11. Ước hẹn với Ngũ công chúa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhận thấy ngũ công chúa đối với ta thật tốt, lời nói của nàng rất thật lòng khiến ta cảm thấy rất cao hứng, từ lúc xuyên không đến nay chẳng gặp được ai thật lòng đối xử tốt với ta như vậy, ta chính là rất cảm động vui vẻ nói:

- Còn không phải đồ ăn của cô quá ngon hay sao, công chúa a, đây là đồ ăn ngon nhất từ trước tới giờ ta mới được nếm qua.

Công chúa vui vẻ đến híp cả mắt lại:

- Ngươi bây giờ không những thân thể tốt mà miệng lưỡi thật trơn tru đâu, ăn nhiều 1 chút - nói xong gắp cho ta.

- Công chúa yên tâm, chỗ này ta sẽ cho ra đi trong vòng 1 nốt nhạc.

Ta vừa ăn vừa vui vẻ nói:

- Cô vừa dịu dàng lại khéo tay đáng yêu như vậy, ai mà lấy được cô thì thật hạnh phúc, được chăm sóc tốt hơn nữa còn thật xinh đẹp, phò mã tương lai của cô nhất định là người sướng nhất.

Ngũ công chúa nghe những lời này đảm bảo sẽ rất vui, kiếp trước ta mà được khen như vậy thì sẽ vui đến mấy ngày không ngậm được miệng, quả nhiên nàng liền nói:

- Dương Minh nghĩ như vậy thật sao

- Đúng vậy công chúa, ta chính là thật ghen tị với hắn đâu, hắn được lấy 1 người vợ xinh đẹp nết na, ta thì phải lấy 1 bát công chúa đanh đá đáng sợ, nếu ta lấy được cô thì chẳng phải tốt hơn nhiều.

Chính là nói xong ta tự dưng cảm thấy hơi quá đà, quả nhiên là ngũ công chúa không vui vẻ như nãy nữa mà biểu cảm thay đổi lạnh lùng hơn, nàng chỉ nói:

- Chúng ta không nên nói đến đề tài này nữa.

Dương Minh thầm tự mắng mình trong bụng, tự dưng nghĩ bậy bạ nói lung tung cái gì làm nàng mất hứng, nàng là tỷ tỷ của bát công chúa, đương nhiên sẽ không vui khi thấy ta chê muội muội của nàng, ta thật ngu ngốc bất cẩn quá đi.

Chính là Dương Minh nghĩ như vậy nhưng sự thật lại không phải như vậy, Ngũ công chúa là hối tiếc năm xưa nàng không mạnh dạn chủ động hơn đến xin phụ hoàng tác hôn cùng hắn, như vậy chẳng phải kết cục ngày hôm nay đã khác sao.

Đang lúc Dương Minh định nói gì đó giải tỏa trường hợp xấu hổ này thì nha hoàn tiểu Mai bên cạnh ngũ công chúa vào báo:

- Bẩm ngũ công chúa, trưởng công chúa có thư mời ngày mai mời người tới tham gia yến tiệc.

Ồ, Trưởng công chúa là Kiến Ninh công chúa, 1 người góa chồng, lúc trước vướng vào hôn nhân chính trị, dù như vậy, nàng và phu quân rất yêu thương nhau nhưng đột nhiên phu quân của nàng qua đời, hoàng thượng sau đó hạ chỉ trừng phạt gia đình của phò mã rất nặng, câu chuyện cụ thể có lẽ chỉ người trong cuộc mới hiểu được.

Sau đó trưởng công chúa cũng chán cảnh lập gia đình, ở vậy cho tới giờ, hàng tháng thường tổ chức yến tiệc giải sầu tiện thể làm nơi kết nối các thế lực lại tiện cho chính trị quốc gia.

Ngũ công chúa liền quay sang phía ta nói:

- Hàng tháng hoàng tỷ đều tổ chức yến tiệc, ta nghĩ nàng cũng mời ngươi và bát muội, còn có nhiều quan chức to khác trong triều. Mà hôm nay ngươi vào Hàn lâm viện có việc gì gấp sao?

- Đương nhiên rồi công chúa, bọn họ triệu tập ta vào thảo luận kế sách đối phó với thiên tai bây giờ.

- Vậy Dương Minh đã có kế sách gì chưa?

Ta úp mở trả lời nàng:

- Ta cũng có nghĩ tới, nhưng thực ra là chưa nghĩ chu toàn lắm nên chưa dám đưa ra ý kiến, ta cần thêm thời gian để nghĩ tốt hơn. Công chúa a, ngươi ở trong cung lâu như vậy có ra ngoài bao giờ chưa?

Nàng lắc đầu xinh đẹp, ta liền nói:

- Vậy lúc nào thích hợp ta cùng ngươi ra ngoài chơi nhé, bên ngoài có rất nhiều thứ hay đó.

Nàng có vẻ băn khoăn nói:

- Vậy có vẻ không tiện.

