Khuynh Quốc Khuynh Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhan sắc của nàng, khuynh quốc khuynh thành, câu hồn nhiếp phách... 


Bảo kiếm của nàng, thiên hạ vô song, quét ngang ngàn quân... 


Hai người họ, nhất định kiếp này, hữu duyên vô phận... 


"Ngươi thật sự phải gả cho hắn?" 


"Phải" 


"Trở thành nữ nhân của hắn đều không có kết cục tốt đẹp". 


"Ta biết". 


"Vẫn còn muốn đi?". 


"...." 


"Một khi như vậy, tùy ngươi !". 


"Khuynh Thành tâm ý đã quyết, xin tướng quân bảo trọng ". 


Nàng ngẩng mặt lên, một dung nhan tuyệt thế rực sáng dưới ánh mặt trời nhưng thần thái lại vô cùng ảm đạm. 


" Tự lo cho chính mình đi !". Nói xong, nữ tử mặc hắc y xoay người rời khỏi, giống như một trận gió, lại giống như một đoàn sương mù, đến nhanh, tan cũng nhanh. 


Nàng xem không rõ thân ảnh người đó, thấy không rõ bước chân của người đó, chính là nàng biết rõ, tình yêu của người đó dành cho nàng sâu đậm đến nhường nào.  


Giống như nàng. 


"Trái tim ta vĩnh viễn thuộc về ngươi ". Nàng yên lặng thì thầm... 



[Phần 1]



Hỉ bào đỏ thẫm trải rộng trên giường, nàng cầm vạt áo lên nhìn ngơ ngẩn. Đã từng thật yêu, thật khát vọng mong một ngày có thể mặc vào nó, làm tân nương của người kia. Khóe miệng chua sót nhếch lên, mỉm cười thản nhiên. Chù dù trong lòng có bao nhiêu đau đớn, chỉ cần nghĩ đến người kia, vẫn luôn thấy ngọt ngào. 


Nếu là trước đây, người kia nhất định đang luyện kiếm. Cửu Phong một khắc không rời kiếm, trân ái nó, thậm chí hơn cả tính mạng. Nàng hiểu được, Cửu Phong là quân nhân, kiếm đối với Cửu Phong không chỉ là sinh mệnh, mà còn để ước định hạnh phúc cả đời. 


Chính là hiện tại đâu? Nàng ở đây, kiếm của Cửu Phong cũng ở đây, nhưng hạnh phúc của bọn họ đã không còn quan hệ. Cửu Phong oán nàng, hận nàng, nàng đều biết. Nhưng nàng không thể quay lại, bởi vì nàng là thiên kim của Tể tướng đương triều, là nữ tử tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, là nữ nhân sắp nước mất nhà tan. 


Nàng từng oán quá, hận quá. Nàng oán đám quân thần vô dụng của quốc gia này, hận đám nam nhân giả dối nhu nhược, hận chính mình tuyệt lệ dung nhan. 


Nàng muốn dẫn Cửu Phong cao chạy xa bay, nàng nghĩ muốn cùng Cửu Phong cao chạy xa bay, chính là nàng không thể, bởi vì nàng là Tiếu Khuynh Thành. Cha mẹ, huynh đệ sẽ vì nàng mà chết, giang sơn cũng sẽ theo đó mà diệt vong. Nàng, nhất định phải ở lại, nhất định phải gả cho hắn – kẻ đang nắm giữ sinh tử cùng vận mệnh của nàng và quốc gia này. 


Nàng bắt đầu nhớ lại, những tháng ngày khoái hoạt không lo xưa kia... 


"Tiểu thư, canh giờ sắp đến". 


Thanh âm của thị nữ đánh gãy dòng hồi tưởng của nàng. Nàng đóng lại cánh cửa kí ức, đứng dậy, sửa sang quần áo, từng bước, từng bước đi tới mở cửa phòng. 


" Tiểu thư, hôm nay người đẹp quá!", những tiếng lao xao ca ngợi vang lên. 


Nàng hơi gật gật đầu, ánh mắt có chút trống rỗng, bọn thị nữ đi vào hầu hạ, xoay quanh nàng trái phải như những con ong đang chăm chỉ kiếm mật.. Trang điểm xong, thị nữ giúp nàng trùm khăn hồng, đỡ nàng chậm rãi đi ra ngoài... 


Suy nghĩ của nàng vẫn đang vướng bận về người kia. Hôm nay, Cửu Phong sẽ không đến đây. Chính mình đã làm nàng thương tâm như thế, chắc sẽ không muốn nhìn thấy mình nữa rồi?.  


"Nếu có kiếp sau, ta nhất định phải làm nữ nhân của ngươi.", nàng cắn mạnh môi, những giọt máu theo khóe miệng run rẩy chảy xuống, đọng ở trên hỉ bào, như những đóa hoa màu đỏ tươi chói mắt. 


"Tiểu thư, phải lên xe. Xin chú ý dưới chân", thị nữ nhắc nhở. 


Nàng yên lặng gật đầu, thật cẩn thận bước lên. 


"Khởi !!!", tiếng hô to vang lên, nàng cảm thấy thân mình choáng váng. Nàng thật sự phải đi, cách Cửu Phong càng ngày càng xa. Cuối cùng nàng nhịn không được, gục xuống gối tựa, anh anh khóc không ngừng. 


Trải qua chín ngày lữ trình, nàng có chút kiệt quệ. Mấy ngày nay ánh mắt khóc đến sưng đỏ, chỉ cần hơi nghĩ đến người kia, nước mắt lại không cầm được. Nàng còn hai ngày để điều chỉnh lại, nàng không thể mang theo khuôn mặt tiều tụy thế này đi gặp hắn. Bởi vì, ở trên người nàng, đang trĩu nặng hi vọng của cả một quốc gia. 


Đêm dài, kéo theo mỏi mệt thân mình vừa tắm xong, nàng hướng giường đi đến. Bước chân có chút không vững, tinh thần cũng thật uể oải. Nàng, lại nhớ đến người kia... 


Đột nhiên có một mùi hương quen thuộc ập đến, rót vào đáy lòng, trong nháy mắt nàng thật mê hoặc, chẳng lẽ mình quá nhớ mong nên sinh ra ảo giác sao?. Chưa kịp nghĩ nhiều thì đã bị kéo bổ nhào lên giường. Một đôi môi ấm áp thiếp lại gần. Là người kia, người kia thật sự đến đây!. 


"Cửu...." Khuynh Thành vừa mở miệng liền bị một cái hôn ngăn lại. Những nụ hôn thật sâu mà bá đạo, Khuynh Thành theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng nàng lại không thể nhúc nhích. Một ngọn lửa nóng cháy đang đem nàng nuốt trọn, nàng vô lực kháng cự, chỉ có thể buông người triền miên theo ái nhân. 


Da thịt như tuyết nổi lên nhiều điểm hồng xen lẫn những vết cào xước. Các nàng cùng nhau phóng tứ trong tuyệt vọng. Đột nhiên toàn thân Khuynh Thành giật bắn lên. " Không được, nơi đó không được !", Nàng gầm rú, giãy dụa. Nhưng Cửu Phong vẫn không dừng tay. "Không được, nơi đó thật sự không được", nàng gầm thét, rít gào, cắn xé, chính là vẫn không thể ngăn cản Cửu Phong điên cuồng tiến tới. 


"Tiểu thư?", bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa. 


"Tiểu thư, bên trong xảy ra chuyện gì?", thanh âm thị nữ có chút lo lắng. 


Nhất thời, phòng trong hai người ngừng mọi động tác, trong đêm khuya có vẻ yên lặng, âm trầm dị thường. 


"Ừm, không có gì, chỉ là gặp ác mộng", nàng nhẹ giọng nói, cố gắng khống chế bản thân nghẹn ngào. 


"Tiểu thư, người mở cửa đi, để cho nô tì hầu hạ". 


"Không cần, ta phải nghỉ ngơi, ngươi lui ra đi". 


"Vâng. Tiểu thư nếu cần gì, xin cứ gọi nô tì". 


