Chương 7 Đi tắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ Mộc Trà tay không ngừng lau nơi hai mắt đang chảy máu của nàng, dù lau thế nào thì cũng không hết được. Trần Tường Vi nằm im trên sàn gạch, gương mặt trắng bệch càng thêm lạnh hơn. Hồ Mộc Trà tay chạm vào má nàng liền cảm nhận sự lạnh lẽo thấu sương , cứ như là cô đã đụng vào một cục nước đá. Thậm chí trên khóe môi nàng cũng trào ra dòng máu đỏ sẫm, đôi mắt đỏ bây giờ như vô hồn. Hồ Mộc Trà nhìn vào sàn nhà dính chất lỏng đen sì nhớt nhát, rồi lại nhìn đến dòng máu đỏ trên người nàng.

Nàng hoàn toàn không giống họ.

Là màu đỏ.

Hồ Mộc Trà không biết tại sao cậu nhóc kia lại nói nàng là quỷ sống, nhưng cái câu ''Tà Ngải" thì cô biết. Lúc cô còn là sinh viên cô hay nghe bạn học kể về điều này, thứ này vô cùng đáng sợ. Hồ Mộc Trà nhíu mày nhìn vào thái dương của nàng, ấn ký kỳ lạ đã không còn tồn tại, nàng chẳng lẽ bị thứ đó sao.

Trần Tường Vi thân thể càng lạnh rồi gần như trong suốt, nàng đau đớn tay cào xuống sàn gạch. Trong người nàng như có gì đó đang cắn phá, từ bụng nàng rồi di chuyển đi lên. Rõ ràng nàng đã là ma sao lại cảm nhận đau đớn nơi tim chứ, rõ ràng nàng đã chết rồi mà.

Nàng rời đi là muốn được đi đầu thai, nhưng tất cả đều có thể đi chỉ có nàng thì không. Âm phủ không mở cửa cho nàng, mà trần gian cũng không có nàng tồn tại. Nàng đến cùng là gì, là quỷ sống như cậu nhóc đáng sợ kia nói hay sao,mà quỷ sống nàng cũng chẳng hiểu là gì.

Hồ Mộc Trà dùng sức cõng nàng trở lại phòng bệnh, khi vừa bước vào đã thấy ông cụ ngồi trên giường nhìn cô. Ông cụ đồng tử không đỏ ngầu như nàng, gương mặt trắng bệch nhưng vẫn giống như một người bình thường. Ông cụ đảo mắt nhìn nàng, khi xác định nàng không có nguy hiểm thì im lặng mà nhìn.

Hồ Mộc Trà lại thấy bực bội, ông cụ không thấy ngại nhưng cô thì có, cứ nhìn chằm chằm như vậy thật bực mình. Hồ Mộc Trà đặt nàng nằm lên giường, cô cũng nằm xuống nhìn nàng nằm kế bên. Gương mặt nàng đầy máu nhưng cô không sợ, Hồ Mộc Trà mắt lóe lên rồi cười thầm, cô dẫn nàng đi tắm được không.

____

Tiếng nói chuyện bên tai khiến cô tỉnh giấc, Hồ Mộc Trà dụi mắt muốn nhìn rõ xung quanh. Hồ Mộc Trà nhìn thấy đầu tiên là vị bác sĩ Giang đêm qua, còn người thứ hai là một vị bác sĩ cô chưa gặp qua. Hai người họ đang chỉ vào chân cô, Hồ Mộc Trà nhìn xuống kinh ngạc muốn rớt cằm xuống đất.

Vết thương trên chân cô lại không thấy nữa, ai có thể nói cho cô biết xảy ra chuyện gì không. Hồ Mộc Trà nhìn vào khoảng giường trống kế bên, nàng đã biến mất từ lâu, chẳng lẽ là do nàng sao. Nàng sẽ có năng lực khiến vết thương biến mất như thế này sao , đầu óc cô dường như đình trệ không suy nghĩ ra gì. Vết thương lành đương nhiên bệnh viện sẽ không giữ người, Hồ Mộc Trà cứ thế xuất viện đi về.

