Chương 75 + 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⭐️ Chương 75

Đàm Hán Anh đi được một nửa lầu hai thì hình như là nhớ tới gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía quản lý Sở Bí Thư.

"Đi tìm trà Sư Phong Long Tỉnh cho tôi, cho Lý tiểu thư dùng." Sau khi Đàm Hán Anh dứt lời mới bước tiếp lên lầu.

Mọi người trố mắt nhìn nhau, người người đều biết trà Long Tỉnh của Cục trưởng Đàm là do ông chủ Đái tặng cho, bình thường vẫn luôn là bảo bối , không dễ dàng lấy ra thưởng thức.

Cố Hiểu Mộng cũng không nghĩ tới Đàm Hán Anh lại có thể coi trọng Lý Ninh Ngọc như vậy, chẳng lẽ hắn đã có đầu mối, xác nhận Lão Quỷ là Lý Ninh Ngọc sao ? Cô một mực đưa mắt nhìn Lý Ninh Ngọc đi vào phòng làm việc của mình, mặc dù cô tin tưởng chị Ngọc nhưng nội tâm vẫn không nhịn được thấp thỏm.

"Đấy chính là phòng làm việc của Sở trưởng Cố, ngăn nắp có thứ tự." Đàm Hán Anh đẩy cửa phòng làm việc ra, nhìn một cái rồi nói.

Lý Ninh Ngọc đi vào theo, quan sát bốn phía một phen, liếc mắt liền thấy trên bàn làm việc đặt một chậu quân tử lan. Bởi vì thời tiết bây giờ chưa phải lúc nở hoa nên hai bên chỉ có tám phiến lá dài rộng, xanh um tươi tốt vô cùng.

Cô đi tới, nhẹ nhàng sờ lên từng phiến lá cây, giống như đang nhìn một món đồ quý.

"Hoa này là Sở trưởng Cố đặc biệt nhờ người mang tới từ Hàng Châu." Đàm Hán Anh thấy Lý Ninh Ngọc chú ý đến hoa này, thuận miệng nói.

Trong lòng Lý Ninh Ngọc tự nhiên biết ý nghĩa của hoa này, xoay người nhìn lại bài trí trên bàn lần nữa, những thứ khác cũng rất quy quy củ củ, chỉ có một cái khung hình đoan đoan chính chính đặt ở chính giữa, xoay mặt về phía cái ghế.

"Đó là tấm hình của cô." Đàm Hán Anh lại giành nói trước.

Đôi mi thanh tú của Lý Ninh Ngọc cau lại, âm thầm oán người Cục trưởng này bình thường cũng là người nói nhiều như vậy sao ? Chẳng lẽ chỗ này là một phong cảnh, cần hắn phải giới thiệu sao ?

Mặc dù cô nghĩ như vậy nhưng vẫn không tự chủ được cầm khung hình lên, tấm hình này đúng là mình, khung cảnh chính là trên thuyền mật mã. Tấm hình trước mắt khiến cho cô tựa như vừa trở lại thuyền mật mã vậy, đó là lần đầu tiên mình thấy Hiểu Mộng, cả người em ấy mặc quần áo phương Tây, hăm hở, khiến cho người ta không nhịn được muốn đưa mắt nhìn.

"Đây là thời điểm các cô làm việc chuyên chở đường thủy sao ?" Đàm Hán Anh rất hứng thú hỏi.

"Quên mất rồi." Lý Ninh Ngọc không hề suy nghĩ nhiều về tình cảnh lúc ấy, chỉ lạnh lùng trả lời.

"Được rồi, thăm cũng đã thăm xong rồi, Cục chúng tôi luôn coi trọng cần kiệm là tốt, cho nên đừng nhìn đây là một biệt thự lớn nhưng thật ra phòng bên trong cũng bình thường thôi." Đàm Hán Anh vừa nói vừa đi tới ghế làm việc của Cố Hiểu Mộng ngồi xuống, dúng ngón tay chỉ ghế tiếp khách đối diện tiếp tục nói:

"Lý quản gia, mời ngồi."

Sau khi đợi Lý Ninh Ngọc ngồi xuống, quản lý Sở Bí Thư liền bưng hai ly nước trà đi vào, sau khi để xuống cũng không có lưu lại mà lập tức đi ra ngoài.

"Đây là ông chủ Đái đưa cho tôi, con người tôi thật ra không hẹp hòi nhưng, duy chỉ có đồ của ông chủ Đái tôi rất là keo kiệt." Đàm Hán Anh dứt lời liền đưa tay nâng ly trà lên, nhẹ nhàng thổi lên lá trà đang lay động trên mặt nước, nhấp một hớp.

