62. Em đố kỵ với mọi người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng nói trong lòng Đàm Trác luôn rất nghi ngờ, nhưng chung quy vẫn bị lòng tốt của tiểu đồ đệ làm mờ mắt. Một tuần lễ đầu tiên ở Daegu, bọn họ sáng ra liền mua sắm, tối đến lại lê la tất cả những nhà hàng trứ danh. Mặc nhiên hưởng thụ...

Mặc dù ở cùng một khách sạn, nhưng Jennie hoàn toàn không biết sự hiện diện của Jisoo. Mỗi ngày nàng đều đi dự sự kiện, nếu có thời gian rảnh rỗi đôi khi sẽ cùng Lạc Thần đến một số nơi. Có điều nàng không biết mỗi nơi nàng cùng Lạc Thần đi qua, ít nhiều được bao quát bởi một ánh nhìn đen hơn mực.

" Vui cũng vui thật, nhưng chưa thấy sự thú vị " - Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được thứ Jisoo nói đến là gì? Không phải định nói đến mấy khu phố đèn đỏ?

" Ngày mai liền biết, để yên cho con ngủ "

Tính tình sớm nắng chiều mưa thật khiến người ta đau đầu, kể từ lúc qua Daegu đến nay cứ đến buổi chiều liền không thấy tung tích. Đàm Trác trong lòng không khỏi suy nghĩ, tên tiểu đồ đệ có lén mình đi hưởng thụ " sự thú vị " đó một mình không nhỉ?

----------

Sự kiện ra mắt lần này thuộc về thiết kế đầm dạ hội, đa số khách mời đều là nữ diễn viên, ca sĩ, người mẫu được yêu thích nhất hiện nay. Mỗi người một vẻ, thật khó có thể chọn ra được người đẹp nhất. Chẳng qua nếu như không có mị lực trời sinh hảo hạng, đến với bữa tiệc như thế này sẽ khiến bản thân bị lu mờ.

" Ni Tỷ , em còn tưởng em con mắt hư rồi, quả thật nhìn không ra chị " - ai lại có thể thiết kế ra loại đầm dạ hội xẻ cao đến vậy chứ? Đáng ngạc nhiên là nữ thần băng thanh ngọc khiết lại vận nó vào người.

" Lạc Thần, em nói chị ăn mặc như vậy có phải rất khó coi không? " - tất cả cũng đều là Dung Tỷ, nói nào là phải thay đổi chút ít tạo thêm phần cuốn hút, nhưng như vậy dường như quá phô trương rồi.

" Nếu như em là tình nhân của chị, nhìn thấy bộ dạng chị của bây giờ em sẽ làm hai chuyện " - chị không để ý không có nữ nhân nào đến mời rượu chị sao? Nên nói bọn họ nhận thức rất đúng đắn, đến gần Jennie của lúc này chính là tự đem mình dìm đến thậm tệ.

" ? " - Quả thật rất khó coi sao?

" Một sẽ đem ánh mắt đám nam nhân hiện tại đang vây lấy chị làm cho mù hết, hai sẽ đem chị vào phòng dạy dỗ một phen " - xem bọn họ, xem đám nam nhân bọn họ kìa. Thật đúng là nhìn thấy mỹ nhân cũng quên mất phụ thân tên gì? Tên nào tên nấy nhìn không có chút đứng đắn.

" Thôi đi, chị vẫn nên thay một bộ khác "

Loại đầm dạ hội này được một người bạn của Dung Tỷ đích thân thiết kế riêng cho Jennie, chính vì anh ta trước đây cùng với nàng cũng có giao hảo không ít, không nhận thật không nể mặt. Hôm nay là sự kiện ra mắt bộ sưu tập này, đương nhiên Dung Tỷ muốn Jennie sử dụng nó, tuy rằng nói xẻ có hơi cao một chút nhưng không đến mức phản cảm, ngược lại sự kết hợp khéo léo tạo ra hiệu ứng khoe triệt để đôi chân không tì vết của Jennie. Chỉ là bình thường ít khi nào ăn vận thiếu vải như vậy, làm cho nàng có cảm giác không thoải mái.