Khi cô rời khỏi thì vị bác sĩ kia nhìn cô rất lâu, anh không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn đến khi không còn thấy cô nữa. Anh đi đến phòng trống cúi hành lang, tay vặn nắm cửa đi vào, đó cũng là lần cuối mọi người nhìn thấy anh.

____

"Mẹ con không sao mà, mẹ cứ để đó con làm ". Hồ Mộc Trà ngăn lại mẹ đang chuẩn bị mọi thứ cho cô, cô thật đã khỏe rồi nên không muốn phiền mẹ.

''Con ngồi đó đi". Lê Thanh Nga vừa giúp cô sắp xếp lại phòng, vừa ngăn không cho cô bước xuống giường. Con bé này bị thương còn đòi làm việc, lỡ nhiễm trùng nữa thì nguy.

Hồ Mộc Trà nằm nghiêng nhìn mẹ đi tới đi lui, cô thở dài rồi thả người nằm nhìn lên trần nhà. Cô nhắm mắt lại để cho đầu óc thư giản một chút, không có suy nghĩ chỉ có một màu trắng xóa. Hồ Mộc Trà nằm được một chút thì mở mắt ra, khóe môi đột nhiên co rút tí nữa là hét lên rồi.

Trần Tường Vi đang áp sát cô, nàng lại nằm lơ lửng trên không trung, gương mặt nàng cách cô chỉ có một gan tay. Mặc dù đã quen nhìn gương mặt nàng, nhưng thế này thì quá hù người rồi, thử hỏi vừa mở mắt ra liền thấy gương mặt đầy máu ai chả sợ. Mái tóc dài của nàng rơi vào trên cổ cô, khiến cổ cô có chút nhột.

"Chị không sợ con muỗi bay vào miệng sao". Trần Tường Vi vừa nói vừa nhìn con muỗi bay trong không trung, nàng vừa nói xong con muỗi lập tức bay một cái vèo.

"Khụ khụ". Hồ Mộc Trà ho sặc sụa, cô thật bị con muỗi bay vào miệng.

Lê Thanh Nga dọn cũng sắp xong, bà nghe tiếng cô ho khan nên lo lắng. "Con không khỏe sao, mẹ đưa con đi bệnh viện".

"Con không sao". Hồ Mộc Trà xua tay lắc đầu liên tục, cô khặc khặc vài cái con muỗi dường như vào dạ dày cô luôn rồi.

Tiếng cười nhẹ vang lên trong trẻo như tiếng suối,Trần Tường Vi nằm xuống giường cạnh cô nhẹ cười. Hồ Mộc Trà nuốt nước bọt xem có gì trong cổ không, cô nghe tiếng nàng cười thì xoay đầu nhìn. Ánh mắt cô dán vào nụ cười rạng rỡ ,dù miệng nàng bị che khuất một nữa bởi tóc nhưng rất đẹp. Bên miệng nàng xuất hiện một cái lúm nho nhỏ, cái này gọi là đồng điếu phải không. Hồ Mộc Trà ngẩng ngơ khi trước cô không có nhìn thấy, có phải khi nàng cười mới hiện ra.

"Chị ăn muỗi sao". Trần Tường Vi vẫn cười, nàng không để ý đến việc ánh mắt cô vẫn dán vào bên miệng mình.

Cái miệng nhỏ nhắn quá, môi cũng mỏng này. Sóng mũi cũng rất cao, nàng có đi sửa không nhỉ.

Hồ Mộc Trà vô thức đưa tay vén lên mái tóc dài bết dính của nàng, ngón tay chạm vào má nàng lạnh buốt. Trần Tường Vi có vẻ kinh ngạc ,nàng không cười nữa im lặng nhìn cô.

"Em muốn đi tắm không ". Hồ Mộc Trà không suy nghĩ mở miệng ra hỏi, vì câu hỏi này nằm sẵn bên miệng cô rồi.

"Chị biến thái". Trần Tường Vi lập tức ngồi dậy , nàng đứng nhìn cô đầy đề phòng. Câu hỏi của cô khiến nàng nhớ đến cái lần cô đụng ngực nàng, lúc đó cô còn bóp vài cái nữa.

"Con muốn tắm sao". Lê Thanh Nga mơ hồ nghe cô nói muốn đi tắm, bà cất đồ xong thì đi đến tủ mở cửa muốn lấy đồ cho cô.

