Chap 2: Tiểu đồ đệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Vũ Quân và Tô Tạ Đình trong tay đều đã có kiếm gỗ. Các cô liền tiến tới chỗ sư phụ, ánh mắt bọc trực nhìn nàng. Đối diện với cặp mắt ánh, Thoa Miêu Nhã thoáng cảm thấy mềm mại.

Dù gì các cô cũng là tiểu đệ của nàng, sống dưới mái nhà đơn sơ. Từ lâu đã cảm nhận được chút tình cảm gia đình. Nếu cả hai đứa sau này biến thành phản diện, nàng chắc chắn sẽ đau lòng chết đi được.

Nghĩ thế, đáy lòng hiện tia quyết tâm. Nếu bắt buộc, nàng thề sẽ bảo vệ thật tốt những đứa trẻ này sẽ yêu thương hết mình để các cô không còn đau khổ tìm kiếm tình yêu từ các nam nhân khác. Một đời nhận ra được giá trị của bàn thân.

'A! Ngươi đang làm gì vậy!!'

'S-sư phụ, ng- người sao thế?!'

'Aaa, yêu các ngươi quá đi'

'Ngươi! Ngươi! Nói bậy bạ gì thế?!'

Bất ngờ một cái ôm ập đến từ Thoa Miêu Nhã, Tiểu Quân cùng Đình Đình đều á khẩu kinh ngạc. Sau đấy không cầu mà đợi vô thức ôm lại sư phụ, một bên thì đỏ mặt tía tai, gần nửa khuôn nấp sâu vào trong hõm cổ của Thoa Miêu Nhã. Một bên gân cổ lên chửi dù tai đã đỏ gắt gao.

Lời tỏ tình quá vội vàng, các cô chưa kịp chuẩn bị đâu.

'Được rồi, luyện công thôi'

Thoa Miêu Nhã một hồi vui đùa liền buông các cô. Mỉm cười nhìn nhìn bọn trẻ đã lớn ngang vai nàng, con ngươi chứa chan sự tự hào.

'Các ngươi lớn thật nhanh nha. Sau này phải sống cho thật tốt đó nha'

Thoa Miêu Nhã chống tay lên hông ra dáng một bà mẹ. Sau đấy cùng các cô luyện võ công.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, thấp thoáng đã 3 năm trôi qua. Ước chừng đây là thời điểm nàng 18 tuổi, Tiểu Vũ cùng Đình Đình 16 tuổi. Nàng đã gần như hoàn thành mục tiêu cho năm vừa rồi, thành công luyện pháp tự vệ cho hai đứa nhỏ. Dạy dỗ cũng rất tốt, cả hai đều được trong xã yêu mến. Điểm đức hạnh của nàng cũng tăng lên rất nhiều. Điều đó làm nàng cười đến tích mắt.

'Sư phụ, người đang làm gì thế?'

Bất chợt một vòng tay ôm chặt lấy eo của Thoa Miêu Nhã, Tô Tạ Đình khuôn mặt ửng đỏ, mũi đặt trên bờ vai trắng không tì vết của nàng. Chậm rãi cẩn thận hít lấy mùi oải hương đặc trưng trên cơ thể nàng ấy.

Trước hành động thân mật của Tô Tạ Đình, Thoa Miêu Nhã dường như không phản cảm gì. Chỉ mỉm cười thật tươi, tay gỡ bỏ vòng tay đang ôm lấy nàng.

'Suy nghĩ về những năm vừa qua, ta cảm thấy thật tự hào khi nuôi các ngươi lớn được tới chừng này.'

Năm qua nàng cố gắng thật nhiều, bồi dưỡng các cô thật nhiều. Kết quả các cô đều trở thành những thiếu nữ xinh đẹp, thanh toát. Cơ thể đã cao hơn nàng một cái đầu rồi. Đường nét trắng trẻo mềm mại, boss phản diện mà thế này nàng tình nguyện theo suốt đời.

Đúng lúc đấy, Trường Vũ Quân xuất hiện. Cả người chất phát, thấy nàng và Tô Tạ Đình, cô liền tiến tới ôm lấy nàng trước. Rồi mới quay sang nhìn Tô Tạ Đình.

Tô Tạ Đình đối chiếu với ánh mắt của cô. Khẽ mở miệng.

'Sư tỷ, tỷ về rồi'

'Ừa, ta về rồi'

'Hôm nay ta săn được heo rừng. Chúng ta tối nay ra ngoài trời ăn đi.'

Sau đấy liền buông Thoa Miêu Nhã đi vào phòng tắm đóng cửa lại. Thoa Miêu Nhã nhìn cả một đoạn, cảm thấy có điều gì kỳ lạ giữa hai người. Nhưng kịp truy vấn gì đã một lần nữa bị ôm lấy, Tô Tạ Đình phả lời hơi vào tai nàng, cảm giác lưng nhỏ của sư phụ khẽ run. Thoáng cảm thấy thỏa mãn.

'Này, ngươi thôi đi. Ngươi thừa biết tai ta nhạy cảm mà.'

Thoát khỏi vòng tay cô, Thoa Miêu Nhã bực bội ôm lấy bên tai. Không để ý đến đôi mắt vốn đã âm trầm của Tô Tạ Đình.

'Người ra ngoài đợi đi, ta lát nữa sẽ nướng thịt cho người ăn'

Tạ Tô Đình cười, đẩy Thoa Miêu Nhã đang không hiểu gì ra khỏi cửa.

-----

Bên ngoài trời xanh mây rộng, Thoa Miêu Nhã sắp xếp chén đũa lên bàn ghế đá. Nhìn về phía Tô Tạ Đình và Trường Vũ Quân bận bịu nướng thịt.

'Này, cho ta giúp với!'

Chán chường vì không có việc gì làm. Thoa Miêu Nhã đi đến ngồi xổm trước thịt heo đang nướng.

'Sư phụ, người ra kia đang đợi đi. Một chút liền sẽ xong ngay.'

'Vậy ta ở đây nhìn các người làm việc'

Cả hai cô nhìn nhau, sau đó không nói gì nữa. Tiếp tục làm việc, bình yên cứ thế trôi qua từng ngày.

'Sư phụ, chúng ta muốn lên kinh đô lập nghiệp.'

Sặc!

Tiếng nước phụt ra từ mồm Thoa Miêu Nhã. Trường Vũ Quân với Tô Tạ Đình hốt hoảng chạy lại vuốt ngực nàng.

'Hả? Gì cơ?! Các ngươi lên đó làm gì?'

'Sư phụ, nhà mình đang mòn từng ngày. Ngày mưa dột từng đợt dưới nhà, màu hè cây trồng lại không cho ra quả. Trong rừng nguy hiểm nhưng lại ít lương thực. Chúng ta không nở để người đói.'

Tô Tạ Đình tiếp lời. Kỳ thực không biết vì một lý do gì khu rừng các nàng thường hay săn bỗng trở nên ít lương thực hơn. Động vật đều mất tăm chẳng thấy đâu, có thì cũng đã thối rửa.

Trường Vũ Quân cảm thấy kỳ lạ, tối đêm ra thăm dò kiểm tra. Kết quả liền thấy một hộ quân kì lạ, bọn chúng dùng thuật pháp nào đấy cô ấy không rõ. Khiến cho động vật chui ra hang, giết rồi đem chúng ra khỏi rừng.

Nhà các nàng nghèo, một mình Thoa Miêu Nhã cũng nuôi không đủ. Nên các nàng đã bàn bạc, sẽ lên kinh đô gầy dưng cơ nghiệp. Cốt là để sư phụ được sống sung sướng hơn.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net