Ta gạt đi luôn:

- Làm gì có gì mà không tiện, chúng ta mặc thường phục ra ngoài đâu sợ ai biết, hơn nữa chúng ta là bằng hữu tốt, ta muốn cảm ơn ngươi hôm nay đã cho ta chỗ để chân còn giúp ta ra ngoài cung.

- Hảo, ta đáp ứng - công chúa nói.

- Được rồi được rồi, chúng ta sẽ hẹn ngày sau nhé, giờ ta phải về rồi, tạm biệt công chúa.

Người của công chúa dẫn ta ra ngoài cung, ta tiêu sái trở về phủ bát công chúa.

Haha, kế sách cứu dân, ta đây đã nghĩ cực kỳ kỹ càng, chỉ có sử dụng kế sách này như thế nào thì sẽ sử dụng vào ngày mai chứ không phải là hiện tại.

Ngày hôm sau ta cùng Bát công chúa đúng giờ tới tham gia yến hội tại phủ của Trưởng công chúa, quả nhiên là 1 yến hội không hề giống bình thường, rất nhiều nhân vật tầm cỡ đều tới đây và kết giao với nhau.

Ta thầm nghĩ ngày các ngươi có thể vui vẻ chẳng còn bao lâu nữa đâu, dân chúng bên ngoài gặp bão tuyết khổ cực trăm bề mà ở đây vẫn ăn chơi trác táng như vậy, chẳng mấy chốc nữa các ngươi muốn cười cũng chẳng cười nổi.

Hôm nay lại gặp lại ngũ công chúa, ta cảm thấy toàn thân thoải mái, hoàn toàn khác lúc ta phải gây gổ với bát công chúa, đúng là ở cạnh ngũ công chúa ta thấy hết sức vui vẻ, hơn nữa còn có chút cảm giác muốn bảo vệ nàng.

Yến hội có rất nhiều tiết mục, các thiên kim tiểu thư trổ tài cầm kỳ thư họa, các vương tôn công tử trổ tài võ nghệ bắn cung, ta dẫu là phò mã của bát công chúa nhưng cũng phải ra chỗ nam nhân nói chuyện đàm đạo.

Đám văn sĩ này rất thích chơi cờ, ta liền cùng bọn họ xem đánh cờ cùng nhau.

Vì đây là tẩm cung của Kiến Ninh công chúa, ta không thể dẫn Triệu Nam vào mà chỉ có thể mang theo tiểu Thúy nên trông có vẻ yếu thế hơn bọn chúng, bỗng 1 giọng nói bỗng cất lên:

- Ồ, là Bát phò mã, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Lương Quốc Đống, Bùi Huy còn có cả ngũ hoàng tử cùng xuất hiện.

Ta thầm cảm thấy nhạt nhẽo, trên đời này nếu ngươi không muốn quan tâm đến 1 vài loại người cũng không được, bọn chúng là không muốn cho ngươi yên thân.

Ta bái kiến qua lần lượt bọn họ 1 chút, rồi bọn họ mời ta ngồi xuống đánh cờ.

Thực sự cờ vây là sở trường của ta, ta từ bé luyện tập rất nhiều loại cờ, cờ vua, cờ tướng, cờ vây đủ cả. Trong đó ta cảm thấy cờ vua và cờ tướng là 2 loại cờ ngu ngốc, căn bản chỉ cần mua chuộc bọn sĩ hoặc tốt là có thể giết được vua, cần gì phải đánh nhau, cờ vây mới là đỉnh cao mà ta ưa thích.

Muốn thắng cờ vây, không thể dùng tư tưởng thắng từng chút nhỏ lẻ một mà phải nghĩ cách ăn cả bàn cờ mới là cao siêu. Ta đảm bảo có thể thắng cả 3 bọn chúng nhưng lần lượt như vậy thật nhạt nhẽo, ta giả vờ đánh hòa.

Quả nhiên Bùi Huy liền hỏi:

- Gần đây Hoàng thượng cần kế sách chống lại thiên tai, không biết Lương đại nhân có cao kiến gì?

Lương Quốc Đống thản nhiên:

- Thật ra tuyết là do trời, ta đây có kế sách giải quyết, thứ nhất mở kho lương, thứ 2 mở tiệm cháo giúp nạn dân được giải quyết vấn đề cấp bách.

Lại là mở kho lương, trong mắt ngũ hoàng tử hiện ra 1 tia thất vọng.

Ta liền cười, ngay lúc đó Bùi Huy hỏi:

- Chẳng nhẽ Bát phò mã là có cao kiến gì sao?

Ta thản nhiên nói:

- Chủ ý của Lương đại nhân đương nhiên rất hay, nhưng không thể giải quyết vấn đề của dân chúng, hiện tại điều cần thiết không đơn giản chỉ là cơm ăn mà là sách lược trị thiên hạ.

