Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gì chứ?...Mình chưa ch*t sao...Jennie mơ màng tỉnh lại sau cơn hôn mê.Trước mắt cô là trần của bệnh viện.Jennie khó hiểu,cô tưởng mình đã...Cô ngơ ngác nhìn xung quanh.Bên cạnh cô là Jeong Sung Hoon đang ngủ say bên cạnh cô.Gì chứ?Hôm đó không phải cậu ta đã về sao?Sao cậu ta lại ở đây?Hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong đầu cô.Cổ họng của cô khô cứng lại,đôi mắt mệt mỏi,cô yếu ớt lên giọng gọi Sung Hoon nhưng cô quá yếu ớt để gọi lớn mà cậu thì đang ngủ say nên cô chỉ biết bất lực mà nằm đó.Ánh nắng buổi sáng chiếu rọi thẳng vào mắt cô khiến cô khó chịu vô cùng nhưng cũng đành phải bất lực mà nhắm chặt mắt lại.Dù cô đã cố gắng tự sát đến 2 lần nhưng không thành,cô trách anh tại sao lại cứu cô.Bàn tay cô nắm chặt lại,chiếc kim truyền nước trên tay cũng găm sâu vào da mà rỉ máu.Thấy có vật gì đó cựa quậy bên má mình,Sung Hoon từ từ tỉnh dậy,ngay thời khắc đó,giọt nước mắt trên mặt Jennie rơi xuống má long lanh như hạt sương sớm mai.Cậu cuống cuồng chạy đi gọi bác sĩ,sau khi được thông báo tình trạng của cô đã ổn thì cậu cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.Cậu đến gần cô từ từ đỡ cô dậy,cơ thể cô nhức mỏi vô cùng,cô lại run giọng lên và nói

Tôi có thể uống nước được chứ?

Sung Hoon:Được được chứ.Anh để cô dựa vào bức tường kia,rót một ly nước mang đến gần cô.Chói quá...Jennie cất tiếng

À à...Cậu cuống cuồng tay chân chạy lại kéo rèm cửa,Jennie trên tay còn cầm ly nước giọng yếu ớt hỏi cậu

Sao tôi lại ở đây?

Sung Hoon:Là tôi đưa cô vào đó...Anh thuật lại câu chuyện tối hôm đó

*Ngày hôm đó:

Khi anh lên chiếc taxi và rời đi,anh mở điện thoại lên nhưng ảnh nền điện thoại không phải là anh mà lại là một cô gái lạ (đó là Kim Jisoo).Anh biết anh đã cầm nhầm điện thoại của cô nên anh quyết định quay lại tìm cô để đổi lại.Khuôn viên nhà cô rất rộng nên anh phải đi bộ và tìm đường rất lâu mới tới được nhà chính.Vừa bước vào phòng khách thì đã thấy khuôn mặt của mọi người ở đó rất kì lạ.Trên sàn nhà là chiếc điện thoại của anh với đôi giày màu trắng nằm lăn mỗi chiếc một nơi.Anh cảm thấy rất kì lạ thì ông Kim bước ra khỏi thang máy với vẻ mặt vô cùng tức giận.Bên thang máy kia thì là những trợ lí mang rất nhiều đồ đạc ra ngoài mà tất cả đều đi từ tầng 8 nên anh cảm thấy không ổn.Ông Kim thấy anh thì khá bất ngờ ông dè dặt hỏi

Sao thiếu gia lại tới đây?

Sung Hoon:Jennie đâu?

Ông Kim chỉ im lăng,anh chạy vội vào thang máy,đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn ông Kim.Anh lên tầng 8 đến trước cửa phòng Jennie,anh gõ cửa và gọi tên cô liên tục.Jennie Jennie...Nhưng không nhận được phản hồi anh lo lắng đến phát điên nên anh quyết định cạy khóa xông vào.Jennie lúc đó ngồi co ro một mình trong góc,một tay cô cầm mảnh thủy tinh sắc nhọn,một tay cô buông xuống nền,máu không ngừng chảy ra,khuôn mặt cô trắng bệch,nhịp tim yếu ớt.Thấy cảnh tượng đó anh sợ đến hồn bay phách lạc,anh vội vàng chạy đến bế Jennie lên,bật tốc biến chạy đến thang máy mà lao xuống,anh mặc kệ đôi chân trần của mình mà bế cô chạy thật nhanh đến bệnh viện,cũng may mà cô gắng gượng được qua thời khắc đó,không thì...

