Chương 37. Nguy kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn hai giờ sáng, Từ Sở Văn mới đến được bệnh viện. Trên người cô chỉ mặc một cái áo len ít ỏi, sợi tóc ngổn ngang, sắc mặt trắng bệch, hai mắt hiện đầy tơ máu. Đứng trước cửa sổ trong suốt phòng ICU, Từ Sở Văn nhìn chằm chặp bà Từ trên giường bệnh, thanh âm mang theo run rẩy khó cảm nhận được hỏi Diệp Thư Kỳ: “Bác sĩ nói thế nào?”

Diệp Thư Kỳ đứng phía sau Từ Sở Văn, đau lòng mà nhìn dáng vẻ cắn môi giả vờ kiên cường của cô, do dự không đành lòng nói cho cô biết, chỉ qua loa lấy lệ nói: “Bác sĩ nói cụ thể còn phải chờ tỉnh lại rồi mới làm kiểm tra tỉ mỉ.”

Đột nhiên Từ Sở Văn quay đầu lại, chăm chú mà nhìn chằm chằm Diệp Thư Kỳ, ánh mắt sắc bén, giọng điệu lạnh lẽo: “Thư Kỳ, nói cho tôi biết, đừng gạt tôi...”

Diệp Thư Kỳ ngẩn ra, hít một hơi, trầm mặc nửa ngày, mới khàn giọng nói thật: “Ung thư dạ dày thời kỳ cuối, bảo chúng ta cần... Phải chuẩn bị tâm lý thật tốt...”

Cả người Từ Sở Văn run rẩy một hồi, thân thể đứng không vững lung lay lùi lại mấy bước, đưa tay vịn vào trên kính phòng ICU, trong phút chốc, nước mắt liền tràn ra vành mắt, lã chã rơi xuống đất.

Diệp Thư Kỳ thấy dáng vẻ kia của Từ Sở Văn, mắt cũng đỏ ửng. Nàng khịt khịt mũi, nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình khoác lên trên người phong phanh của Từ Sở Văn, xoay chuyển thân thể, đi xa vài bước, gọi điện thoại, bảo người ta đưa chút đồ ăn tới đây. Sau đó, trở về đến bên cạnh Từ Sở Văn, đứng ở sau lưng cô, yên lặng mà ở bên cô. Vào giờ phút này, tất cả an ủi, đều có vẻ cứng nhắc vô lực như thế.

Cơm đưa tới rồi, Diệp Thư Kỳ mở hộp cơm ra, lấy đũa cùng cái muỗng đưa cho Từ Sở Văn: “Ăn một chút đi.”

Từ Sở Văn lại không đưa tay tiếp nhận, lắc lắc đầu biểu thị không đói bụng.

Diệp Thư Kỳ liền buông đũa xuống, múc một muỗng cơm đưa tới bên miệng Từ Sở Văn.

Từ Sở Văn nghiêng đầu nhìn Diệp Thư Kỳ, ánh mắt nặng trĩu, Diệp Thư Kỳ phân biệt không ra ý tứ trong đó.

Hồi lâu, Từ Sở Văn rốt cuộc mở miệng ăn vào.

Thế là, Diệp Thư Kỳ bèn lập tức lại múc một muỗng canh đưa tới.

Từ Sở Văn há mồm uống xong, sau đó bèn đưa tay nhận lấy cái muỗng cùng hộp cơm, cúi đầu, qua loa ăn vài miếng, rồi lại đẩy về cho Diệp Thư Kỳ.

Diệp Thư Kỳ không định miễn cưỡng cô nữa, chỉ để cơm xuống, tự mình cầm cái muỗng, cũng qua loa mà uống vào vài ngụm canh.

Các cô cùng nhau chờ đến trời sáng, Diệp Thư Kỳ bảo người ta mua đồ dùng hàng ngày thường dùng, mang theo quần áo sạch sẽ cùng điểm tâm đến đây, kéo Từ Sở Văn đến phòng bệnh nàng thường dùng bên cạnh để rửa mặt. Từ Sở Văn vốn không đồng ý rời khỏi, Diệp Thư Kỳ bình tĩnh nói: “Cậu cũng không muốn dì lo lắng khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cậu thế này đúng không?”

Từ Sở Văn mới bất đắc dĩ mà rời khỏi.

Buổi sáng bà Từ đã tỉnh, rút máy thở, Từ Sở Văn cùng Diệp Thư Kỳ dựa theo căn dặn của bác sĩ, từng người từng người vào thăm bà.

