Chương 5: (H) Nhàn Phi muội là của ta.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Túy Cung đang vui vẻ, nhộn nhịp vì hôm nay Hoàng Thượng sẽ đến chỗ Thuần Phi. Cả cung Chung Túy rộn rã tiếng cười ai nấy đều vui vẻ, riêng chỉ có Thuần Phi nàng ta vẻ mặt u sầu suy tư, nàng ta ngồi nhìn bàn cờ ánh mắt đượm buồn chắc có lẽ nàng ta đang nhớ đến một người nào đó. Ngọc Hồ từ nảy giờ đứng lặng im một góc nhìn chủ tử cuối cùng cũng lên tiếng:

"Nương nương, người... người nhớ Nhàn Phi sao?"

"....." Thuần Phi vẫn im lặng.

"Người đừng như vậy nữa. Nếu Hoàng Thượng nhìn thấy sẽ không hay đâu".

Thuần Phi cứ im lặng, Ngọc Hồ thấy vậy lắc đầu, nàng quay bước ra cửa không nói thêm gì nữa, vì nàng ta quá hiểu tính khí của chủ tử nhà mình.

Buổi tối hôm ấy, Nhàn Phi sang cung của Hoàng Hậu để thưởng tranh, Thuần Phi thì cùng Hoàng Thượng......., Anh Lạc thì buồn bã nhìn chủ tử của mình cùng Nhàn Phi thưởng tranh vui vẻ, còn Cao Quý Phi từ hôm sang cung Nhàn Phi đến nay nàng ta im lặng đến lạ thường, ánh mắt nàng ta nhìn xa xâm buồn bã.

Tối nay Hoàng Hậu có vẻ là thường lắm. Nàng đuổi hết tất cả các cung nữ cùng bọn thái giám ra ngoài, nàng chỉ để mình nàng cùng Nhàn Phi ở lại thưởng tranh.

Trong lúc thưởng tranh Hoàng Hậu liên tục hỏi Nhàn Phi rất nhiều chuyện.

"Nhàn Phi, ta nhớ có lần muội nói ở Tử Cấm Thành này tìm một tình yêu thật sự quả thật là rất khó. Sự sủng ái của Để Vương chỉ ngày 1 ngày 2, nếu Hoàng Thượng có mỹ nhân khác thì cũng sẽ nhanh quên những đóa hoa nở rộ của mùa xuân vừa qua, nhưng đóa hoa của mùa xuân mới cũng sẽ bị những đóa hoa của mùa xuân mới hơn vùi dập, vùi dập. Hậu cung ba ngàn giai lệ phải đấu đá giành quyền lợi với nhau tới chừng nào mới nghỉ? Tranh quyền, đoạt lợi rồi đến khi chúng ta ra đi chỉ còn lại một nắm tro tàn mà thôi. Ta đã mất đi Vĩnh Liễn, sự sống của ta cũng ngày một bị vụt tắt, trong khoảng thời gian ấy chỉ có muội, muội bên ta,lo lắng cho ta, chăm sóc cho ta. Tuy Thuần phi là người rất thân với ta ở chốn thâm cung này nhưng muội ấy chưa bao giờ hiểu ta như muội. Ta biết muội muốn được tự do, muốn tìm được sự yêu thương thật sự. Muội yên tâm, ta là Hoàng Hậu Đại Thanh ta sẽ bảo vệ muội, yêu thương muội, muội có đồng ý ta......." Tay Dung Âm ngày một nắm chặc tay Thục Thận hơn.

Nhàn Phi trong ánh mắt có đôi chút ngạc nhiên, hốt hoảng. Nàng vội rút tay lại, có chút khó xử nhìn Hoàng Hậu.

Hành động đó làm Hoàng Hậu trong ánh mắt có chút hụt hẫn, đượm buồn nhìn Nhàn Phi.

"Dung Âm, muội..... muội xin lỗi" Nhàn Phi vội vã đứng dậy quay bước đi, trong lòng nàng loạn lắm, chẳng biết lòng mình nghỉ gì nữa.

Khi Thục Thận quay đi, Dung Âm vội nắm lấy tay nàng ấy, chân nàng ấy chao đảo ngã ngay vào lòng Dung Âm, mùi hoa sen trên người Thục Thận lan tỏa khắp mũi Dung Âm.

"Mùi hoa sen này chỉ có trên người nàng ấy........... duy nhất chỉ có trên người nàng ấy thôi, hương thơm của sự tinh khiết".

Thục Thận e ngoại khi nàng ngã vào lòng Dung Âm, định đứng dậy thì.... đôi môi của Dung Âm đã khóa lấy đôi môi của nàng mạnh đến nổi đôi môi nàng sắp chảy máu, không thể mở ra đc.

Thục Thận bất chợt la lên sau khi rời khỏi đôi môi mạnh bạo kia.

"Hoàng Hậu nương nương.........."

Dung Âm lại khóa lấy môi Thục Thận một lần nữa. 

"Umm.....m...ưm...."

Lòng Thục Thận có cảm giác khó xử đến lại thường. Có phải chăng nàng đang nhớ đến người xưa? Nhưng giờ nếu gặp lại thì sao, nàng đã là phi tử của hoàng thượng, lại còn bị Hoàng Hậu Đại Thanh cưỡng hôn ngay tại tẩm cung Hoàng Hậu. Nhưng phải chăng lòng nàng đã yêu Hoàng Hậu, có lúc nàng ước gì mình được như Hoàng Hậu, có lúc Hoàng Hậu thật dịu dàng với nàng, chăm sóc nàng, quan tâm nàng hơn cả Hoàng Thượng, xem nàng hơn cả Thuần Phi, hơn cả muội muội bình thường. Nàng đã cảm động trước tình cảm đó chăng?

