Chương 15 Thương em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ Mộc Trà bật người ngẩng đầu lên, cô ngủ quên lúc nào không biết. Hồ Mộc Trà muốn vươn vai nên kéo tay về, nhưng chưa nhút nhích thì đã bị nắm chặt. Trần Tường Vi đã tỉnh từ lúc nào nàng im lặng nhìn cô, gương mặt nàng bây giờ lại có chút huyết sắc hơn lúc nãy rồi. Hồ Mộc Trà tay chạm vào gò má nàng, không còn lạnh lẽo nữa thật tốt.

“Em thấy một người đàn ông em muốn tìm ông ta”. Trần Tường Vi câu nói đầu tiên sau khi tỉnh là tìm một người đàn ông , nàng lại không để ý  đến gương mặt nhợt nhạt vì lo lắng của cô.

“Đàn ông sao”. Hồ Mộc Trà trong lòng cảm thấy hụt hẫng, khi nàng tỉnh lại không phải muốn tìm cô mà là một gã đàn ông.

“Em đi một chút”.

Trần Tường Vi nói xong thì liền biến mất , Hồ Mộc Trà nhìn nàng cứ thế rời đi lòng không biết là tư vị gì. Có một chút gì đó chua chua nơi cổ họng, một chút mất mát đâm thẳng nơi đầu quả tim. Hồ Mộc Trà cười khổ cô không phải không biết cảm giác này, cô cũng đã từng trải qua nó một lần.

Đối với bạn trai cũ cô cũng đã từng đặt hắn trong lòng , cũng có cảm giác ghen tuông khi hắn đi với người khác. Nhưng đó cũng chỉ là một tia nhỏ trong lòng cô mà thôi, mà giờ cảm giác lúc này còn chua hơn trước rất nhiều. Đúng là không thể đoán trước được điều gì, cũng không thể khẳng định được mình thẳng hay cong, vì quả tim nó cũng đâu phân biệt nam hay nữ. Đối tượng là nam thì có lẽ là một tình cảm hoàn mỹ, đối tượng là nữ sẽ có một chút mẫu thuẫn trong lòng. Có nhiều người không thể chấp nhận tự lừa gạt bản thân, nhưng dù có lừa gạt cách mấy cũng không thể gạt được quả tim của mình.

Ừ vì lẽ đó, cô thương nàng mất rồi!.

Hồ Mộc Trà ngã người nằm xuống giường, cô cười mà một giọt lệ chảy xuống nơi khóe mắt. Nếu nói không sợ là giả, còn nếu nói sợ cũng không chân thật, cô còn không biết bản thân mình muốn gì. Thương một người con gái đã khó, trong khi cô lại thương một nữ quỷ. Hồ Mộc Trà ngày đó khóc rất nhiều, cô khóc đến đôi mắt đỏ hoe, khóc đến trong cổ họng nghẹn lại.

Đến khi Trần Tường Vi trở về cô đã lấy lại tinh thần, cô nhìn nàng mỉm cười cho nàng nụ cười rạng rỡ nhất. Trần Tường Vi vẻ mặt đượm buồn, nàng không tìm được người nàng muốn tìm kiếm. Trong trí óc nàng hiện lên hình dáng của người đàn ông đó, nhưng nó lại khá mơ hồ, nàng đã cố tìm nhưng không cách nào tìm được.

“Em tìm được chưa”. Hồ Mộc Trà tưởng rằng mình sẽ khó khăn để nói lên câu hỏi này, nhưng thì ra nó dễ dàng hơn so với cô nghĩ, tìm được người đàn ông của nàng sao.

“Không tìm được”. Trần Tường Vi giọng nói mệt mỏi hụt hẫng, nàng cũng đã quá chán ghét phải là oan hồn vất vưởng rồi. Nàng bất lực không biết làm sao thoát ra tình cảnh này, người sống thì chọn cách tự sát để giải thoát , còn nàng thì chết rồi làm sao tự sát được. Mà bây giờ nàng có muốn đi cũng không được, ở lại thì chịu bao nhiêu đau đớn đốt cháy linh hồn, nàng rốt cuộc đã gây ra nghiệp chướng nặng nề gì chứ.

“Em cho chị thấy chị giúp em tìm”. Hồ Mộc Trà đi đến nắm lấy tay nàng, cô có thể cảm nhận nàng đang rất buồn khổ.