Từ Sở Văn đi vào trong phòng bệnh, không ngờ khi đứng trước mặt bà Từ, một giọt nước mắt cũng không chảy xuống, trái lại cười an ủi mẹ: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, bác sĩ nói mẹ không có chuyện gì, qua mấy ngày sẽ tốt lại.”

Bà Từ làm gì không rõ ràng thân thể của mình chứ, bà đã sớm biết sẽ có một ngày như thế, giờ khắc này trái lại càng đau lòng tươi cười miễn cưỡng của Từ Sở Văn. Bà đau lòng nhìn Từ Sở Văn, miễn cưỡng cười cười, nói rằng: “Ừ, mẹ không có lo lắng chút nào, con khỏe mạnh, cái gì mẹ cũng không sợ nữa.”

Từ Sở Văn ở bên trong không bao lâu, liền che mặt đi ra ngoài, cô sợ lại ở thêm trong phòng bệnh thêm một giây, cô sẽ rơi nước mắt ở trước mặt bà Từ mất.

Bởi vì mấy ngày liền Diệp Thư Kỳ sinh bệnh cùng một đêm chưa chợp mắt, giọng nói từ lâu đã khàn giọng không thể tả. Nàng đi vào, mở lời chính là lời xin lỗi khàn khàn: “Dì ơi, xin lỗi.” Xin lỗi vì con không phát hiện sớm một chút, xin lỗi vì con quá mức bất cẩn, xin lỗi vì con ngốc như vậy...

Bà Từ nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu, nói: “Đứa nhỏ ngoan, con có lỗi gì, là dì có lỗi với con mới đúng, khiến con lo lắng rồi...”

Diệp Thư Kỳ đỏ mắt, dường như có thiên ngôn vạn ngữ đang nghẹn ở cổ họng, cuối cùng, chỉ trầm thấp mà kiên định hứa hẹn một câu: “Dì ơi, dì đừng lo lắng Từ Xuẩn, có con ở đây...”

Bà Từ nghe vậy vui mừng nở nụ cười: “Có câu nói này của con, dì an tâm rồi.”

Ngày hôm sau, dưới sự kiên trì của bà Từ, bà Từ rời khỏi phòng ICU, chuyển đến phòng bệnh đôi phổ thông do Diệp Thư Kỳ đặc biệt sắp xếp cho bà, một cái giường cho bà Từ dùng, một cái giường cho Từ Sở Văn dùng khi nghỉ ngơi.

Từ Sở Văn thuận theo bà Từ lấy bệnh án trị liệu giấu diếm trước đây nộp lên cho bệnh viện kiểm tra theo dõi, bệnh viện đã chẩn đoán xác thực bà Từ là ung thư dạ dày thời kỳ cuối, không còn nhiều thời gian nữa.

Từ Sở Văn đang ở trong phòng làm việc của chủ nhiệm, lúc biết được tin tức này từ trong miệng chủ nhiệm, thân thể chịu đựng đứng thẳng, tỉnh táo nói tiếng “cảm ơn” với chủ nhiệm xong, mặt không thay đổi đi ra ngoài. Diệp Thư Kỳ không yên lòng, bước nhanh mà đuổi theo, Từ Sở Văn lại quay đầu lại nhàn nhạt cự tuyệt nói: “Thư Kỳ đừng nói cho mẹ tôi, tôi muốn một mình yên lặng đôi chút.”

Ngày đó chạng vạng trời sắp tối, Từ Sở Văn mới mang theo cơm tối, vẻ mặt như thường mà trở về, nhưng hai mắt sưng đỏ, cũng không lưu tình mà bán đứng cô. Tiến vào phòng bệnh, Từ Sở Văn tự nhiên vừa nói vừa cười dọn lên bàn ăn nhỏ cho bà Từ, lanh lợi bảo: “Mẹ, mẹ xem con mua đồ ăn ngon cho mẹ này...”

Diệp Thư Kỳ ngồi ở trên giường bên cạnh, nhìn hai mắt sưng đỏ rõ ràng đã khóc của Từ Sở Văn, đôi mắt ảm đạm lại.

Một cái giường khác trong phòng bệnh đang thùng rỗng kêu to, gần như Từ Sở Văn không có lúc nào bò lên giường nghỉ ngơi, bà Từ cùng Diệp Thư Kỳ đều lo lắng Từ Sở Văn sẽ sụp đổ mất, thỉnh thoảng không thể không nghiêm túc quát lớn bảo cô đi nghỉ ngơi một chút.