"Thục Thận, nàng thả lỏng ra đi, như vậy sẽ làm ta đau đấy".

Khóe môi Thục Thận dần mở ra, thừa lúc đấy Hoàng Hậu đưa chiếc lưỡi hư hỏng của mình vào trong khám phá.

Lòng Hoàng Hậu thầm nghĩ   "Nữ nhân nàng đã xay mê bao năm nay, ôi thật mền mại".

Chiếc lưỡi hư hỏng của nàng cuốn lấy lưỡi của Thục Thận hòa lẫn vào nhau.

Chưa dừng lại ở đấy, đôi tay hư hỏng của Dung Âm xoa nhẹ vào vùng núi phập phòng kia. Đôi tay ấy dần dần mở từng lớp áo của Thục Thận ra.

Thục Thận lúc này chỉ bị động, nàng không ngờ Hoàng Hậu mà  nàng kính trọng nhất Tử Cấm Thành lại là một lão công mạnh bạo đến như vậy, như một con sói đói vồ lấy  thịt nàng, nhưng bấc giác nàng lại thích cho Hoàng Hậu làm như vậy, chắc có lẽ nữ nhân ở Tử Cấm Thành này cần phải có một hạnh phúc thật sự. Không phải chỉ mình Đế Vương sủng hạnh các nàng mà các phi tử của Hoàng Thượng vẫn sủng hạnh nhau được.

Hoàng Hậu đã cởi đi lớp áo trên người Thục Thận chỉ còn lại yếm đào. Có lẽ chơi trên đôi môi nàng như vậy đủ rồi, Hoàng Hậu dần  dời xuống, đưa lưới liếm láp phần xương quai xanh trắng nỏn nà kia của Thục Thận, sau đó Hoàng Hậu hôn liền tục lên phần xương quai xanh đó, Hoàng Hậu di chuyển lên khẽ hôn vào vùng cổ Thục Thận, bất chợt nàng đưa răng cắn vào bên cổ Thục Thận.

"Áa....a......"

Tiếng động ấy làm Hoàng Hậu càng thêm kích thích, 2 tay của nàng bắt đầu linh hoạt hơn xoa mạnh lên bầu ngực của Thục Thận liên tục, liên tục, nàng xoa đủ mọi hình dạng. Nàng dần dần dời đôi môi của mình xuống vùng ngực mềm mại kia, đưa đôi môi ngọt liệm ấy bao lấy vùng ngực Thục Thận, cảm nhận được hơi ấm lan tỏa, nàng úp mặt mình vào khe sâu ở vùng nói đó, ngửi lấy mùi thơm chỉ duy nhất có trên người con gái nằm dưới này, hoa sen, hoa sen của sự tinh khiết, tay nàng vẫn xoa lấy bầu ngực ấy ngày càng mạnh. Thục Thận ưởn người, đôi tay bấu lấy tấm lưng Hoàng Hậu. Chơi ở nơi ấy đã đủ Hoàng Hậu lại dời đến chỗ khác, dừng lại tại nơi bụng Hoàng Hậu áp má vào bụng Thục Thận như tận hưởng làn da mịn màn của nàng ta, nàng không quên đặt vài nụ hôn tại vùng đất mới này. Cuối cùng Hoàng Hậu cũng đến nơi hoàng cung sâu thẩm của Thục Thận, nàng hôn nhẹ lên cánh cửa, mật dịch tràn ra rất nhiều, Hoàng Hậu đưa lưỡi nếm trải vị ngọt của tình yêu, nàng dạo quanh cánh cửa kia một lúc sau ngước lên nhìn Thục Thận nói:

"Ta vào nhé".

Thục Thận e ngại nói:

"Được".

Hoàng Hậu đưa tay từ từ đi vào sau trong hậu cung sau thẩm kia để hòa quyện với Nhàn Phi.

"Ưm.....hưmm...mm.....hmm......." Thục Thận ưởn người.

"Nàng đau lắm sao, chắc tại nàng chưa quen thôi, nàng cứ thư giản từ từ đi".

Hoàng Hậu sợ làm người mình thương đau, ngón tay cứ nằm yên trong ấy, không dám nhúc nhích.

"Hãy thư giản tí nhé Thục Thận".

Dung Âm co tay bên trong.

"Á....Ưm.....hummmm......."

Giọng điệu kích thích ấy làm Dung Âm càng thêm thích thú hơn nữa.

"Có lẽ nàng đã quen rồi đấy, ta bắt đầu nha".

Ngón tay Dung Âm đưa ra đưa vào hậu cung của Thục Thận theo nhịp điệu.

"Ưm.....Hưmmm......mmm"

Thục Thận ráng kiếm chế không phát ra âm thanh dâm đãng kia nữa, nhưng.... nhưng hình như đã đạt đến cao trào nàng không thể không......

"Ưmm.....hmm....., Dung Âm, nhanh.... nnhanh hơn nữa.....ta sắp không chịu được nữa rồi, nhanh..... ưmmmm... um....m......"

Mật dịch cùng với sự ra vào hậu cung của Hoàng Hậu tạo ra tiếng "Khọt khẹt..... Khọt khẹt...." càng làm không khí nơi đây thêm sinh động.

Dung Âm đưa tay bắt đầu nhanh hơn nữa.


Nép sau cánh cửa Trường Xuân Cung, Anh Lạc  nghe và nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện, lòng nàng đau lắm, đau như dao cắt vậy, nó thắt lại, không thể nói nên lời..... giọt nước mắt ngày một nhiều, lăng dài trên má đào của Anh Lạc.





________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Đôi lời của tác giả:   

Mọi người thông cảm cho mình nha, dạo này mình hơi bận nên không ra chap đc huhu.

Tự nhiên thích cái vai Anh Lạc trong truyện này ghê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net