Cửa tủ mở ra bên trong không có nhiều đồ lắm, quần áo chỉ có vài bộ cô mua đã lâu. Lê Thanh Nga đôi mắt ươn ướt nhìn vài bộ quần áo, con gái bà ngay cả đồ cũng ít như thế. Bà chỉ lo đi phụ hàng với chồng mà không lo cho con gái, nếu bà có ở nhà sẽ không để cô chịu thiệt như này đâu.

"Mẹ con đói". Hồ Mộc Trà nhìn bả vai run nhè nhẹ của mẹ mà lòng nhói lên, mẹ cô đang khóc đúng không. Cô không giỏi cách giao tiếp, có chuyện gì cũng để trong lòng không nói ra. Cô không muốn vì mình mà mẹ phải chịu thêm gánh nặng trong lòng, cô biết mẹ cực khổ nhiều vì cô.

"Để mẹ đi nấu cơm". Lê Thanh Nga không xoay lại nhìn cô, bà đưa tay lau nơi khóe mắt rồi ra khỏi phòng.

Sau khi bà rời đi căn phòng lại trở nên im lặng, Hồ Mộc Trà vẫn ngồi trên giường nhìn nàng. Trần Tường Vi mắt nhìn cô đề phòng, tay lại che ngang trước ngực. Hồ Mộc Trà nhìn vào tay nàng, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn không che giấu hết được phong cảnh tươi đẹp. Hồ Mộc Trà đứng lên đi đến bên cạnh nàng, khiến nàng lùi lại mấy bước.

"Đi tắm với chị". Hồ Mộc Trà không từ bỏ ý định, cô muốn thấy gương mặt thật sự của nàng.

Trần Tường Vi hết đường lui liền biến mất, nàng là ma mà lại sợ cô.

"Tường Vi". Hồ Mộc Trà khẽ gọi tên nàng, cô biết nàng chưa đi chỉ là không muốn cô nhìn thấy. Hồ Mộc Trà cũng không biết tại sao mình có thể cảm nhận được nàng, nàng luôn phát ra sự lạnh lẽo nhưng lại như một làn gió lạnh mang theo hơi thở của cỏ hoa.

Không gian vẫn im ắng nàng không muốn xuất hiện, cô thở dài nằm ngã lên giường. Cô chỉ là muốn giúp nàng tắm sạch sẽ thôi mà, suy nghĩ một chút cô lại có chút ngộ ra.

Ma có tắm được không.

Được không đây.

Hồ Mộc Trà mắt ngó láo liên, nàng suốt ba năm không tắm.

"Chị thật sự là một kẻ biến thái". Trần Tường Vi đứng một góc ngón tay chỉ vào cô, nàng mới nghe được suy nghĩ của cô đấy.

Hồ Mộc Trà nhíu mày cô ngồi bật dậy nhìn nàng, nàng có thể biết cô nghĩ gì sao. "Em biết chị nghĩ gì''.

"Nghe chị đang muốn làm điều biến thái với em ". Trần Tường Vi có thể đọc được suy nghĩ khi có liên quan đến nàng, mà suy nghĩ của cô muốn nàng đi tắm quá mức trắng trợn.

Hồ Mộc Trà hậm hực cô bước xuống giường lấy đồ đi tắm, cô mở cửa ra bước được một bước thì dừng lại, cô xoay người nhìn nàng bên trong."Lần trước ai lẻn vào nhà tắm bóp cổ chị, chắc lần đó không phải là em".

Hồ Mộc Trà nói xong hừ lạnh một cái bước ra khỏi phòng, cánh cửa đóng sầm lại chứng tỏ cô tức giận rồi.

Trần Tường Vi mắt nhìn lên chiếc quạt đang xoay, cô không sợ tốn điện sao. Nàng đưa tay vuốt vuốt mái tóc bết dính, bên môi lúm nho nhỏ liền xuất hiện . Trần Tường Vi càng nghĩ thì càng nhớ đến ngày hôm đó, càng nghĩ càng nhớ đến cơ thể trắng nõn mềm mại của cô. Nàng lắc đầu khiến mái tóc càng thêm rối bù, tóc rối che đi hết gương mặt của nàng chỉ còn lại một nửa đôi mắt đỏ.