Nhưng chất lượng giấc ngủ của Từ Sở Văn vốn kém, bây giờ, càng phát ra nghiêm trọng. Cô rõ ràng là cực kỳ buồn ngủ, lúc bò lên giường gần như là chạm vào gối liền ngủ, nhưng song hồi sau, cô sẽ thức tỉnh, nhất định phải nhìn xác nhận rằng bà Từ còn bình thường nằm ở trên giường mới có thể an tâm.

Chỉ qua thời gian một tuần, Từ Sở Văn liền gầy như một bộ xương.

Buổi chiều của ngày thứ Ba đó, Từ Sở Văn và Diệp Thư Kỳ đều ở trong phòng bệnh tán gẫu với bà Từ, di động Từ Sở Văn đột nhiên vang lên. Từ Sở Văn liếc mắt nhìn biểu thị điện báo, là Trịnh Đan Ny, cô hơi do dự, không định nhận điện thoại.

Bà Từ lại thúc giục: “Từ Xuẩn, sao không tiếp điện thoại.”

Từ Sở Văn do dự mãi, vẫn là nhận nó.

Đầu điện thoại kia, Trịnh Đan Ny nói: “Từ Sở Văn, bốn giờ tôi ở tiệm cafe đối diện cơ quan phiên dịch của cô chờ cô.”

Từ Sở Văn không hiểu ra sao, nghi ngờ bảo: “Có chuyện gì không thể nói trong điện thoại sao?”

Trịnh Đan Ny lại cố làm ra vẻ bí ẩn kiên trì bảo: “Cô đến thì biết, tôi sẽ ở đó đợi cô.” Nói xong, tự ý cúp điện thoại.

Từ Sở Văn nhìn trò chuyện cắt đứt, nhíu lông mày lại, không rõ ra sao.

Bà Từ cười cười một cách yếu ớt, nói: “Từ Xuẩn, có chuyện thì con đi đi, mẹ ở đây còn có Diệp Tử, con đừng lo lắng.”

Từ Sở Văn không yên tâm nhìn về phía Diệp Thư Kỳ, Diệp Thư Kỳ gật gật đầu về phía cô, ra hiệu bảo cô yên tâm. Từ Sở Văn chần chờ một chút, rốt cuộc đứng lên mặc áo khoác vào quyết định đến nơi hẹn.

Sau khi Từ Sở Văn rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại bà Từ cùng Diệp Thư Kỳ. Diệp Thư Kỳ gọt trái cây cho bà Từ, vỏ gọt mong mỏng mà nối liền nhau, vô cùng đẹp đẽ. Bà Từ không nhịn được khen ngợi: “Thực sự là không tưởng được, mấy năm trước con lại là đại tiểu thư mười ngón không dính nước mùa xuân, cái gì cũng không biết làm.”

Diệp Thư Kỳ ngại ngùng cười cười.

Bà Từ lại đột nhiên cảm khái nói: “Diệp Tử, vì Từ Xuẩn, vất vả con rồi.”

Diệp Thư Kỳ sững sờ nhìn bà Từ, trong lúc nhất thời không biết tiếp lời thế nào.

Bà Từ thẳng tắp mà nhìn cô, ánh mắt nhìn xa trông rộng lại sắc bén: “Diệp Tử, nói cho dì, con đang sợ điều gì?”

Ý cười Diệp Thư Kỳ cứng đờ, dần dần biến mất bên môi, dưới ánh mắt bà Từ, tất cả do dự của nàng tựa như không chỗ che thân.

Nàng cũng hỏi mình, Diệp Thư Kỳ, mày đang sợ điều gì?

Nàng hồi tưởng lại năm đó, lúc nàng bệnh nặng vừa mới trả phép về trường học, vội đến radio làm liên hoan tiễn biệt cho sinh viên năm bốn, Kim Đồng Ngọc Nữ Hoàng Trạch và Tề Vũ mà radio công nhận lại đều ăn ý không đến tham gia.

Khi đó, thịnh yến tán tịch, nàng cùng Từ Sở Văn đi bộ trên con đường rộng rãi bên bờ hồ vườn trường dài dài, ánh sáng đèn đường kéo bóng người của các cô đến xa xa, gió mát phơ phất phả vào mặt, nàng nhìn Từ Sở Văn bên cạnh, vô số lần sinh ra khát vọng muốn cùng cô cứ như vậy đi tới địa lão thiên hoang.

