Chương 7: Phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xà nữ rít lên một tiếng, quật đuôi về phía nàng. Thoa Miêu Nhã nhanh chóng né đi, tay niệm chút phóng đao vào người ả. Cả nhà thổ bởi tiếc rút của Xà nữ mà trở nên hỗn loạn lên. Nam nữ chủ nghe tiếng thét chói tai ấy cùng không thể quẳng mặt làm ngơ. Lập tức đi tìm nơi xuất ra tiếng hét ấy.

[Cảnh báo! Nam nữ chủ đang tới]

Tiếng hệ thống vang lên giữa trận đấu. Thoa Miêu Nhã nhăn mày, biết thế nàng nên giăng kết giới. Chống bên ngoài nghe tiếng ồn bên trong, đằng này nàng chỉ mở rộng không gian chiến đấu. Không gây tổn xung quanh bên ngoài.

Nàng phải giải quyết thật nhanh mới được.

Đuôi rắn quật lia lịa vào nàng, Thoa Miêu Nhã thành thục né hết. Linh lực vàng nhạt phủ xung quanh tay nàng, từ từ kết tinh thành một cây kiếm. Thân kiếm tỏa sáng vàng rực, Thoa Miêu Nhã vận công. Khí lực tỏa ra bao quanh thêm một tầng kết giới, Xà nữ thấy không ổn. Tức tốc há miệng vụt lên về phía nàng. Nhưng lúc này đã muộn, luồn khí mở càng rộng khu vực chiến đấu. Biến thành một mũi kiếm khổng lồ xuất hiện giữa không trung. Một phát trí mạnh vào đại não của Xà Tinh. Xà nữ rú chói tai, rồi ngã xuống nằm bất động.

Thoa Miêu Nhã cẩn thận lại gần, xác định yêu quái đã tắt thở. Nàng mới kéo một cây chủy thủ từ bên trong túi bảo hộ của hệ thống. Một nhát chém cực ngọt vào mắt Xà nữ. Thoa Miêu Nhã không chút do dự trực tiếp dùng tay không móc ma thạch ra. Máu phủ đều lên tay nàng, một cảnh tượng đầy ghê gớm. Thoa Miêu Nhã nhăn mày, con mãng xà này mùi máu tanh quá.

Khớp ngón tay vận từng chút linh lực tỏa ra màu vàng nhạt, luồn lách trên bàn tay dính máu của nàng. Phút chốc  những giọt máu như muốn tan chảy, từ từ rơi lả tả xuống nền đất. Lộ ra cánh tay trắng nõn không tì vết.

Thoa Miêu Nhã đắc ý mỉm cười, quả nhiên không hổ danh hệ thống. Suốt ngần ấy năm khổ sở tập luyện cùng với các loại thuốc từ hệ thống ra khiến nàng thất vọng. Cạch! Chợt tiếng cửa được bật tung ra, kết giới theo đó cũng trở nên vặn vẹo. Thoa Miêu Nhã trùm mặt lại, trước khi đám người kia kịp nhìn rõ cái gì, nàng liền tung hỏa mù rồi lẻn đi mất.

----

Mặt trăng đã lên cao, Trường Vũ Quân cùng Tô Tạ Đình âm trầm nhìn nhau. Cả hai đều đã tỉnh nhưng trước mắt sư phụ đáng yêu của họ lại biến mất.

'Không lẽ nàng bị bắt cóc?'

'Không có khả năng, sư phụ nàng tuy thoạt nhìn mềm mại nhưng sức mạnh như nào ngươi không biết sao?'

'Nhưng nàng là lén đi đâu? Ta quả thật cực kỳ lo lắng'

'Trước giờ sư phụ đều sẽ lẻn đi như thế. Trước mắt chúng ta hãy đợi, sư phụ là một người mang linh lực rất lớn. Chắc chắn nàng sẽ ổn thôi'

Trường Vũ Quân hiếm khi lại nói nhiều lời như thế. Xác thật cô vô cùng lo lắng cho Thoa Miêu Nhã, Tô Tạ Đình đánh mắt về phía chiếc giường trống rỗng. Khẽ thở dài.

----

Thoa Miêu Nhã trở lại gần ba canh giờ, nàng lén phén bước tới gần cửa sổ nhưng chân chưa kịp chạm đất đã bị một cái bóng lớn ôm chầm lấy.

Thoa Miêu Nhã hoảng hốt, phản xạ lập tức tập trung linh lực phóng nhanh về phía sau. Trường Vũ Quân bất ngờ, tay kịp thời sử dụng linh lực mà bắt lấy tay nàng. Tô Tạ Đình cũng thấy thế, liền ôm chầm lấy Thoa Miêu Nhã. Nghiêng đầu sang phía đôi tai nhỏ của nàng, thì thầm bảo là hai bọn ta.

Thoa Miêu Nhã dừng lại, phát hiện hai đồ đệ đang ôm mình. Liền lập tức áy náy.

'A! Ta xin lỗi. Các ngươi đến quá bất ngờ, ta không nhận ra được.'

'Không sao, người vẫn ổn là tốt rồi.'

Tô Tạ Đình trả lời thay cho Trường Vũ Quân. Mắt liếc đến phục trang trên cơ thể nàng, một mảng âm trầm xẹt qua đôi mắt ấy. Sau đó vụt mất trong một khắc.

'Sư phụ, người là đi đâu?'

Lần này Trường Vũ Quân trả lời, cô luồng đôi môi của mình vào một bên tai còn lại của nàng. Phả một hơi thật dài, lia xuống nhìn phản ứng cơ thể của nàng vì kích thích mà giật một cái. Trong làn tóc trắng bạc phơ, Trường Vũ Quân nhắm mắt hưởng thụ mùi hương này.

'T-ta đi dạo một chút.'

Thoa Miêu Nhã dường như bị câu hỏi làm cho chột dạ, căn bản không còn để ý đến hành động đầy ái muội của hai tiểu đồ đệ. Chỉ ráng lựa lời mà đánh trống lảng.

'Ngươi đừng nói dối. Ta có thể ngửi thấy mùi thơm khác trên người ngươi đấy.'

Chưa kịp bao biện xong, lời nói đã bị Trường Vũ Quân lập tức đánh gãy. Tô Tạ Đình theo đôi sắc mặt cũng âm trầm lại, cô hướng về phía Thoa Miêu Nhã đang lúng túng.

'Sư phụ, người bỏ hai ta lại ở đây. Còn nói dối thế này, người có biết hai ta lo lắng thế nào không?'

Lời nói chứa đầy sự buồn bã, Tô Tạ Đình ánh mắt long lanh. Phảng phất như muốn khóc. Trường Vũ Quân lại vô cùng phối hợp, tay siết eo chặt hơn. Mặt cọ liên tục vào gáy nàng, mang đến cảm giác vô cùng ủy khuất.

Aaaaa!!

Thoa Miêu Nhã gào thét trong lòng, hai bọn nhóc này cư nhiên vẫn sài chiêu này!!

Lòng gào thét mắng bọn trẻ nhưng mặt ngoài nàng vẫn im lặng. Sau đó ôm lấy Tô Tạ Đình, lại hướng mắt về phía Trường Vũ Quân, khẽ xoa đầu cô an ủi.

'Ta chính là đi lấy ma thạch! Bồi dưỡng công pháp của các ngươi.'

Dù cho bọn nhóc giả vờ hay thật, Thoa Miêu Nhã vẫn là không nhịn được nhìn các cô đau đớn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net