Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tát tiền bối, đâm chồng cũ, nữ nhân này sao vẫn chưa ra khỏi giới giải trí!"

Vu Văn Văn vừa ăn sáng vừa đọc tiêu đề của tuần san giải trí hôm nay. Trong bức ảnh lớn chiếm một nửa trang giấy, vị nữ nhân với mái tóc xoăn gợn sóng màu nâu bước ra từ chiếc xe Land Rover với kính râm để xuống, với khí chất như một doanh nhân.

Vu Văn Văn không có hứng thú với những tin bát quái của người nổi tiếng, cô chỉ thấy buồn cười. Nếu tất cả những người nổi tiếng đều như vị nữ nhân này, có lẽ cô sẽ thất nghiệp.

Nghề nghiệp của Vu Văn Văn là vệ sĩ. Cô vốn đã tốt nghiệp học viện cảnh sát và khao khát trở thành một cảnh sát nhân dân vẻ vang. Kết quả là vì một số lý do gia đình, việc xét duyệt chính trị không thành công nên cô đành phải nhờ người tìm một công ty vệ sĩ để làm.

"Vu Văn Văn, bây giờ cô đang rảnh, có một khách hàng mà tôi nghĩ sẽ rất hợp với cô." Ninh Tịnh đặt một tách cà phê lên bàn. Một nữ nhân trung niên ôn hòa này ăn mặc lộng lẫy, khí chất rất không phù hợp với công ty vệ sĩ.  Nhưng không còn cách nào, cô ấy là vợ của ông chủ.

"Nữ diễn viên nổi tiếng, gọi nữ vệ sĩ, ngày mai phỏng vấn, tôi đã giúp cô..."

"Không đi." Vu Văn Văn mí mắt còn chưa nâng. Người trong làng giải trí vốn đã phiền phức, nhưng lúc này đột nhiên nóng lòng muốn tìm nữ vệ sĩ, chắc chắn là có rắc rối.

Khuôn mặt vị lão bản như sụp đổ ngay lập tức, "Vu Văn Văn, bà cô nhỏ của tôi! Công ty chúng ta đã không hoạt động trong vài tuần, nếu tiếp tục như vậy sẽ không được trả lương. Cô là con át chủ bài của công ty, lúc chị gái cô giao cô cho tôi thì...."

"Được rồi!" Vu Văn Văn ngăn cản dramaqueen lại nói chuyện cũ, "Bao nhiêu tiền?

Ninh Tịnh nghe thấy Vu Văn Văn bất lực, cô ấy lập tức nghiêng người về phía trước một cách bí ẩn, đưa ra năm ngón tay, "Người ta thuê 1 tháng, bao nhiêu đây tiền, tôi giao cô một nữa."

"50 vạn? Cũng không ít."

"500 vạn đó bà cô của tôi!" Ninh Tịnh tâm trạng kích động nói.

"500 vạn?!" Vu Văn Văn một bên choáng váng đầu óc, một bên hoảng đến líu lưỡi.  Lúc này ra giá trên trời sốt ruột tìm nữ vệ sĩ cho nữ minh tinh, sợ lại gặp nhiều nguy hiểm cho bản thân.

Tuy nhiên, cuối cùng Vu Văn Văn đã đồng ý đi phỏng vấn, vì bà chủ đã bắt đầu nói về việc lúc nhỏ đã đưa cô đến nhà trẻ như thế nào.

Cuộc phỏng vấn được thực hiện tại một biệt thự riêng ở ngoại ô P. Vu Văn Văn dừng xe ở cổng, đi bộ 5 phút từ cổng vào. Cây xanh trong sân được tu bày trí ngay ngắn, cả khu vườn vẫn mang một vẻ lộng lẫy.

Vu Văn Văn bấm chuông cửa, một người phụ nữ trung niên thấp bé ra mở cửa cho cô. Đã ở tuổi trung niên nhưng xét về những nếp gấp mà lớp nền dày cộp không che được thì phải 50 tuổi.

Người phụ nữ hỏi sơ yếu lý lịch rồi dẫn cô vào phòng khách. Đã có ba bốn người phụ nữ mặc vest đi giày da giống như cô ngồi trong hội trường, mọi người đều nhìn cô cảnh giác.

Tại sao phải bận tâm, Vu Văn Văn nghĩ.  Chẳng qua cô chỉ muốn cho bà chủ đừng nói nữa nên cô mới đến đây xem thử. Cô chưa từng có hứng thú với công việc này.

Cô tìm một góc để ngồi xuống và nhìn xung quanh. Toàn bộ ngôi nhà mang phong cách cổ điển châu Âu lộng lẫy với những chiếc đèn pha lê phóng đại treo trên trần nhà tròn cao. Đồ nội thất bằng gỗ gụ ở Yishui, sàn đá cẩm thạch màu vàng ấm áp sáng bóng phản quang.

