Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão Tứ nghe những lời này thì tâm trạng căng thẳng cực độ , thái độ ung dung đã biến đi đâu thay vào đó là ánh mắt đảo qua đảo lại trên nền đất hai tay run rẩy ,mồ hôi trên trán theo đường nét khuôn mặt chảy xuống một đường rồi rơi xuống nền đất . Nghe nói đến Dư Sơ bị kết án tử thì hắn cả người run rẩy , suy nghĩ bắt đầu có mơ hồ không biết cái mạng này có thể chờ đến lúc người của Lão Đại đến cứu hay là hay sớm biến thành hồn ma.

Hạ Dương Giang nhìn thấy thái độ của hắn thì trong lòng đắc ý , đục nước lấn tới :" nếu Lão Tứ đây đã không chịu phối hợp vậy thì ... Trần Kỳ , chúng tôi đi thôi." Nói xong thì xoay người bỏ đi ra hướng cửa . Lão Tứ thấy hai người bọn họ đi thì tim đập dồn dập , tay chân luống cuống không biết có nên chờ Lão Đại đến hay không ~ nhưng nghĩ lại mạng này là của mình , trước kia trong bang hội cũng có vài người chủ đạo bị bắt vào nhưng rồi không có đường ra . Nnghix đi cũng phải nghĩ lại , Lão Đại là người có ơn cứu mạng đối với mình , nếu như tất cả đều nói ra hết như vậy...như vậy...aiz ...

Lão Tứ suy nghĩ một hồi thì đầu óc càng rối tung rối mù , không biết nên làm thế nào thì ma xui quỷ khiến làm sao lại lên tiếng :" khoan đã"

Trần Kỳ đưa tay kéo cửa thì nghe được thanh âm của người nọ liền nhếch mép cười một cái khinh bỉ trong lòng thầm mắng , tất cả đều là hèn hạ một lũ tham sống sợ chết chỉ doạ một chút thì toát hết mồ hôi lạnh , phi phi phi ~ ta khinh. Hai người đồng thời xoay người lại .

"Có chuyện gì ?" Hạ Dương Giang mừng thầm xem ra bản thân làm diễn viên cũng thật tốt , diễn thật đạt. Nàng đi tới cạnh bàn nói :" suy nghĩ lại rồi à ? Bất quá vẫn còn kịp a !"

"Nếu tôi cung cấp thông tin , các người ~ có chắc là sẽ được giảm nhẹ tội danh không?" Lão Tứ thái độ thành khẩn nói.

Trần Kỳ nhìn Hạ Dương Giang một cái , Hạ Dương Giang cũng nhìn lại cô , hai người hình như là đnag nói chuyện bằng đôi mắt ' thấy chưa em diễn đạt nha ?!' : Hạ Dương Giang.

'Ghê gớm thật , tiếp tục , tiếp tục , tiếp tục a !" : Trần Kỳ nháy mắt một cái kéo ghé lại cho nàng rồi bản thân đứng bên cạnh cầm cuốn xổ.

"Tất nhiên ~ cảnh sát không bao giờ lừa gạt tù nhân !" Nàng nói với thái độ vô cùng là kiên định. Trần Kỳ đứng một bên cười nho nhỏ hết mức , Dương Giang a ! Lúc nãy em thật ngầu nha .

"Được ~ tôi cho lời khai . Muốn hỏi gì cứ hỏi." Lão Tứ ánh mắt nửa thật nửa tà nói.

Hạ Dương Giang bắt đầu đặt ra những câu hỏi ,còn Trần Kỳ đôi khi thắc có chỗ thắc mắc thì lên tiếng hỏi. Trần Kỳ cố tình hỏi những câu cô đã sớm có đáp án để thử độ thành khẩn của hắn. Cuối cùng mấy câu là thật mấy câu là giả , hỏi xong thì cũng không biết nên tin bao nhiêu . Bất quá ghi nhiều nhiều một chút về nhìn lại hoạ may mới có thể có chút ít manh mối .

Lão Tứ đúng là có sợ chết nhưng cũng có chút gì đó gọi là tình nghĩa , nghĩ đến năm đó Lão Đại cứu mình một mạng , bản thân có được ngày hôm nay cũng là Lão Đại cho nên không thể phản bội hắn được. Chi bằng thật giả lẫn lộn , ít ra bọn họ không biết thì có thể coi mình là thành tâm xám hối , tiện cả đôi đường.