Từ Sở Văn từ từ đi xuống đường rộng, đi lên đường mòn gỗ đống bên hồ, ánh mắt cô xa xưa nhìn mặt hồ, thanh âm nhẹ nhàng hỏi nàng: "Thư Kỳ, cô bảo, tại sao mọi người phải hứa hẹn một cam kết chung quy không cách nào giữ vững? Nếu như Hoàng Trạch cùng Tề Vũ chưa bao giờ bắt đầu qua, có phải là hiện tại, cũng sẽ không như người dưng chân trời thế này? Có phải chăng nếu ta chưa từng chiếm được hạnh phúc ngắn ngủi của tình yêu, cũng sẽ không có tiếc nuối cùng đau đớn lâu dài sau khi tách biệt? Nếu như không thể thiên trường địa cửu, cần gì phải có nắm giữ đã từng này chứ."

Khi đó, trên đầu nàng tựa như bị một cây gậy ngầm nặng nề đánh một cái, trong lòng dần dần có cảm giác lạnh lẽo. Mặt nàng co lại, đứng ở phía sau Từ Sở Văn, sáng quắc mà nhìn cô hồi lâu, cuối cùng, nặng nề đáp lại cô: “Có lẽ là vậy.”

Ký sự trước nay của Diệp Thư Kỳ là không ngừng ra vào bệnh viện, ra vào phòng cấp cứu, nàng sớm quen thuộc mà bình tĩnh với đủ loại trị liệu kiểm tra tìm tòi trên thân thể, chưa từng sợ sệt gào khóc bởi vậy bao giờ.

Hết lần này tới lần khác mà từ trên bàn mổ trở về từ cõi chết, làm cho nàng sớm biết, nhân sinh có quá nhiều chuyện, là lưu tâm không được, cưỡng cầu không được, ước ao không tới, có thể làm, chỉ có thể thản nhiên đối mặt, không lo không sợ. Phật nói nhân sinh có tám khổ, sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc, phóng bất hạ, nàng vốn cho là mình đã sớm cách biệt với bên ngoài từ lâu, nhưng Từ Sở Văn lại xuất hiện trong sinh mệnh của nàng, cho nàng nếm hết tất cả tư vị trong đó.

Cam kết không cách nào cam đoan, nàng làm sao dám hứa cho Từ Sở Văn. Nàng không sợ bản thân thương tâm, chỉ sợ Từ Sở Văn thất vọng khổ sở lần nữa.

Giang Hoài Khê không biết trả lời vấn đề này của bà Từ thế nào, tất cả tư vị ở trong lòng, cuối cùng, chỉ trầm thấp mà nói một câu: “Dì, xin lỗi, là con không đủ dũng cảm...”

Bà Từ thở dài, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Diệp Thư Kỳ, ôn tồn bảo: “Đứa nhỏ ngốc, dì biết con nhất định có nỗi niềm khó nói. Con chỉ cần biết rằng, dì nếu có thể đem Từ Xuẩn giao đến trong tay con, dì cũng đã an lòng rời đi rồi.”

Diệp Thư Kỳ nhìn bà Từ, đôi mắt, dần dần mịt mờ ửng lên hơi nước mờ mịt.

Trong tiệm cafe, Trịnh Đan Ny ngồi đối diện Từ Sở Văn, lạnh lùng đánh giá Từ Sở Văn nửa ngày, nói: “Từ Sở Văn, e rằng phải khiến cô thất vọng rồi.”

Từ Sở Văn không có thời gian cùng tinh lực nghe châm biếm bất âm bất dương của cô ta, lạnh nhạt bảo: “Tôi không có thời gian, mời cô nói tóm tắt.”

Trịnh Đan Ny khẽ cười một tiếng, móc ra một tờ chi phiếu, đẩy đến Từ Sở Văn, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Trần Kha bảo tôi nói một tiếng xin lỗi với cô, nói với cô cam kết từng hứa, cậu ấy vẫn không cách nào thực hiện được. Cậu ấy hy vọng cô có thể rời khỏi tầm mắt của cậu ấy, đừng quấy rầy đến cậu ấy nữa. Chi phiếu, cô xem rồi điền.”

Trong nháy mắt, mặt Từ Sở Văn lạnh lại. Cô cắn môi, cuối cùng cười giận dữ, đập bàn đứng lên, đập tấm chi phiếu vào trước bàn Trịnh Đan Ny, cười lạnh bảo: “Cô giúp tôi hỏi cô ta một chút, cô ta cho rằng tình cảm cô ta đối với tôi có thể xứng đáng bao nhiêu tiền?! Nói cho Trần Kha, ở trong mắt tôi, đã sớm không đáng giá một đồng!” Nhục nhã Trần Kha cho cô, còn chưa đủ nhiều sao?!

Mặc dù cô chưa từng đem lời hứa sau này của nàng ta đặt vào trong lòng, nhưng cũng có thể tha thứ được cho vạn bất đắc dĩ của nàng ta, dần dần mềm lòng thuyên giảm. Nhưng cuối cùng, Trần Kha hồi báo cô là gì?

