Tỏ Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào thời gian nhất định, tôi lại đến Đồ Thư Quán, vẫn là góc của cái bàn, nàng đã ngồi đấy.

Nàng vào thời gian này của mỗi ngày đều đến đây đọc sách, luôn luôn ngồi một vị trí cố định.

Có cơn gió thổi qua, tóc nàng khẽ lay động, lướt qua hai má trắng noãn.

Phong cảnh này khiến tôi nhìn đến mê muội, thậm chí còn mỗi ngày đều đến Thư Đồ Quán.

Đến xem phong cảnh đẹp nhất thế giới.

Tôi luôn ngồi ở cái bàn đối diện với nàng, không xa không gần, ngẫu nhiên sẽ trộm liếc mắt nhìn nàng một cái.

Nàng luôn chăm chú xem sách, tựa hồ không quan tâm đến chuyện xung quanh.

Mùa thu tôi sẽ tốt nghiệp ở đây, đây là kỳ nghỉ hè cuối cùng.

Tôi rất muốn hướng nàng nói "Thích em", nhưng lần nào cũng  chỉ dám ngồi đối diện nhìn.

Cơ hội gặp mặt ngày càng ít, lần này nhất định phải nói ra.

Vì thế tôi nhăn nhó cầm một cuốn sách, ngồi ở cái bàn đối diện.

Trứ Phong nói: "Thời tiết nóng quá đi, ngồi cạnh cửa sổ vẫn là mát hơn."

Thanh âm khẩn trương đến độ mất tự nhiên, đây là cái thể loại lí do sứt sẹo gì đây?

Nàng ngẩng đầu nhìn tôi liếc mắt một cái, không hề có biểu tình gì cả, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Tôi có vẻ có chút xấu hổ, vì thế nhỏ giọng hỏi: "Đang đọc sách gì thế?"

Kết quả là nàng một tí phản ứng đều không có, vẫn như cũ đọc sách.

Xong rồi, có phải kỹ thuật tiếp cận nàng của tôi rất lỗ mãng, tôi bị ghét?!

Thời gian sau đó, tôi vẫn chăm chỉ ngồi đối diện, không dám tùy tiện lên tiếng.

Quá chán nản, nhàm chán xem sách, buồn ngủ.

Đầu va cộp xuống mặt bàn, cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến, nhanh chóng nhấc đầu dậy, thất nàng hơi hơi cau mày nhìn tôi.

Tôi rõ ràng có thể cảm giác được màu sắc trên khuôn mặt đang thay đổi, lúc đỏ, lúc trắng, không biết nên nói cái gì.

Sự tình hoàn toàn bị tôi phá hỏng, càng ngày càng phát triển theo chiều hướng không tốt, chắc chắn tôi đã để lại cho nàng vô số ấn tượng kỳ quái rồi.

Nàng nhìn nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối, thế nhưng đến lúc này, tôi rốt cục đã lãng phí bao nhiêu thời gian đây?

Nàng bắt đầu thu dọn sách trước mặt, đừng mà, hôm nay không thể lại bỏ lỡ.

Vì thế tôi cố lấy hết dũng khí, vác xác đi qua, khi cách nàng thật gần, thật gần, tôi muốn ngất xỉu. "Thích em". Tuy rằng là nói ra đấy, nhưng kết quả là âm thanh quá nhỏ, ngay cả tôi cũng không dám chắc có phải mình vừa rồi nói hay không.

Nàng dừng mọi động tác lại, nhìn chằm chằm vào tôi, thế nhưng không có chút phản ứng.

Thân mình tôi chợt trở nên vặn vẹo, đầu óc rối rắm, không biết nên làm cái gì bây giờ, suy nghĩ hoàn toàn trống rỗng.

Nàng càm lấy bút nhẹ nhàng viết vài từ lên giấy, sau đó đưa lên bàn cho tôi.

Trên giấy viết: "Tôi không nghe thấy."

Quả nhiên, âm thanh của tôi vừa rồi quá nhỏ... Nàng sẽ không cảm thấy lời bày tỏ của tôi không có tí khí phách nào chứ?

Vì thế tôi đứng thẳng người, ánh mắt nhìn nàng, lớn tiếng nói: "tôi thích em!"

Đồ Thư Quán thật yên tĩnh, một câu vừa rồi của tôi giống như là rống lên, thu hút mọi ánh mắt nhìn trong đại sảnh.

Toi, toi rồi, hoàn toàn rối tung rối mù, như vậy chẳng phải là tỏ tình kiểu ngu ngốc hay sao, làm sao có người thích được. Nàng có chút kinh ngạc nhìn tôi, ngừng vài giây sau, nàng lại che miệng nở nụ cười.

Trời ơi, không phải là mơ chứ... chẳng lẽ bi kịch biến thành khôi hài sao?

Sau đó nàng mỉm cười đưa tay lên ra hiệu....

"Em thích chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net