Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



CHAP 3: EM PHẢI LÀ NGƯỜI CỦA TÔI!

" cô không phải người ở đây?" bây giờ nàng mới hoàn hồn. Nhìn xung quanh thì có rất có nhìu người nhìn về 2 người. Nên nàng nói thêm và câu nói ấy làm cho anh tài xế như sét đánh ngang tai." Thôi em lên xe tôi đi".

" A... được" mặc dù chưa nhận ra mình vẫn đang ở trung quốc nhưng não bộ hơi chậm nên không biết phải làm sao nhưng thấy người tài xế kia nhìn mình và nhìn chiếc siêu xe kia thì chỉ biết vô thức trả lời.

" Em tên gì? Mấy tuổi? không phải người ở đây?" hỏi 1 tràng ra trước sự chết lặng cảu tài xế tội nghiệp. Lần đầu tiên nghe tiểu thư nói nhìu mà không đóng băng như vậy.

"Bùi Thiên Vũ, 22 tuổi, là người Việt Nam" cô bây giờ mới nhận thức được người kia nói tiếng gì a. Nên cô đã đáp lại bằng tiếng trung hẳn hoi a.

"Ân..." rõ ràng nói được tiếng trung nhưng tại sao nói những tiếng gì đó chứ. Mà việt nam là nước nào chứ. "... Việt nam là gì? Đất nước nào à?"

" cái gì? Chị không biết việt nam ư? Đây có phải là trung quốc?". " đương nhiên đây là trung quốc.". " thế thì tại sao không biết việt nam chứ?". Ôi đừng đùa, việt nam cộng hòa xã hội chủ nghĩa mà không biết ư? Thật khiến Bùi Thiên Vũ khóc không ra nước mắt.

" A Thành tra Việt Nam là quốc gia nào." Thì ra anh tài xế tên là A Thành. Sao khi nghe được lệnh thì A Thành lấy loptop ra tra và kết quả....

" thưa tiểu thư, không tra ra có quốc gia nào có tên là Việt Nam trên bản đồ."

Câu nói kia nói ra làm cho A Vũ thật sự muốn khóc. Tại sao lại không có a, tại sao a? còn mẹ mình nữa a? không lẽ bị xuyên không hả trời. Nhưng người ta thường xuyên là lúc xấp chết hay bị gì đó mà tại sao mình lại khi không xuyên khi đang đọc truyện thế kia chứ. " A... chị tên gì vậy, ở đây là đâu, năm bao nhiêu rồi?". " Hạ Linh Doanh , ở đây là thành phố S, năm 2018, mà sao thế" Hạ Linh Doanh cảm thấy người này thật thú vị, lúc thì mặt đau khổ, lúc thì ngở ra điều gì đó, sao đó lại như bộ dạng muốn khóc.

" tôi không phải người ở đây, nơi tôi đến tên là Việt Nam, nói tiếng Việt Nam, nếu tính ra là ở phương Nam nơi này, mà lại không có trên bản đồ, vậy coi như tôi là kẻ nhập cư trái phép rồi. Haizz." Mà khoang, Hạ Linh Doanh sao nghe quen quen nha. Mà thôi kệ phải cần tìm đường về cái đã. " ưm... cảm ơn chị đã cho tôi biết a. Thôi tôi xin phép tôi đi trước, còn có mẹ tôi nữa. Mà ở đây có chỗ phát wifi công cộng không vây." Nói song nàng rút cái Iphone7 nàng mới mua lúc vừa tốt nghiệp để chụp hình thức ăn. Và nhìn cô gái kia cười tươi như hoa làm cho người kia ngây ngốc nhìn đấm đuối.

Nhìn người kia cười như ánh nắng bình minh vậy.

Hạ Linh Doang là người thừa kế của tập đoàn Hạ Thị. Rất thông minh và tài năng, vừa xinh đẹp thuộc hạn cực phẩm thì không bao giờ coi trọng người đối diện với mình nhưng đối với Bùi Thiên Vũ thì khác, nàng có cảm giác người này đẹp đến mê hồn. Bất tri bất giác không quản nàng nói cái gì mà nói ra một câu mà thay đổi cả cuộc đời hồn nhiên của Thiên Vũ nhà ta." Vũ, em là của tôi. Cho nên em không được đi đâu cả, mẹ em tôi sẽ cho người tìm. Bây giờ em về nhà với tôi. A Thành báo lại với Sở Doản Trọng hôm nay tôi có việc hẹn anh ta lần sau." Nói xong không cần để ý đến nét mặt:" ủa cái gì vậy? chị là ai, em không biết, chị đi ra đi" của Thiên Vũ, thì Hạ Linh Doanh- người bá đạo của năm đã thay đổi, nở một nụ cười từ trước đến giờ chưa ai thấy vậy mà vì một người mới gặp chưa được 2 tiếng liền vậy mà nở nụ cười. Nụ cười nói có bao ôn nhu có ôn nhu, nói đẹp ở nào là đẹp không gì sánh bằng. Tôi chỉ nở nụ cười với em. Cô gái nhỏ của tôi.

Nàng không biết mình bị sao nữa hay bị điên rồi hay không mà khi nghe người kia muốn đi liền cảm thấy có chút khó thở, tim như ngừng đập. Bất giác giống nhưu người kia tựa như cơn gió vậy. Sắp biến mất khỏi mắt mình nên nàng mới nói ra một câu bá đạo kia. Không ngời lại khiến cho người kia ngạc nhiên đến đẹp như vậy a. Thật muốn giữ người này mãi là của mình a. ( một thanh niên ngược tâm xuất hiện. Chị nên yên tâm mà gữi đi, sao này có hơn bị nhiều người tới hốt Vũ đấy).

" Vũ tới đây đi. Tôi đưa Vũ về nhà." Ân, tên Vũ thật đẹp. Bùi Thiên Vũ ư. Vũ điệu trên trời ư. Tốt thôi tôi sẽ cho em như ở trên trời thôi. Người yêu ơi! (mới đây mà kêu người ta bằng người yêu rồi ư... bá đạo a).

Còn Thiên Vũ thanh niên nhà ta thì sao... hóa đá chứ sao...

-----------------------------------

Hết chap 3

Chap sau sẽ ngọt nha. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC