Chương 48.Yêu em, yêu em còn hơn tưởng tượng của chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Lâm Chi, đã lâu không gặp.”

Giang Vong nói bình tĩnh như vậy, đến nỗi trong lúc ngẩn ngơ Lâm Chi có loại ảo giác, dường như họ thật sự chỉ là chị em trùng phùng sau nhiều năm xa cách, mà không phải là người yêu sinh tử cách xa nhau, yêu hận quấn quýt nhau của ngày trước.

Lâm Chi ngước mắt nhìn chăm chăm vào Giang Vong, muốn nhìn rõ cảm xúc từ trong vẻ mặt của cô, nhưng chỉ nhìn thấy, đôi mắt Giang Vong, như hồ cổ u tĩnh không chút gợn sóng, u ám khó hiểu, không nhìn ra nửa phần cảm xúc gợn sóng nào.

Lâm Chi há miệng định nói vài câu, chỉ cảm thấy trong lòng tựa như bị tảng đá ngàn cân đè lại, trầm trọng khiến chị thở không nổi.

Chị biết trong lòng mình, rõ ràng có vạn ngữ thiên ngôn muốn kể ra,muốn giải thích, lại ở dưới ánh mắt bình tĩnh hờ hững như vậy của Giang Vong, trong khoảng một lúc, tất cả như hóc tại cổ họng, không phát ra được bất kỳ âm thanh gì.

Giang Vong lại tựa như không một chút sốt ruột nào, trong vẻ mặt tựa như có phần sáng tỏ, lại tựa như mang theo một chút trào phúng mà Lâm Chi không phân rõ được, im lặng chờ chị mở miệng lần nữa.

Lâm Chi xiết thật chặt bàn tay cầm lấy Giang Vong, để lấy can đảm mở miệng, cuối cùng chị cũng tìm về thanh âm của mình: “Vân Bạc, xin lỗi...”

Vừa dứt lời, chị bèn thấy đôi môi vẫn mím lại thật chặt của Giang Vong chợt khẽ cười nhếch ra, nụ cười có mấy phần sáng tỏ, lại mấy phần cô tịch, còn có mấy phần trào phúng rõ ràng.

Trong nháy mắt đó, Giang Vong cười bản thân, rằng trong lòng vậy mà có chút chờ mong mơ hồ.

Cô cưỡng không được bật ra nụ cười khổ ở trong lòng mình, cảm thấy, thương tích ở trong lòng vẫn chưa hoàn toàn khép lại, rồi lại không ngừng bị nhiều lần vạch trần ấy ở trong phút chốc đây có máu vọt nứt ra ngoài, khiến cô đau đớn không thể tả rồi lại vui sướng tràn trề, khóe mắt, gần như đã có lệ, sắp ức chế không được mà để chúng tràn ra.

Qua nhiều năm như vậy, điều cô muốn, xưa nay đều không phải là câu xin lỗi này của Lâm Chi.

Nhưng Lâm Chi, điều chị ta có thể cho cô, lại xưa nay chỉ có câu này, Vân Bạc, xin lỗi.

Bất luận là nhiều năm trước, hay là ngày hôm nay của nhiều năm sau, xưa nay chị ta đều cho không được cái mình muốn, mình sớm phải biết rồi chứ, không phải ư?

Giang Vong hơi nghiêng thân đi, kéo lấy cánh tay đang bị Lâm Chi cầm lấy, dửng dưng trả lời chị: “Đã không sao rồi.”

Trong nháy mắt, Lâm Chi đã nhận ra chống cự thình lình tỏa ra từ trên người Giang Vong, trong một lúc có chút hốt hoảng đưa tay lần thứ hai tóm chặt lấy tay Giang Vong, vội vàng hoảng loạn mà nói năng lộn xộn: “Vân Bạc, xin lỗi, năm đó, năm đó chị thật không phải là muốn vứt bỏ em, chỉ là chị không thể thấy chết mà không cứu được. Vân Bạc, khi đó chị nghĩ, chị lập tức sẽ đi theo em, chị sẽ không để em lẻ loi một mình, chúng ta chết cũng phải chết cùng nhau, chị thật sự thật sự...”