Vu Văn Văn nhớ rằng khi còn nhỏ, cô đã ao ước có được một cuộc sống như vậy.  Khi đó, cha nói với cô rằng làm cảnh sát không thể kiếm được nhiều tiền, nhưng cô có cảm giác như đây là sứ mệnh. Vì vậy khi lớn lên, cô được nhận vào học viện cảnh sát. Sau đó, cha cô đã hi sinh khi làm nhiệm vụ. Những người thân giúp cô học xong đại học, không biết cô đã chọc tức ai trước khi tốt nghiệp, cô bị tố cáo là lừa đảo.

Vì vậy, danh dự cảm hay sứ mệnh cảm đều tiêu tan.

"Hello ~ Xin chào." Một người phụ nữ cao lớn bước đến gần cô, "Tôi tên là Trương Hâm Nghệ, cô tên gì?

Vu Văn Văn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người phụ nữ mắt cong lên, nét mặt rất cứng rắn, thoạt nhìn liền thấy thập phần không dễ chọc.

"Vu Văn Văn."

Người phụ nữ ngồi xuống bên cạnh cô, "Cô có biết khách hàng lần này là ai không?"

"Tôi không biết. Tôi không quan tâm." Vu Văn Văn không muốn nói chuyện.

"Hừ, cô rất khác biệt." Vị nữ nhân này không chút khó chịu, tiếp tục nói: "Nếu cô là vì tiền, tôi khuyên cô nên suy nghĩ rõ ràng, công việc này làm một mình nhưng không dễ làm a ~"

"Tôi không nghèo đến mức muốn đánh đổi mạng sống của mình để lấy tiền." Vu Văn Văn thẳng thừng nói, rồi hỏi lại: "Chẳng lẽ cô đến đây không phải vì tiền sao?

"Hừm ~" Một nụ cười tà mị nơi khóe miệng vị nữ nhân kia, "Tôi đến đây là vì cô ấy."

"Tiếp theo, Vu Văn Văn." Giọng nói của người phụ nữ ngắn ngủi cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.

Trương Hâm Nghệ đưa cho Vu Văn Văn một tấm danh thiếp, "Ở đây, cô rất thú vị, mọi người đều ở cùng một công ty, cô có thể tìm tôi nếu cô có việc gì đó trong tương lai."

Vu Văn Văn nhận lấy, gật đầu với cô ấy.  Thái độ của người kia là tự nhiên, cô không cần phải từ chối. Cô đứng dậy, phủi y phục một chút. Bộ quần áo mua cách đây 5 năm, bây giờ có chút chật rồi.

Vu Văn Văn đi theo người phụ nữ thấp bé lên tầng hai, dừng lại trước một cánh cổng hai lớp nặng nề. Người phụ nữ giúp cô đẩy cửa ra, Vu Văn Văn đi ngang bước vào cửa mà không có ý định giữ quá nhiều ý tứ.

Đó là một phòng làm việc rộng gần 60 mét vuông. Nhiều loại sách cũ và đồ trang trí được trưng bày trên tường tủ sách hai bên. Cuối phòng là một chiếc bàn lớn bằng gỗ nguyên khối màu đen, phía sau là một người phụ nữ với mái tóc xoăn gợn sóng màu nâu, khí chất giống một doanh nhân.

Vu Văn Văn ở trong lòng hùng hùng hổ hổ. Đây sẽ là Top phiền toái dạng đỉnh luu luôn a!

Tuy nhiên, cô vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, nghiêm túc chào hỏi: "Xin chào, Vu Văn Văn."

Vị nữ nhân ngồi chồm lên bàn, lười biếng chống cằm nhìn cô. Vu Văn Văn lúc này mới nhìn rõ các đường nét trên khuôn mặt của nàng, quả thực là khá đẹp. Đôi mắt hoa đào hơi hếch lên, mang theo điểm khiêu khích ý cười. Vầng trán đầy đặn, sống mũi cao, đôi má tròn trịa, mọi thứ đều không thể chê vào đâu được.

"Xem đủ rồi sao ~" Giọng của nàng truyền đến, tiếng nói khàn khàn, mang ý châm chọc.

"Xem đủ rồi." Xem đủ rồi cái quỷ?! Vu Văn Văn quả thực chỉ muốn tát mình một cái.

Vị nữ nhân này đương nhiên không biết các hoạt động tâm lý của Vu Văn Văn. Nàng dựa lưng vào ghế, chậm rãi hỏi: "Không chuẩn bị trước, đột nhiên có người xông ra cầm dao chém tôi, cô sẽ làm gì?"

"Tôi sẽ ngăn cản hắn." Vu Văn Văn nói một cách bình tĩnh.

"Không chuẩn bị trước?"

"Tôi phản ứng nhanh."

"Nếu ngươi không ngăn được hắn thì sao?"

"Tôi chưa từng nghĩ có một ai mà tôi không thể ngăn cản trong tình huống một chọi một." Vu Văn Văn có chút tức giận khi được hỏi. Cô không muốn làm công việc này, nhưng vị nữ nhân này đã nghi ngờ khả năng chuyên môn của cô.  Là người đứng đầu trong số những sinh viên tốt nghiệp học viện cảnh sát năm đó, cô không thể chấp nhận điều này.

"Cô vì cái gì mà chống đối tôi? Tôi đang hỏi giả thiết nếu cô không ngăn được hắn!" Nữ nhân đối diện có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn.

"Nếu như tôi không ngăn được hắn, vậy thì cô đi cùng hắn mà đánh nhau!"

Căn phòng yên lặng một cách kinh khủng trong một thời gian. Vu Văn Văn hối hận đến chết đi sống lại, không phải bởi vì cô mâu thuẫn với vị nữ nhân đó, mà là sự lựa chọn của cô có thể làm người khác thấy tổn thương.

"Đi ra ngoài." Vị nữ nhân xoay ghế lại.

"Xin lỗi cô......"

Không có âm thanh.

Vu Văn Văn thở dài, cúi người ra sau ghế, nói xin lỗi trước khi rời khỏi phòng.

Trên đường trở về, Vu Văn Văn không ngừng nghĩ về ngày hôm nay. Cô không nên làm tổn thương người khác như vậy.  Không phải vì cuộc sống của cô không suôn sẻ mà cô có thể đối xử với người khác giống như chuyện cô từng trải qua. Cô vốn dĩ không phải loại người đó.

Có phải bởi vì thành kiến ​​với nữ nhân đó không? Cô thậm chí còn không biết nàng, nhưng lại đối xử với nàng bằng một định kiến ​​sẵn có. Cô trở nên xấu tính từ khi nào vậy.

Không quan tâm đến việc Ninh Tịnh đang khóc trên điện thoại, khi về đến nhà Vu Văn Văn bật máy tính và bắt đầu tìm kiếm thông tin về vị nữ nhân này.

"Jessica Trịnh Tú Nghiên..." Vu Văn Văn nói thầm. Có rất nhiều tin tức, hầu hết trong số đó là tiêu cực. Gây rối, lăng xê, cọ thảm đỏ, tát bạn trai cũ, dùng dao làm chồng cũ bị thương tới 1cm...

Vết thương dài 1cm. Vu Văn Văn mô phỏng thử. Nếu như không đến gặp bác sĩ, kết quả cả hai đều êm xuôi.

Các bình luận của cư dân mạng trên Weibo thậm chí còn ác ý hơn. Vu Văn Văn tò mò những người này bên ngoài có tiêu cực như vậy hay không.

Vu Văn Văn có chút khó chịu, càng nhiều người nói cô lại càng không tin. Cô xem tin tức của Jessica một lượt, liền đưa ra một kết luận: Mộc tú vu lâm, phong tất hồi chi. Một cái cây trong rừng nếu như cao hơn những cây còn lại, nó sẽ bị gió làm hư tổn, nhưng khi thích nghi được thì cũng quen. Jessica cũng vậy, chỉ cần khác biết một chút sẽ bị người ta đưa làm đề tài để bàn tán, nàng cũng chẳng để tâm, bấy nhiêu lời chỉ trích đó cũng chẳng làm hại đến nàng bao nhiêu.

Vu Văn Văn ngủ gục trên bàn máy tính. Cô ngủ không ngon. Cô mơ thấy mẹ với khuôn mặt mơ hồ, mơ thấy cha trong bộ đồng phục cảnh sát, mơ thấy chị cô bên trong song sắt nói xin lỗi cô, mơ thấy nữ nhân kia mặc một chiếc váy màu tím, hát cho cô ấy nghe:

"Mùa hè, mùa hè lặng lẽ trôi qua để lại bí mật nho nhỏ ~"

Ơ, làm sao cô biết tôi thích bài hát này? Cô cũng thích bài hát này sao?

Vị nữ nhân không trả lời, chỉ là tiếp tục hát, càng hát thanh âm càng lớn, càng hát thanh âm càng thật.

Vu Văn Văn tỉnh dậy, điện thoại đổ chuông ầm ĩ bên cạnh.

Vu Văn Văn xoa xoa cái cổ cứng đờ rồi nhấc điện thoại lên. Đầu dây bên kia là tiếng thét chói tai của Ninh Tịnh:

"Bà cô nhỏ của tôi, bây giờ cô đang ở đâu?! Buổi phỏng vấn hôm qua cô đã được chọn! Hiện tại bọn họ đang ở công ty! Cô tại sao không nói cho tôi..."

Vu Văn Văn đưa điện thoại xuống khỏi tai. Cô không ngờ rằng sau một cuộc phỏng vấn khó chịu như vậy, cô vẫn được chọn.

Nữ nhân này có chút kì quái.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net