Tạm biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tan làm, Mai Đình Ân xuống nhà xe đợi Mai Tuệ Hân trước, tránh để mọi người nhìn thấy các nàng đi cùng nhau.

Ngồi vào xe, lúc này Mai Tuệ Hân mới nhớ đến thanh kiếm phía sau. Thanh kiếm này là của Mai Đình Ân đem từ Tây Nguỵ đến.

Mai Tuệ Hân vừa khởi động xe vừa hỏi "Vật đằng sau, em đem theo chi vậy ?"

Mai Đình Ân liền cười đáp "Bán lấy tiền xài a ... ở Tây Nguỵ đồ cổ rất quý ... không biết ở thời đại này còn như vậy không ?"

Mai Tuệ Hân lại phải nhìn Mai Đình Ân với một con mắt khác "Biết kinh doanh ghê ta"

Mai Đình Ân cười cười "Tại lúc đó không nghĩ là sẽ được vào đây làm sớm như vậy ... nên mới đem theo để bán lấy ít tiền"

Mai Tuệ Hân quay đầu ra sau nhìn thanh kiếm, rồi nói "Không ít đâu ...", vì đây là đồ cổ cách hiện tại hơn một nghìn năm, dĩ nhiên giá trị sẽ rất cao.

Mai Đình Ân không hiểu ý của Mai Tuệ Hân "Cái gì không ít ?"

Mai Tuệ Hân thật sự lười giải thích, nên chỉ đáp "Giờ tôi đưa em đến tiệm đồ cổ"

Ở cửa hàng đồ cổ, ông chủ cửa hàng sau khi thẩm định và xác nhận thanh kiếm này thật sự đến từ triều đại Bắc Chu, nên lập tức yêu thích thanh kiếm này bởi vì đây là di vật lâu đời nhất mà hắn từng thấy.

Ông chủ nhìn thanh kiếm rồi nhìn Mai Đình Ân, hỏi "Làm sao cô có được thanh kiếm này ? Thuộc hàng quý đó"

Mai Đình Ân mỉm cười đáp "Là tổ tiên tôi để lại"

Ông chủ gật gật đầu, rồi lại nghĩ Mai Đình Ân và Mai Tuệ Hân còn rất trẻ tuổi, nên có lẽ sẽ không biết được giá trị thật của thanh kiếm.

Cho nên, ông chủ đã cố ý trả giá thấp nhất có thể "Tôi trả 1,000,000 nhân dân tệ"

Mai Đình Ân vẫn chưa nắm rõ đơn vị tiền tệ của thời đại này, cho nên chỉ biết nghiêng đầu nhìn Mai Tuệ Hân.

Mai Tuệ Hân cũng nhìn sang Mai Đình Ân, lắc đầu. Sau đó nàng nhìn ông chủ "Nơi khác đã trả cao hơn, chúng tôi sẽ đến đó", nói xong liền muốn cầm thanh kiếm rời đi.

Nhưng chủ tiệm đã vội vàng cản lại, đành đưa ra giá tương xứng với món đồ "Tôi sẽ thêm ... 1,500,000 nhân dân tệ ... thế nào ?"

Mai Tuệ Hân lúc này mới gật đầu hài lòng, trao đồ và nhận tiền.

Ngồi vào xe, Mai Đình Ân vô cùng hào phóng mà đưa hết tiền cô vừa kiếm được cho Mai Tuệ Hân.

Mai Đình Ân chỉ cười nói "Tôi không tiện giữ nhiều tiền như vậy bên người, chị giữ giúp tôi đi"

Mai Tuệ Hân nhìn Mai Đình Ân "Ngày mai tôi đưa em đi làm thẻ ngân hàng"

Mai Đình Ân "Lại là gì a ?"

