Chương 1: Nhìn thấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một căn hộ to lớn, với nhiều ánh đèn lấp lánh, sang trọng, uy nghiêm. Mùi hương thảo dược lan tỏa căn phòng này. Cùng với âm thanh ma mị, ngọt ngào của Hàn Mạc khiến cho nhiệt độ căn phòng ngày càng tăng.
Hàn Mạc: a~..um~.. ư...ư...ưm~..Hân~.
Nàng điên dại một tay xoa ngực, một tay đưa ngón tay vào phần dưới ra vào liên tục, miệng không ngừng gọi tên Lục Bảo Hân.
Lục Bảo Hân vừa về đến nhà, đã thấy cảnh tượng trần trụi, mê hoặc của Hàn Mạc. Cô chỉ đứng sau cánh cửa và nhìn nàng đang tự sướng trên ghế sopha, miệng cười lạnh. Hàn Mạc vẫn không hay biết là Lục Bảo Hân đã về nhà, vẫn tiếp tục hành động hoang lạc đến khi nàng đạt được cực khoái, một thứ nước chảy ra từ nơi tự mật ngọt ngào. Sau đó nàng bước vào phòng tắm. Lúc này Lục Bảo Hân mới bước vào. Để thức ăn lên bàn và ngồi nghịch điện thoại. Mặt cô vẫn lạnh nhạt.
Hàn Mạc sau khi tắm xong, chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, đương nhiên là nàng không mặc quần cũng không mặc nội y, nàng dùng khăn lau lau tóc đang ướt vì vừa gọi đầu xong. Những giọt nước chảy xuống áo, khiến phần nụ đào của nàng hiện rõ ra. Lục Bảo Hân nhìn Hàn Mạc đang lau đầu trên giường mình. Liền tỏ thái độ không vui.
Lục Bảo Hân: mời cô về phòng mình. Tôi không thích có người khác vào làm ướt giường mình. Mời cô về phòng.
Hàn Mạc: em chỉ mượn giường một chút thôi. Với lại phòng em có gián, em vừa thấy nó bay nên đã vội chạy qua phòng chị. Không thấy chị..nên em với vào tắm..

Lục Bảo Hân: được, ý cô là cô chỉ mượn để tắm? Mặc đồ vào đàng hoàng đi rồi về phòng, dù gì cũng tắm xong rồi. Tôi muốn riêng tư một chút.
Hàn Mạc sau khi nghe Lục Bảo Hân nói, gương mặt có chút khó chịu. Cùng trở về phòng, nước mắt không ngừng chảy ra. Nàng bị chính người nàng yêu lạnh nhạt, coi thường, dù cho có khóc đến sưng mắt thì Lục Bảo Hân cũng không quan tâm. Nàng vừa vào phòng đã ôm gối khóc sướt mướt, nàng đã yêu thầm người này đã rất lâu, sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lục Bảo Hân lúc này cũng nhận thấy lời nói có phần quá đáng, tiến đến phòng của Hàn Mạc, gõ cửa định xin lỗi. Một lúc sau Hàn Mạc không mở cửa. Lục Bảo Hân cũng trở về phòng ngủ.
Trời vừa chạng sáng. Hàn Mạc đã thức từ sớm, dọn dẹp căn nhà. Hiện tại nàng đang làm bánh táo cho buổi sáng. Mùi thơm lan toả, khiến cho Lục Bảo Hân thức giấc. Cô rời khỏi giường và vệ sinh cá nhân. Bước xuống bếp, đã thấy Hàn Mạc. Cô ngồi xuống bàn ăn. Hàn Mạc thấy vậy liền mang thức ăn đến. Lục Bảo Hân gương mặt vẫn lạnh nhạt, cô đang vuốt ve ALex, con mèo mà cô đã nuôi được 2 năm. Hàn Mạc đặt bánh xuống, cười nhẹ một cái , nhưng Lục Bảo Hân vẫn không quan tâm. Lục Bảo Hân nhìn nàng:
- Hôm nào tôi ra khỏi nhà cô đều như vậy?
- Chị nói em không hiểu? Như vậy là như nào?
- À không có gì đâu. Ăn đi
Hàn Mạc gương mặt khó hiểu. Ăn xong nàng dọn dẹp, sau đó thì ngồi đọc sách. Vì hôm nay là chủ nhật nên nàng không đi học.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net