Lý Ninh Ngọc cũng cầm ly trà lên, thấy các lá trà đều là búp trà non, như những cây đinh nhỏ thẳng tắp, những đọt mầm ẩn giấu trong đó. Thỉnh thoảng có mấy lá trà bị lộ mầm, nhưng không thể nhìn thấy rõ ràng, màu sắc tươi sáng như non xanh nước biếc, nhìn qua một cái chính là thượng phẩm, nhẹ nhàng hớp một ngụm nhỏ, chỉ cảm thấy nơi đầu lưỡi có vị ngọt tràn vào.

Đàm Hán Anh thấy cô im lặng một hồi, bỗng dưng không vui, bèn để ly trà xuống.

"Cô chính là Lão Quỷ." Đàm Hán Anh thừa dịp chưa chuẩn bị kịp, đột nhiên nói.

Trong lòng Lý Ninh Ngọc ngẩn ra, nhưng không có ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú nhìn lá trà trong ly, như lục bình lượn vòng trong nước vậy.

"Đàm Khải đã giải mã ra hồ sơ của cô ở Diên An, tất cả nội dung đều phù hợp với cô, cho nên cô chính là quan chỉ huy cao nhất của mạng lưới tình báo Thiên Tân, Lão Quỷ !" Lúc này Đàm Hán Anh chính là đang muốn chờ Lý Ninh Ngọc biện minh, chỉ cần cô ta nói càng nhiều thì nói nhiều tất mất.

Nói được đến mức này, Đàm Hán Anh cũng không nhiều lời thêm nữa, chỉ nhìn người phụ nữ trước mắt, chờ cô mở miệng.

Chỉ chốc lát sau Lý Ninh Ngọc mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng cũng không có buông ly nước xuống.

"Hồ sơ ? Hồ sơ của tôi vẫn luôn được lưu trữ ở chỗ Cố tiên sinh, không hề được cầm đi đâu." Lý Ninh Ngọc cũng chẳng hề xoắn xuýt với cái gọi là Lão Quỷ này, chỉ khẽ nói.

"Tôi sẽ để cho Đàm Khải nói hết quá trình phá dịch cho cô, trước lúc đó, có một câu phải nhắc nhở với cô, kẻ nhận tội khai báo rồi sẽ được phóng thích, người gian dối lấp liếm thì sau cùng sẽ bị vạch trần." Đàm Hán Anh dựa lưng vào ghế, hai tay đặt trên bụng. Lời này tuy là khuyên bảo nhưng giọng nói lại vô cùng trịch thượng.

Sau khi Lý Ninh Ngọc nghe vậy liền âm thầm nghĩ ngợi, khả năng hồ sơ của mình bị phá dịch cực thấp, nhưng nếu như Đàm Khải dùng thân phận thật của mình để phá dịch ngược lại, nói không chừng có thể đoán mò ra được câu trả lời chính xác.

"Mỏi mắt mong chờ." Lý Ninh Ngọc hé miệng cười lạnh nói, trong lòng biết Đàm Khải nhất định đã phá dịch hướng ngược lại, hơn nữa trong tay hắn không thể nào có bản gốc của hồ sơ.

Đàm Hán Anh thấy cô không vì lời nói của mình mà dao động, đầu óc xoay chuyển một cái, đứng thẳng người dậy.

"Lão Quỷ, thật ra thì tôi cũng không biết cô, nhưng mà tôi đã biết một người khác, Lão Thương." Đàm Hán Anh đổi đề tài câu chuyện, vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc nghe được danh hiệu này, cố ý ngẩng đầu nhướn đôi mi thanh tú lên một cái, che giấu bản năng kinh ngạc của mình.

"Suy nghĩ có lẽ vị kia cũng là Địa Hạ Đảng, bằng không cục trưởng Đàm cũng sẽ không hoa tâm mà đi tìm hiểu." Lý Ninh Ngọc hòa nhã nói xong, nhìn về phía Đàm Hán Anh, chờ hắn nói chuyện tiếp.

"Năm 1939, cơ quan trưởng sở đặc vụ Hạ Môn Điền Thôn bị ám sát, do đó người Nhật đã đặc biệt ra lệnh truy sát, thề rằng phải tìm được kẻ đầu têu, mà người này chính là Lão Thương. Khi đó Trùng Khánh và Diên An còn chưa phải như nước với lửa, lúc ấy tôi còn kính nể người này hồi lâu." Đàm Hán Anh nói đến chỗ này đột nhiên dừng câu chuyện lại, trong lòng như đánh trống một trận, tại sao lại nói câu sau cùng này với một cô gái xa lạ như Lý Ninh Ngọc.

"Người ngày xưa kính nể, bây giờ lại trở thành đối thủ ?" Lý Ninh Ngọc tự nhiên là nghe được ý trong câu nói cuối cùng của Đàm Hán Anh, sau đó hẳn sẽ nói về đạo.