Mai Tuệ Hân mở bóp tiền rồi lấy ra một tấm thẻ, đưa cho Mai Đình Ân xem "Nó giống như vậy, tuy nhỏ nhưng có thể đựng được rất nhiều tiền"

Mai Đình Ân trầm trồ "Lợi hại như vậy ?"

Mai Tuệ Hân khẽ cười, thật sự là nàng chưa bao giờ nhìn thấy ai ngạc nhiên đến vậy khi nói về thẻ ngân hàng "Vậy ở thế giới của em, người ta cất tiền như thế nào ?"

Mai Đình Ân đáp "Chúng tôi có một nhà kho riêng để chứa tất cả ngân lượng trong đó"

Mai Tuệ Hân gật đầu "Thẻ ngân hàng cũng giống như vậy ... đợi em có thẻ rồi tôi sẽ nói chi tiết hơn"

Mai Đình Ân vô cùng vui vẻ, nói "Thật ra tôi thấy chị rất tốt bụng và thân thiện, nhưng vì sao ở bệnh viện, tôi lại nghe nói chị rất lạnh nhạt với mọi người ?"

Mai Tuệ Hân nghe hỏi như vậy, nên nàng cũng không biết phải trả lời làm sao. Nàng chỉ biết là bản thân nàng muốn đối tốt với Mai Đình Ân ... Có lẽ là vì Mai Đình Ân cũng có số phận giống như nàng ... cả hai đều là trẻ mồ côi.

"Mỗi khi làm việc thì tôi rất tập trung, cho nên tôi không muốn để điều gì làm ảnh hưởng"

Mai Đình Ân bĩu môi "Nhưng nếu chị vui vẻ với mọi người, tạo được nhiều mối quan hệ tốt thì mỗi khi chị đi làm, chị sẽ thấy đỡ buồn chán hơn a"

Mai Tuệ Hân im lặng, mặc kệ Mai Đình Ân. Thật ra thì bản tính nàng vốn ít nói từ nhỏ, muốn nàng thay đổi liền cũng không dễ.

Chiếc xe lăn bánh, Mai Đình Ân lại nói "Hay mình đi ăn gì đi ? Dù sao hôm nay hai mẹ cũng đi ăn với nhau, chúng ta về sớm làm gì ?"

Mai Tuệ Ân lại bị Mai Đình Ân làm cho nàng phải lên tiếng, vừa lái xe vừa hỏi "Em muốn ăn gì ?"

Mai Đình Ân cười đáp "Chị biết gì ngon thì giới thiệu em đi"

Mai Tuệ Hân im lặng, lái xe đến một siêu thị tiện lợi.

Đi vào bên trong, Mai Đình Ân lại một lần nữa phải trầm trồ bởi vì nơi này cái gì cũng có, ngay cả đồ ăn cũng rất đa dạng ... nhưng điều thu hút Mai Đình Ân nhất chính là đồ ăn đóng hộp ... cô từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên được biết đến những thứ này.

Ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, Mai Đình Ân nhìn vật trước mặt, hỏi "Cái này gọi là mì ly sao ?"

Mai Tuệ Hân gật đầu "Thông minh đó"

Mai Đình Ân mỉm cười hãnh diện "Chị thường đến đây ăn hả ?"

Mai Tuệ Hân gật đầu "Lúc trước tôi hay trực ca đêm nên tôi thường đến đây để mua mì ly đem đến chổ làm để ăn tối cho lẹ"

Mai Đình Ân gật gù "Ở Tây Nguỵ tôi cũng rất thích ăn mì, nhưng bên trong có thịt a"

Mai Tuệ Hân liếc nhìn Mai Đình Ân, sau đó đi mua thêm một phần bò xào.

Sau khi nhìn thấy thịt bò, Mai Đình Ân càng thêm phấn khích "Cám ơn chị"

Mai Tuệ Hân mỉm cười lại với Mai Đình Ân, rồi cả hai cùng nhau ăn mì.