Trần Tường Vi đột nhiên mở to mắt nhìn Hồ Mộc Trà, nàng vừa nghe được một câu không nên nghe. Câu nói này không phải cô vừa nói ra, mà câu nói xuất phát từ trong suy nghĩ của cô, mà nơi nó cư ngụ lại đang đập rất nhanh rất vội vàng. Trần Tường Vi bối rối vội rút tay ra khỏi tay cô,nàng cúi thấp đầu nhẹ nhàng nói một câu.

“Chị đừng thích em”. Trần Tường Vi khi nói ra câu này nơi ngực trái liền nhói lên, nàng sao lại có cản giác này chứ, nàng là hồn ma kia mà.

Hồ Mộc Trà biết nàng đọc được suy nghĩ trong lòng mình, điều này cô cũng không cần giấu giếm làm gì. Hồ Mộc Trà yên lặng một chút rồi lại nói. “Chị không thích em, trong lòng chị cũng không có yêu em”.

Trần Tường Vi lặng người ,ánh mắt nàng buông xuống một mảnh bi thương. Tuy nói đây là câu trả lời nàng mong muốn nhất ,nhưng tại sao nó khiến nàng khó chịu như thế này.

“Chị thương em”.

Trần Tường Vi nghe xong cũng không dám ngẩng đầu lên, là thương nàng sao, cô là thương nàng.

“Em biết tại sao là thương không ,vì chữ thương không dễ nói ra, khi nói ra rồi thì chị sẽ dành cả một đời để thương em”.

Hồ Mộc Trà nói xong vẫn không thấy nàng ngẩng lên, cô đưa tay ôm lấy gò má nàng nâng lên. Trên gương mặt nàng là hai hàng lệ máu, lệ máu đỏ rực cứ thế theo gò má rơi xuống tay cô . Lệ máu nóng hỏi mang theo nhiệt lượng như trái tim của nàng, Hồ Mộc Trà áp ngón cái lên khóe mắt nàng lau đi những giọt lệ đỏ.

“Cho chị một lần thương em được không”.

“Không”. Trần Tường Vi đưa tay ôm lấy bàn tay trên má nàng, lệ máu lại bắt đầu lăn dài trên gương mặt nàng.”Em chết rồi, em không cùng chị ở cạnh nhau được”.

Hồ Mộc Trà không nói mà im lặng nhìn nàng rất lâu, nàng cũng như thế mặc cho cô nhìn mình.

“Thì đã làm sao, cùng lắm chị thương một nữ quỷ thôi à”.

Hồ Mộc Trà nói xong thì không đợi câu trả lời từ nàng, cô cúi xuống ép chặt lấy môi nàng. Cứ như thế mà khóa lại lời nói còn chưa kịp thốt ra của nàng, lời nói đó quả thật cô không muốn nghe. Môi nàng lành lạnh,lưỡi cũng lạnh lẽo vô cùng. Khi cô chạm vào đầu lưỡi liền không muốn buông tha cho nàng, Hồ Mộc Trà tay chuyển qua ôm lấy gáy của nàng, nụ hôn càng lúc càng gấp gáp.

Hai người hôn nhau cũng không phải lần đầu tiên, nhưng nụ hôn này rất khác biệt, nó mang cả yêu thương của cô dành cho nàng.

“Trà mở cửa cho mẹ”. Lê Thanh Nga định mở cửa vào nhưng không được, bà đành gõ cửa gọi cô mở ra.

Hồ Mộc Trà nghe mẹ gọi nhưng vẫn chưa muốn rời khỏi nàng, cô liếc mắt nhìn ra cửa lại câu lấy lưỡi nàng. Trần Tường Vi thì không như vậy, nàng đưa tay kéo kéo áo cô ý muốn dừng lại. Hồ Mộc Trà đành thả ra lưỡi của nàng, trên khóe môi kéo theo tia óng ánh. Cô chép miệng đưa tay lau đi những vệt máu đỏ còn vươn trên má nàng. “Chờ chị một chút”.

Trần Tường Vi chạm vào môi mình, đầu lưỡi chạm vào ngón tay giữa thở nhẹ ra. Bên trong khoang miệng vẫn mang theo hương vị của cô, nàng nuốt xuống một ngụm tay nắm thành quyền che đi môi mình thẹn thùng.

Hồ Mộc Trà mở cửa cho mẹ, cô thấy bà có vẻ không vui thì vội hỏi.”Có chuyện gì sao mẹ”.

“Con bé đó tới tìm con”. Lê Thanh Nga thật ra không muốn cho Dương Thu Thảo vào nhà, nhưng con bé năn nỉ quá bà lại mềm lòng.

“Mẹ ra trước đi con ra liền”. Hồ Mộc Trà đang đứng thì cảm thấy khí lạnh tỏa ra, cô thừa biết nàng không thích Dương Thu Thảo tìm mình.