"Được rồi". 


Căn phòng yên ắng trở lại. Hai người có chút bối rối, như thể những gì điên cuồng vừa qua chỉ là nằm mơ. Cửu Phong nhúc nhích người, cúi sát mặt nhìn nàng. Nàng ngược lại không hề né tránh, mà còn rướn người lên để hôn Cửu Phong. 


" Khuynh Thành ?", Cửu Phong ngây ngẩn hỏi. 


"Cửu, ta yêu ngươi". Khuynh Thành lặng lẽ nói xong, vòng tay ôm lấy cổ nàng, ôn nhu hôn lên hai má, hôn lên môi nàng. 


"Nơi đó thật sự không được. Tuy lòng ta đã sớm thề vĩnh viễn là người của ngươi, nhưng hiện tại thân thể này đã không còn thuộc về mình ta nữa, cho nên...đừng ép ta.", thanh âm của nàng dịu dàng, mềm mại, giống như nàng, như nước, như mây... 


Cửu Phong vuốt ve thân mình nàng, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua những dấu vết mình vừa lưu lại, hỏi khẽ " Đau không?". 


Khuynh Thành lắc lắc đầu, lẳng lặng tựa vào ngực nàng. 


Cửu Phong cực kỳ đau lòng, nhẹ nhàng hôn lên khắp người nàng. 


"Thật muốn đem ngươi khắc vào thân thể ta", Khuynh Thành sâu kín nói, lòng nàng bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng so với Cửu Phong một chút cũng không ít hơn. 


" Ta sẽ không đem ngươi giao cho nam nhân kia!", Cửu Phong ác độc nói. 


"Cửu, ngươi phải sống, sống thật tốt vì ta", Khuynh Thành nâng mặt nàng xoay về phía mình, nhìn chăm chú nói, " Sát khí của ngươi quá nặng, đừng mặc hắc y nữa. Từ sau đổi sang dùng màu sáng đi", đôi mắt Khuynh Thành trong suốt, sáng lấp lánh như ánh trăng. 


"Chỉ cần ngươi nguyện ý đi cùng ta, sau này cái gì đều nghe lời ngươi". 


Khuynh Thành cười cười, vuốt ve mặt nàng, buồn bã nói: "Thật sự là đứa nhỏ ngốc". 


"Khuynh Thành, ta..." 


"Hư, không nói chuyện nữa, để cho ta ngủ...", Khuynh Thành nép vào người Cửu Phong, nhắm mắt lại rồi từ từ ngủ. 


"Khuynh Thành...", Đoạn Cửu Phong hôn hôn trán nàng, "Hoàng thượng đã đem Thập nhị Công chúa gả cho ta", nhưng Khuynh Thành tựa hồ đã ngủ thật say, không có chút phản ứng.  


Trong bóng đêm, truyền đến một tiếng thở dài sâu lắng.


[ Phần 2 ]



Ngày hôm sau tỉnh lại, bên cạnh không còn một bóng người, thật sự là mộng sao? 


Tiếu Khuynh Thành vội vàng tìm kiếm hơi thở của Cửu Phong, không thu hoạch được gì, trong lòng đột nhiên trống rỗng. Phải rồi, Đoạn Cửu Phong làm sao lại đến đây? Nàng hận còn không đủ, như thế nào sẽ đến chứ. Cho dù nàng có thật sự tới, cũng sẽ không lưu lại một tia dấu vết, bởi vì nàng chính là Hắc tướng quân Đoạn Cửu Phong ! Xuất thần nhập quỷ, vô ảnh vô tung. 


Tiếu Khuynh Thành mất mác ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy toàn thân mỏi đau, vén áo lên thấy cổ tay chằng chịt những lằn đỏ. Là dấu vết của nàng!. Tiếu Khuynh Thành vui sướng như điên, nàng hôn lên vệt hồng trên cổ tay, thật lâu không muốn rời... 


"Tiểu thư, đã đến giờ", thị nữ lại ở ngoài gõ cửa. 


