Tự chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông ở Luân Đôn đúng là luôn lạnh lẽo đến thấu xương, nhưng cho dù cái lạnh lẽo ấy cũng chẳng thể so được với trái tim của nàng bấy giờ.

Chà, chia tay với người mình thích đã lâu chỉ với chưa đầy ba năm hẹn hò. Lý do ư? Chỉ có thể dùng một câu để nói là
' tính cách không hợp '.

Nàng không muốn nhắc lại điều đó, chỉ là nàng thật không hiểu, trước đây nàng luôn nghĩ nếu chia tay với cậu ta chắc hẳn nàng phải đau khổ lắm, chắc phải khóc lóc sướt mướt kéo mấy ngày mấy đêm mới được. Hiện thực đúng là so với tưởng tượng khác thật xa, nàng không đau khổ không khóc lóc, ngược lại trong lòng nàng bây giờ là cảm giác nhẹ nhõm. Đôi khi nàng thật không hiểu rõ cảm xúc của chính mình, nàng luôn là kẻ thông tuệ vậy mà tới cảm xúc của mình cũng không hiểu rõ thì sao dám nhận hai chữ ' thông tuệ ' này đây.

" Xem kìa xem kìa Weasley đang dùng cánh tay run rẩy của hắn để bảo vệ một Mudblood kìa."

Đột nhiên trong đầu nàng vang lên một giọng nói, kẻ từng là cơn ác mộng của nàng trong nhiều năm, nhưng dù thế, đó từng là nơi đem đến cho nàng ấm áp dù chỉ là một chút.

Nàng nhớ chứ rõ ràng là đằng khác, lúc nàng đối mặt với lời nguyền chết chóc của bọn tử thần thực tử cùng một lúc. Mà ả - kẻ nàng luôn căm phẫn, lại lao ra đánh chặn những lời nguyền ấy cho nàng. Còn kiêu ngạo mà nói.

" Mạng của nó thuộc về tôi."

Lúc ấy nàng đã kiệt sức, nàng đã nghĩ có lẽ hết thật rồi, ít nhất nàng chết trong tay một Slytherine còn hơn là đám tử thần thực tử đáng khinh kia. Nàng chuẩn bị cả rồi, nàng chờ cho cái chết đến với mình nhưng thay vì sự đau đớn nàng cảm nhận được sự dễ chịu ở nơi những vết thương sâu không cùng kia.

Nàng mở mắt, ngạc nhiên nhìn kẻ đang trị thương cho mình.- " Ta không muốn giết một kẻ đến phản kháng cũng chẳng làm được, không thú vị."

" Ta không muốn nhìn thấy ngươi chết trong bộ dạng này, dù có giết được ngươi bây giờ ta cũng sẽ chẳng thể tự hào khoe khoang với đám quý tộc." - Ả nhìn những vết thương của nàng từ từ liền miệng, liền thở dài một hơi, nàng không hiểu ý nghĩa của cái thở dài đó. Nàng nửa muốn hỏi nửa không.

Ả đứng lên từ trên cao nhìn xuống. - " Ta tha cho ngươi lần này, ha, người phải nhớ kĩ cái mạng nhỏ bé của người chỉ một mình ta được quyền định đoạt." - Ả nắm chặt cằm nàng nở nụ cười khiêu khích quen thuộc, nhìn nàng nhăn mặt vì đau đớn ả thoả mãn cười to, ả xoay người rời đi bỏ lại nàng ở chỗ đó.

Nàng điên rồi vậy mà lại nhớ về ả kẻ khiến nàng sống trong đau khổ bấy lâu, nhắc về đau khổ có lẽ giờ ả cũng đau không kém nàng lúc trước nhỉ? Phải rồi nhà Parkinson theo phe Voldemort mà, giờ tài sản, danh vọng mấy đời của họ...

Bỏ bỏ bỏ, hôm nay chắc chắn là làm việc đến điên nàng mới nghĩ về ả.

Lắc lắc cái đầu xoăn màu nâu, nàng tiếp tục rảo bước trên con đường đầy tuyết, bất ngờ một cơn đau như xé rách da thịt kéo nàng về thực tại.

Hermione quay người nhanh chóng rút ra cây đũa phép trong túi áo. Từ màn đêm một thân ảnh xuất hiện, một kẻ toàn thân màu đen, mùi máu tanh nồng nặc phát ra từ hắn khiến nàng bất giác buồn nôn.

Hermione nhanh chóng trấn tĩn. Nàng biết gã, kẻ hay đi phía sau Bellatrix Lestrange, nhưng sao hắn lại ở đây không phải hắn chết rồi sao.

" Mudblood, mày ý ra không nên sống!" - Gã lại lần nữa phóng ra một câu thần chú lần này nàng biết nó là gì, thứ mà nàng đã từng đối mặt. Lời nguyền chết chóc.

Ngay lúc Hermione đang định né sang một bên nhưng hắn lại dồn nàng vào góc. Cơn đau nhói ở chân khiến nàng như đeo chì, không thể tránh được. Số mệnh? Chắc là vậy rồi, nàng nhìn thẳng hắn như sẵn sàng đón nhận cái chết, chắc nó không đau lắm đâu nhỉ?

Chỉ một cái chớp mắt, mọi thứ gần như thay đổi cả cục diện, gã phát ra thần chú Adava Kedarva nhưng nó lại không dính trúng nàng. Nàng nhìn kĩ là... Pansy...