Sau khi đóng lại cánh cửa cô liền thấy nàng cắn chặt răng, ánh mắt nàng trở nên đỏ hơn âm khí nặng nề cứ thế tỏa ra.”Con nhỏ đó còn muốn ngủ chung với chị”. Trần Tường Vi nói xong thì cũng biến mất, Hồ Mộc Trà thấy thế liền lập tức đi ra ngoài. Cô sợ nàng tức giận sẽ làm hại đến Dương Thu Thảo, cô sợ nàng sẽ tạo thêm oán nghiệp cho bản thân.

Dương Thu Thảo ngồi trên ghế gỗ nhìn xung quanh nhà, cô không biết ma nữ kia có xuất hiện hại mình nữa không. Dương Thu Thảo đến đây là muốn cho Hồ Mộc Trà biết về ma nữ kia, cô nàng sợ cô sẽ bị ma nữ làm hại. Dương Thu Thảo không hề biết rằng chính mình sẽ gặp quỷ sự, một quỷ sự đáng sợ nhất đời mình.

Dương Thu Thảo ngồi rất lâu nhưng không thấy Hồ Mộc Trà ra gặp mình, cô đứng lên muốn tìm Lê Thanh Nga hỏi một lần nữa. Dương Thu Thảo nhìn thấy bà trong bếp liền mở miệng muốn hỏi, thế nhưng cổ họng không hề phát ra âm thanh nào. Dương Thu Thảo muốn bước đi thi thì chân lại nặng như đeo chì, cô dù có cố đến mấy cũng không đi được. Dương Thu Thảo ánh mắt trân trối nhìn Lê Thanh Nga cách cô có mấy bước chân, cô chỉ ước bà quay qua nhìn mình một cái.

“Tôi đã nói gì chị quên rồi sao”.

Dương Thu Thảo bỗng dưng nghe thấy âm thanh lạnh lẽo vang vọng trong phòng khách, cơ thể cô cứng nhắc sống lưng trở nên lạnh toát. Trước mặt cô xuất hiện một gương mặt kinh dị, nàng với gương mặt trắng bệch đầy máu nhìn cô. Trần Tường Vi tròng mắt đỏ rực nhìn cô như muốn xé xác con mồi, nàng mỉm cười miệng ngoạc ra tới mang tai. Dương Thu Thảo nín thở tim trong lòng ngực muốn lao ra ngoài mà chạy, lần trước cũng đâu có đáng sợ thế này.

Dương Thu Thảo muốn nhắm mắt lại nhưng cớ sao mí mắt không nhút nhích được, nó giống như bị keo dán sắt dán cố định một chỗ. Dương Thu Thảo bị ép mở to mắt đến nổi tròng mắt đỏ lên tơ máu chằng chịt, mắt cô đau quá nước mắt cứ thế chảy ra không ngừng. Cô cắn chặt môi khó khăn thốt lên từng chữ đứt quãng. ”Tha...tha ...tha cho tôi”.

“Nói không nghe tôi cắt tai chị, chị muốn nhìn tôi móc mắt chị ra”. Trần Tường Vi đưa lên cánh tay trắng toát tiến về phía mặt cô, nàng muốn móc ra tròng mắt đang đỏ lên của cô.

“Tường Vi đừng”. Hồ Mộc Trà khi vừa ra khỏi phòng thì chứng kiến tất cả, cô vội lao ra ôm lấy Trần Tường Vi ,cô không cho nàng làm hại Dương Thu Thảo.

“Chị muốn cứu chị ta sao, chị muốn để chị ta lên giường chị sao”. Trần Tường Vi nghiến răng mà hất ra tay cô, nàng xoay người bóp lấy cổ cô trừng mắt hỏi.

“Không có”. Hồ Mộc Trà bị nàng bóp cổ thì khó khăn hít sâu một hơi, cô nắm lấy tay nàng nhìn nàng nghiêm túc nói.”Em mới là nên ngủ chung với chị”.

Trần Tường Vi nghe cô nói tay liền buông ra, nàng mím môi ánh mắt đã không còn mang sát ý nữa.”Ai ngủ với chị chứ”.

“Em không muốn ngủ cùng chị sao, hay là em muốn Thu Thảo ngủ chung với chị”. Hồ Mộc Trà khóe môi không khỏi nhếch lên đầy gian xảo, cô đây là muốn lừa gạt thiếu nữ chưa thành niên.

“Chị ta dám”. Trần Tường Vi tức giận nói âm khí lượn lờ bay quanh người nàng, nàng quay qua nhìn Dương Thu Thảo liền hừ lạnh một cái.