"Biết". Tiếu Khuynh Thành có chút bực bội, những lúc nàng suy nghĩ đến Cửu Phong, không thích bị ai quấy rầy. 


Lại là một ngày bôn ba, khi xuống xe nghỉ ở dịch trạm, nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn không trung không một gợn mây, lác đác mấy ngôi sao, chỉ có vầng trăng tròn thực viên mãn, nhưng tựa hồ vẫn không sáng rọi được như ở Huyền Nhạc quê nhà.  


"Cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương", có lẽ đúng thế thật, Tiếu Khuynh Thành hơi hơi cười, cúi đầu đi vào... 


Ngày mai, nàng sẽ tới bên người nam nhân kia, trở thành nữ nhân của hắn. Có vô số khó khăn cùng khuất nhục đang chờ nàng, sợ hãi sao?.  


Tâm đã chết, còn gì để sợ?.  


Nếu hỏi nàng trong lòng còn gì vướng bận, như vậy trên thế giới này chỉ còn một người đáng giá như vậy, Đoạn Cửu Phong, người duy nhất nàng yêu. Cửu Phong là giấc mộng của nàng, vĩnh viễn là giấc mộng không thành đẹp đẽ nhất. Nàng hi vọng, Cửu Phong có thể nhớ nàng mãi mãi... 


"Hoàng thượng đã đem Thập nhị Công chúa gả cho ta". Bên tai nàng vẫn quanh quẩn lời của Cửu Phong. Nàng đau lòng muốn chết, nhưng vẫn phải phản ứng như không hề hay biết. Nàng là một con rối, một con rối thực thụ, không thể tự do yêu người, không thể tự do nói rõ tâm ý, thậm chí ở trước mặt người mình yêu nhất, nàng cũng phải vờ như không cần, lãnh khốc vô tình. 


Nàng thật sự rất muốn rời đi, cùng Cửu Phong lưu lạc bốn biển là nhà, khoái hoạt trong thế giới của hai người. Nhưng nếu làm như vậy, nàng không chỉ hại Cửu Phong mà còn hại cả gia tộc, hại cả quốc gia. 


Nếu nàng chết thì sao? Chết liền giải thoát tất cả. Nhưng Cửu Phong sẽ không tha thứ, sẽ hận nàng cả đời. 


Nhưng hiện tại thì sao? Cửu Phong đã hận nàng rồi, có cái gì khác nhau đâu?. 


Nàng càng nghĩ càng đau đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại, không muốn nghĩ nữa. Ngày mai, ngày mai sắp đến... 


Lại tỉnh dậy, nàng đột nhiên cảm thấy có chút dị thường. Dùng sức mở mắt, như thế nào cũng không mở ra được. Sao lại thế này?. Thân thể nảy lên một cái, nảy lên một cái, giống như đang ở trên xe ngựa. Ngày hôm qua mình đã vào dịch trạm nghỉ ngơi, như thế nào lại ở trên xe ngựa?. Thị nữ cũng chưa tới đánh thức, còn chưa có rửa mặt, đến tột cùng là làm sao?.  


Nàng đột nhiên có dự cảm không lành. Bàn tay sờ soạng lên mặt, thì ra mắt nàng bị người dùng khăn bịt kín. Giật mạnh tấm vải xuống, ánh sáng mãnh liệt ào tới làm nàng có chút không thể thích ứng... 


"Nơi này là?" nàng giãy dụa hỏi, rèm cửa bị xốc lên, một người nam nhân mang vẻ mặt cương nghị, uy vũ dũng mãnh với hơi thở của sa trường tiến vào. 


"Ngươi là..?" nàng cảm thấy người trước mặt có vẻ quen thuộc, nhưng vẫn chưa nghĩ ra là ai. 


"Tiếu tiểu thư, đã mạo phạm. Tại hạ là Khổng Nhâm Phi". 


"A, là ngươi!". Nàng nhớ được rồi, Khổng Nhâm Phi, được mệnh danh Đột kích phi ưng – Phi tướng quân!. Cánh tay phải đắc lực của Hắc tướng quân Đoạn Cửu Phong. 