Nếu bây giờ có người nào đó nhìn thấy nàng chắc chắn sẽ sợ đến ngất xỉu.

Khẳng định là như vậy.

Hồ Mộc Trà trong phòng tắm vẫn còn hậm hực, tay ném mạnh cái khăn tắm lên thanh ngang để móc đồ. Tay đưa ra vặn vòi nước một cách mạnh bạo, tâm trạng bực bội rất khó chịu.

Nước lạnh từ vòi sen thấm ướt bờ vai cô, rồi dần ôm trọn cơ thể cô. Hồ Mộc Trà đưa tay lấy bông tắm, cô cho một ít sữa tắm vào rồi chà lên người. Hương thơm của táo và lê quanh quẩn nơi chóp mũi, rồi chúng len lỏi ngập tràn trong không gian.

Hồ Mộc Trà đột nhiên thấy lành lạnh,hương thơm mang theo mát lạnh của cỏ xông vào khoang mũi,  cô xoay người nhìn ra phía sau.

Cuối cùng cũng chịu vào.

Hồ Mộc Trà khóe môi câu lên nhìn rất gian xảo.

Trần Tường Vi đứng một góc nhìn xuống sàn nhà, cả người thu lại như là không muốn chiếm lấy không gian của cô. Hồ Mộc Trà nhếch môi đưa tay nắm lấy tay nàng kéo mạnh, Trần Tường Vi lảo đảo chỉ một chút đã ngã vào người cô.

Nàng ngước mặt lên nhìn cô, đôi mắt đỏ thường ngày giờ xen vào một ít thẹn thùng. Hồ Mộc Trà đưa tay múc một ca nước, cô dùng nước thấm ướt mái tóc bết dính của nàng. Màu đỏ sẫm từ tóc dính vào tay cô rồi trượt vào trong nước, chẳng mấy chốc ca nước đã đỏ sẫm.

Mái tóc dài đã bị thấm ướt hoàn toàn, cô vòng tay giúp nàng buông thõng tóc sau lưng. Hồ Mộc Trà nhẹ nhàng dùng nước lau đi máu trên gương mặt nàng, khi lau sạch sẽ cô nhìn nàng mà dường như quên cả hô hấp.

Xinh quá.

Hồ Mộc Trà lại nhớ đến bức ảnh trên mộ nàng, khi ấy nhìn nàng có vẻ ngây ngô non nớt, còn bây giờ đã tăng thêm vài phần quyến rũ.

Tim đập nhanh quá , cô có thể nghe tiếng tim mình đập nhanh bất thường.

Trần Tường Vi chớp mắt nhìn cô đang nhìn nàng chăm chú, vốn dĩ gương mặt trắng bệch lại có chút huyết sắc hồng hào.

"Trà tắm nhanh ra ăn cơm".

Hồ Mộc Trà đang mơ màng thì giật mình khi nghe mẹ gọi, cô thu tay về xoay người quay trở lại vòi sen. Gương mặt thật là nóng, Hồ Mộc Trà ngước mặt lên để dòng nước giúp cô giảm bớt sức nóng này.

Trần Tường Vi im lặng lui về một góc, nàng muốn rời đi thi thì lại nghe âm thanh khàn khàn.

"Em cởi đồ ra tắm đi".

Trần Tường Vi thân mình cứng đờ, có lẽ còn cứng hơn lúc xác nàng được đưa vào áo quan.

"Cùng là con gái chị sẽ không làm gì em đâu". Hồ Mộc Trà nhìn nàng mà nói, tay vặn vòi hoa sen ngừng lại.

Phải cô đâu có làm gì nàng.

Cùng là con gái với nhau mà.

Trần Tường Vi đưa tay cởi đi nút áo sơ mi trắng, cởi bỏ áo lập tức xuân cảnh hiện ra. Nàng không mặc áo ngực, Hồ Mộc Trà há hốc nhìn thân thể nàng.

Hồ Mộc Trà nuốt nước bọt.

Nàng ngước lên lập tức nhặt lại cái áo, rồi nhanh chóng mặc vào biến mất.

Ế chưa tắm mà.

Hồ Mộc Trà mi mắt run lên chớp chớp vài cái, cô có làm gì đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bhtt