Hạ Dương Giang cùng Trần Kỳ nghe hắn nói có những điểm quả là không có hợp lí thì thì nhưng vẫn kiên định hỏi hơn một tiếng đồng hồ . Ra khỏi ngục Trần Kỳ liền đem cuốn xổ nhỏ lúc nãy ghi chép được đưa đến trước mặt Hạ Dương Giang chỉ ra những điểm không hợp lí về thời gian , bao gồm địa điểm , có những sự kiện hắn cố tình nói sai thời gian . Hắn ta nói 2 tuần nữa Lão Nhị sẽ có chuyến hàng buôn lậu vũ khí , nhưng mà một lúc sau thì hình như hắn nói điêu nhiều quá không nhớ rõ nên lại nói hai tuần nữa Lão Đại sẽ buông lậu vũ khí .

Cùng thời gian khác đối tượng , vốn là những lời hắn nói đều không thể tin . Trần Kỳ lấy bút đánh dấu những sự kiện cho là thật , Hạ Dương Giang cũng ở một bên phối hợp . Cuối cùng hai người họ đến chỗ Dư Sơ lấy lời khai một lần nữa. Những chuyện lúc nãy Hạ dương Giang nói là thật nhưng đó sẽ là hình phạt khi Dư Sơ đã nhận hàng từ Lão Tứ ,nhưng đằng này Dư Sơ chưa từng chạm đến hàng trắng . Như vậy hắn ta chỉ lãnh tội chung thân , bất quá phiên toàn chưa ra xét xử với lại hắn gần đây có thái độ hợp tác lại ăn năng hối lỗi , không chừng sẽ được giảm tội .

Trần Kỳ cùng Hạ Dương Giang ngươi một câu ta một câu đem nghi vấn hỏi ra hết rồi lại khoanh khoanh đánh đánh cái gì đó trong xổ . Hai người bàn bạc thảo luận thật lâu thì có được kha khá manh mối .

Làm việc không để ý đến thời gian , đến khi mặt trời xuống núi thì mới nhận ra bản thân là cấm đầu cấm cổ làm việc , đến cả cái bụng cũng nhắc nhở chủ nhân của nó.

"Dương Giang a ! Chị đói ." Trần Kỳ vừa ôm cái bụng mặt nhăn mày nhó đi dến chỗ Hạ Dương Giang nói.

Hạ Dương Giang nghe Trần Kỳ nói mới để ý đến nga , cái bụng quạ này lại kêu âm ĩ lên rồi ! Chắc là phải kiếm cái gì lót dạ a !

"Người ta đói , em không đau lòng cho người ta sao ?!" Trần Kỳ ngồi một bên đầu tựa vào vai nàng mà cọ cọ làm nũng , bộ dáng chẳng hết gì tiểu cẩu. Hạ Dương Giang nhìn thấy hành động này thì trong lòng mềm nhũn :" được ,được rồi , nhột a!"

Nói rồi nàng lấy tay đẩy cái đầu tiểu cẩu của Trần Kỳ ra rồi đứng dậy . Trần Kỳ nhìn thấy chiều theo ý mình thì cười hì hì đi theo sau lưng Hạ Dương Giang , giúp nàng thu dọn tư liệu , tắt đèn đóng cửa rồi kéo nàng đi ra bãi xe thật nhanh , biểu tình như là bị chủ nhân bỏ đói mấy kiếp !

*****
Trong một cửa hàng ẩm thực không lớn không nhỏ có hai nữ cảnh sát nhân dân đang ngồi cạnh nhau , Hà Khánh Băng cái lưng tựa như không xương ngồi nghiêng ngồi quẹo dựa lên người Tiêu Vũ Châu.

"Chị ngồi đàng hoàng đi a , ở đây có rất nhiều người." Tiêu Vũ Châu nhìn đông nhìn tây một hồi , thật ra từ nãy đến giờ những người trong quán cũng không có nhìn thấy , nếu có thì chỉ là số ít bởi vì hai ngừoi chọn một chỗ ở trong góc nhỏ , người qua người lại không nhiều . Nhưng bởi vì Hà Khánh Băng không chỉ có đàng hoàng mà dựa dẫm nga , hết sờ chỗ này thì sờ chỗ kia , Tiêu Vũ Châu nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra lúc trước lấy cảm hứng từ đâu mà lại yêu thích Hà Khánh Băng .

"Không có ai nhìn nga." Hà Khánh Băng cũng đảo mắt nhìn sơ một lược thấy không có ai nhìn mới tiếp tục dựa dẫm lên người Tiêu Vũ Châu.

"Thật không biết vì sao lúc trước em lại thích chị nga ?! Vô sỉ như vậy còn tỏ ra băng lãnh, đều là gạt người."

