chương 5: MỘNG TÌNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Cô chủ!

Phúc quản gia thấy Bạch Lộ Tư đang đi xuống thì cuối đầu chào, Bạch Lộ Tư tươi cười

-Má phúc, cứ như khi xưa gọi con a.Tư là được!

-Được, được... a.Tư hôm nay lại muốn ra ngoài dùng bữa?

-Không, hôm nay con sẽ ở nhà dùng bữa!

-Hảo hảo... mau... mau dọn bữa sáng cho tiểu thư!!!

-Vâng!

Hắc Giai Kỳ vẫn đứng tại chỗ cũ, đầu hơi cuối thấp không nhìn đến Bạch Lộ Tư, vì cô vẫn cảm thấy rất áy náy về chuyện tối hôm qua. Bạch Lộ Tư cũng không nhìn cô trực tiếp đi vào phòng ăn.

Đang dùng bữa thì chuông điện thoại phòng khách reo vang, Phúc quản gia vội chạy ra bắt máy

-Alo... Bạch gia trang nghe... À, vâng! Vâng... dạ ông chủ đợi một lát!

Hắc Giai Kỳ nghe được hai tiếng "ông chủ" cũng biết đầu dây bên kia là ai! Chỉ thấy lát sau Bạch Lộ Tư nhàn nhã đi ra

-Alo... Ừm, vẫn tốt... Có gì không?................ CÁI GÌ???

Bạch Lộ Tư thần sắc giận giữ quát:

-Bạch Đại Phát, ông đừng nên quá đáng!!! Chung thân đại sự của tôi từ khi nào đến phiên ông quản! Tôi có lấy heo lấy chó cũng không lấy kẻ mà ông sắp đặt... Ông đúng là không biết liêm sỉ, lấy hạnh phúc cả đời tôi đổi lấy việc hợp tác của ông? Nằm mơ đi!!!

Nói xong, nàng tức giận đập mạnh điện thoại xuống đất khiến tất cả hạ nhân đều giật mình hoảng sợ. Cô chủ của họ lúc nào cũng có dáng vẻ nho nhã, điềm đạm, thế mà bây giờ lại...!

Bạch Lộ Tư lấy tay điên cuồng đập mạnh vào điện thoại cho đến khi tay nàng tóe máu... thì một bàn tay khác mới giữ chặt lấy tay nàng!

-Buông ra!!

Bạch Lộ Tư hét nhưng bàn tay kia vẫn gắt gao giữ lấy! Bạch Lộ Tư nhìn lên thì thấy Hắc Giai Kỳ... gương mặt lạnh lùng đang nhìn cô. Bạch Lộ Tư lúc này mới hơi điềm tĩnh lại thở dài nói:

-Buông ra! Tôi không đập nữa!

Hắc Giai Kỳ lúc này mới thả tay nàng. Bạch Lộ Tư ngồi lại trên ghế sofa, đôi mắt hơi ngấn lệ... Phúc quản gia lúc này mới bước tới cầm tay nàng xem xét

-A.Tư... có chuyện gì cũng từ từ nói, sao lại làm bản thân mình ra như vậy!!!

Bạch Lộ Tư từ nhỏ đã hận cha mình, mỗi khi có ai nhắc đến tên ông ta, nàng đã thấy kích động huống hồ gì hôm nay ông ta gọi về nói vài tháng nữa ông ấy sẽ từ Ma cau trở về... nghĩ nàng cũng đã đến tuổi cập kê nên ông muốn nàng tìm hiểu một người, nếu được sẽ tiến đến hôn nhân.... Nguyên lai người đó là con trai của một ông chủ lớn trong giới giải trí ở Mau cau, mà cha nàng lại đang muốn hợp tác với ông chủ đó nên mới tác hợp cho nàng cùng tên công tử kia!!! Bạch Lộ Tư càng nghĩ càng hận, khi xưa mẹ nàng cũng vì yêu lầm và lấy phải một người như ông nên hạnh phúc mới tan vỡ... sau này còn sinh bệnh mà chết, những tưởng ông ta sẽ hối hận, nào ngờ bây giờ ông ta lại muốn đẩy nàng đi theo con đường đó hay sao???... Lấy một người mà mình không yêu??? Hạnh phúc chẵng phải cũng sẽ vỡ tan sao??

