Chương 44.Cùng đến Cát An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tài xế đưa Diệp Thư Kỳ và Từ Sở Văn đến Cát An dừng xe xong xuôi, tận chức mà đem hành lý Từ Sở Văn mang đến dời vào cốp sau của xe, chuẩn bị xuất phát. Diệp Thư Kỳ quay đầu lại gật đầu chia tay với người nhà họ Diệp, bà nội lưu luyến không thôi nhìn Diệp Thư Kỳ, vẫn nhịn không được hỏi nàng: “Thư Kỳ à, không thể không đi thật sao?”

Bà Diệp đứng bên cạnh bà nội, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Thư Kỳ, tức giận hừ một tiếng, nói: “Mẹ, mẹ đây không phải là hỏi cũng như không sao?” Bà hiển nhiên đối với sự cố chấp của Diệp Thư Kỳ còn có phần canh cánh trong lòng.

Diệp Thư Kỳ không để ý đến lời của mẹ mình, chỉ cười cười, kéo tay bà nội, nhẹ giọng dặn dò: “Bà nội, nhớ chăm sóc tốt bản thân nhé! ”

Sau đó, ân cần nói với bà Diệp - người vừa nãy giờ dù không vui vẻ gì nhưng lại không ngừng linh tinh dặn dò nàng: “Mẹ, mẹ cũng vậy!”

Ông Diệp nãy giờ vẫn không thốt ra tiếng đột nhiên lại mở miệng, bình thản bảo: “Không cần lo lắng bà nội con, có chúng ta ở đây rồi. Con phải biết chăm sóc mình, đừng khiến chúng ta bận tâm là tốt rồi, biết không?”

Diệp Thư Kỳ khẽ mỉm cười, gật gật đầu.

Bà nội nắm tay lấy Diệp Thư Kỳ, thở dài một cách nặng nề, tầm mắt chuyển qua Từ Sở Văn đang thẹn thùng đứng cách đó không xa đưa mắt nhìn về phía họ, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay về hướng Từ Sở Văn tỏ ý gọi cô đến đây.

Từ Sở Văn hơi sững sờ, một chốc do dự, bèn ba bước rồi lại hai bước đứng ở bên cạnh Diệp Thư Kỳ, nghi hoặc nhìn bà nội.

Bà nội đưa một bàn tay khác ra kéo lấy tay Từ Sở Văn bàn tay dày rộng mang theo vết sáp nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay nhỏ non mềm của Từ Sở Văn. Bà nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của Từ Sở Văn, lật tay Từ Sở Văn ra, dùng một bàn tay khác nắm lấy tay Diệp Thư Kỳ đem nó đặt lên bao phủ lấy lòng bàn tay Từ Sở Văn,vừa hiền dịu lại vừa nghiêm túc gửi gắm Từ Sở Văn: “Sở Văn nè, bà nội giao Diệp Tử cho con đó...”

Tay Diệp Thư Kỳ vô thức run rẩy một hồi, nàng chau mày lại, mơ hồ cảm thấy mấy lời kịch này của bà nội dường như không đúng cho lắm.

Mềm mại cùng ấm áp trên lòng bàn tay khiến lòng Từ Sở Văn nóng lên, cô liếc mắt nhìn Diệp Thư Kỳ một chút, ánh mắt dịu dàng như nước, trịnh trọng mà đồng ý với bà nội: “Bà nội, bà yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Thư Kỳ.”

Cô nhẹ nhàng,chậm chạp mà khép bàn tay lại, để tay Diệp Thư Kỳ bao bọc bên trong lòng bàn tay của mình, cảm nhận được Diệp Thư Kỳ cũng không giãy giụa, khóe môi của cô có nét cười nhàn nhạt, trong lòng tựa như bỗng nhiên sinh ra vui vẻ và thỏa mãn vô hạn, nhân sinh, dường như chợt có sứ mệnh và ý nghĩa mới, không còn là hư không cùng mờ mịt dạt lòng nữa rồi.

