Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau tin tức Wendy lan rộng nhanh chóng, trên các trang mạng đoạn ghi âm đó được phát tán với tốc độ chóng mặt, mọi người ai cũng há hốc miệng không tin nhưng những lời nói đó quen thuộc đến nổi từng nhịp thở tất cả mọi thứ đều khẳng định đó là Wendy.

"Hóa ra cô ta chỉ muốn lừa các chị của mình để thăng tiên trong sự nghiệp, khốn kiếp mà" Dân mạng 1 tức giận nói.

"Tớ đã phải dành dụm tiền để mua riêng bộ ảnh của cô ta, giờ thì tớ phải về nhà và đốt nó đi" Dân mạng 2.

"Trời ơi tin được không? Wendy đâu phải người như vậy chứ!" Dân mạng 3.

Tất cả mọi người đều sốc với tin nóng hổi này, phía bên nhà các cô gái, Irene do tối qua thức đến tận gần sáng mới chợp mắt chút ít còn Seulgi, Yeri và Joy đang ngồi ở phòng khách, mỗi người một vẻ mặt chăm chú nhìn vào điện thoại.

"Chết tiệt" Seulgi tức giận buông câu chửi tục.

"Em có cảm giác...đây là sự sắp đặt" Joy lên tiếng, cô là người nhạy cảm nhưng chuyện này cô thấy có gì đó đã không đúng.

"Trông có giống sắp đặt không? Rõ ràng là cậu ta chỉ lợi dụng chúng ta để làm bàn đạp cho sự nổi tiếng, em nói xem sắp đặt cái gì ở đây" Seulgi nghiến răng nói.

"...em không biết, em chỉ cảm thấy mình còn chút gì đó tin tưởng unnie ấy" Joy cắn môi dưới, nơi khóe mắt đã sớm ướt đi.

"Nào nín nào, unnie biết em quý Wendy như em đã thấy, tin tức sáng nay đã quá rõ ra, rồi những lời nói của Wendy từ tối qua thêm cả đoạn ghi âm sáng nay..." Seulgi chưa nói xong đã thấy Irene đứng tần ngần trước cửa phòng.

"Ghi âm? Seulgi em nói ghi âm là ghi âm cái gì?" Irene đi lại, gương mặt phờ phạc và đôi mắt sưng lên do tối qua khóc quá nhiều.

"Không có, không có gì đâu unnie đừng để tâm" Seulgi cố giấu vì không muốn Irene lại phải khóc với tin tức sáng sớm. Thật là cô muốn tìm cái tên kia đánh cho bầm dập.

"Nếu mấy em không nói chị sẽ đi điều tra" Gịong nói đầy nghiêm túc của Irene làm ai cũng nỗi da gà.

Yeri đá mắt với Joy, Joy hiểu ý nên cầm cái điện thoại đi lại, nhìn lấy Irene một lần rồi bặm môi ấn vào đoạn ghi âm.

Irene môi mấp máy tin rung liên hồi, nàng biết cái này có liền quan đến Wendy.

"Alo?"

"..."

"Ừm hay lắm hahaha!" Wendy 

"..."

"Cái nhóm ấy á! Toàn là lũ ngu ngốc, tôi hối hận khi vào nhóm đó lắm rồi! Phức tạp"

"..."

"Sớm muộn gì cũng ra nhóm thôi có gì mà phải sợ"

"..."

"Ố rồi ok dù gì tụi nó cũng không còn giá trị để lợi dụng nữa"

Irene làm rớt cái điện thoại xuống nền đất,  Wendy là loại người như thế sao?

"Ừm hôm nay xử lí hết lịch trình đi" Irene cứ như là đã khóc quá nhiều trở nên lạnh nhạt, nàng quay người vào phòng rồi nói trở ra: "Kêu anh quản lí loại cái tên Wendy ra khỏi danh sách, Seulgi và chị sẽ thay thế vị trí của cậu ta"

Seulgi bất giác nổi lạnh cả người, chưa bao giờ cô thấy chị ấy thất vọng đến vậy, khi con người ta đã quá chán nản thì mọi người như chẳng có ý nghĩa gì.

...