Hà Khánh Băng nghe Tiêu Vũ Châu nói như vậy thì tâm tình liền rơi vào hố sâu , nàng ngước mặt lên mắt đối mắt với Tiêu Vũ Châu :" hối hận sao ? Vậy cũng không cần em quan tâm."

Tiêu Vũ Châu mới là không có ý này :" không có , chị đừng có xuyên tạc ngôn ngữ a!"

"Còn không phải như thế sao?!" Băng sơn nữ vương là đang làm khó người khác a.

"Chẳng qua làm như vậy thật không có hình tượng a !" Tiêu Vũ Châu nói.

"Em là ngại công khai có phải hay không a ?!" Hà Khánh Băng vốn nghĩ rằng Tiêu Vũ Châu là sợ lời ra tiếng vào của người khác nên mới không có biểu hiện thân mật với nàng giữa đám đông.

"Cái gì mà ngại công khai , khi nào có dịp em sẽ dẫn chị về ra mắt mẹ . Mẹ em nhất định là không có phản đối , ngược lại chỉ sợ Đại Uý không đồng ý." Tiêu Vũ Châu từ sớm đã nghĩ mối quan hệ hai người sẽ có nhiều trắc trở , về phần Tiêu nãi nãi có lẽ không quá khó khăn chỉ sợ Hà Thế không tán thành mà thôi , nghĩ lại hoàn cảnh cùng thân thế , thật sự là nửa điểm cũng không hợp với Hà Khánh Băng.

Hà Khánh Băng nghe Tiêu Vũ Châu nói như vậy thì mới suy nghĩ đến , qua được ải của cha thật sự không dễ dàng ông đã quyết định chuyện gì thì thật khó lòng mà lung lay , nghĩ nghĩ một hồi mới mở miệng nói :" không cần quá lo lắng cứ thuận theo tự nhiên."

Nàng vừa nói dứt lời thì đồ ăn cũng được bưng lên , lúc nãy Hà Khánh Băng cố tình muốn bồi bổ cho Tiêu Vũ Châu nên mới gọi ra thật nhiều món ngon , bây giờ nhìn lại món nào cũng to đùng . Người ngoài nhìn vô còn tưởng hai người là heo a , một lúc ăn nhiều như vậy , nhưng chuyện này nàng quả thật không biết sẽ to đến như vậy . Bất quá cố nhét đầy cái bụng heo !

Tiêu Vũ Châu nhìn thấy món ăn để đầy trên bàn thì nuốt một ngụm nước bọt , thật là hấp dẫn nhưng cũng thật nhiều a ! Hà Khánh Băng bắt đầu cầm đũa , gắp cho Tiêu Vũ Châu từ món từng món cho đến khi đầy chén , Tiêu Vũ Châu cũng vậy . Hai người ngươi một đũa ta một đũa cuối cùng không ăn hết nửa phần thức ăn thì bụng căng tròn như bụng thổ địa mới buông đũa rồi tính tiền , khó khăn nhấc từng bước chân ra khỏi cửa hàng.

Lên đến xe Tiêu Vũ Châu cũng không có nghĩ đến cái vấn đề lúc nãy bàn bạc nữa , tự nhiên nhớ ra một chuyện  hết ngày hôm nay là hết người nghĩ phép của Khánh Băng :" Khánh Băng a ! Ngày mai chị phải quay lại trụ sở có phải không a ?!"

Hà Khánh Băng mắt vẫn tập trung lái xe một đường nhìn thẳng nói :" đúng vậy , như thế nào sẽ nhớ chị à ?"

Tiêu Vũ Châu nghĩ bụng con người này tưởng mình là ai kia chứ , ảo tưởng sức mạnh :" chị tưởng mình có giá lắm sao , đúng là tự mãn*."

* tự mãn : tự đề cao bản thân.

Tiêu Vũ Châu lại nói tiếp :" chở em về quân doanh đi dù sao ngày mai chị cũng phải trở lại làm việc ."

"Cũng không cần như vậy ~ khi nào làm xong việc sẽ trở về . Hay là em dọn qua đây ở luôn đi , ba mẹ chị cũng không có chung , như vậy mỗi ngày có thể cùng nhau đi làm ." Nói đến đây Hà Khánh Băng mới tưởng tượng , thật giống như đôi vợ chồng trẻ nha !

-----------
Viết hết chương này mất cả một ngày 😇 nếu ko có ây ấy giúp đỡ chắc là chưa xong đâu 😃
Để đáp lại sự cố gắng của tui cùng ấy ấy bà con nhớ vote nha ! Thanks😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net