Giang Vong đứng quan sát ở bên cạnh bà Diệp, nhìn cả nhà này không nhịn được có phần buồn cười, cái bầu không khí như không đành lòng gả con gái đi, là sao thế này?

Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh một chút, trong tròng mắt lờ mờ ý cười. Một năm khiến người khác luống cuống tay chân, trời đông khiến lòng hoảng loạn này, cuối cùng cũng đã thật sự qua đi rồi. Tạt qua hạnh phúc của người khác, dường như bất giác cũng sẽ có chút thoải mái.

Sau khi lên xe không lâu sau, Diệp Thư Kỳ tựa như hơi mệt mỏi, nhắm hai mắt lại dưỡng thần, Từ Sở Văn thấy thế, lập tức từ trong balo nhỏ của mình lấy ra một chiếc thảm lông nhỏ, dè dặt đắp lên trên người Diệp Thư Kỳ.

Diệp Thư Kỳ đã nhận ra động tác trên người, mở đôi mắt dẫn theo chút buồn ngủ mông lung ra, mang theo ý cười mà nhạt giọng nói một câu: “Cảm ơn.”

Từ Sở Văn lắc đầu, ôn giọng vỗ về nàng, nói: “Cô ngủ đi, nào đến tôi gọi cô.”

Sau đó, chỉ nghe thấy Diệp Thư Kỳ nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau không còn âm thanh nào khác nữa.

Từ Sở Văn tựa đầu trên lưng ghế, nhìn qua gương mặt ngủ điềm tĩnh yên ắng của Diệp Thư Kỳ lòng cảm thấy là yên tĩnh và an lành mà hồi lâu chưa từng có, đã không còn thô bạo của sự cáu kỉnh bất an, cũng không còn tuyệt vọng và uể oải tê tâm liệt phế, cô từng
chút,từng chút ở trong lòng yên lặng đếm từng nhịp từng nhịp tiếng hít thở của Diệp Thư Kỳ, tưởng tượng ra trái tim của nàng đang một cái một cái nhúc nhích trong lồng ngực, cảm thụ ra mạch đập sinh mệnh của Diệp Thư Kỳ đột nhiên lại có chút muốn khóc, lại một chút muốn cười.

Diệp Thư Kỳ nhất định không biết, cô, đến tột cùng có biết bao vui mừng, vì cuối cùng cô không có mất đi nàng. Nàng nhất định cũng không biết, cô đến tột cùng có biết bao cảm kích, vì vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thở làm người ta an tâm như vậy của nàng.

Trên cái thế giới này, thứ khiến cô lưu luyến không thôi, chỉ còn mỗi Diệp Thư Kỳ. Vì cô, Diệp Thư Kỳ đã sẵn lòng vứt bỏ sinh mệnh, mà cô vì Diệp Thư Kỳ vì quyến luyến duy nhất trên thế giới này, dù cực khổ ra sao cô cũng đồng ý, cố gắng đi tiếp vì nàng.

Dù rằng, chỉ vì có thể nhìn nàng nhiều thêm một chút.

Xe chạy về phía trước theo thời gian chậm rãi trôi qua, thành phố phồn hoa huyên náo, dần dần thối lui tan biến ở trước mắt Từ Sở Văn, ánh vào trong mắt đó là, quốc lộ Bàn Sơn vô tận, một vòng, lại một vòng...

Bầu trời nơi đây, không còn là màu xanh lam hay mang theo chút mù mịt ở trong thành phố mà là xanh da trời trong vắt mà Từ Sở Văn chưa từng gặp ở nơi thành phố phồn hoa kia.

Đồng nội nơi đây, là một mảnh rộng rãi trống trải, mênh mông bát ngát, khắp nơi là sức sống xanh nhạt phồn thịnh mà Từ Sở Văn lần nữa chưa từng gặp.

Tim Từ Sở Văn, tựa như muốn theo tất cả những thứ này, tươi mới mà nhảy lên, tinh thần càng lúc càng sáng trong lên.Từ Sở Văn không khỏi mà nhìn đến không nỡ thu tầm mắt lại, cả một cái chớp mắt cũng không, nhìn phong cảnh nhanh chóng thụt lùi ngoài cửa xe.