Ở trong một căn phòng khách sạn Wendy đã đọc tin tức buổi sáng. Hàng tá suy nghĩ ngổn ngang dồn vào tâm trí cậu, đúng cậu rất hèn nhát, hèn nhát vì không dám giành lấy tình yêu hèn nhát vì chọn cách này để rời xa mọi người rời xa người cậu yêu và cậu hèn nhát khi làm mọi người đau khổ vì mình nhưng rồi cậu tự nhủ họ sẽ quen thôi, hãy để họ hận cậu để cậu không cảm thấy bản thân mình thật tội lỗi.

Dưới sàn nhà rất nhiều chai bia, Wendy đã uống say từ tối qua đến sáng nay tâm trạng vẫn không khá hơn là mấy, cậu đã mua sẵn vé máy bay, chiều nay là cậu phải xa Seoul và vĩnh viễn không bao giờ trở lại được nữa. 

"Mày nhẫn tâm...thật là nhẫn tâm...tại sao...mày lại làm chị ấy vì mày mà khóc rất nhiều chứ hả? Cái đó mà gọi là tình yêu của mày sao Wendy...thật đáng kinh tởm...tao kinh tởm mày...mày làm chị ấy khóc...mày gây tổn thương chị ấy...mày khốn nạn...mày đáng ra không nên tồn tại trên cõi đời này...tệ thật" Wendy đầu tóc rối bời nhìn mình trước gương rồi nói một mình, cậu cười như điên rồi xem kĩ từng nét trên khuôn mặt.

Tiền bối Yoona sáng ra đọc tin tức không tin được nên gọi ngay cho Wendy, may là cậu chưa khoa máy.

"Alo.." Nghe giọng nói bên kia có vẻ đang say.

"Em ở đâu? Chị cần gặp em gấp" Yoona nhanh gọn hỏi, cô cũng không quên đi lại bàn lấy giấy bút ghi lại địa chỉ.

"Em á, em ở đâu em còn không biết làm sao nói cho unnie được" Wendy nói xong thì cười nụ cười chua chát rồi dần chuyển sang thành những tiếng nức nở.

"Yahh nói mau cái địa chỉ không để chị tìm đựơc thì chị sẽ băm xác em ra" Yoona mất bình tĩnh với con bé này, cô chung quy chỉ sợ Wendy làm chuyện dại dột còn chuyện ồn ào trên mạng thì để gặp Wendy rồi hỏi rõ.

"Ở XXX đường JJJ khách sạn OOO phòng 235" Wendy nói xong thì liền gục trên bàn ngủ, có lẽ do cậu đã quá mệt mỏi.

Yoona ghi xong địa chỉ liền tức tốc chạy ra khỏi nhà mặc cho tiếng của Seohyun gọi réo phía sau, kiểu này tối về dỗ dành em ấy sau rồi.

...

Chủ tịch khi nghe tin sáng nay ông liền cho người tra thông tin về người đưa tin này, ông biết đươc là người ở công ty ông, tên là Peter, anh ta là nhân viên của phòng thu âm, tâm trạng hiện tại của ông rất tức giận, không phải giận vì Wendy nói ra những lời nói đó mà ông giận là tại sao đứa trẻ này ngu ngốc đến thế tự rước nỗi đau cho bản thân.

"Vào đi" Ông chỉnh lại trang phục, nét mặt cương nghị ngồi ngay ngắn ở ghế sofa.

"Chủ tịch gọi tôi có viêc chi ạ?" Peter ngầm đoán ra lí do nhưng cốt yếu vẫn là hỏi.

"Cậu ngồi đi" Chủ tịch chưa trả lời ngay câu hỏi đó, ra hiệu cho Peter ngồi vào chỗ ngôi.

"Vâng" Peter ngồi xuống ánh mắt trông chờ chủ tịch lên tiếng.

"Cậu thừa biết mục đích mà còn chờ tôi mở lời à?" Vẫn tông giọng nghiêm nghị đó.

"Tôi sợ chủ tịch sẽ đuổi việc nếu tôi nói ra...tôi..." Peter lưỡng lự.