Hai ngày sau, bệnh viện Hiểu Tâm như mọi năm sẽ dành ra một ngày để khám bệnh miễn phí cho người nghèo, được tổ chức hai lần một năm.

Và cũng như thường lệ, các trưởng khoa đều phải đích thân tham gia. Do đó, Mai Tuệ Hân cũng đến, mà Mai Đình Ân ham vui nên cũng xin đi theo Mai Tuệ Hân.

Cứ như vậy suốt một buổi sáng, Mai Tuệ Hân ở đâu thì Mai Đình Ân ở đó, nhờ vậy mà Mai Đình Ân đã học được một ít cách điều trị bệnh của tây y.

Giờ nghỉ ngơi, Mai Đình Ân mệt mỏi ngồi xuống ghế, ngáp một hơi dài.

Mai Tuệ Hân đi đến ngồi bên cạnh, cười nói "Mệt thì về đi"

Mai Đình Ân lắc đầu "Không được, hôm nay tôi đã hứa sẽ ở bên chị cả ngày rồi"

Mai Tuệ Hân nhìn Mai Đình Ân, chuyện này đột nhiên cô ấy tự hứa chứ nàng có bắt ép gì đâu "Thấy em cũng có vẻ thích tây y ?"

Mai Đình Ân gật đầu "Có nhiều cách cấp cứu tạm thời mà đông y không có, nên tôi hơi hứng thú một chút"

Mai Tuệ Hân nghe vậy, liền chỉ thêm một số cách thức cấp cứu tạm thời cho Mai Đình Ân nắm rõ. Phòng trường hợp Mai Đình Ân đi đến những nơi mà xe cấp cứu không thể xuất hiện.

Ở một cái chòi gần đó, Ngọc Huyền, Mỹ Hoà, Minh Hàn, và Niệm Phát lại hy sinh bữa cơm của họ chỉ để dõi theo Mai Tuệ Hân và Mai Đình Ân.

Niệm Phát "Mọi người nói xem, vì sao từ khi bác sĩ Ân đến làm thì lúc nào tôi cũng thấy cô ấy và bác sĩ Hân ở cùng nhau vậy ?"

Minh Hàn vừa chóng cằm nhìn hai người đó, vừa nói "Tôi thấy chỉ có nói chuyện với bác sĩ Ân thì bác sĩ Hân mới chịu cười thôi ... Họ chắc chắn không đơn giản chỉ là quan hệ đồng nghiệp"

Mỹ Hoà lắc lắc đầu "Tôi vẫn không thể tin được là bác sĩ Hân yêu con gái", tuy miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng đã rất ủng hộ cặp đôi này.

Ngọc Huyền im lặng nhìn Mai Tuệ Hân, cảm thấy nàng đã có thay đổi. Chỉ hy vọng là Mai Đình Ân sẽ luôn làm cho Mai Tuệ Hân vui vẻ như vậy.

Quay lại phía Mai Đình Ân và Mai Tuệ Hân, khi cả hai còn đang thảo luận về cách hô hấp nhân tạo thì Trịnh Huy từ từ đi tới, trên tay còn cầm hai ly latte.

Trịnh Huy đứng trước mặt Mai Tuệ Hân, mỉm cười "Chào chị", rồi lại nhìn sang Mai Đình Ân "Chào bác sĩ Ân"

Mai Đình Ân cười đáp lại "Chào bác sĩ Huy"

Trịnh Huy đưa một ly latte cho Mai Tuệ Hân "Em còn nhớ chị thích uống latte, nên mua cho chị nè"

Mai Tuệ Hân nhận lấy "Cám ơn"

Trịnh Huy mỉm cười đưa nước cho Mai Tuệ Hân, rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.

Mai Đình Ân ở bên cạnh, hỏi "Cái đó ngon không ?"

Trịnh Huy ngạc nhiên nhìn Mai Đình Ân "Bác sĩ Ân chưa từng uống latte sao ?"

Mai Đình Ân lắc đầu.