"Sao ngươi lại ở chỗ này?. Ta...ta...rốt cuộc là thế nào?", nàng gấp gáp hỏi dồn. 


"Tại hạ vâng mệnh Đoạn tướng quân, thỉnh Tiếu tiểu thư không cần kinh hoảng." 


"Cửu, nàng ở nơi nào? Ta phải xuống xe, ta muốn gặp nàng!". 


"Đoạn tướng quân đều có an bài, thỉnh Tiếu tiểu thư không cần khó xử tại hạ". Nói xong, Khổng Nhâm Phi hạ rèm che xuống, ra sức đánh xe chạy thật nhanh. 


"Không! Để cho ta đi gặp nàng!", Tiếu Khuynh Thành dùng sức toàn lực muốn xông ra ngoài, nhưng Khổng Nhâm Phi đã giữ chặt cửa xe, nàng đánh thế nào cũng không mở... 


—————- 


Giờ phút này, đội ngũ đưa dâu đã tiến vào Chương Thành. Nhân dân toàn thành đều đứng ở ngã tư đường hoan nghênh hoàng hậu tương lai của bọn họ, nhưng thật sự thì người ta chỉ muốn nhìn thấy nữ tử được đồn đãi cười khuynh thành khuynh quốc mà thôi... 


Đoàn người chậm rãi đi vào hoàng cung, tân nương mặc hỉ bào lộng lẫy, cúi đầu bước từng bước, nhờ thị nữ đỡ tay dẫn lên phía trước. 


Trong đại điện rộng lớn, tân nương lẳng lặng đứng... 


"Lớn mật, thấy quốc vương còn không mau quỳ!", một võ tướng quát to. 


"Trừ thiên địa cùng cha mẹ, không có người đáng để ta quỳ", thanh âm kiên định mà lạnh như băng... 


"Lớn mật!", có võ tướng đang muốn tiến lên, lại bị quốc vương trong đại điện ra dấu dừng lại... 


"Ngươi chính là Tiếu Khuynh Thành?", Vương từ ngai vàng bước xuống hỏi... 


"Phải". 


"Xoạt ~", khăn trùm đầu bị hất tung. Một khuôn mặt thanh tú mà cương nghị xuất hiện, ánh mắt ẩn chứa hào quang thần bí khó lường. 


"Quả nhiên tuyệt sắc", Vương gật đầu, "Bất quá cũng không khoa trương đến mức như trong truyền thuyết". Đột nhiên, Vương bắt lấy cổ tay của nàng, "Ngươi không phải là Tiếu Khuynh Thành !". 


Nàng sửng sốt một chút, lập tức lộ ra một tia âm lãnh tươi cười, "Làm sao ngươi biết?". 

"Trên tay có vết chai hình dạng như vậy, trừ bỏ là người luyện võ, một nữ tử nhu nhược làm sao lại có?". 


"A, xem ra ta đã coi nhẹ ngươi", Đoạn Cửu Phong đột nhiên cảm thấy thật thoải mái. 


"Ngươi có biết làm như vậy sẽ gặp hậu quả thế nào không?", Vương cười lạnh nói... 


"Lần này ta đến đây, đã không tính toán có thể trở về". 


"Vậy sao?" Vương vừa cười, "Thật tốt, Cửu Phong, ta nghĩ ngươi thật lâu". 


Đoạn Cửu Phong sắc mặt đại biến, "Ngươi làm sao biết...." 


"A, trẫm là người duy nhất ở chiến trường gặp qua bộ mặt thực của ngươi mà còn sống sót đến nay". 


Đồng tử trong mắt Đoạn Cửu Phong mở to," Hóa ra bảy năm trước người kia chính là ngươi!". 


"Phải, khi đó trẫm chỉ là một cái Nhị hoàng tử nhỏ bé. Nhưng hiện tại, trẫm là Vương của đế quốc cường đại này. Tất cả đều là của trẫm. Không có cái gì trẫm muốn mà không đạt tới, kể cả ngươi ! Ha ha ha ha!". 


"Ngươi đã sớm biết tất cả...". 