Bạch Lộ Tư ngữa đầu tựa vào ghế mà cười chua chát, Phúc quản gia thấy vậy cũng không nói gì nhiều chỉ sai người lấy bông băng đến xử lý vết thương cho nàng... vết thương tuy không lớn, cũng không nghiêm trọng, nhưng tay nàng dùng để đánh đàn sao lại không biết giữ gìn thế này! Phúc quản gia lắc đầu thở dài... thật không hiểu ông chủ rốt cuộc là đang nghĩ gì!!

Hắc Giai Kỳ lúc này đã trở về đứng ở vị trí ban đầu, lòng cô không hiểu vì sao ban nãy nhìn thấy Bạch Lộ Tư như vậy lại cảm thấy lo... vì vậy cô mới nhanh chóng bước đến ngăn cản... Cô không hiểu giữa cha con họ đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ thoáng nghe thấy hình như ông ta muốn sắp đặt cho nàng một cuộc hôn nhân! Hắc Giai Kỳ không hiểu sao lại thấy thương cảm cho Bạch Lộ Tư... Đâu phải ai sinh ra ngậm thìa vàng, cuộc sống đều sung sướng !!!... đến cả hôn nhân cũng không được tự do lựa chọn!! Bỗng nhiên thân ảnh nhỏ bé năm nào lại một lần nữa vô tình hiện lên trong ký ức của cô!

******

Sau khi chơi hết tất cả trò chơi ở công viên, Hắc Giai Kỳ cùng Bạch Lộ Tư mới ngồi tại ghế đá nghỉ ngơi. Bạch Lộ Tư vừa ăn kem vừa nói:

-Đây là lần đầu em được ăn kem!! Thật sự rất ngon!!!

Hắc Giai Kỳ ngạc nhiên hỏi:

-Đó giờ cô chưa từng ăn kem sao? Cha mẹ cô không mua cho cô à?

Bạch Lộ Tư sắc mặt đang vui vẻ bỗng nhiên trầm lại, một lát sau nàng mới buồn bã lên tiếng:

-Mẹ em năm em tám tuổi đã mất, trước đó mẹ cũng chưa từng mua cho em ăn... Mẹ em vì cha em mà sinh tâm bệnh, bác sĩ nói thần kinh mẹ có vấn đề nhẹ nên suốt ngày chỉ ở trong nhà, chưa từng dắt em đi chơi... Thật ra em muốn đi công viên này chơi từ lâu rồi nhưng không một ai đi cùng!

-Còn cha cô thì sao?

-Cha em... Ông ấy là một người phụ bạc, vô tình.. Em ghét ông ấy!!!

-Dù sao cũng là cha con, sao lại có chuyện ghét?

Bạch Lộ Tư lần đầu đưa đôi mắt đầy kích động nhìn Hắc Giai Kỳ

-Nếu ông ta là kẻ đã khiến mẹ em bị tâm bệnh rồi chết đi, thử hỏi em có quyền được ghét hay không?

Hắc Giai Kỳ im lặng không nói gì... Lòng cô chợt thấy thương cho bóng dáng nhỏ bé trước mắt... "thì ra không phải ai giàu có cũng đều sung sướng! Họ cũng phải trả giá một điều gì đó!!!"

*******

Bạch Lộ Tư sau khi được xử lý vết thương xong thì đứng dậy rời đi

-Má phúc, đêm nay con không ăn cơm!

Phúc quản gia thở dài...

-Được!! Nhưng cô chủ nhớ về sớm!

-Ừm!!

Bạch Lộ Tư cầm áo khoác bước nhanh ra ngoài. Hắc Giai Kỳ vội vàng bước theo... tài xế Từ đang đứng đợi cùng một đội vệ sĩ, thấy Bạch Lộ Tư đi đến bèn cuối chào

-Cô chủ!

-Anh Từ hôm nay tôi tự lái xe, các người cũng không cần theo... có A.Kỳ đi theo là được!

-Rõ!

Bạch Lộ Tư mở cửa ngồi vào ghế lái sau đó nhìn Hắc Giai Kỳ vẫn còn đứng bên ngoài nói:

-Lên đi... yên tâm!!! Tôi có bằng lái!