Chẳng qua, câu cuối cùng “Yêu em, yêu em còn hơn tưởng tượng của chị” ấy còn chưa nói ra khỏi miệng, chị liền nhìn thấy, trong tròng mắt Giang Vong, có ý cười trào phúng chợt lóe lên, khiến chị trong một lúc, cổ họng nghẹn lại, lạc mất thanh âm.

Ở dưới ánh mắt trào phúng thậm chí mang theo chút khinh bỉ của Giang Vong, cũng lại, cũng lại nói không nổi nữa...

Đúng rồi, chết cũng phải chết cùng nhau, nói kiên trung bất khuất đến chết không đổi như thế, nhưng hôm nay, không phải là mình vẫn còn ở nơi đây, còn ở trước mặt em ấy sao?

Không phải vẫn vứt bỏ, bất cần em ấy rồi sống mười mấy năm đấy sao?

Bất luận có nỗi khổ gì trong lòng, có lý do gì đi nữa, kết quả bày ở trước mắt Vân Bạc, thật sự là như vậy.

Chị thật sự, ở sau lúc sống chết chưa rõ của cô, sống tạm bợ qua quýt cho đến nay, lúc bây giờ, lại còn dám quang minh chính đại không biết xấu hổ mà thanh minh tìm kiếm tha thứ ở đây... Này có tính là nực cười hết sức hay không?

Lâm Chi bỗng chốc mất đi sức lực chống đỡ toàn thân, vùi đầu xuống thấp, buông ra hai tay nắm thật chặt Vân Bạc, che chặt hai má, nước mắt, theo khe hở ngón tay của chị, im lặng mà, mãnh liệt mà chảy ra, thương lòng rơi ra đầy đất...

Không trách Vân Bạc khinh thường chị như vậy, không trách cô...

Trong phút chốc, cả chị cũng nhịn không được muốn khinh bỉ mình, Lâm Chi thật sự là mày nói còn xuôi tai hơn so với hát đấy...

Nhưng Giang Vong cũng sau lúc Lâm Chi im lặng suy sụp như thế, chỉ dửng dưng lên tiếng bảo: “Không sao, tôi quên hết rồi, chị cũng hãy quên đi.”

Cô nghiêng đầu nhìn một nửa tà dương đã biến mất bên ngoài cửa sổ một chút, ở trong lòng nhàn nhạt cười cười: "chị thấy đấy, cho dù dễ chịu hay khổ sở, một ngày cũng sắp trôi qua rồi, tất cả đã thế này, còn có thể làm sao nữa? Cứ như vậy thôi "

Cô nhìn nhìn đồng hồ, nhẹ giọng hỏi: “Tôi sắp tan làm rồi, chị muốn cùng đi xuống không?”

Lâm Chi mông lung ngước mắt nhìn vẻ mặt không chút rung động nào của Giang Vong, chỉ cảm thấy, lòng như tro nguội, tất cả đau khổ tuôn lên đầu, lại cuối cùng, chỉ có thể hóa thành nước mắt đắng chát lướt xuống bên khóe mắt...

Chị nên nói cho cô biết thế nào, rằng chị thật sự, rất yêu rất yêu cô?

Chị đem cô khắc vào trong lòng, tan vào trong sinh mệnh rồi, dạy chị đi, làm sao để chị có thể quên đây?

Chị lại lần nữa mở miệng nỗ lực nói cho cô biết: “Vân Bạc, những năm gần đây, không có một khắc nào là chị không nhớ đến...” Từ “em” còn đang phun trào trong cổ họng, Giang Vong lại lạnh nhạt cắt ngang chị, thanh âm bình tĩnh mà đáng sợ: “Lâm Chi, sợ rằng hôm nay không phải thời điểm tốt để ôn chuyện, chúng ta xuống lầu trước đi.”

Lâm Chi chán nản trong chớp mắt, chị đang trong tuyệt vọng âm u nên không nghe được âm cuối khẽ run dưới ngữ điệu bình tĩnh kia của Giang Vong.

Chỉ có Giang Vong tự mình biết, cô là hầu như chạy trối chết. Lâm Chi đến, đột nhiên xuất hiện, ra ngoài hết thảy dự liệu của cô, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, chưa chuẩn bị tốt bất luận Lâm Chi nói gì làm gì đều lòng như băng cứng - không đáp lại - không mềm lòng.