Jennie bật khóc nức nở vừa đánh vừa mắng anh:Anh cứu tôi làm cái gì sao không lấy điện thoại rồi đi về đi hu..hh..huu....huc

Sung Hoon nhìn cô xót xa,nắm lấy tay của cô mà an ủi:Không sao là lỗi của tôi là lỗi của tôi cô đừng khóc nữa...

Rồi anh nhẹ nhàng vỗ về và an ủi cô,Jennie cũng từ từ bình tĩnh lại.Anh dỗ cô ngủ say trong vòng tay của anh rồi đặt cô xuống giường nhìn ngắm cô trong dáng vẻ ngủ yên giấc.Thật yên bình,...Nhưng anh cũng không rảnh gì ba anh gọi đến và mắng anh vì cả tuần nay không đến trường,anh phải đến công ty để giúp ba bàn chiếc lược hợp tác.Anh đã tìm cách từ chối nhưng không thành,bắt buộc anh phải đến công ty.Anh để lại cho cô một tờ giấy với lời nhắn "đồ ăn tối anh đã chuẩn bị cho cô".Ăn uống rồi nghỉ ngơi sớm đi nhé,anh sẽ quay lại sớm thôi!Rồi anh bỏ đi để mặc cô nằm ngủ ở đó một mình.Hoàng hôn lên rồi,Jennie từ từ mở mắt của mình ra.Cô nhìn quanh nhưng chẳng thấy Sung Hoon đâu,cô lại sợ hãi rồi.Cô sợ cảm giác cô đơn này,sợ vô cùng,sợ tột độ.Cô điên cuồng chạy ra ngoài bệnh viện,vô tình đụng trúng Kim Jisoo.Cô ngã nhào vào vòng tay của Jisoo.Hai người bốn mắt nhìn nhau,vẫn là cảm giác ấy cảm giác xao xuyến đó làm cô quên luôn cả nỗi sợ hãi trong lòng.Bỗng Jisoo ôm lấy đầu đau đớn Jennie mất thăng bằng xém thì ngã nhưng cô bám được lấy áo Jisoo,hai người ngã nằm đè lên nhau như lúc đầu gặp mặt.Đầu Jisoo đau hơn bao giờ hết,Jennie lo lắng tiến lại gần mà hỏi

Chị không sao chứ...?

Jisoo:...

*Cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt Jennie xuất hiện trong trí nhớ của cô.

Jennie:Jisoo jisoo chị sao vậy...

Jisoo:Kim Jennie?

Jennie sửng sốt:Chị nhớ ra em rồi sao!?

Jisoo:Chúng ta đã từng gặp nhau sao...?

Jennie: đúng vậy

Jisoo nhìn xuống và chỉ vào tay của Jennie:Tay của cô bị làm sao vậy?

Jennie:Không sao...

Jisoo lúc này khá hỗn loạn nhưng vẫn đỡ Jennie đứng dậy rồi nói xin lỗi.Sau đó Jisoo đi lướt qua làm cho Jennie hụt hẫng vô cùng.Cô đứng đó nhìn theo bóng lưng Jisoo khuất dần...