Hắc Giai Kỳ lúc này mới bừng tỉnh bước vào xe.... Không biết Bạch Lộ Tư muốn đi đâu chỉ biết suốt quãng đường dài, hai người đều không nói chuyện! Cho đến khi Hắc Giai Kỳ cảm thấy bầu không khí thật ngột ngạt thì Bạch Lộ Tư đã thắng xe lại ngay một bãi biển gần thành phố. Cô mở cửa xe bước ra ngoài, Hắc Giai Kỳ cũng đi theo... hai người cùng ngồi trên thành tường nhìn ra biển, Bạch Lộ Tư nhắm mắt lại cảm nhận làn gió man mát nhẹ lướt qua da... Nàng mở mắt ra, phút chốc không thấy Hắc Giai Kỳ ở đâu, nàng đang đưa mắt tìm kiếm thì một cây kem đã ở ngay trước mặt. Bạch Lộ Tư thoáng kinh ngạc nhìn Hắc Giai Kỳ, sau đó từ từ nhận lấy. Hắc Giai Kỳ ngồi xuống kế bên nàng từ từ mở miệng

-Khi tôi không vui... thường sẽ ăn một chút kem, vị ngọt lạnh của nó sẽ khiến cô cảm thấy đỡ hơn!

Đây cũng là lần đầu Hắc Giai Kỳ chủ động mở miệng nói chuyện với nàng khiến Bạch Lộ Tư đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, nhưng rất nhanh nàng cũng lấy lại được bình tĩnh vừa ăn kem vừa cười

Hắc Giai Kỳ mà nàng quen biết, từ khi nào lại trở nên ôn nhu với người khác như vậy??

Hắc Giai Kỳ nhìn Bạch Lộ Tư đang tươi cười, cô chợt có chút ngây ngốc, đã một tháng mấy cô bảo vệ Bạch Lộ Tư cũng chưa bao giờ thấy nàng cười tươi như vậy... Nàng cười thật sự... Rất đẹp!!!

Lúc này Bạch Lộ Tư mới chậm rãi lên tiếng kéo Hắc Giai Kỳ về với thực tại

-Cô biết không... ngày xưa cũng từng có người mua kem cho tôi!!! Đó cũng là lần đầu tiên tôi ăn kem... rất ngon!!

Hắc Giai Kỳ tim thoáng đập nhanh, hỏi:

-Người đó là...??

Bạch Lộ Tư quay sang nhìn Hắc Giai Kỳ. Cô ấy muốn biết là ai sao? Nhưng nàng phải trả lời thế nào??? Nói thẳng cho cô ấy biết mình chính là kẻ ngốc theo đuổi cô ấy năm xưa? Dù sao nàng vẫn muốn giữ lại cho mình một ít lòng tự trọng, người ta đã không nhớ mình thì mình cũng không nên đào bới lại mớ ký ức không vui ấy làm gì!!! Nghĩ vậy nàng cười đáp:

-Là một người bạn thôi!

Hắc Giai Kỳ nghe câu trả lời này bỗng dưng trong lòng cảm thấy có chút thất vọng... quả nhiên nàng không phải là cô bé năm xưa!!!

-Vậy sao? Chắc người đó rất quan trọng với cô!!

-Đúng!! Nhưng sau này đã không còn quan trọng!

-Vì sao?

-Vì trong lòng người đó tôi không quan trọng thì tất nhiên trong lòng tôi cũng sẽ như vậy!

Bạch Lộ Tư không hiểu sao lại nói như vậy... Nếu như Hắc Giai Kỳ đối với nàng không quan trọng tại sao đến bây giờ nàng vẫn một mực muốn chiếm lấy trái tim cô! Vì muốn trả thù sao?không... lòng nàng từ khi gặp lại Hắc Giai Kỳ đã không còn ý nghĩ như vậy!!! Hắc Giai Kỳ nhìn thấy sự buồn bã của nàng thì an ủi:

-Sao cô biết cô ở trong lòng người đó không quan trọng? Lỡ như người đó không muốn nói ra!

-Không ... tôi chắc chắn!! Vì trong lòng người đó đã có một người khác!!

Bạch Lộ Tư cười buồn, mắt vẫn nhìn ra mặt biển xanh thẩm ở phía xa xa... Hắc Giai Kỳ không nói gì thêm chỉ chăm chú nhìn Bạch Lộ Tư.... nữ nhân này thật sự cô độc đến đáng thương!!!

Hai người cứ như vậy ngồi im lặng cho đến trưa, khi nắng đã lên cả hai mới quay trở về!!!

..................

Tối đó Hắc Giai Kỳ không sao ngủ được... Hôm nay nhìn thấy muôn vàn sắc thái trên khuôn mặt của Bạch Lộ Tư, lòng cô tự dưng lại sinh ra một loại cảm giác rất khó tả... Lắc đầu lấy lại bình tĩnh, cô bậc điện thoại lên để nhắn tin cho Tố Tố nhằm gạt đi hình ảnh của Bạch Lộ Tư ra khỏi đầu

"Bồ đang làm gì vậy, đã ngủ chưa....??"

Đang tính bấm nút gửi nhưng nghĩ gì đó rồi lại thôi.... Chắc bây giờ Tố Tố đang êm ấm bên chồng của nàng, cô vẫn là không nên làm phiền thì hơn! Nghĩ đến đây trái tim cô lại nhói. Trình Tố Tố vẫn luôn là nỗi đau sâu thẳm trong lòng cô!

....................

Một tuần sau_BỆNH VIỆN THÀNH PHỐ

Bạch Lộ Tư xuống xe quay sang nói với Hắc Giai Kỳ

-Tôi vào có chút chuyện, cô đi thăm mẹ cô đi lát nữa gặp ở bãi xe!

-Không cần tôi đi chung sao?

-Không cần! Ở trong bệnh viện thì làm gì có nguy hiểm !!!

-Ừm!

VĂN PHÒNG BÁC SĨ HÀ

Cốc Cốc Cốc _

-Vào đi!

Hà Đại Ngư đang xem dở bệnh án của một bệnh nhân nên không để ý đến người vừa vào, mà người vừa đến cũng lịch sự không làm phiền cô, chỉ lẵng lặng ngồi chờ... Lát sau Hà Đại Ngư mới ngước mắt lên nhìn thân ảnh trước mắt, khóe miệng chợt tươi cười

-Cô Bạch!!!

-Bác sĩ Hà... tôi đến tái khám!

Hà Đại Ngư gặp được Bạch Lộ Tư thì vô cùng vui vẻ, cô đứng dậy chỉ lên giường bệnh kế bên bàn làm việc nói:

-Lên đó nằm đi!

Bạch Lộ Tư hơi sững sờ

-Chị nói sao?

Hà Đại Ngư thấy gương mặt đỏ ửng của Bạch Lộ Tư thì cười đến híp mắt

-Em đang nghĩ bậy bạ gì vậy? Tái khám mà không nằm cho tôi kiểm tra làm sao mà biết đã đỡ chưa!!

Lúc này Bạch Lộ Tư mới cười gượng

-Ai bảo chị không nói rõ!!!

Nàng luống cuống nằm lên trên giường rồi nói tiếp:

-Chị kêu tôi tái khám nhưng không nói bao lâu lại đến, hôm nay rãnh nên tôi đến khám, không phiền chị chứ?

Hà Đại Ngư cười đáp:

-Em là bệnh nhân của tôi, tôi là khám lấy tiền... Tôi mừng vì có việc để làm không hết, sao lại phiền!!

Bạch Lộ Tư cũng mỉm cười

-Tôi vén áo em lên nhé! Vì như vậy mới khám kỹ được (bà Hà lợi dụng ghê 😂)

-Ừm... được!

Hà Đại Ngư nhẹ nhàng kéo vạt áo sơ mi đen của Bạch Lộ Tư lên để lộ ra mảng lưng trắng như tuyết khiến tim bác sĩ Hà đập bừng bừng trong lồng ngực.... Cô nhẹ đưa tay lên chỗ vết thương của Bạch Lộ Tư ấn xuống, da thịt mềm mại cùng hương thơm ngọt ngào khiến tay bác sĩ Hà không yên phận mà chạy loạn khắp nơi... cô đê mê hỏi:

-Sao? Có còn đau lắm không???

-Hơi hơi thôi!