Không biết từ khi nào Diệp Thư Kỳ đã mở mắt ra, nhàn nhạt nói với Từ Sở Văn: “Cát An là một làng chài nhỏ rất hẻo lánh, có lẽ cậu phải cùng tôi làm người nguyên thủy đấy, bây giờ nếu đã hối hận rồi...”

Từ Sở Văn nhàn nhã sưởi nắng, quay đầu lại nhìn Diệp Thư Kỳ bình tĩnh ngắt lời: “Nhất định là cô muốn nói, bây giờ nếu đã hối hận rồi, ừm, cũng không kịp nữa đâu.”

Diệp Thư Kỳ nhướn mày, nhẹ cong khóe môi cười bảo: “Ơ, từ bao giờ cậu đã hiểu tôi vậy thế.”

Từ Sở Văn im lặng không đáp lời.

Diệp Thư Kỳ nhìn phong cảnh càng ngày càng quen thuộc ngoài cửa sổ, rủ rỉ bảo: “Rất nhiều năm trước, cha tôi muốn mở rộng một làng du lịch nghỉ dưỡng ở đây, tôi đến đây một lần với ông ấy, có điều, cuối cùng hạng mục này lại bị bỏ mặc, nhưng tôi lại thích nơi đây, thích đơn giản và sạch sẽ nơi đây. Rồi sau này có cơ hội, liền ở lại đây, một lần ở là cả nhiều năm.”

Xe bắt đầu lái vào ranh giới của huyện rồi, Diệp Thư Kỳ hạ kính cửa xe xuống, cảm nhận lấy gió biển mang theo mùi vị mặn chát tiến tới trước mặt, đưa tay chỉ vào biển khơi dưới cầu, giải thích: “Rất nhiều năm trước, tại đây vốn đậu đầy thuyền đánh cá to to nhỏ nhỏ, nhưng bây giờ, đàn ông phần nhiều trong các nhà thôn dân đều ra ngoài làm việc, không còn ai đánh cá nữa, chỉ còn mỗi người già hoặc trẻ em trông ở nơi đây, ngày qua ngày, năm qua năm, trải qua tháng ngày hoàn toàn tách biệt với thế gian.”

Từ Sở Văn theo ánh mắt Diệp Thư Kỳ nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy trên bờ biển cập bến mấy cái thuyền đánh cá cũ nát, có mấy ngư dân xắn ống quần, đang vác lưới vải màu xanh lục khom lưng nhặt thứ gì đó. Chim biển trên bờ biển, trong cơn gió muộn lướt qua, bay tới lại bay đi. Từ Sở Văn bị cảnh đẹp an lành trước mắt làm cho mê hoặc, trong đầu chỉ hiện ra câu nói nọ: Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc.

Thôn Cát An ngày càng gần rồi, xe sau khi đi ngang qua một bia đá có khắc chữ phồn thể “Cát An” xong, cuối cùng lái vào thôn.

Dọc đường vào thôn, Từ Sở Văn xa xa mà có thể trông thấy, trên bến tàu bờ biển có thuyền chài thô sơ tụm năm tụm ba, tọa lạc lấy vài ngôi nhà cổ xưa trên nước, ánh chiều tà chiếu rọi trên nắng chiều, cho mặt biển trong trẻo độ lên một tầng đỏ thẫm ấm áp mê người.

Theo đường xe đi lên, một cái đường quê nhỏ khúc chiết uốn lượn xuất hiện ở trước mắt, tiếp nối những căn nhà nhỏ được xây bằng đá gạch xếp chồng lên nhau. Trên bùn đất cạnh nhà, có mấy đứa trẻ con áo quần mộc mạc đang ngồi xổm nô đùa, trông thấy Diệp Thư Kỳ cùng Từ Sở Văn chạy qua, đều đứng lên, trợn to hai mắt tò mò trông ngóng đưa mắt nhìn các cô đi xa.