Vì thế, cô không muốn nghe, cô không dám nghe, cô sợ hãi, mỗi một câu mỗi một chữ mà Lâm Chi dùng giọng nghẹn ngào nói ra, đều sẽ bất cẩn xé rách mặt nạ bình tĩnh hết thảy của cô, sẽ đập vỡ suy nghĩ lý trí hết thảy của cô.

Ngày hôm nay của nhiều năm sau, Giang Vong cuối cùng mà thành thật đối diện với bản thân. Quả nhiên, cô vẫn còn yêu chị, tựa như nhiều năm trước, rất yêu rất yêu chị. Chỉ là, trong thất vọng giữa chờ mong một lần lại một lần, đã tích lũy thành thương tổn rồi.

Tôi còn yêu chị, cả sự thù hận giao triền không rõ ấy nữa. Nhưng mà, vậy thì thế nào đây?

Nên nhớ thương tâm bao giờ cũng khó tránh khỏi, cần gì phải để ý một chút ôn tồn này đâu.

Lâm Chi ở trong sự bình tĩnh lãnh đạm như vậy của Giang Vong, cuối cùng, lại vô lực biện bạch, nhếch miệng, nhưng lại không phát ra bất kỳ thanh âm nào. Hai người nhìn nhau không nói gì, một đường trầm mặc ra cửa, Giang Vong đẩy xe lăn của Lâm Chi chầm chậm đi tới, Lâm Chi ngồi ở trên xe lăn, nặng nề mà suy tư.

Thời điểm sắp tới cửa chính bệnh viện, Giang Vong cuối cùng nghe thấy Lâm Chi mang theo chút mong đợi liều lĩnh, quyết đánh đến cùng khẩn cầu cô: “Vân Bạc, chị yêu em, chúng ta, bắt đầu lần nữa có được không?”

Trong nháy mắt đó, tay Giang Vong khẽ run lên, bước chân thoáng nghỉ một lúc, trong một hồi có phần loạng choạng.

Lâm Chi hơi nghiêng thân, trong hơi nước trong suốt trước mắt, dào dạt mong đợi mà nhìn Giang Vong, chờ đợi cô trả lời. Nếu như tất cả lời nói đều vô dụng vô lực, vậy, chị đồng ý dùng hành động chứng minh tất cả.

Nhưng từ đầu đến cuối, Giang Vong cũng chỉ trầm mặc đẩy chị từng bước từng bước đi về phía trước.

Lúc sắp đến trước xe chờ Lâm Chi, cuối cùng Lâm Chi nghe thấy được tiếng cười khẽ trầm thấp của Giang Vong, chị hơi ngửa đầu, nhìn thấy khuôn mặt mang theo nụ cười nhẹ như ẩn như hiện của Giang Vong dần dần tới gần.

Giang Vong khom người xuống, kề sát ở bên tai chị, trầm thấp mà nỉ non than vãn một câu: “Lâm Chi, bao giờ chị cũng thong dong đến muộn như vậy...”

Trong phút chốc tiếp theo, trời đất ngả nghiêng, Lâm Chi chỉ vô lực nhìn Giang Vong quyết tuyệt lạnh nhạt mà xoay người rời đi, đi khỏi tầm mắt của chị, thế giới của chị, nước mắt, ảm đạm lấy đôi mắt.

Bên tai của chị, liên tục quanh quẩn, là câu nói lạnh tanh mang theo ý cười trào phúng kia của Giang Vong: “Xin lỗi, tôi đã không cần nữa rồi...”

Một khắc ấy, vạn tiễn xuyên tim, lòng nát như tuyết...

***

Buổi tối, Diệp Thư Kỳ quyết định thay đổi thói quen làm việc và nghỉ ngơi nhất quán không tốt của Từ Sở Văn chỉ mới 10 giờ, nàng liền tắt đèn, thúc giục Từ Sở Văn lên giường đi ngủ.

Từ Sở Văn bởi vì quyết tâm đã định giữa ban ngày, không hề câu nệ như buổi tối hôm trước nữa, cô chưa do dự thêm gì, liền bò lên giường, chui vào chăn, tự giác chủ động vùi vào bên cạnh Diệp Thư Kỳ, tựa như buổi tối hôm trước vậy, vươn một cánh tay, vòng trên eo mảnh của Diệp Thư Kỳ, sau đó, bèn cảm giác được thân thể Diệp Thư Kỳ lơ đãng khẽ run lên.

