹ.

Ngụy Anh Lạc buông tha.

"Trân Châu, truyền thiện đi."

"Vâng."

Ngụy Anh Lạc ngồi xuống, tự rót cho mình ly trà uống một hơi cạn sạch, cảm giác vẫn rất khát, liên tục uống mấy ly mới thấy đủ, ngước mắt trộm nhìn một chút người trước mặt, quả nhiên bản thân lại bị ngó lơ. Nhưng mà, thấy sắc mặt đối phương so với mấy ngày trước có vẻ hồng hào hơn rất nhiều, trong lòng dễ chịu hơn một chút.

"Nương nương, đừng mải nhìn chằm chằm vào sách, nếu không lát nữa mắt lại khó chịu."

Nghe tiếng của Ngụy Anh Lạc, Phú Sát Dung Âm cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, có điều cũng chỉ là thoáng lướt qua rồi lại lần nữa trở về trong sách.

Ngụy Anh Lạc cũng không nản lòng, đứng dậy, dời ra sau lưng nàng, đưa tay nhẹ nhàng nắn bóp xương cổ.

"Nương nương, đừng luôn cúi đầu, một hồi nữa xương cổ lại đau nhức."

Phú Sát Dung Âm phạch một cái gấp sách lại, Ngụy Anh Lạc bị hù cho dừng lại động tác trên tay.

"Ngụy Anh Lạc, bổn cung không cần ngươi bận tâm."

"Vậy Anh Lạc muốn quan tâm ai cũng không cần nương nương bận tâm."

"Cưỡng từ đoạt lý!"

"Ta không có."

"Ngươi... "

Phú Sát Dung Âm đã bao giờ gặp phải kiểu vô lại này, tức đến sắp không nói nên lời.

"Phụt!"

Tiểu Toàn Tử đứng ở một bên không muốn mệnh cười ra tiếng.

"Cười cái gì mà cười!"

"Cười cái gì mà cười!"

Hai người hai miệng đồng thanh, động tác nhất trí nhìn về phía Tiểu Toàn Tử.

Tiểu Toàn Tử bị hai người trừng rùng mình một cái, bất quá may không có bị hù phát ngu.

"Hai vị chủ tử bớt giận, nô tài chỉ là nhất thời không nhịn được."

"Nương nương, đừng nóng giận, chờ lát nữa Anh Lạc liền đi thu thập tên nô tài không hiểu chuyện này."

Phú Sát Dung Âm vốn cũng không tức giận lắm, nhưng mà bị Ngụy Anh Lạc nhắc như vậy, mới nhớ ra, bản thân hình như đúng là đang tức giận với nàng? Giương mắt căm tức nhìn người bên cạnh.

Ngụy Anh Lạc chột dạ vội vàng đổi chủ đề.

"Nương nương, sắp dùng bữa rồi, Anh Lạc giúp người cất sách."

Nói xong cũng không đợi Phú Sát Dung Âm đồng ý, cầm lên cuốn sách bị nàng ném trên bàn, vội vàng chạy về thư phòng.

Trân Châu trở lại liền thấy Tiểu Toàn Tử ra sức nháy mắt với mình, mang theo nghi hoặc đi tới bên cạnh Phú Sát Dung Âm.

"Nương nương muốn dùng bữa ở đây?"

"Bổn cung không muốn ăn."

Trân Châu thầm nghĩ, khẳng định lại là Ngụy Anh Lạc làm nương nương tức giận.

"Nương nương, Diệp thái y căn dặn, nương nương cần đúng bữa ăn uống, như vậy mới có thể khôi phục như trước."

Trân Châu nói, liền ngoắc gọi cung nữ sau lưng tới bày thiện.

Phú Sát Dung Âm cũng không mở miệng nữa, trong lòng nghĩ, lát nữa chờ nàng ta đi ra, mình tuyệt đối sẽ không cho phép nàng ở đây dùng cơm trưa!

Ngụy Anh Lạc từ trong thư phòng đi ra nhìn thức ăn phong phú trên bàn, không nhịn được chảy nước miếng.

"Nương nương."

Ngụy Anh Lạc gọi người nọ một tiếng liền định ngồi xuống bên cạnh nàng, kết quả bị Phú Sát Dung Âm đưa tay ra ngăn lại.

"Trở về Diên Hy Cung của ngươi đi, Trường Xuân Cung không có nghĩa vụ cung ngươi ăn uống."

Ngụy Anh Lạc sửng sốt chốc lát, trong lòng lại buồn cười, nương nương nhà nàng từ lúc nào biến thành nhỏ mọn như vậy?

"Nương nương, Anh Lạc cũng sắp đói đến hôn mê rồi, người bố thí một chút, để cho ta ở đây dùng cơm trưa đi.

Ngụy Anh Lạc không có biện pháp, bản thân nếu lại tiếp tục giằng có với nàng, hôm nay thật không có cách nào ở lại đây dùng cơm. Chỉ đành mặt dày làm nũng với người này.

"Tiểu Toàn Tử."

Tiểu Toàn Tử đứng nghiêm một bên bị Phú Sát Dung Âm đột nhiên điểm danh, xuất hiện dự cảm xấu.