Lúc này, Mai Tuệ Hân đang uống thì dừng lại, đưa ly nước cho Mai Đình Ân "Uống thử đi, tôi nghĩ em thích"

Hành động này làm cho Trịnh Huy nhíu mày bởi vì hắn biết Mai Tuệ Hân không thích ăn chung bát và uống chung ly với người khác ... nàng còn nói như vậy rất mất vệ sinh.

Mai Đình Ân bặm bặm môi, có ý từ chối "Nếu đắng giống lần trước thì sao ?"

Mai Tuệ Hân khẽ cười khi nhớ lại ngày đó "Latte không đắng như cafe, em thử sẽ biết"

Mai Đình Ân im lặng nhìn ly nước, một lúc sau mới đủ can đảm cầm lấy để thử ... sau khi uống xong ... lại tiếp tục uống nữa.

Mai Đình Ân thật sự yêu thích vị nhàn nhạt, pha lẫn chút vị béo này.

Mai Tuệ Hân mỉm cười nhìn Mai Đình Ân, nàng cảm thấy không khác gì một con mèo đang thèm sữa ...

Lúc trở lại làm việc, Mai Đình Ân bất ngờ bị một bầy trẻ em kéo ra chơi cầu tuột cùng chúng, cho nên cô không thể quanh quẩn bên cạnh Mai Tuệ Hân nữa. Tuy nhiên, cô vẫn hay nhìn về phía nàng.

Mà Mai Tuệ Hân trong lúc khám bệnh cho người khác, cũng nhiều lần đưa mắt nhìn Mai Đình Ân đang chơi đùa bên kia.

Ngọc Huyền ngồi bên cạnh, nàng biết là Mai Tuệ Hân từ nãy giờ luôn nhìn Mai Đình Ân. Vì vậy trong lòng cũng đoán được ít điều "Có người nói là học xong tiến sĩ mới tìm người yêu nha"

Mai Tuệ Hân giật mình nhìn Ngọc Huyền "Chị nói gì vậy ?"

Ngọc Huyền mỉm cười "Sao rồi ? Gần đây có phải cảm thấy rất yêu đời ?"

Mai Tuệ Hân nhíu mày nhìn Ngọc Huyền, một hồi sau mới hiểu nàng đang nói cái gì, nên Mai Tuệ Hân chỉ đáp "Em và cô ấy còn nhiều khoảng cách ... em cần thời gian ..."

Ngọc Huyền gật đầu "Cũng đúng, dù sao em và bác sĩ Ân chỉ mới gặp nhau ... chậm mà chắc"

Mai Tuệ Hân không nói thêm gì, nàng chỉ mỉm cười, rồi tiếp tục khám cho bệnh nhân.

Về nhà, Mai Đình Ân nằm trong phòng lại đột nhiên nhớ đến người dân ở Tây Nguỵ, cô thật sự muốn biết cuộc sống của họ có ổn hay không ... và vị hoàng đế tiếp theo sẽ là ai ... người đó có đem lại ấm no cho con dân của mình hay không ... Vì vậy, cô quyết định mở laptop lên để đọc lại lịch sử.

**Ngày 6 tháng 3 năm 580, nạn đói và dịch bệnh ngày càng kéo dài, số người tử vong tăng cao**

**Ngày 9 tháng 3 năm 580, hoàng đế Bạch Vũ Đình điên tiết ra lệnh cho quan binh bắt giết những người bị nghi ngờ có liên quan đến Hắc bang, dẫn đến nhiều gia đình phải chịu cảnh ly tán, tang thương**

**Ngày 11 tháng 3 năm 580, hoàng đế Bạch Vũ Đình nghi ngờ thế tử phương Bắc - Lục Nghi Lam cấu kết với Hắc bang để tạo phản. Liền cho người đến bắt về và bị chém đầu thị chúng**

Mai Đình Ân mệt mỏi gục xuống bàn ... xem ra cô không thể yên phận ở lại đây rồi. Cô phải cứu người dân Tây Nguỵ ... và cứu lấy chính cô.