Cậy vào ánh trăng lờ mờ, Từ Sở Văn nhìn thấy, trên mặt Diệp Thư Kỳ trông vẻ có mấy phần ngượng ngùng, khiến cô không nhịn được giương môi khẽ cười, có mấy phần thoải mái.

Diệp Thư Kỳ hơi nhíu mày, lén lút hắng giọng một cái, giả vờ tự nhiên mà nghiêng thân một chốc, thoát đi bàn tay Từ Sở Văn đặt ở bên eo nàng, lạnh nhạt nói: “Qua một thời gian ngắn nữa, thời tiết sẽ hơi nóng trở lại, có lẽ chúng ta phải đổi chăn thôi.”

Từ Sở Văn nhìn bóng người của Diệp Thư Kỳ quay lưng về phía của cô, ánh mắt dịu dàng đi, nhẹ giọng đáp lại nàng một tiếng: “Ừ.” Cô không hề chớp mắt mà nhìn Diệp Thư Kỳ, trong tròng mắt không có một chút buồn ngủ.

Trầm mặc một lát, Diệp Thư Kỳ quay người lại, nằm ngang nghiêng đầu nhìn Từ Sở Văn một cái. Thấy Từ Sở Văn đang nhìn thẳng vào mình, nhịp tim nàng đập nhanh một nhịp, bên môi mang theo chút cười nhẹ, giả vờ tự nhiên mà chế giễu bảo: “Tôi biết dung mạo tôi xinh đẹp, nhưng cậu cũng đừng dùng ánh mắt như hổ như sói này nhìn tôi chứ, tôi sẽ sợ hãi đến ngủ không được đó.”

Từ Sở Văn cưỡng không được cong mặt mày, buồn cười bảo: “Cô biết cái gì gọi là tự luyến không?”

Diệp Thư Kỳ nhếch môi cười đắc ý, nhíu mày bình tĩnh nói: “Dù sao tôi cũng không phải như thế.”

Nàng trông thấy khuôn mặt sống động đẹp đẽ, quyến rũ dịu dàng gần trong gang tấc của Từ Sở Văn như vậy, lòng không khỏi đã mềm còn mềm hơn, cảm thấy trái tim thấm ướt một mảnh.

Ánh mắt đầu tiên khi tỉnh lại, ánh mắt cuối cùng trước khi ngủ, đều là gương mặt khiến cho nàng hồn khiên mộng nhiễu này, nó là giấc mộng đẹp mà nhiều năm qua nàng muốn mơ lại không dám mơ.

Vô số lần, nàng đã sắp đưa tay ôm vòng lấy thân thể mềm mại nhỏ yếu này, vô số lần, nàng đã sắp gật đầu đáp lại đôi mắt óng ánh khao khát này, vô số lần, nàng đã sắp khắc chế không được...

Nhưng, Sở Văn, nếu bây giờ mộng đẹp giữa cậu và tôi trở thành sự thật, có một ngày, khi mộng tỉnh, cậu phát hiện bên cạnh đã không còn tôi, tôi sẽ không còn quay về nữa, vậy cậu có thể sẽ oán trách sự dung túng lưu luyến của tôi hôm nay hay không?

Ngoài cửa sổ có gió nhẹ thổi vào, thấm vào lòng người, Diệp Thư Kỳ hơi khép đôi mắt, liếc mắt nhìn về phía cửa sổ sát đất vĩ đại ấy, ngóng nhìn bầu trời đêm mênh mông ấy, bên môi khoác lên một nụ cười cực nhẹ cực nhẹ.

Nàng đưa tay ra từ trong chăn, ngón tay nhỏ bé khẽ nhẹ nhàng chỉ vào bầu trời đêm xa xôi, nhẹ giọng dò hỏi: “Từ Xuẩn, cậu thấy bảy ngôi sao xếp đặt như cái muỗng ấy không, đó là chòm sao Đại Hùng...”