"Cô là cấp dưới của ông ta phải không ?" Đàm Hán Anh không muốn bị đổi khách thành chủ, quay qua hỏi ngược lại.

"Đây là kỹ thuật dụ địch tra hỏi của các ngài sao ? Có điều, tôi rất hứng thú với những lời mà cục trưởng Đàm nói với tôi." Sau khi Lý Ninh Ngọc nói xong trái lại liền yên tĩnh ngay, để ly trà trong tay xuống, đứng lên, đi tới chậu quân tử lan trước mặt, cầm bình tưới nước để bên cạnh lên, nhẹ nhàng phun mấy cái lên đó.

Đàm Hán Anh nhướn mày một cái, trong lòng hắn đang rất căng thẳng, bất kể người phụ nữ trước mặt này có phải Lão Quỷ hay không cũng đều rất khó đối phó. Loại lời nói ngạo mạn này, loại thứ tự từ ngữ rối rắm này, rõ ràng chính là muốn nói cho mình nghe, cô ta sắp thắng rồi.



















⭐️ Chương 76

"Thật ra thì nếu cô là Lão Quỷ, tôi rất bất ngờ nhưng không có cao hứng." Đàm Hán Anh thở dài một hơi, nhìn Lý Ninh Ngọc tưới hoa xong rồi chơi đùa với cái bình tưới nước.

"Tại sao ?" Lý Ninh Ngọc rốt cuộc cũng nhìn thẳng mắt về hướng Đàm Hán Anh, hỏi.

"Bởi vì lúc cô đến bến tàu cứu Sở trưởng Cố, tôi lại phán đoán bừa bãi cho là cô không biết Địa Hạ Đảng, nên đã âm thầm hạ quyết định, nếu như cô là Lão Quỷ, tôi sẽ võng khai nhất diện [1], thả cô đi." Đàm Hán Anh trả lời, trong đầu hồi tưởng lại dáng vẻ mặc kệ sinh tử của Lý Ninh Ngọc lúc ấy, cực kỳ giống với người phụ nữ đã vì mình mà dâng hiến cả sinh mạng kia.

[1] Võng khai nhất diện: Lưới mở một mặt, ngụ ý chỉ lòng thương xót, khoan hồng độ lượng của một người bằng cách giúp cho người phạm lỗi có một lối thoát hoặc cơ hội để sửa chữa sai lầm của mình.

"Muốn nghe tôi đánh giá ngài thế nào một chút không ?" Lý Ninh Ngọc lần nữa trở lại ghế, thời khắc này lưng cô thẳng tắp tựa vào ghế ngồi, tựa như vị thế của người tra hỏi và người bị tra hỏi đã bị đảo lộn.

"Rửa tai lắng nghe, tôi rất muốn biết trong mắt người phụ nữ như cô tôi có hình dáng gì." Đàm Hán Anh cười ha ha một tiếng, rất là mong đợi nói.

"Tôi thường xuyên nghe Hiểu Mộng nói tới Cục trưởng Đàm, trong mắt tôi xem ra, ngài và những quan lớn khác của Quân Thống rất khác biệt. Ngài ở phía sau lưng địch làm rất nhiều việc rất đáng để tôi kính nể, ngài có đại nghĩa với dân tộc, nguyện ý vì quốc gia mà dâng hiến tính mạng mình, nhưng mà bây giờ nghe ngài nói thì, nếu như tôi là Lão Quỷ, ngài có bắt tôi cũng sẽ mất hứng. Là bởi vì ngài kiêng dè với thân phận của Hiểu Mộng, thậm chí là thực lực của Cố tiên sinh sau màn, ngài đã từ một người lính biến thành một chính khách rồi." Lý Ninh Ngọc dùng giọng hòa nhã từ từ nói, Đàm Hán Anh chỉ lẳng lặng lắng nghe.

"Nhưng nếu bắt được Lão Quỷ thì ông chủ Đái sẽ càng tán thưởng tôi hơn, so với dựa hơi Cố tiên sinh, cách giải quyết này nhanh hơn." Đàm Hán Anh thấy cô đã nói xong, lúc này mới lên tiếng nói.

"Nhưng mà một Lão Quỷ bị ngài bắt rồi sẽ vẫn có người mới nối nghiệp, loại tình báo này là mạng lưới không bao giờ đứt, sẽ hoạt động không ngừng nghỉ, chính phủ quốc dân như vậy, Diên An cũng như vậy, mà ngài chẳng qua chỉ là đao phủ cấp thấp nhất." Lý Ninh Ngọc lắc đầu một cái.

Đàm Hán Anh trầm mặc một lúc, không có tranh cãi với Lý Ninh Ngọc,

"Tôi không đồng ý, chúng tôi và Diên An vĩnh viễn là kẻ địch, có bao nhiêu Địa Hạ Đảng thì phải bắt bấy nhiêu." Đàm Hán Anh trầm tư hồi lâu rồi mới lên tiếng.