Jisoo về đến phòng bệnh của mình,dù sao thì cô cũng đã bình phục khá ổn nên cô quyết định thu dọn về nhà của mình.Cô luôn cố gắng để nhớ ra mọi chuyện nhưng không thể.Về đến phòng,cô đang vui vẻ sắp xếp lại đồ đạc thì cô nhìn thấy một bình thủy tinh chứa đầy ngôi sao bé nhỏ được đựng trong tủ kính trang trọng,Jisoo kêu lên đau đớn cô lại nhớ ra 1 đoạn kí ức nữa

Jennie tươi cười:Chichuu unnie,tặng chị đấy.Là em tự gấp

Jisoo nhìn đầy lạnh lùng:Đem về đi đừng mang mấy thứ trẻ con này đến trước mặt tôi

Jennie tắt đi nụ cười vốn có trên môi:Jisoo ahhh

Jisoo dùng tay hất mạnh nó xuống đất làm nó vỡ tan tành cô gắt giọng nói:Biến đi đúng là phiền phức

Jennie bật khóc nức nở rồi chạy đi,bóng lưng Jennie dần khuất đi.Jisoo từ từ ngồi xuống,lấy từ trong cặp sách ra một chiếc lọ thủy tinh mới,nhặt từng ngôi sao bỏ vào trong bình thủy tinh.Cô vô tình bị một mảnh cắt trúng tay,khá đau đấy còn chảy máu nhưng cô không quan tâm lắm.Chỉ lặng lẽ nhặt từng ngôi sao rồi buông một câu.Xin lỗi em...Khóe mi cô cay cay rồi một giọt nước mắt tinh khiết rơi xuống.

Kết thúc đoạn kí ức.Jisoo tự hỏi:

Cô ta là ai cơ chứ,tại sao mình lại có cảm giác đau khổ như vậy,...Chuyện này rốt cuộc là thế nào...Nước mắt trên mặt cũng rơi xuống từ lúc nào không hay,Kim Jennie rốt cuộc cái tên này là sao chứ!?Cảm giác nhưng nhớ này là sao,đầu mình đau quá đi...Jisoo bước lên giường,nằm xuống và ngủ thiếp đi.Cô đã mơ thấy một giấc mơ rất dài,rất dài...

Trong mơ,cô mơ thấy mình và Jennie đang đứng giữa một cánh đầu xanh rất đẹp và nên thơ,Jisoo cất tiếng gọi...

Jisoo:Jennie ahhh lại đây đi...

Jennie lúc đó mặc một chiếc đầm màu trắng trông rất clean,tóc buông xõa,khuôn mặt cô đứng từ xa nhìn về phía Jisoo đứng.Cô vẫy tay như gọi Jisoo lại...

*Outfit Jennie lúc đó (cái này cho mng dễ nhận biết thoai ạ)

Jisoo chạy về phía Jennie,cô cứ chạy,cứ chạy mà càng chạy thì Jennie càng xa cô dần,cô chạy mệt đến sức lực cạn kiệt,cô lớn tiếng gọi:Jennie,em lại đây đi chị chạy hết nổi rồi

Jennie mỉm cười dịu dàng,cô bước chỉ 3 bước là đến được trước mặt Jisoo.Jisoo đưa tay ra định chạm và Jennie thì cô biến mất trong màn mây khói.Gì vậy chứ?Jennie em đâu rồi?Jisoo lớn tiếng gọi nhưng không ai đáp.Cánh đồng xinh đẹp đó lại trở nên tối tăm đến lạ thường,...Jennie jennie..??

Jisoo choàng tỉnh dậy sau giấc mơ đó.Kì lạ quá...Kim Jennie???Rốt cuộc là sao?Người Jisoo đầy mồ hôi lạnh...

Đột nhiên cô như dẫm phải thứ gì đó.Cô cúi người xuống,là một cuốn sổ màu trắng được trang trí thật đẹp ở giữa bìa có một bức ảnh đó là Kim Jennie,cô trông hệt như trong giấc mơ ban nãy.Tên của nó là"Những điều hạnh phúc nhất".Hmmm...Mình viết cái này bao giờ nhỉ?Kì lạ thật đấy...Cô mở cuốn sổ ra,nội dung trong cuốn sổ khiến cô khá bất ngờ và sốc...

---END CHAP 5---

Troii oi cứ tưởng là t viết truyện ngôn tình của Sung Hoon với Jennie khong á troiii=)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC