Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì lời thổ lộ hôm qua quá đột nhiên, khiến con người mê ngủ như Bình Tỉnh Đào hoàn toàn trằn trọc không ngủ được. Người này nằm bên cạnh, lại còn ôm lấy eo nàng, Bình Tỉnh Đào không có can đảm bỏ chiếc tay đang ăn bớt này ra, sợ Danh Tỉnh Nam tỉnh giấc, lúc đấy sẽ xấu hổ chết mất thôi. Vậy nên cả người nàng đều giữ nguyên tư thế đó mãi. Hệ lụy này khiến cho nàng phải tờ mờ sáng mới miễn cưỡng chợp được mắt. Đến khi tỉnh lại thì người bên cạnh đã không thấy từ lúc nào.

Bình Tỉnh Đào vô thức sờ vào chiếc gối đầu bên cạnh, lạnh căm căm, chẳng có chút hơi ấm gì. Chứng tỏ người nằm cạnh nàng rời đi đã lâu. Trong lòng Bình Tỉnh Đào bỗng vô cớ có một loại cảm xúc lạ lắm. Không biết là nên vui hay nên buồn. Làm nàng cứ ngồi ở trên giường, ngẩn ngơ mãi thôi.

Bình Tỉnh Đào từ nhỏ đến bây giờ, chưa từng động tâm với bất kì ai, nàng không hiểu, thích là cảm xúc thế nào.

Trong nhận thức của nàng, cái thích mà nàng hình dung được chính là cảm giác muốn được thân cận với ai đó, giống như tình bạn, cũng là sự thân thuộc đối với một người, tựa như tình thân.

Loại thích này, giống với cảm giác của nàng dành cho ba mẹ và chị gái. Nhưng mà, nàng không có cảm giác thân cận với Danh Tỉnh Nam, cũng chẳng muốn thân thuộc gì với cô ta cả. Là do nàng không thích cô ta sao?

Bình Tỉnh Đào không thích Danh Tỉnh Nam ư?

Là thật đấy!

Vậy Bình Tỉnh Đào chán ghét Danh Tỉnh Nam à?

Lí trí nói với Bình Tỉnh Đào là đúng vậy, cậu ghét cô công chúa này từ bé xíu xiu cơ mà, nghi ngờ gì nữa hả. Nhưng mà chẳng hiểu sao trong thâm tâm lại có phần rầu rĩ không vui, giống như ngầm kháng nghị nàng là cái đồ vô tâm vô phổi, mau mau nhìn nhận lại tình cảm của bản thân đi.

Bình Tỉnh Đào cũng không còn nhỏ, nàng biết thích theo kiểu tình thương gia đình, hay thích theo kiểu tình bạn, cùng với thích theo kiểu tình yêu, là các khái niệm không giống nhau. Bình Tỉnh Đào đúng là chưa từng động lòng với bất kì ai, nhưng cũng không có nghĩa là nàng chưa từng nhìn thấy. Dù sao thì, ánh mắt của ba nàng dành cho mẹ, cũng bất đồng với sự cưng chiều mà ba dành cho các nàng.

Bình Tỉnh Đào từ khi nhận thấy sự khác biệt này đã hiểu được rằng, trên đời này, có nhiều loại thích như thế nào.

Nhưng Danh Tỉnh Nam thích nàng theo kiểu gì nha? Là tình thương? Tình bạn? Hay là tình yêu?

Bình Tỉnh Đào nhấp môi, hơi hơi lắc đầu theo bản năng, sau lại phát hiện động tác vô duyên vô cớ này của bản thân có chút ngốc, nàng thầm ảo não, tâm tình càng thêm không vui.

Tất cả là tại Danh Tỉnh Nam hết đó! (╯°□°)╯︵ ┻━┻

Có một ai đấy âm thầm phụng phịu.

Sao tự dưng lại nói như vậy hả!! Để nàng bối rối thế này! Cô ta có lương tâm không hả!! Còn làm người không đấy hả! (╯°□°)╯︵ ┻━┻

Nhưng vô vàn những lời vô cớ giận dỗi của nàng, cũng chẳng thể che giấu được sự khó xử của hiện tại.

Bình Tỉnh Đào rất xinh đẹp, là con cháu của Thanh gia, nàng cũng thật sự có tài. Người theo đuổi nàng thật ra rất nhiều, nhưng tính ra mà nói, nàng rất ít khi từ chối một ai đó, thường thì nàng chưa kịp đồng ý, cũng chưa kịp nghĩ thêm, công việc đã chiếm hết thời gian của nàng rồi. Dù Bình Tỉnh Đào dạo gần đây đúng là muốn thử cảm giác yêu đương, nhưng thứ nhất là chưa tìm thấy đối tượng, thứ hai là cũng nhất thời không trích được thời gian ra để trải nghiệm.

Búp bê sứ của học viện Lê Vũ ấy mà, nếu chẳng có Thanh gia bảo vệ, nói không chừng đã trở thành một cu li đáng thương rồi, làm sao được gắn với cái biệt danh mỹ miều kia cơ chứ. ┐('∇`)┌

Thiên thần Bình Tỉnh Đào kề bên tai nàng nói nhỏ: "Công chúa thật tội nghiệp, Tiểu Đào, cậu mau tìm cách từ chối cô ấy đi. Giữ khoảng cách một chút, tránh gây hiểu nhầm."

Ác ma Bình Tỉnh Đào lại nói: "Đây không phải là cơ hội để cậu trả thù sao? Tiểu Đào, mau làm cô ta thổ lộ với cậu, sau đó liền trào phúng cô ta."

Thiên thần Bình Tỉnh Đào nghe vậy liền bất bình: "Không được, Tiểu Đào, làm như vậy là ác lắm, cậu đừng có nghe cậu ta nói."

Ác ma Bình Tỉnh Đào cũng không cam tâm bị chỉ trích: "Cậu đã quên Tiểu Đào bị bóc lột sức lao động thế nào sao? Cơ hội ngàn năm như vậy, bỏ qua sẽ rất phí phạm. Tiểu Đào, nghe mình đi."

Người ta nói, khi quan điểm bất đồng sẽ sinh ra cãi vã. Mặc dù cả thiên thần và ác ma đều là tiềm thức do Bình Tỉnh Đào tưởng tượng ra. Nhưng khi có mâu thuẫn thì tiềm thức cũng sẽ tự vả mình. Vậy nên hiện tại, hai cái bạn nhỏ đó liền bắt đầu ồn ào cãi nhau. Bình Tỉnh Đào quả thực bên ngoài đau đầu, mà bên trong cũng rất đau đầu.

Ông trời ơi, con đang phải chịu cái tình huống thế này ಥ‿ಥ

"Không nghĩ nữa!" Bình Tỉnh Đào chính là như vậy đấy, gặp phải điều gì khó xử, nàng nghĩ không ra thì sẽ mặc kệ.

Thôi thì, cứ phó mặc cho tự nhiên đi. Dù sao thì công chúa lúc đó cũng chỉ lẩm nhẩm nói mà thôi, nàng sẽ coi như không nghe thấy gì cả.

Chỉ là..... Bình Tỉnh Đào lại nhấp môi, ánh mắt vẫn hiện lên sự buồn bực.

Dù đã quyết định như vậy, nhưng vì sao, trong lòng nàng, vẫn cảm thấy không vui.....?

..........................
..............

.......

"Sao vậy, Tiểu Đào?" Thấu Kì Sa Hạ quan tâm hỏi

Thấu Kì Sa Hạ là bạn thân của Bình Tỉnh Đào, cũng là một trong những người hay tiếp xúc với nàng nhiều nhất. Nàng cũng rất nhạy cảm, dù biểu hiện bên ngoài của Bình Tỉnh Đào không khác ngày thường nhiều lắm, nàng cũng đã nhận ra bạn thân của mình đang rầu rĩ không vui.

"Không có gì." Bình Tỉnh Đào cũng không biểu hiện sự ngạc nhiên gì, nàng chỉ là thoáng nhìn về phía công chúa, sau đó lại thản nhiên đáp.

Là một người rất nhanh nhạy, đương nhiên Thấu Kì Sa Hạ đã bắt giữ được cái nhìn thoáng qua của Bình Tỉnh Đào. Ánh mắt nàng hiện lên nét lo lắng, lại vẫn theo bản năng mà nhìn theo. Công chúa lúc này đang nói chuyện với bạn học, nụ cười treo trên môi hết sức xinh đẹp, giống như đã được khắc sẵn từ khuôn, hoàn toàn không nhìn ra được chút khiếm khuyết nào.