" Buổi tiệc cũng bắt đầu rồi, chị cũng thay không kịp. Yên tâm đi lát nữa ngồi vào bàn cũng không ai thấy "

Vốn dĩ giống như Lạc Thần nói, ngồi vào bàn một phần được che khuất nên cũng có thể tạm an tâm. Nếu như không phải cho đến cuối cùng, khi ban tổ chức mời nàng lên trao giải cho nhà thiết kế xuất sắc nhất hôm đó. Được đích thân nêu tên, không muốn lên cũng không thể từ chối. Thôi đi dù sao lên trao giải cũng chỉ có vài phút, có điều vài phút đó cũng đủ lọt vào tầm ngắm của hàng trăm camera ở phía dưới liên tục chớp đèn. Không biết có phải hoa mắt hay không? Ở một góc đám người đang nhìn lên phía nàng, lại bắt gặp ánh mắt khiến Jennie sợ đến có thể ra mồ hôi lạnh a ~

" Ni Tỷ, chị đi đâu? Buổi tiệc còn chưa kết thúc "

Sau khi Jennie trao giải, liền như thể gặp ma gấp rút rời khỏi bữa tiệc, Dung Tỷ có việc nhờ Lạc Thần để mắt Jennie giúp mình, đương nhiên cậu ấm muốn biết có chuyện gì xảy ra với nàng.

" Chị vào phòng thay trang phục khác, em có muốn vào phòng thay đồ nữ không? " - Lạc Thần tốt nhất em nên tránh xa chị một chút, nếu không muốn hoạ từ đâu đổ đến.

" Em không phải dạng nam nhân như lang như sói đó đâu nha, chị đi sớm về sớm "

Dù sao cũng là cậu ấm của Lạc Thị, liên tục bị nữ nhân vây lấy từ tứ phía, quả nhiên vô cùng phiền phức. Cũng không tiện cùng Jennie vào phòng thay đồ nữ, chỉ có thể ở lại tiếp rượu một số nữ nhân có mối quan hệ hợp tác với Lạc Thị.

---------

Không đúng, nhất định là nàng nhìn lầm rồi, Jisoo làm sao lại có thể xuất hiện ở Daegu. Cho dù Diên Hy có hoàn thành xong vai diễn, cũng có rất nhiều công đoạn phía sau, không lý nào lại nhanh như vậy? Jennie mang theo một loạt suy nghĩ, đúng là có chút không đề phòng từ tứ phía. Lúc tay vặn nắm cửa phòng thay đồ được mở ra, lập tức bị một bóng đen nắm chặt cổ tay tiến vào phòng thay đồ cá nhân, chìa khoá cũng rất nhanh bị rút mất, chính xác rơi vào cảnh chim lồng cá chậu.

" Em cũng không phải ma hay quỷ, chị bây giờ mặt không còn huyết sắc là lý do gì? "

Phòng thay đồ cá nhân vốn dĩ không gian vốn hẹp, Jisoo lại tiến lên thêm vài bước, triệt để dồn Jennie vào thế chỉ có thể xem bức tường phía sau làm chỗ dựa. Không biết là do thời tiết làm bức tường kia nhiễm hàn khí, hay loại sát khí đến từ người đối diện càng lúc càng tăng, khiến Jennie một phen cảm thấy mồ hôi đổ dọc sóng lực, lạnh đến có thể doạ chết người a ~

" Tiểu lão công, có gì ra ngoài nói có được không? " - sống chung với sói đương nhiên hiểu rõ thời khắc nào nên cách ly, bộ dạng của Jisoo hiện tại chính là muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống.

" Chị nói xem có được không? " - ánh mắt không nhân nhượng, trong một lúc nghĩ lại tất cả những gì mấy hôm nay chứng kiến, cộng thêm vừa rồi, quả nhiên...

Không biết Jennie ở trong phòng thay đồ có ngủ quên mất hay không? Buổi tiệc cũng sắp kết thúc rồi, lại không nhìn thấy nàng quay lại. Lạc Thần nhất thời nóng lòng đành phải liều thử một phen, da mặt đành phải cố gắng làm dày thêm một chút, tiến đến phòng thay đồ nữ.

" Ni..."

Một câu Ni Tỷ còn chưa kịp gọi, từ phía xa đã bắt gặp bóng dáng đang đi đến. Loại cảm giác này quả nhiên giống với Jennie vừa rồi, chính là gặp phải người còn ám ảnh hơn gặp phải ma. Ngay lập tức quên mất mục tiêu mình đến đây, trong 36 kế đặt mục tiêu hàng đầu là chạy trốn.

" Jiyong? "

Phòng thay đồ nam và phòng thay đồ nữ chỉ cách một dãy hàng lang, việc Jiyong xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ. Dung Vân Ngân sau khi chúc mừng xong người bạn thiết kế kia, muốn đi đến phòng thay đồ thay ra trang phục thoải mái một chút, nhưng chưa kịp vào đã gặp được " tình nhân trên màn ảnh " của Jennie.

" Dung Tỷ lâu ngày không gặp, em có thể mời chị đi dùng bữa không? " - bao nhiêu năm cùng Jennie hợp tác, đối với Dung Tỷ lại xem như người một nhà, quả nhiên không kém phần thân thiết.

" Em muốn mời chị hay muốn mời Tiểu Ni? " - Cây si 14 năm này, không biết đến bây giờ đã từ bỏ ý định nhiều năm đó chưa nhỉ?

" Trừ phi chị không muốn đi với em " - Jiyong mặc nhiên hiểu được ý của Dung Tỷ, nhiều năm đến vậy rồi, ai cũng nhìn ra được chỉ có Jennie vẫn vô tình lãnh đạm.

" Đợi chị một lúc, thay xong bộ trang phục khác đã " - ra bên ngoài dùng bữa cũng không cần quá phô trương với đầm dạ hội, tốt nhất vẫn là một bộ chất liệu thoải mái hơn.

" Vâng "

Trong quá trình đợi Dung Tỷ, Jiyong đành phải đi dạo một vòng quanh đó. Vô tình nhìn thấy một bóng dáng nam nhân lén lút ẩn nấp, bộ dạng như thể không muốn người khác nhìn thấy mình. Nhưng bộ quần áo trên người cậu ta cũng sáng lắm, nhìn cũng đoán ra được là vị cậu ấm nhà nào.

" Biến thái "

Khó trách Jiyong ở trong lòng khinh bỉ Lạc Thần, bởi thứ anh ấy nhìn thấy là hình ảnh cậu ấm này đang lén lút ở một khu vực không dành cho nam. Chỉ tội Lạc Thần cả đời thanh danh vô cùng tốt, lúc chạy trốn lại không nhìn trước nhìn sau. Như thế nào lại nấp sau một chậu cây, nằm ngay trước khu vực vệ sinh dành cho nữ a ~

---------

Lúc Dung Vân Ngân vào phòng thay đồ, lại vô tình chọn đúng căn phòng vẫn đang khoá kín kia. Loại phòng này quả nhiên cách âm không tốt, có một vài âm thanh truyền đến tai chị ấy, quả thật vô cùng ám muội. Chi tiết hơn chính là tiếng thở dốc, lại có phần ngắt quãng. Không phải chứ? Dung Tỷ cả gương mặt bất giác đỏ hết cả lên. Ở phòng bên cạnh đành phải giả vờ ho vài tiếng, cốt để bên phòng kế bên nên giữ ý tứ một chút.

Trong giới giải trí loại chuyện gì không có chứ? Không biết bên cạnh là dạng nam - nữ hay nữ - nữ đang giải quyết chuyện riêng, nhưng cũng không ít những trường hợp thích chọn phòng thay đồ làm điểm " hẹn hò " này. Rất may bình thường chị ấy quản Jennie rất nghiêm khắc, trong lòng Dung Vân Ngân mặc nhiên cảm thấy có sự an ủi. Lúc ra khỏi phòng không quên nhìn lại căn phòng đó, tận cùng cảm thấy lông tơ cũng bị làm cho dựng đứng hết cả lên.