"Quả nhiên là chủ nghĩa chính khách ích kỷ, Cục trưởng Đàm cũng chỉ mới học được sơ sơ thôi." Trong lòng Lý Ninh Ngọc nắm chắc, từ nội tâm của Cục trưởng Đàm trước mặt này mà nói, đã bắt đầu dao động rồi. Người mới tiến vào giới chính trị, nếu như chỉ dựa vào việc bắt Địa Hạ Đảng để tới giành công, chung quy đều sẽ tiến vào một cái vực sâu, đến cuối cùng sợ rằng thậm chí ngay cả tính mạng của hắn cũng không bảo trụ được. Mà một đại lão giới chính trị núp sau màn thì sẽ chỉ huy một nhóm đao phủ giống như Đàm Hán Anh vậy, đạp máu thịt của bọn họ từng bước mà leo lên.

"Được rồi, Đàm Khải khẳng định đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, chỗ này đã không còn thích hợp để tra hỏi cô nữa, nên đến thăm một chút phòng thẩm vấn mà Cục An ninh số 7 chúng tôi kiêu ngạo thôi." Đàm Hán Anh bỗng nhiên đứng lên, chỉnh lại đồng phục bị nhăn một chút, cao giọng nói.

"Cục trưởng Đàm cũng sẽ để cho tôi đi tra hỏi Đàm Khải chứ, bằng không sẽ không nói nhiều với tôi như vậy." Lý Ninh Ngọc cũng đứng lên, dứt lời, trực tiếp đi về phía cửa.

Đàm Hán Anh nhìn bóng lưng cô, hắn biết sau lưng cô là Cố Dân Chương, một tài phiệt nắm giữ mạch máu tài chính của chính phủ quốc dân, một ông chủ Đái thứ hai, thậm chí dù là Chủ tịch Quốc hội Tưởng [2] cũng phải kiêng kỵ.

[2] Ám chỉ Tưởng Giới Thạch, nhưng không biết có sai sót gì không vì bối cảnh của truyện vào khoảng năm 1945 - 1950, khi đó Tưởng Giới Thạch đang giữ chức tổng tài của Quốc Dân đảng nhưng lại dùng danh nghĩa tổng thống để lãnh đạo, không hề có lần nào nắm chức chủ tịch quốc hội cả. Nếu ai biết rõ hơn báo mình để mình sửa lại nhé :))

 
"Hy vọng cô có thể thuyết phục tôi, cô không phải là Lão Quỷ." Đàm Hán Anh cao giọng nói một câu với bóng lưng Lý Ninh Ngọc, phòng làm việc này không lớn, âm thanh dường như cũng có thể xuyên tường truyền tới.

"Tôi vốn cũng không phải là Lão Quỷ." Lý Ninh Ngọc đứng yên ở cửa, nghiêng mặt qua một nửa nói với Đàm Hán Anh.

Cố Hiểu Mộng vẫn luôn ở dưới lầu nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc của mình, rốt cuộc cũng thấy cửa từ từ mở ra, trước tiên là Lý Ninh Ngọc từ trong đi ra, nhìn cô mặt không đổi sắc, cuối cùng trong lòng mới yên tâm.

"Chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng ba bước làm thành hai bước lên cầu thang, ngẩng đầu tiếp đón Lý Ninh Ngọc.

"Hiểu Mộng." Lý Ninh Ngọc mỉm cười cười một tiếng, cũng bước nhanh hơn đi tới bên người Cố Hiểu Mộng, chủ động nắm lấy tay Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng cảm giác tay cô lạnh như băng, lòng vốn đã hơi an tâm giờ lại thấp thỏm bất an.

"Sở trưởng Cố không cần phải lo lắng, tôi chỉ tâm sự một chút với Lý quản gia thôi, so với quan tâm chị Ngọc của cô, không bằng quan tâm chính mình hơn một chút đi." Đàm Hán Anh đứng trên lầu hai, nhìn thấy rõ ràng hành động của hai người.

Vừa dứt lời, Đàm Khải liền từ tận cùng bên trong phòng thẩm vấn đi ra.

"Cục trưởng, đã chuẩn bị xong, nhưng mà ai làm chủ Cục trưởng còn chưa nói cho tôi." Đàm Khải giương khóe miệng cười lạnh nói.

"Đương nhiên là Sở trưởng Cố của chúng ta, dù sao cũng là bắt gián điệp mai phục ở Cục An ninh số 7, không nên làm khó người ngoài." Đàm Hán Anh dứt lời, chậm rãi nâng tay lên, chỉ hướng Cố Hiểu Mộng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net