"Là công chúa làm khó cậu à?" Thấu Kì Sa Hạ đắn đo một lúc, sau đấy dùng giọng điệu cẩn thận hỏi.

Hiếm khi nào hội phó hội học sinh - Thấu Kì Sa Hạ, lại nghiêm túc được như thế này. Nếu là ngày thường, Bình Tỉnh Đào nhất định sẽ cảm ơn trời cảm ơn đất. Nhưng hiện tại, trong lòng nàng đang phức tạp vô cùng, đâu còn tâm tình mà vui vẻ nữa.

"Cậu biết cô ta rồi đó" Bình Tỉnh Đào giả vờ chậc lưỡi, cố gắng biểu hiện mình như thường ngày, "Cô ta lúc nào chẳng làm khó mình"

"Nếu vậy thì tốt rồi" Nói dóc, rõ ràng là chữ "có tâm sự" được dán hẳn trên mặt kia kìa, còn bày đặt không sao với bà đây hả?

Chỉ là đôi khi, tiểu thư họ Thấu lại tinh tế đến ngạc nhiên. Nàng biết Tiểu Đào không muốn nói, vậy thì nàng đương nhiên sẽ không ép hỏi. Mặc dù trong lòng nàng đang sỉ vả nhị tiểu thư họ Bình đây trăm ngàn lần, nhưng ánh mắt lại rất thức thời nhìn thẳng về phía trước, nụ cười có phần đáng đánh quen thuộc lại được khắc họa trên gương mặt cũng xinh đẹp không kém Bình Tỉnh Đào, nàng hơi thanh lại giọng nói, âm điệu trở về với cao vực thường ngày, thậm chí còn vui vẻ nhộn nhạo hơn cả mọi khi.

"Thế thì, chúng ta đi ăn đi" Nàng có ý tốt đề nghị

"Không muốn" Không có tâm trạng

"Ăn chân giò" Thấu Kì Sa Hạ tủm tỉm cười

"Đi" (. ❛ ᴗ ❛.)

Ôi trời, xem mắt ai sáng như sao kìa.

Tiểu thư họ Thấu cười lạnh. Đấu với bà đây hả? Vẫn còn non lắm.

.....................
............
.....

Thấu Kì Sa Hạ lừa Bình Tỉnh Đào.....

Búp bê sứ đáng thương đã bị con hồ ly đó lừa không thương tiếc.....

Ừ đấy, trên này thì làm gì có chân giò. Cái đáng giận là, Bình Tỉnh Đào rõ ràng biết điều này từ hôm qua, bởi nàng đã dành cả buổi chiều chỉ để đi mua đồ ăn vặt và chụp ảnh hoa anh đào. Vậy mà hôm nay, nàng vẫn ngây ngốc tin tưởng hồ ly họ Thấu.

Nàng hận! (ノ`⌒')ノ┫:・┻┻

"Thôi thôi, ăn đi" Thấu Kì Sa Hạ cố gắng nhịn cười, bàn tay cũng thành thật đẩy đĩa thạch hoa anh đào về phía của người đối diện.

Thạch hoa anh đào chính là một trong những đặc sản của núi Tản Đà. Người ta sẽ chọn những bông hoa chỉ nở bảy phần và còn nguyên cuống để đem đi muối. Lúc muối sẽ ngâm vào nước giấm bạch mai hoặc nước mơ để giữ nguyên màu sắc của hoa. Sau đó, họ sẽ lấy những bông anh đào muối này để làm thạch.

Những bông hoa anh đào muối được bao bọc bởi lớp thạch màu hồng nhạt, kèm theo chút rượu vị anh đào, nhìn giống như một giọt sương lớn lóng lánh ánh hoa. Ăn kèm theo nước đường đen, khiến hương vị vừa có cái gì dịu ngọt, lại mát mát nhè nhẹ.

Bình Tỉnh Đào tuy rằng không được ăn chân giò mà có chút buồn bực. Nhưng đây quả thực là một món điểm tâm không tồi. Chả trách người ta nói, nếu không vui thì nên đi ăn. Bình Tỉnh Đào ban đầu từ phiền muộn muốn chết, càng ăn lại càng có tinh thần.