Chợt bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa ... Mai Đình Ân đứng lên, lấy lại vẻ mặt vui vẻ, đi ra mở cửa.

Nhìn thấy Mai Tuệ Hân, cô liền mỉm cười "Chị chưa ngủ sao ?"

Mai Tuệ Hân gật đầu, nàng sang đây là để đưa cho Mai Đình Ân sách tiếng anh và từ điển để cô có thể học từ từ "Đây là ngôn ngữ thứ hai mà ở thời đại này ai cũng phải biết, em nghiên cứu thử xem"

Mai Đình Ân nhận lấy rồi mở ra xem thử vài trang đầu ... thật sự không hiểu gì cả.

Mai Đình Ân lập tức trưng ra bộ mặt thống khổ nhìn Mai Tuệ Hân "Nhiều vậy a ?"

Mai Tuệ Hân cười đáp "Tôi thấy các tiền bối ngày xưa học thơ văn rất nhanh và còn rất giỏi, nên tôi nghĩ em học thêm một ngôn ngữ chắc cũng sẽ không khó. Nếu có gì không hiểu thì hỏi tôi"

Mai Đình Ân miễn cưỡng gật đầu, thôi thì đem theo về Tây Nguỵ, có thời gian sẽ ngồi xem cho bớt nhàm chán "Dạ"

Mai Tuệ Hân mỉm cười "Ngủ ngon"

Mai Đình Ân cũng mỉm cười đáp lại "Ngủ ngon"

Ngày hôm sau, thay vì Mai Đình Ân đến bệnh viện là để làm việc, nhưng hôm nay cô đến là để nộp đơn xin nghỉ vài ngày.

Mai Lục Anh nhìn tờ đơn, rồi nhìn Mai Đình Ân "Con lại muốn quay về Tây Nguỵ ?"

Mai Đình Ân gật đầu "Con muốn làm sáng tỏ một việc"

Mai Lục Anh thở dài, đúng là không cản được "Trước khi lá bùa chuyển đen ... hãy quyết định bản thân muốn ở đâu"

Mai Đình Ân gật đầu, cười đáp "Cám ơn mẹ và mẹ Huệ Trân vì đã luôn lo lắng cho con"

Mai Lục Anh mỉm cười "Thôi đi đi, để mẹ Huệ Trân của con biết được lại càng khó đi"

Mai Đình Ân "Con sẽ còn trở lại, nhờ mẹ nói với mẹ Huệ Trân hãy yên tâm"

Mai Lục Anh gật đầu, chỉ mong sao Mai Đình Ân đừng cố gắng thay đổi lịch sử.

Đi ra bên ngoài, Mai Đình Ân đi đến phòng làm việc của Mai Tuệ Hân.

Ngồi đối diện nhau, Mai Tuệ Hân để công việc sang một bên, nhìn cô "Muốn hỏi gì sao ?"

Mai Đình Ân lắc đầu "Tôi đến là để từ biệt"

Mai Tuệ Hân một phút im lặng, nàng đương nhiên biết Mai Đình Ân lại muốn đi đâu "Có còn trở lại không ?"

Mai Đình Ân mỉm cười "Chắc chắn"

Mai Tuệ Hân lúc này đã yên tâm hơn một chút, nên chuyển sang tìm hiểu nguyên nhân vì sao Mai Đình Ân muốn về Tây Nguỵ "Ở đó lại có chuyện gì sao ?"

Mai Đình Ân "Khi trở lại tôi sẽ nói chị nghe chi tiết hơn. Bây giờ nói trước sợ bước không qua"

Mai Tuệ Hân gật đầu "Đi đi, bảo trọng"

Mai Đình Ân tươi cười đáp lại "Tạm biệt"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net