Khi chạy qua một căn nhà nhỏ được xây bằng đá ấy, trong lúc lơ đãng, Từ Sở Văn nhìn thấy một bé gái tết tóc đuôi sam, đang ngồi ở trên băng ghế nhỏ cùng bà chơi thắt dây thun, có một con chó vàng lớn lắc đuôi, hưng phấn vòng tới vòng lui bên người họ.

Từ Sở Văn nhìn một lát, bỗng dưng không muốn dời mắt đi, trong vẻ mặt, mang theo chút ước mơ cùng chờ mong.

Diệp Thư Kỳ nhìn sườn mặt đặc biệt nhu hòa dưới ánh ráng chiều chiếu rọi của Từ Sở Văn, ngón tay thon dài véo véo mấy lần trên bắp đùi, mang theo một ít lo ngại nói: “Từ Xuẩn,để cậu đi cùng tôi, có phải là ép buộc cậu không.”

Từ Sở Văn kinh ngạc quay đầu lại nhìn Diệp Thư Kỳ thấy nàng nghiêm túc hỏi, cũng không khỏi mà ngồi ngay ngắn nghiêm túc trả lời nàng: “Làm gì có? Cô đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Cô nhìn đứa trẻ ở xa xa nơi bờ biển đang thả diều, trước mắt lờ mờ hiện ra cảnh tượng năm đó lúc ngồi ở trên cổ cha thả máy bay giấy, lẩm bẩm giải thích: “Tôi cảm thấy, sinh hoạt ở nơi đây, có lẽ, sẽ vô cùng tốt đẹp.”

Diệp Thư Kỳ hơi mỉm cười, hai tay đan vào nhau, nhìn Từ Sở Văn nhướn nhướn mày, thờ ơ đề nghị: “Vậy thế này đi, vì để cho tôi yên tâm, sau này, mỗi ngày cậu hãy nói cho tôi biết, điều tốt đẹp của mỗi ngày sinh hoạt, nếu ngày nào đó cậu nói không được nữa, chán ngán sinh hoạt ở nơi đây, vậy chúng ta sẽ sớm hạn trở về.”

Từ Sở Văn kinh ngạc mở to hai mắt trừng Diệp Thư Kỳ,mờ hồ bảo: “Cô là nghiêm túc ư?”

Diệp Thư Kỳ nháy mắt một cái, nhẹ cong khóe môi, gian xảo mà hỏi ngược lại: “Bộ cậu thấy tôi như đang giỡn với cậu hay sao?”

Từ Sở Văn trầm mặc nửa ngày, quay đầu lại nhìn ngoài cửa sổ, buồn buồn mà kêu một câu: “Đột nhiên bây giờ tôi cảm thấy, sinh hoạt chắc sẽ không có chút tốt đẹp nào nữa rồi.”

Diệp Thư Kỳ cong mặt mày, hết sức quan tâm: “Vậy giờ chúng ta quay đầu trở về?”

Từ Sở Văn quay đầu lại, tức giận lườm nàng, hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý đến phản ứng của Diệp Thư Kỳ.

Diệp Thư Kỳ hiểu mà híp mắt lại, vẻ mặt mang theo nét cười dịu dàng.

Xe cuối cùng dừng ngoài một căn biệt thự hai tầng gần biển, mặt nhà hướng biển rộng, núi lớn dựa lưng, núi dựa sông kề, đẹp đẽ, tựa như tranh sơn dầu mang sắc thái sáng đẹp lại trong lành dưới bàn tay danh gia.

Nghe được tiếng xe, trong nhà lập tức có một thím mặc áo vải vạt đối màu xanh lam kiểu cũ ra đón, mang theo một hương âm Cát An nhiệt tình nói với Diệp Thư Kỳ: “Oa oa, thím rốt cuộc cũng trông được con rồi. Đã nhiều năm không gặp, thím nhớ con quá...”