"Đúng, trẫm biết ngươi không thể bỏ nàng ta, trẫm biết ngươi sẽ tự động đưa thân đến tận cửa!". 


"Hỗn trướng!", Đoạn Cửu Phong hai mắt đỏ sọc, trên đại điện binh khí tựa hồ đều phát ra thanh âm u u, hung hăng muốn động. Nữ tử này chính là Thị huyết Hắc tướng quân, cái danh hào đã khiến người ta phải kinh hồn bạt vía.  


"Đại vương cẩn thận!", bọn thị vệ kinh hoàng la lên... 


Vương chỉ nhẹ nhàng cười, không nói gì, không trốn tránh. Đoạn Cửu Phong rút ra nhuyễn kiếm giấu ở đai lưng, đâm thẳng tới. 


"Đại vương!", quần thần hoảng sợ kêu thét... 


"Phập ~" thanh âm của kiếm xuyên vào thân thể... 


"Ngươi, ngươi không trốn...?", Đoạn Cửu Phong muốn dừng kiếm nhưng đã quá muộn... 


"Có thể vì ngươi, chết vẫn chưa đủ", hắn mỉm cười, thân thể chậm rãi ngả về phía sau. Trong vở hí kịch của âm mưu quyền thế, yêu hận phù hoa này, vai diễn của hắn vĩnh viễn sẽ không còn xuất hiện nữa.... 


"Giết chết ả ta, thứ ma đầu bất nam bất nữ!". Quần thần tướng sĩ thét chói tai rít gào.  


Đoạn Cửu Phong nhắm mắt lại, trong chốc lát xảy ra quá nhiều thứ, nàng đột nhiên không biết nên làm như thế nào. Nên hận hắn sao? Vẫn là tha thứ hắn?. Nàng không muốn nghĩ nữa, chỉ lẳng lặng, lẳng lặng...Nàng dường như thấy người đó mỉm cười, đẹp là thế, ấm là thế. Tiếu Khuynh Thành, cười khuynh thành. Thật sự danh bất hư truyền. Từ nay sẽ không còn nhìn được nữa... 


Nàng nghe thấy tiếng của vô số mũi tên đang lao tới, loại thanh âm này không hề xa lạ, trước kia mỗi ngày nàng đều làm bạn với nó... 


Thật muốn gặp lại nàng, muốn nghe giọng nói của nàng, muốn... muốn.... 


Đoạn Cửu Phong ngã xuống, giống như bình thường ngủ say, còn giống như sẽ tỉnh lại.  


Nàng còn có thể tỉnh lại nữa không, không ai biết. Đoạn Cửu Phong đi rồi, Thị huyết Hắc tướng quân đã trở thành một truyền thuyết vĩnh viễn lưu xuống... 


——————— 


Ni cô am, một nữ tử có khuôn mặt tuyệt đẹp đang ngồi trước Phật tượng. 


"Tuyệt Tâm sư tỷ giỏi thật a. Mỗi ngày đều ngồi bất động những hai canh giờ", một tiểu ni cô chừng hơn mười tuổi ghé vào cửa nhẹ giọng nói. 


"Nghe sư phụ nói, Tuyệt Tâm sư tỷ tuy quy y cửa Phật, nhưng trong lòng nàng vẫn lưu giữ một người", một tiểu ni cô lớn hơn chút xíu trả lời. 


"Trong lòng làm sao chứa được người? Tuyệt Tâm sư tỷ có thể biến thật to sao?". 


"Đứa ngốc, không phải có một người thật sự". 


"Ngươi không phải nói là giữ một người sao?". 


"Ai nha, sao ngươi khờ quá vậy!. Quên đi, không nói với ngươi nữa!". 


"Ai, Tam sư tỷ, đợi ta với ~". 


Nữ tử bị xưng là Tuyệt Tâm sư tỷ ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt.  


"Đã muốn năm năm", nàng như đang nói chuyện với người nào đó, "Cửu, ta rất muốn ngươi". 


"Ta cũng nhớ ngươi", gió nhẹ nhàng thổi tới, vi vút ở trên mặt, vương vấn tận đáy lòng...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net