Dương Thu Thảo mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, cô run rẩy nhìn Trần Tường Vi đang liếc nhìn mình. Nhưng bây giờ cô lại thấy bớt sợ hơn một chút, không biết tại sao nàng lại không còn bộ dạng máu me đầy mình nữa.

Trần Tường Vi khôi phục lại bộ dạng bình thường cũng chỉ vì cô xuất hiện, trước mặt người mình thương chẳng ai muốn mình xấu xí cả.Trần Tường Vi không thèm quan tâm tới cô ta nữa, nàng đi đến bên cạnh Hồ Mộc Trà nằm đè lên lưng cô. Dương Thu Thảo nhìn thấy Hồ Mộc Trà khom hẳn lưng xuống, vậy là cái tướng lúc đó cô thấy là do ma nữ đè lên Hồ Mộc Trà.

“Nhìn gì đây là chỗ của tôi”. Trần Tường Vi đưa tay chỉ chỉ lưng của cô, nàng hừ hừ mấy cái thì nhe hàm răng trắng ỡn nhọn hoắt ra.

Dương Thu Thảo sắc mặt tái mét nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, cô cắn răng kéo ra túi xách, cô lấy ra một mảnh giấy vàng ném thẳng vào người Trần Tường Vi.

Mảnh giấy vàng trúng vào tay Trần Tường Vi rồi rơi xuống đất, trên tay nàng liền xuất hiện một vết cháy xém. Trần Tường Vi rên lên một tiếng nhìn xuống cánh tay mình, ánh mắt trở nên giận dữ mà nhìn mảnh giấy vàng dưới đất.

“Em bị thương rồi”. Hồ Mộc Trà nhìn thấy tay nàng thì lo lắng không thôi, cô nắm lấy tay nàng mà không biết làm sao, người ta bị thương thì băng bó, ma bị thương thì băng làm sao.

Trần Tường Vi không để tâm đến tay mình, nàng nhặt lên mảnh giấy vàng dưới đất. Tay nàng vừa chạm vào liền bốc cháy, Trần Tường Vi bỗng cười khanh khách, một chút âm khí từ cánh tay quấn quanh ngọn lửa khiến nó tắt lịm. Đợi khi ngọn lửa tắt hẳn nàng liền cầm mảnh giấy vàng lên, Trần Tường Vi mở ra mảnh giấy cười man dại.

“Cái này là đồ tốt”.

Mảnh giấy vàng kia chính là một lá bùa, khi nàng mở ra thì bên trong hiện lên những chữ tàu bằng mực đỏ. Trần Tường Vi bóp chặt lá bùa nàng nhắm mắt lại im lặng một hồi, đến khi nàng mở mắt ra cũng là lúc lá bùa bốc cháy.

Nàng thấy bà ta rồi.

___________________

Dường như linh cảm được điều gì đó, một người phụ nữ trung niên liền lấy ra một lá bùa đỏ đốt lên. Mới đây thôi trong lúc đang ngồi thiền,bà liền thấy một tròng mắt đỏ rực nhìn mình. Bà là người tu đạo đương nhiên biết thứ đó là gì, trên đời này lại có người luyện ra cái thứ tà thuật đáng sợ đó sao.

"Bà Tư  sao lại không nhập định nữa còn rất sớm mà". Một đứa bé gái khoảng 8 ,9 tuổi đứng khép nép hỏi bà, thường thì đến chiều bà mới kết thúc ngồi thiền.

"Cái Mén bày lễ ra cho bà". Bà Tư nói xong thì đứng lên đi vào phòng trong,khi bà đi ra đã mặc trên người đạo bào màu vàng.

Cái Mén chuẩn bị đầy đủ các thứ bà cần bày sẵn trên bàn lễ, đối với nó việc này rất dễ dàng vì thường xuyên bày biện. Trên bàn lễ chính giữa có một cái lư hương bằng đồng khắc những hình thù uốn lượn, bên phải là một cái chuông bên trái là một thanh kiếm bằng đồng tiền kết lại.

Bà Tư cầm lên cái chuông rung lên ba cái, rồi bà Tư dùng thanh kiếm cấm xuyên qua chính giữa đạo bùa màu đỏ. Bà đốt đi đạo bùa rồi thả vào bát nước đen sệt, nước đen bên trong theo sợi chỉ đỏ vẻ lên mảnh giấy vàng một chữ , bà Tư nhìn thấy làm rơi luôn thanh kiếm xuống đất.

"Sát ".














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bhtt