Diệp Thư Kỳ cười,rồi cùng ôn chuyện với thím ấy hai câu, liền giới thiệu với Từ Sở Văn: “Đây là người vẫn giúp đỡ tôi ở đây, thím Lý ” Xác thực, phải là người giúp việc do ba mẹ nàng tìm ở đây mới đúng, trước kia lúc nàng còn nhỏ sẽ trọ ở nơi đây, thím ấy sẽ là người lo hết một ngày ba bữa và hết thảy sinh hoạt của nàng.

Từ Sở Văn lễ phép chào hỏi: “Chào thím Lý.”

Sau đó, Diệp Thư Kỳ nháy mắt một cái, gian trá nói với thím Lý: “Thím Lý, đây là em gái con, Từ Sở Văn.”

Từ Sở Văn không nhịn được kinh ngạc trừng mắt nhìn Diệp Thư Kỳ một lát, em gái gì chứ, nhân cơ hội chiếm hời cô sao? Nếu so ra, cô còn lớn hơn Diệp Thư Kỳ đó! Nhưng giờ đây, cô chỉ đành ngậm bồ hòn, buồn bực im lặng.

Thím Lý nghe vậy, liền cười híp mắt trả lời: “Chào em gái...”

Từ Sở Văn thật là: “...”

Thím Lý kỹ càng dặn dò từng nơi trong nhà với Diệp Thư Kỳ, nơi này để gì, nơi kia để gì, cùng một ít những việc cụ thể khác sau, Diệp Thư Kỳ liền bảo thím đừng lo lắng cho nàng nữa, sớm về gọi bọn nhỏ ăn cơm đi.

Từ Sở Văn đặt hành lý ở phòng khách, không nhịn được đi về hướng ban công rộng rãi được lát gỗ. Cô nghe âm thanh cuồn cuộn của sóng biển, nhìn thủy triều cuốn lên lại lùi về, một làn tiếp đón một làn, ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, cảm thấy, đưa tay như thể là chạm được mây trắng.

Diệp Thư Kỳ đứng bên cạnh cô, yên lặng mà cùng cô đón gió một lát, sau đó, mới lên tiếng thúc giục: “Cậu xách hành lý vào gian phòng bên trái kia rồi thu dọn sơ qua một chút đi, tôi đi chuẩn bị cơm tối.”

Từ Sở Văn bất an nói: “Tôi giúp cô cùng nhau chuẩn bị cơm tối nhé.”

Diệp Thư Kỳ xoa xoa huyệt thái dương, hơi khó xử mà nghiêm túc bảo: “Từ Xuẩn, tôi đói rồi, đừng nên làm khó xử tôi.”

Từ Sở Văn không rõ tại sao: “Làm sao thế?”

Diệp Thư Kỳ thở dài: “Tôi muốn ăn cơm sớm một chút.” Ý tại ngôn ngoại, không cần nói cũng biết.

Từ Sở Văn cắn cắn môi, gương mặt suy sụp, yên lặng mà nhấc hành lý lên vào phòng. Hừ, biết nấu cơm thì lợi hại sao?!

Phòng ngủ trang trí vô cùng đơn giản, hấp dẫn mắt nhìn của người ta nhất, không gì bằng một song cửa sổ sát đất hướng biển, một chiếc giường , còn thêm, nụ cười nhàn nhạt của Diệp Thư Kỳ trong khung ảnh trên tủ đầu giường.

Từ Sở Văn ngồi ở bên giường, cầm lấy khung ảnh ấy trên tủ đầu giường, đưa ngón tay cái ra, nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan xinh đẹp của Diệp Thư Kỳ trong ảnh chụp, nhìn biển xanh trời xanh ngoài cửa sổ, không khỏi có chút xuất thần.

Đã sắp bắt đầu cuộc sống mới ở đây rồi, tất cả, thật sự có thể có một ít khởi đầu mới hay không. Cô có phầm thấp thỏm, lại có phần chờ mong.

Trong phòng bếp, Diệp Thư Kỳ từ trong tủ lạnh lấy rau ra, đang định chuẩn bị, đột nhiên nhận được điện thoại, hiển thị người gọi tới là Lâm Chi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net