"Này, Tiểu Đào" Thấu Kì Sa Hạ bỗng dưng gọi nàng

"Hả?" Bình Tỉnh Đào đang chú ý vào đĩa thạch của mình, nghe gọi liền ngẩng đầu

"Nhìn bên kia kìa" Thấu Kì Sa Hạ tủm tỉm cười.

Chỉ thấy bên kia là hai cô gái, một người cao ơi là cao, một người thì thấp thấp bé con. Bình Tỉnh Đào nhận ra người cao, còn ai khác ngoài đứa nhóc đáng ghét họ Chu chứ, nhưng người thấp thấp thì đúng là hơi lạ mắt. Nàng cố gắng tìm tòi trong óc những thiếu gia tiểu thư của Thanh gia, nhưng lại không có chút kí ức gì về người này.

"Người đi cạnh Tử Du là ai?" Bình Tỉnh Đào thật sự không nhớ rõ cô gái này, nàng có chút ảo não dò hỏi

"Cậu không nhớ sao?" Vẻ mặt của Thấu Kì Sa Hạ hết sức đáng đánh "Là cô nhóc thanh mai nhà họ Tôn của Tử Du đấy."

"Thanh mai của Tử Du?" Bình Tỉnh Đào chớp chớp mắt, vẻ mặt đáng yêu hết sức vô tội "Là Tôn.... Tôn...."

"Tôn Thái Anh!" Thấu Kì Sa Hạ tốt bụng nhắc

"Tôn Thái Anh...." Bình Tỉnh Đào suy nghĩ một lúc, sau đó mới sực nhớ ra "À, là cô gái giỏi hội họa đó. Nhưng sao em ấy lại ở đây?"

Không phải nàng nhiều chuyện, chỉ là Tử Du từng khoe nàng rằng, cô bé này sẽ đăng kí học ở Đại Nam mà. Sao hiện tại lại ở Lê Vũ?

"Là em ấy mang hồ sơ đến nộp." Thấu Kì Sa Hạ nhún vai, bày tỏ bản thân cũng rất khó hiểu "Tình cảm của họ vẫn tốt nhỉ."

"Vẫn tốt?" Xin thứ lỗi cho đôi mắt của nàng, quan hệ hai người đấy tốt ở điểm nào vậy?

Nếu nàng không nhìn nhầm thì, Chu Tử Du tính xách áo con gái nhà người ta đúng không?

"Đúng vậy, cậu không thấy thế à?" Thấu Kì Sa Hạ vẫn nở nụ cười tủm tỉm đặc trưng, vẻ mặt không lúc nào là không thiếu đánh

Thấu Kì Sa Hạ vừa nói xong, Bình Tỉnh Đào liền nhìn thấy Chu Tử Du dứt khoát xách đứa bé nhà họ Tôn kia lên. Mặc kệ cô bé này vùng vẫy, rất nhẹ nhàng lôi con bé xềnh xệch tới chỗ một cái bàn ăn gần đấy.

"......." Bình Tỉnh Đào không biết nên bày tỏ trạng thái cảm xúc gì

Khoan! Sức lực của con nhóc cao kều này lớn như vậy từ khi nào!?

Sao nàng không biết!!? ( : ౦ ‸ ౦ : )

"Cứ cho là tốt đi" Đối diện với ánh mắt sáng như sao của Thấu Kì Sa Hạ, Bình Tỉnh Đào căng da đầu nói.

Dù sao thì, cũng không mất miếng thịt nào, hùa theo một chút cho Hạ Hạ vui cũng tốt.

Lương tâm ơi, mình xin lỗi cậu ╥﹏╥

Bé ngoan thành khẩn sám hối.

"Tốt hệt như quan hệ của cậu với công chúa." Thấu Kì Sa Hạ vẫn cười, nhưng vẻ mặt rõ ràng nghiêm túc hơn một chút.

Không! Vẫn thiếu đánh lắm! Nàng có thể đánh cậu ta không?

"....." Bình Tỉnh Đào rất muốn mắng, mắt cậu có vấn đề à Hạ Hạ, nhưng may là nàng thành công nhịn xuống.

"Tiểu Đào, cậu biết không?" Thấu Kì Sa Hạ nhìn thẳng mắt nàng, nói từng câu từng chữ rõ ràng, "Có thể cậu không để ý, nhưng mà cậu đó Tiểu Đào, để ý công chúa nhiều hơn những gì tự cậu nghĩ đấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net