Bạch Lộ Tư cảm giác kì lạ, rõ ràng nàng chỉ bị có một chỗ sao đôi bàn tay kia lại chạy khắp nơi như vậy chứ, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ nằm lặng im

Hà Đại Ngư thì đang ngây ngất trong khoái cảm vô cùng, đã bao lâu rồi cô không được thưởng thức cơ thể của một nữ nhân như vậy lại còn là một mỹ nữ rất đẹp, nên cô cứ thế mà sờ nắn tắm lưng nhỏ nhắn ấy! Bạch Lộ Tư bây giờ mới thật sự thấy có gì đó không đúng nên ngại ngùng lên tiếng:

-À... bác sĩ Hà

Hà Đại Ngư lúc này mới bừng tỉnh, cô giật mình vì mới chỉ có nhìn thấy tấm lưng của Bạch Lộ Tư thôi đã khiến cô không giữ được bình tĩnh như vậy rồi!!! Cô cười gượng kéo áo Bạch Lộ Tư xuống rồi đi lại bàn làm việc cầm lên cốc nước, uống một hơi cạn sạch... Cô khẽ đè nén dục vọng xuống thầm nghĩ:

"Hà Đại Ngư, chắc có lẽ đã lâu mày chưa từng động lòng với ai rồi!"

Bạch Lộ Tư sửa sang lại y phục rồi cũng ngồi xuống đối diện Hà Đại Ngư, Hà Đại Ngư lấy lại bình tĩnh nói:

-Xin lỗi, ban nãy tôi chỉ muốn thử xem em còn đau ở chỗ nào khác không!

-Không sao!! Tôi hiểu!!!

Bạch Lộ Tư ưu nhã mỉm cười

-À.... theo tôi thấy chấn thương của em chắc cũng không còn quan trọng, nhưng vẫn nên quay lại đây một lần nữa để kiểm tra!!mà thuốc em đã dùng gần hết rồi thì phải, để tôi kê cho em đơn mới!

-Cám ơn chị!!!

Vừa viết Hà Đại Ngư vừa hỏi:

-Thế nào em có mua kẹo ngọt chứ nếu có tôi sẽ không lấy phí khám xem như tôi giữ lời hứa trả tiền kẹo ngọt cho em!!!

Bạch Lộ Tư cười lớn

-Haha... Tôi không có thích ngậm kẹo... Chị đó, có khi nào suy nghĩ đổi nghề bảo mẫu không?

-Cũng tính!!!

Cả hai người cùng vười vang

-Xong rồi, để tôi tiễn em!!

-Không cần đâu chị còn phải làm việc mà!

-Có gì đâu, tôi đang rãnh! Dù sao em cũng là khách V.I.P của tôi nha!

Bạch Lộ Tư cười gật đầu

Hắc Giai Kỳ đang đứng đợi ở bãi xe thì thấy Bạch Lộ Tư cùng với một người phụ nữ cười cười nói nói bước ra, trông hai người rất thân mật, không hiểu sao vào trong mắt Hắc Giai Kỳ lại thấy thật khó chịu. Cô bèn quay nhìn đi nơi khác.

Lúc lên xe Bạch Lộ Tư cảm thấy thái độ Hắc Giai Kỳ rất lạ, mặt thường đã lạnh nay còn lạnh hơn, nhưng nàng vẫn không hỏi gì chỉ nghĩ mặt Hắc Giai Kỳ đó giờ vốn vậy!

...................

Đêm đó Hà Đại Ngư nằm trên giường rên rỉ, một tay cô luồn vào trong quần nhấp nhô ra vào... miệng cô thì thào gọi:

-Lộ Tư...!!!

Cô không hiểu sao chỉ nhìn thấy tấm lưng trắng nõn của Bạch Lộ Tư thôi đã khiến cô không kiềm chế được dục vọng như vậy! Cô nhắm mắt liên tưởng đến thân hình tuyệt mỹ của Bạch Lộ Tư mà nằm dưới thân cô rên rỉ sẽ có bao nhiêu khoái cảm đây! Cứ thế cô một đêm rơi vào mộng tình dài đằng đẵng..

.............//...............

Đôi lời:

Thật ra ban đầu mình tính xây dựng nhân vật bác sĩ Hà là một người đoan trang nhưng sau này để cho truyện nó pha chút tình thú nên mình mới xây dựng thêm tính cách biến thái thứ hai ẩn sau vẻ đạo mạo của bác sĩ Hà cho thêm phần thú zị nà 😝😝 đây là tâm sinh lý bình thường thôi nha nên mong các bạn đừng nói mình biến thái tội nghiệp(mà biến thái thật:)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net