Nói xong, Từ Sở Văn cũng không để ý kinh ngạc của Trịnh Đan Ny, từ trong ví lấy một tờ tiền ra ném vào trước mặt Trịnh Đan Ny coi như tiền cafe, sau đó cầm ví không quay đầu lại mà bước ra ngoài.

Dọc đường rời đi, Từ Sở Văn vẫn nhịn không được rơi xuống một hạt nước mắt, nhưng cô lập tức liền lau khô, chửi rủa bản thân, vì loại người đủ cách đùa bỡn mình như vậy, không có chút đáng giá nào.

Nhưng cô vẫn cảm thấy thương tâm khó chịu, tại sao cam kết của mọi người đều có phân lượng nhẹ nhàng như vậy, lẽ nào, cái gọi là cam kết, thật sự đều là tên lừa đảo nói cho kẻ ngu si nghe sao? Cô ghét tên lừa đảo, nhưng căm ghét bản thân, vậy mà lại là một kẻ ngu si...

Cô vừa ngồi trên taxi về bệnh viện, liền nhận được điện thoại của Diệp Thư Kỳ thanh âm của Diệp Thư Kỳ, hoảng loạn lại luống cuống: “Từ Xuẩn mau về đi, dì lại đưa vào phòng cấp cứu rồi.”

Trong nháy mắt đó, Từ Sở Văn cảm giác lỗ tai mình bị thanh âm không lớn của Diệp Thư Kỳ, vang lên ong ong chấn động, di động từ bên tai lướt xuống chỗ ngồi xe.

Đến bệnh viện, vừa xuống xe, Từ Sở Văn dùng tốc độ nhanh nhất chạy về hướng phòng cấp cứu, thời điểm xa xa chạy về phía Diệp Thư Kỳ, lỗ tai lại nghe thấy bác sĩ đi ra nói với Diệp Thư Kỳ rằng: “Bảo người nhà làm chuẩn bị đi...”

Một giây sau, Từ Sở Văn liền mất đi khí lực toàn thân, té ngã xuống mặt sàn lạnh lẽo của bệnh viện.

Diệp Thư Kỳ nghe đươc tiếng vang to lớn, liếc mắc thấy Từ Sở Văn đang ngã nhào xuống đất, bước nhanh chạy đến đưa tay định kéo lên, nhưng không biết khí lực lớn của Từ Sở Văn đến từ đâu, đột nhiên đẩy Diệp Thư Kỳ đến lảo đảo, co quắp ngồi trên mặt đất.

Từ khi bà Từ nằm viện tới nay, Từ Sở Văn vẫn ẩn nhẫn đau đớn và oan ức của mình, rốt cuộc vào giờ phút này đều bạo phát ra. Cô khóc đến thở không ra hơi, khàn giọng rống nhẹ Diệp Thư Kỳ: “Cút đi, cô cút đi, không phải các người đều gạt tôi sao? Đều muốn rời khỏi tôi, không phải là không cần tôi sao? Đều cút hết đi, đừng xen vào tôi...”

Diệp Thư Kỳ sít môi đỏ mắt yên lặng mà một tay chống đỡ ngồi dậy, không thèm liếc mắt nhìn mu bàn tay xước rách da, nhẫn nhịn đau đớn, khập khễnh đi tới trước mặt Từ Sở Văn ngồi xổm xuống, đau lòng mở hai tay ra, ôm Từ Sở Văn vào trong lòng. Thanh âm của nàng, đồng dạng khàn khàn, nhưng dịu dàng dị thường: “Từ Xuẩn, đừng sợ, đừng sợ, tôi ở đây...”

Từ Sở Văn giãy giụa xô đẩy định thoát khỏi ôm ấp Diệp Thư Kỳ, khóc lóc tố cáo bảo: “Không phải cô cũng không cần tôi sao? Không phải cô nói chỉ có thể làm bạn tốt sao? Tại sao còn phải đối tốt với tôi như vậy, dù sao cuối cùng cô cũng không cần tôi...”

Nhưng Diệp Thư Kỳ lại ôm thật chặt cô, không định buông tay ra, Từ Sở Văn cảm giác được, trên cổ của mình, có chất lỏng lạnh lẽo, xuôi theo chảy xuống.

Dần dần, Từ Sở Văn cũng không giãy dụa nữa, yên tĩnh lại, yếu ớt mà tựa vào trong lồng ngực Diệp Thư Kỳ mặc ý Diệp Thư Kỳ, ôm thật chặt mình...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net