Đầu nàng ' oanh ' một tiếng lớn, Pansy ngã xuống ả nhắm chặt mắt như chìm vào một giấc ngủ, một giấc ngủ sâu...

Hermione chỉ biết sau đó người chi viện từ bộ đến áp giải tên phù thủy ấy đi, còn lại nàng chẳng nhớ bất kì điều gì.

Cứ thế một tuần không nhanh không chậm liền trôi qua.

" Hermione, cậu thực sự ổn sao? "- Harry nhìn cô bạn thân lúc nào cũng ra vẻ kiên định ngẩng cao đầu, giờ đây chẳng khác nào một cái xác.

Nàng...nói dối...nàng luôn nhớ về ả từ sau trận chiến đó, nàng luôn tìm mọi thông tin về ả sau buổi phán quyết của tòa án tối cao với gia đình ả. Chỉ cần bây giờ nàng kéo chiếc tủ này ra sẽ thấy được tất cả thông tin về ả trong vòng mấy năm qua...

Nàng yêu ả... Yêu kẻ mà luôn đem lại nỗi đau cho nàng nhưng nàng chưa từng thừa nhận điều đó... Nàng sợ hãi kiệt cùng, nàng chỉ muốn ở bên ả với danh phận kẻ đối nghịch, nàng chưa từng nghĩ rồi một ngày ả chết trong vòng tay nàng... Nàng hối hận rồi, nàng không muốn thế, nàng chỉ muốn ả sống... Nhưng sao bây giờ ả đi rồi, rời bỏ nàng rồi.

" Hermione, cậu muốn đến nhà Parkinson không? Chúng tớ điều tra được địa chỉ của cô ta rồi, cậu muốn đến chứ..."

[...]

Nàng không biết mình sao lại tới được đây, vừa bước vào căn phòng trọ của ả nàng liền thấy đau xót, rõ ràng trước đây ả là thiên kim chi nữ sống ở một nơi xa hoa mà giờ đây lại...

Hermione bước đến đến căn phòng duy nhất trong phòng trọ này. Nàng mở cửa âm thanh cót két vang lên, mùi cũ kĩ phảng phất bên trong.

Căn phòng chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và một cái ghế còn lại chẳng có gì. Nàng bước đến chỗ chiếc bàn, kéo ra ngăn tủ nhỏ ấy, bên trong có một quyển sổ màu đen, viền sổ được mạ vàng. Sự sang trọng khác xa với căn phòng mục nát này. Có lẽ là thứ mà ả được tặng lúc còn là Parkinson tiểu thư.

Hermione mở ra, từng trang từng trang như xé nát tim nàng, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, nước mắt rơi xuống trang giấy màu càfe. Nàng nhanh chóng lấy tay lau đi nước mắt ngẩng mặt lên nhìn trần nhà để nước mắt không rơi nữa. Nàng đọc, đọc thật kĩ từng nét chữ nhỏ nhắn ấy.

Ngày...tháng...năm...

Tôi nhìn thấy một cô gái, một cô gái với mái tóc xoăn bồng bềnh, một cô bé đáng yêu.

Ngày...tháng...năm...

Tôi lần này không đồng tình với cách nói của Draco tí nào, nàng không giống bọn Mudblood bẩn thỉu kia. Nàng là thiên sứ bé nhỏ không nhiễm tạp chất.

Draco đã khiến nàng khóc ngay lúc ấy tôi chỉ muốn tẩn hắn một trận nhưng sao mà được cơ chứ gia đình tôi đang phụ thuộc vào công ty hắn mà.

Thiên thần nhỏ, tôi sẽ giúp em, đợi tôi.

Ngày...tháng...năm...

Nàng gọi tôi là kẻ tồi tệ, kẻ tàn bạo...

Tôi không phản bác miễn điều mà tôi làm khiến nàng chán ghét nhưng bù lại có thể bảo vệ nàng, tôi liền nguyện làm kẻ ác.

Ngày...tháng...năm...

Nàng thật đẹp, nàng mặc một bộ lễ phục thật đẹp, tôi muốn bước đến muốn ôm lấy nàng. Muốn cả thế giới biết rằng tôi yêu nàng đến chừng nào... Tôi không dám, nàng là đoá hoa cao quý của lòng tôi còn tôi chỉ là một kẻ hèn nhát tôi không muốn doạ nàng, không muốn vấy bẩn nàng, càng không muốn nàng thêm chán ghét tôi

Ngày...tháng...năm...

Nàng hẹn hò...

Không ngoài dự đoán của tôi cho lắm, chà, ai mà chả nhìn ra được ánh mắt yêu thương ấy của nàng dành cho Weasley cơ chứ. Nhưng tôi vẫn không kiềm được mà tự hỏi " tại sao không thể là tôi? Tôi cũng yêu nàng mà "

Ngày...tháng...năm...

Tôi yêu nàng, muốn ở bên nàng nhưng giờ cái thân phận này làm sao mà có được nàng đây.

Bỏ cuộc? Pansy này sẽ chẳng bỏ cuộc, tôi sẽ cố gắng, tôi muốn nói nàng nghe tôi yêu nàng...

Hermione khép quyển sổ lại ôm chặt nó trong lòng ngực, nàng khóc nấc lên. Pansy cũng yêu nàng, tiểu ác ma cũng yêu nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net