Lương Quốc Đống mất bình tĩnh: - Vậy không lẽ Dương đại nhân có cao kiến gì chăng? – Trong lòng thầm nghĩ ta không tin ngươi có kế sách hay hơn.

Ta không tỏ ra biểu cảm gì, chỉ trả lời hết sức lạnh lung:

- Muốn cứu thiên hạ lúc này, cần thực hiện những kế sách sau:

Thứ nhất, tiến hành đăng ký những nạn dân cứu tế, đảm bảo ân điển của bệ hạ đến được với họ, thứ hai khuyến khích phân chia để nhà giàu cứu tế nạn dân không lấy tiền, hoặc giảm giá lương thực, triều đình nên ban thưởng phú hộ tham gia, trừng phạt nặng những kẻ không hưởng ứng. Thứ ba thiết lập xưởng cháo, thiết lập ở tại chính cửa nha môn, để tránh việc họ không tận tâm thì nên gán vào việc thăng quan tiến chức của họ, họ muốn không liên quan không được.

Thứ tư, giảm thuế, miễn thuế, cho sứ giả của triều đình đến tận nơi tuyên cáo cho dân chúng để bình ổn lòng dân cảm động trước ân đức của bệ hạ.

Thứ năm, thành lập thường bình thương, đây là biện pháp sau cùng của khắc phục thiên tai, khi giá cả thấp thì thu mua giúp dân chúng, khi giá lương thực cao thì mở kho bán lại hơn nữa lúc có thiên tai cũng có thể mang ra cứu tế, đây là biện pháp về lâu về dài.

Mọi người từ cảm giác chế diễu, khi nghe đến đây thì hết sức sợ hãi, ánh mắt Lương Quốc Đống lóe lên sự ghen tị vô cùng.

Mọi người nhìn nhau khiếp sợ không nói lên lời, không ai có thể tin được, 1 ma ốm không ra khỏi cửa lại nghĩ được 5 biện pháp hay đến vậy.

"5 biện pháp này quả nhiên tuyệt diệu, tuy đơn giản nhưng rất hiệu quả" Trưởng công chúa xuất hiện nói.

Ban đầu Bùi Huy kinh sợ, sau thấy Trưởng công chúa xuất hiện đứng lên vỗ tay:

- Đúng, 5 biện pháp này của Lương đại nhân quả nhiên không giống người thường, chỉ sợ khắp thiên hạ không ai bì kịp.

Ngũ hoàng tử đầu tiên là sửng sốt, nhưng sau đó liền ủng hộ:

- Đúng vậy, lục phò mã là người túc trí đa mưu, thực sự khiến ta rất khó tin có thể nghĩ ra biện pháp tốt như vậy.

Tiểu Thúy bên ta buột miệng: - Rõ ràng là công tử nhà ta....

Bùi Huy quát lớn: Im mồm! Ở đây không có chỗ cho ngươi nói.

Mọi người đều nhìn chằm chằm ta, Ngũ hoàng tử vô sỉ nói:

- Dương Minh, ngươi nói Lương Quốc Đống có phải là 1 kỳ tài hay không.

Trắng trợn cướp công sức của người khác, 3 tên tiện nhân này cực kỳ vô liêm sỉ, đúng lúc này trưởng công chúa nói:

- Thì ra là chủ ý của Lương đại nhân, ngươi thật là làm ta phải nhìn với con mắt khác xưa.

Ta chỉ định thử bọn chúng 1 chút, ai ngờ tất cả đều tham lam vô độ như vậy, tốt lắm, vậy thì đơn giản thôi, các ngươi chờ chút coi màn kịch hay phía sau đi.

Ngũ hoàng tử phụ họa:

- Năm biện pháp của Lương đại nhân rất hay, ta sẽ viết tấu sớ trình lên phụ hoàng, đến lúc đó sẽ luận công ban thưởng cho ngươi.

Lương Quốc Đống hết sức khiêm tốn nói:

- Mọi người quá khen, cùng Hoàng thượng phân ưu là trách nhiệm của hạ quan đâu dám kể công lao gì.

Lại còn mặt dày thừa nhận, xem ra sắp tới phải làm gì với ngươi ta sẽ không cảm thấy ta quá đáng nữa.

Sau đó ta xoay người rời đi cho bọn chúng tung hứng cùng nhau.

Tiểu Thúy chạy sau thở phì phò nói: "Công tử, tại sao ngươi không giải thích đó là biện pháp của ngươi? Ngươi có biết không Hoàng thượng còn tuyên cáo ai dâng lên biện pháp thì còn phong tước kia kìa".

Ta bình thản trả lời:

- 5 biện pháp cứu tế này cứ để cho Lương Quốc Đống chậm rãi chờ phong thưởng đi.

Vừa bước ra cửa lại gặp ngũ công chúa, ta tiến về phía nàng nói:

- 15 tháng này, giờ ngọ, hẹn gặp công chúa ở tây hồ tiểu đình, cô không bận chứ?

- Tốt lắm, ta không bận, hẹn gặp ngươi sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net