" Ưm... dừng lại "

Đã gần một tiếng trôi qua, kể từ lúc Jennie cảm thấy có chuyện không may đến với mình. Lúc đầu Jisoo chỉ đơn giản cố tình trêu chọc nàng, tay chân có chút không yên phận chạy loạn theo đôi chân bị chiếc đầm xẻ cao đó kích thích. Nhưng khi nghe được cuộc đối thoại bên ngoài, nghe được tiếng của Dung Tỷ cùng Jiyong, lại bắt đầu đem chiếc đầm đó của Jennie dứt khoát trút bỏ. Một tầng nội y không trực tiếp thoát y, rất nhanh đem một chân của Jennie quấn ngang eo của mình.

.

Mặc cho nàng có cố gắng chống cự, nhưng quả nhiên không có kết quả. Hai tay bị một tay của Jisoo cố định trên đỉnh đầu, tuy rằng có vô số oán khí, nhưng chung quy Jisoo vẫn sợ làm tiểu nương tử bị đau a ~. Không nỡ như vậy tiến vào, từ giữa hai chân liên tục tạo ra vô số kích thích từ bên ngoài, càng lúc càng làm cho người bị hại như Jennie tự hận bản thân mình không có tiền đồ, cảm giác mềm nhũn ngày càng đánh úp đến. Cảm nhận được một dòng mật dịch bắt đầu phủ ướt giữa hai chân, cũng là thời khắc vật thể quen thuộc men theo nội y chưa tháo bỏ lập tức tiến vào.

Một tháng hơn chưa trải qua chuyện như vậy, cơ thể nàng càng lúc càng mẫn cảm. Lại còn ở trong tư thế chỉ đứng một chân, thật sự khiến Jennie chỉ biết nhắm mắt không dám nhìn, chỉ có thể dựa vào Jisoo mới không khiến bản thân mình bị ngã mất.

Lực đạo càng lúc càng mạnh, tốc độ lại nhanh đến mức khiến Jennie chỉ có thể cắn chặt môi. Thật không dám tưởng tượng nếu để âm thanh đó thoát ra ngoài, sẽ là loại chuyện kinh động thế nào. Lúc Dung Tỷ bước vào phòng, Jisoo lại càng cố tình đưa thêm một ngón tay khác vào cơ thể nàng. Kích thước này Jennie chưa bao giờ trải qua, nhất thời không kiềm chế được lại để tiếng rên rỉ được dịp thoát ra trong tích tắc.

Cho đến khi bên phòng kế bên có tiếng ho, mới thật sự đem Jennie lấy lại tâm trí tự mình kiềm chế. Tiểu lão công, em muốn chết sao? Em biết rõ Dung Tỷ cũng có mặt ở đây, còn muốn chị...

Không được rồi bụng dưới của nàng nóng như thiêu đốt, co thắt liên tục, cả hai chân đều mềm nhũn. Dung Tỷ chị thay xong chưa vậy? Em chết mất, thật sự sắp không chịu được nữa. Tiểu lão công, nhanh quá, thật sự nhanh quá...

Tiếng đóng cửa vừa vang lên cũng là lúc cả cơ thể của nàng đổ về phía trước, hai cổ tay hoàn toàn được buông lỏng, chỉ có thể dựa vào vòng tay của Jisoo giữ mình lại. Từ giữa hai chân cảm nhận được một cỗ ướt át chịu không nổi, hoàn toàn vô lực ngay cả muốn mắng tên hồ nháo đó một trận cũng không còn sức lực.

Một trước một sau bước ra khỏi phòng thay đồ, nếu như lúc bước vào đây Jennie vẫn còn rất hiên ngang. Bộ dạng của nàng khi bước ra quả nhiên vô cùng thê thảm, chỉ có thể nguỵ trang đến không ai nhận ra, cố gắng men theo bức tường rời khỏi.