"Tôi hiểu Wendy, con bé ấy chưa bao giờ có ý xấu với ai cả, tôi biết luôn cả nguyên nhân nhưng tôi chỉ muốn cậu nói ra là nó đã nhờ cậu làm gì? Câu không nói mới là thật sự bị đuổi việc" Chủ tịch nói xong lưng dựa vào ghế tay xoa xoa cái tách trà nóng cầm trên tay thái độ ưu nhã.

Peter muốn nói ra nhưng vì lời hứa với Wendy không được nói ra làm cậu chỉ biết cắn răng cúi đầu.

"Có phải con bé bắt cậu không được nói cho bất kì ai?" Chủ tịch hiểu ý nghĩ của Peter, ông nói hẳn ra là để cho cậu ta không thấy khó xử.

Peter ngạc nhiên nhìn chủ tịch, ông ấy cứ như đoán trước được ý nghĩ của anh.

"V..vâng"

"Tôi biết cậu trọng lời hứa, nhưng chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ, nó phức tạp và môt mình con bé sẽ không chống trọi nổi, cậu không muốn nói tôi không ép"

"Được, nhưng chỉ mình chủ tịch.." Chủ tịch cắt ngang.

"Không đương để Irene và mọi người biết?"

"Vâng" Peter nói rồi hai tay bưng lấy li trà nóng uống cho ấm cổ rồi kể toàn bộ sự việc hôm trước giữa anh và Wendy cho chủ tịch nghe.

Khi nghe xong toàn bộ, chủ tịch im lặng đến đáng sợ sau đó mới nhận ra là sự có mặt của Peter nên ông nói: "Thôi được rồi, cậu về phòng làm viêc đi"

Peter cũng không phải hạng người nói nhiều nên khi nghe chủ tịch nói thế liền tích tắc trở về phòng.

Ông có thể hiểu được, viêc này ông sẽ thu xếp để Wendy không phải bận tâm mà trở về Canada tiếp quản công ty cha cậu.

...

Trưa khi Wendy thức dậy thì đã cảm thấy mình không còn ở khách sạn nữa thay vào đó là chỗ nào đó cậu đã tới rồi, do đầu óc ong ong khiến cậu không nhớ gì, Wendy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt cho sạch rồi trở ra, mũi cậu cảm nhân được mùi đồ ăn nên cái chân đi theo hương thơm đó.

"Tỉnh rồi à?" Tiền bối Yoona đang ngồi ở bàn ăn với đống thức ăn.

"Tiền bối..." Wendy bước xuống cầu thang lại gần bàn ăn ngơ ngác nhìn Yoona.

"Ăn đi rồi kể sự tình cho chị nghe" Vẫn là Yoona hiểu Wendy.

Ngồi vào bàn ăn, cậu chả ăn được gì nhiều chỉ ăn qua loa cho lót dạ, xong sau đó lại ngồi tần ngần ra im lặng.

"Quen biết em đã lâu, chị hiểu em hơn ai hết dù không phải là chị em ruột nhưng với chị luôn xem em là đứa em gái chính vì thế chị không muốn em giấu chị bất kì chuyện gì cả? Em có thể nói hoăc không, nếu em xem chị là chị thì em sẽ nói" Yoona chính là ép Wendy đến đường cùng.

Wendy nhất thời im lặng trầm tư một chút rồi thở dài nói.

"Em không có ý muốn giấu unnie, chỉ là chuyện này là em làm nên em chỉ muốn tự mình chịu trách nhiệm"

Yoona kiềm không được ngồi dậy cốc vào đầu Wendy một cái thật mạnh rồi hậm hực nói.

"Chị em là chị em, có gì lại chuyện em chuyện riêng, nó ảnh hưởng đến tương lai em thì với tư cách là một người chị gái chị không thể làm ngơ"

"Em xin lỗi, em sợ unnie vướng vào rồi lại gặp rắc rối, em không muốn" Wendy xoa xoa đầu giọng nói nhỏ đi vài phần.

"Nói ra xem nào" Yoona hạ giọng.

Wendy thầm trách tại sao lại gặp bà chị nhiều chuyện này chứ nhưng rồi câu ngoan ngoãn kể hết cho Yoona.

"Hóa ra là em muốn trở về Canada để quản lí công ty thay appa em đang bệnh" Yoona nghe xong liền xoa cằm gật gù.