"Nô tài ở."

"Tiễn Lệnh Phi ra ngoài."

Tiểu Toàn Tử biết mà, hai vị chủ tử này đúng là người này ác hơn người kia! Mình nên làm cái gì bây giờ? Tiễn? Vậy quay đầu lại không bị Lệnh chủ tử lột da mới lạ, không tiễn, Hoàng hậu chủ tử này sẽ càng không khoan dung bản thân. Cân nhắc mãi, Tiểu Toàn Tử vẫn là đến gần Ngụy Anh Lạc.

"Lệnh Phi nương nương, ngài... "

Ngụy Anh Lạc không dám gây sự với Phú Sát Dung Âm, nhưng cơn tức này thì phải xả ra mới được, bàn tay liền bép một phát lên trán Tiểu Toàn Tử, cắt đứt lời hắn định nói.

"Nương nương nếu đã không muốn để Anh Lạc ở lại dùng cơm, vậy thì Anh Lạc về trước nghỉ trưa, buổi tối lại tới."

Ngụy Anh Lạc cũng biết, nếu tiếp tục ở lại, bản thân không có cơm ăn đã đành, nếu hại nương nương không có tâm tình ăn cơm, vậy coi như mất nhiều hơn được. Cho nên, dứt khoát mở miệng cáo lui.

"Nô tài cung tiễn Lệnh Phi nương nương."

Tiểu Toàn Tử cuối cùng thở phào.

Ngụy Anh Lạc hung hăng trợn mắt nhìn Tiểu Toàn Tử một cái, mới ra khỏi Trường Xuân Cung.

Ngụy Anh Lạc cứ như vậy tùy tiện đi rồi, khiến cho Phú Sát Dung Âm không thể không ngước mắt liếc nhìn nàng, vốn dĩ còn tưởng người này sẽ mặt dày mày dạn nghĩ hết biện pháp lưu lại dùng cơm.

Nghĩ thì nghĩ, người cũng đã đi xa.

Trở lại Diên Hy Cung, Ngụy Anh Lạc bị cơn buồn ngủ cùng bụng đói quấy rầy, cuối cùng vẫn lựa chọn ngủ trưa một giấc trước. Không chút hình tượng nằm ở trên giường, chỉ trong chốc lát liền tiến vào mộng đẹp.

Hoằng Lịch hạ triều, vốn dĩ dự định trở về Dưỡng Tâm Điện, nghĩ tới Ngụy Anh Lạc, lại vòng vèo đi đến Diên Hy Cung. Không nghĩ rằng bản thân không dễ gì đến một lần, người này lại ngủ như heo, dứt khoát đi thư phòng tìm chút sách qua loa lật nhìn.

Lý Ngọc hầu ở một bên không hiểu, Hoàng thượng nếu đã muốn tới tìm Lệnh Phi nương nương, sao không gọi tỉnh nàng?

"Hoàng thượng, nếu không thì nô tài đi thông báo một tiếng?"

Hoằng Lịch liếc hắn một cái, thái giám chính là thái giám, cái gì cũng không biết.

Lý Ngọc bị Hoàng thượng trừng một cái như vậy, cũng không dám mở miệng nữa, cẩn thận hầu hạ.

"Lý Ngọc."

"Nô tài ở."

"Ngươi nói xem, như thế nào mới được xem là yêu?"

"Nô tài cả gan, ân sủng của Hoàng thượng ngài dành cho tần phi các cung, đối với các nàng mà nói đều là một loại yêu."

Được rồi, hỏi vô ích.

Bản thân sao lại ngốc đến mức hỏi một tên thái giám vấn đề liên quan tới tình yêu?

"Lý Ngọc."

"Có."

"Xoay qua."

"Hả?"

Lý Ngọc không biết bản thân lại nói sai cái gì, chỉ đành nhận mệnh xoay người.

Hoằng Lịch không chút do dự, một cước đá vào trên mông hắn, lúc này mới thu hồi tầm mắt nhìn sách trong tay.


"Hoàng hậu nương nương."

"Đứng lên đi."

Thục Thận nhìn Trân Nhi trong gương như có lời nói, liền mở miệng.

"Nói đi, có chuyện gì?"

Nô tài nghe nói, Hoàng thượng hôm qua thưởng Trường Xuân Cung không ít thứ tốt.

"Chuyện này không phải rất bình thường sao?"

"Nương nương, hiện tại hậu cung này ngài là Hoàng hậu a, vị ở Trường Xuân Cung hiện tại thân phận gì? Dựa vào cái gì được Hoàng thượng ban thưởng?"

Thục Thận buông xuống cây lược gỗ trong tay, hơi suy tính nói:

"Vậy thì thế nào?"

"Nương nương, nô tài chính là cảm thấy ủy khuất thay ngài. Rõ ràng ngài mới là Hoàng hậu, nhưng hoàng thượng cả tháng rồi cũng không thấy tới Thừa Càn Cung một lần."

"Trân Nhi!"

"Nương nương biết tội, Trân Nhi vượt quyền rồi."

"Ngươi nói, trong lòng bổn cung đều biết, tương lai còn dài."

Nói xong trên mặt hiện lên một nụ cười.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net