Từ Sở Văn nhìn theo ngón tay của nàng, nhưng chỉ thấy một mảnh tối tăm trên bầu trời đêm, cả những ngôi sao bình thường cũng không thấy mấy ngôi, thế là cô hơi ngập ngừng lên tiếng trả lời: “Eh, hình như tôi không thấy...”

Diệp Thư Kỳ lại chỉ nhàn nhạt cười cười, ngón tay lại chỉ chỉ xuống dưới, tiếp tục nói: “Cậu xem kìa, ở bên dưới phía Nam một chút, đang phát sáng như một dấu chấm hỏi viết ngược đó, nó là chòm sao Sư Tử đó... Nhìn thấy không?”

Từ Sở Văn kìm lòng không đặng dựa sát Diệp Thư Kỳ đặt cằm trên bả vai Diệp Thư Kỳ, cùng nàng đồng thời ngắm bầu trời đêm, cưỡng không được nhẹ giọng nghi ngờ ở bên tai nàng: “Ở đâu, sao tôi không nhìn thấy gì cả?”

Diệp Thư Kỳ lại quay đầu lại, khóe môi hơi gợi lên, nhíu mày cười đáp lại một câu: “Có lẽ là vì cậu khá đần?”

Từ Sở Văn nghe vậy không vui, dùng cằm chọt chọt bả vai gầy gò của Diệp Thư Kỳ, lấy đó là nghiêm phạt của không vui.

Trong tròng mắt Diệp Thư Kỳ, có chút cưng nựng cùng dịu dàng không che giấu được, nàng thấy động tác trẻ con của Từ Sở Văn, thả giọng nhẹ xuống, nghiêm túc nói: “Lúc nhỏ tôi thích cùng với Hoài Xuyên quấn quít lấy cha bảo ông dạy chúng tôi nhận thức những ngôi sao, chòm sao Đại Hùng, chòm sao Sư Tử, sao Bắc Cực,... Nó vẫn luôn ở trong lòng tôi, vì thế, khi tôi thấy chúng nó, thấy chúng nó vẫn luôn ở bên cạnh tôi, kèm với đó là giọng thì thầm dịu dàng của cha.”

Từ Sở Văn hơi run run, lẳng lặng mà ngưng mắt nhìn Diệp Thư Kỳ. Cô trông thấy đôi mắt Diệp Thư Kỳ xán lạn như ngôi sao, bên môi lộ ra một nụ cười dịu dàng, nàng đưa tay nhẹ nhàng bao phủ vị trí trái tim của cô, nói với cô: “Từ Xuẩn, dì ở chỗ này đây, cậu nhìn thấy không?”

Ánh mắt Từ Sở Văn chỉ sáng rực nhìn nàng.

Diệp Thư Kỳ đưa một cái tay khác lên bao phủ trên con mắt Từ Sở Văn, nhẹ giọng dẫn dắt từng bước: “Dùng lòng của cậu để nhìn, cậu nhìn thấy không, trong lòng cậu có một ngôi nhà nhỏ, dì sẽ ở trong đó, bình yên vô sự, dịu dàng mà nhìn chăm chăm cậu, bồi bạn với cậu, luôn luôn như vậy...”

Mắt Từ Sở Văn nhẹ nhàng chuyển động, lông mi dài dài của cô chớp chớp, phớt qua lòng bàn tay của Diệp Thư Kỳ, từng cái từng cái, ngứa ngáy khiến lòng Diệp Thư Kỳ rung động theo.

Lặng im một lúc lâu, bên môi Từ Sở Văn cuối cùng lộ ra ý cười thanh thiển.

Cô nhẹ nhàng kéo xuống bàn tay của Diệp Thư Kỳ đặt trên mắt cô, ngưng mắt nhìn chăm chăm Diệp Thư Kỳ, ánh mắt so với bóng đêm càng dịu dàng. Dưới ánh mắt khiến Diệp Thư Kỳ loạn nhịp, Từ Sở Văn đem tay Diệp Thư Kỳ để đến bên môi, ấn xuống nụ hôn nhẹ vào lòng bàn tay của nàng.

Cô nói: “Thư Kỳ, tôi thấy mẹ rồi. Tôi còn nhìn thấy, trong ngôi nhà ấy còn có cô, ngoài mẹ ra, khắp nơi khắp nơi đều là cô...”

____

Đường của mọi người đó👉👈


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net