"Unnie biết hết rồi đó thì giữ kín dùm em"

"Chốt ra em có thể có cách khác hay hơn cách này mà"

"Em biết nhưng em không muốn mọi người nhớ tới em, việc rời nhóm nếu em cứ nhấn nhường thì em sẽ không làm được..." Wendy nói tới đó thì im lặng.

"Aigu chị không biết nói sao, chị khuyên em hãy suy nghĩ kĩ, em biết đó Hàn Quốc là đất nước suy nghĩ định kiến rất nhiều, họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em với những gì em đã gây ra. Wendy à điều chị nói đồng nghĩa là em sẽ không bao giờ đặt chân lại về Hàn Quốc đâu" Yoona nói cho Wendy hiểu, tính cậu cố chấp chị biết nên mới khuyên cậu suy nghĩ cho kĩ.

"Trường hợp đó em nghĩ rới rồi ạ, dù có thế nào em cũng sẽ chấp nhận"

"Hết nói nổi em, cứ thích làm tổn thương bản thân vậy không biết" Yoona ngồi tựa vào ghế tay xoa trán.

"Nó đã tổn thương nhiều rồi tổn thương thêm chút nữa thì có sao đâu unnie" Wendy nở nụ cười buồn.

"Còn Irene em tính sao?"

"Chị ấy rôi dần quên em thôi, bên cạnh chị ấy còn có các thành viên khác và hơn hết là Bogum mà" Tay Wendy sớm đã năm chặt lại dưới bàn.

"Suy nghĩ nông cạn" Yoona buông ra lời nói đó thấy Wendy không nói gì thì trách bản thân nói mà không thèm suy nghĩ.

"Chị nói đúng, em nông cạn thật, en đã để mất đi chị ấy để chị ấy khóc để chị ấy tổn thương vì em nhiều lần, với một người luôn mang lại nước mắt cho chị ấy như em thì em làm gì còn tư cách nói yêu chị ấy làm gì còn tư cách đứng trước mặt và nói bảo vệ chị ấy, em không đủ can đảm giành lại tình yêu, em yếu đuối hèn mọn tính ra em nên để chị ấy tiếp tục với cuộc sống này không còn vướng bận điều gì cả" Nước mắt Wendy lại rơi ra.

"Em đáng ra không nên nghĩ bản thân mình như thế, chị biết em đã chịu đựng cái gì, không trách em được, thôi thì cứ xem như hai đứa không có duyên với nhau hy vọng khi em sang đó sẽ có người ủ ấp lại trái tim của em..." Yoona nói xong rời khỏi bàn sang chỗ Wendy ngồi và ôm cậu vào lòng.

Wendy tách khỏi cái ôm, cậu nhìn chị rồi hỏi.

"Đã mấy giờ rồi unnie?"

"2 giờ chiều rồi"

"Em phải về Drom để lấy đồ, tối nay em bay rồi" Wendy nói rồi đi lên lầu lấy đồ rôi ra cửa mang giày.

"Mấy giờ em bay?" Yoona nhìn đồng hồ.

"7 giờ ạ"

"Để chị đưa em tới đó" Yoona với lấy cái áo khóac mặc vào rôi đi lấy xe.

...

Khi tới đó cậu dặn chị là đỗ xe ở ngòai chờ cậu lấy đồ nhanh rồi sẽ ra khi đó cậu đi thẳng ra sân bay. Cứ ngỡ giờ này mọi người đi diễn nên Wendy thấy nhẹ nhõm phần nào nhưng vẫn thấy đáng buồn chưa thấy chị trước khi đi. May là hôm qua Wendy không để chìa khóa ở nhà nên thuận lợi mở cửa, cậu mém té khi thấy cả năm người ngôi ở ghế nhìn cậu với con mắt tức giận, Irene, Seulgi, Joy, Yeri và cả anh quản lí.

"Mọi người..."

...

2522 từ.

P/s:  aiss thật tức mà, tui viết được 2998 từ ấy,  tự dưng cái mạng chết tiệt làm chữ bay mất đã thế khôi phục không được, tốn công tui ghi, mà ý nó lại không còn hay nữa. 😞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net