Vừa ra được khỏi khu vực hết camera, Jisoo cũng trong trạng thái ngụy trang tầng tầng lớp lớp liền bế nàng rời khỏi. Nếu không với tốc độ như ốc sên lúc này của Jennie, nhất định đến khuya mới có thể về đến nhà.

Vào được đến xe Jisoo, rốt cuộc Jennie cũng chịu không nổi lập tức uất ức đến độ khóc lớn. Khiến Jisoo một phen bị doạ hoảng sợ, cho dù trước đây Ni di có làm nũng cũng không khóc kiểu này.

" Em mạnh tay sao? " - trước nay quả thật chưa từng ở trong tư thế đó, cũng chưa thử qua kích thước đó.

" Jisoo, đến bao giờ em mới có thể trưởng thành. Có phải chị quá nuông chiều em, nên em thật sự có thể hồ nháo ở bất cứ đâu không? " - vừa rồi là ở trong tình trạng nguy hiểm đến cỡ nào, nếu như để Dung Tỷ phát hiện ra sẽ vô cùng tồi tệ.

" Em chính là muốn để Dung Tỷ biết, chẳng những vậy em còn cho tất cả bọn họ đều biết. Bao gồm cả tên Lạc Thần đó, chị là của em " - ở trong mắt chị chẳng qua em chỉ là một đứa trẻ bốc đồng, nhưng Jennie cho dù là trẻ con cũng có lúc biết tức giận.

" Lạc Thần chẳng qua chỉ là bạn của chị, em phát điên lên cái gì? " - không cần nghe nàng giải thích, đã quy chụp tình huống. Có đôi khi Jennie cảm thấy Jisoo thật chất không tin nàng?

" Phải, nếu cứ như vậy em thật sự sẽ phát điên lên mất. Lạc Thần là bạn của chị, Jiyong là tri kỉ của chị, Dung Tỷ là quản lý, Tiểu Bối là trợ lý, thậm chí Trương Gia Nghê là học muội gì đó. Ai ai cũng có thể đường đường chính chính đi bên cạnh chị, chỉ có em, duy nhất chỉ có em lúc nào cũng chỉ có thể lén lút ở bên cạnh chị thôi "

Nếu như nói ghen với Lạc Thần, nên nói chính xác hơn là đố kỵ với tất cả mọi người thì đúng hơn. Không có cách nào có thể giống như bọn họ, Jisoo luôn cảm thấy bản thân thật vô dụng đến đáng thương, ngay cả ở bên cạnh người mình yêu nhất, trông lại chẳng khác nào giống như một kẻ trộm vặt, chỉ cần một ánh mắt của người khác nhìn thấy cũng có thể bị dị nghị.

" Jisoo..." - nhìn thấy hình ảnh tiểu hài tử bất lực gục mặt xuống vô lăng, cho đến cuối cùng cũng khiến nàng chỉ có thể thở dài.

" Thật ra em vẫn có thể xuất hiện cùng chị với tư cách là con gái của mẹ Chaeyoung, người từng là lão sư của chị. Hay đơn giản hơn với tư cách đồng nghiệp, nhưng Ni Ni..." - vĩnh viễn em đều không muốn chỉ dừng lại ở mức độ này, em muốn mọi người công nhận. Mặc dù đó là chuyện hiển nhiên không thể...

" Một thời gian nữa thôi... " - vừa rồi trong lúc nóng giận nàng đã lớn tiếng với tiểu hài tử này, nhìn thấy đứa trẻ đó không ngẩng mặt lên, nhất định muốn che giấu đôi mắt vốn đã ửng đỏ.

" Em chỉ đùa với chị thôi, chị đừng tin là thật chứ. Lén lút thì lén lút, cảm giác lén lút chẳng phải rất thú vị sao? " - cố gắng làm cho bản thân mình bình thường nhất có thể, hy vọng có thể khiến chị ấy ngừng suy nghĩ đến những chuyện không vui.

" Jisoo, đợi chị... "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net