Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỷ Mạn Ly nhớ, trong sân trường, hạt mưa đọng trên lá cây có hình dạng như lông chim, mặt sau lá mềm mịn như nhung, cảm giác ngón tay nhẹ miết dưới lá cực kỳ thoải mái. Kỷ Mạn Ly thời cao trung [1] tới trường sớm, nàng ngồi trên chiếc ghế đá dưới tàng cây, buồn buồn nghịch lá.

Đồng phục thể dục trường cao trung là màu trắng. Kỷ Mạn Ly không hiểu nổi, đồ thể thao rất dễ bị bẩn, tại sao lại thiết kế màu trắng? Học tỷ [2] năm hai vừa quét dọn xong, lúc đi ngang qua có quay đầu nhìn nàng vài lần, Kỷ Mạn Ly cũng không để ý, nàng liếc mắt đồng hồ đeo tay, nhận ra thời gian đến hội trường đăng ký báo danh còn mười lăm phút. Ngắm quanh trường, gạch đỏ xây thành ban công, mọc đầy Ba tường hổ [3], nền đất phủ một lớp rêu xanh.

Khi đó đang là cuối kỳ nghỉ hè, tán cây cao lớn che gần hết ánh mặt trời, vì cô mà lọc bỏ tia cực tím hại da. Học sinh mới lục tục kéo vào hội trường, đều là những thiếu nữ mặc bộ đồng phục thể thao khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Người thì vui vẻ cười nói, kẻ thì hoảng hốt lo lắng. Kỷ Mạn Ly vuốt vuốt đồng hồ đeo tay, thong thả rảo bước.

Băng qua thao trường cùng mấy tầng lầu, hội trường không to lắm. Kỷ Mạn Ly nhìn sơ một hồi, phải hơn sáu trăm học sinh a. Mặc dù chỉ có ba nguyện vọng được ưu tiên, nhưng không ngờ chiêu mộ nhiều học sinh như thế. Tìm được học tỷ phụ trách ghi số báo danh, đăng ký hoàn tất, Kỷ Mạn Ly liền vào phòng học được xếp tạm nhằm tập hợp học sinh mới, kiếm một chiếc ghế trống để ngồi đợi.

Các học sinh bên cạnh toàn là những gương mặt xa lạ, người có quen biết trước đã nhanh chóng quây thành một nhóm, bàn tán thảo luận về tiểu thuyết ngôn tình (Editor: Sao không phải là bách hợp~), thần tượng nam, và cả bánh ngọt. Kỷ Mạn Ly nhếch miệng theo bản năng, quả là bầu không khí trường nữ sinh. Nàng dời mắt, chợt thấy một bạn học cũng ngồi một mình giống nàng, mái tóc màu nâu sậm của bạn học tản lạc một bên đầu vai, biểu cảm thản nhiên, chăm chú đọc cuốn sách trên tay, cuốn sách kia viết gì, Kỷ Mạn Ly không biết. Đó là lần đầu tiên nàng gặp Bách Sanh.

Mà hiện giờ, trong một buổi chiều mưa nhỏ, tại nơi thoang thoảng mùi cà phê thơm ngào ngạt, nàng gặp lại cô, xa nhau sáu năm trời. Mái tóc nâu đã dài hơn hẳn so với lúc tốt nghiệp, uốn xoăn sóng nước. Nét mặt trầm lặng hơn, không còn hình tượng thiếu nữ chỉ cần thấy bánh ngọt là thay đổi tâm trạng nữa. Có lẽ, cái này gọi là trưởng thành?

"Lâu quá không gặp, về cũng không kêu người ta một cái. Chúng ta có thể ủng hộ nhau a.".

Bách Sanh cười nhạt không đáp, cô dẫn Kỷ Mạn Ly đến một cái bàn, mời nàng ngồi. Cô hướng quầy bán hàng nói: "Pha một ấm Manba, một miếng bánh Sacher.".

Manba café-Mandheling and Brazil Blend, một loại cà phê rang xay hỗn hợp giữa cà phê Mandheling của đảo Sumantra, Indonesia và cà phê Brazil. Được sản xuất phổ biến ở Đài Loan.

Bánh Sacher-Loại bánh nổi tiếng của nước Áo. Chữ "Sacher" trong "Sachertorte" được lấy từ họ của bếp trưởng danh tiếng Franz Sacher-người đã sáng chế công thức bánh cũng như mở đầu cho thương hiệu Sachertorte.
Bánh Sacher nguyên bản có vị ngọt nhẹ, 2 lớp bạt bánh kẹp 1 lớp nhân mứt mơ, bên ngoài phủ kem chocolate ganache, rồi tráng thêm 1 lớp chocolate glacage bóng như kính.

"Vâng, quản lý!".

Kỷ Mạn Ly trừng con ngươi: "Quản lý Bách à, bánh Sacher liệu có ngọt quá không?".

"Không đâu, lớp gạch bên ngoài phủ loại bittersweet chocolate cao cấp, cho thêm rượu cam, lượng đường trong bánh cũng không đáng kể.".

Chocolate ngọt

Rhum cam

Bách Sanh tiếp tục: "Chuyện ủng hộ, mình mới chỉ thông báo cho Bạch Hoa và Tề Tuyên biết, để họ nếm thử, không tưởng được cậu tới trước mất rồi.".

"Bạch Hoa và Tề Tuyên sao...". Kỷ Mạn Ly nhướng mày: "Cũng lâu mình chưa gặp hai cậu ấy, hẹn mấy giờ vậy? Nếu không...mình chờ ở đây được chứ? Hoặc tối mình ghé qua?".

"Mình hẹn bọn họ sáu giờ, Bạch Hoa có tiết học đến năm giờ rưỡi, Tề Tuyên thì chừng năm giờ là tan tầm.".

"Ừ. Coi bộ mình là người rảnh rỗi nhất nhỉ?".

"Mình chưa phê bình gì cả.".

Sự ăn ý của cặp bạn thân chính là như này à? Tuy tách biệt khá lâu, nhưng không cần lời lẽ khách sáo để giữ thể diện, cũng không vì sự chia ly mà có cảm giác xa cách.

Tán gẫu được khoảng mười lăm phút, nhân viên bưng ra một khay café và bánh ngọt. Bách Sanh cầm đĩa bánh đưa Kỷ Mạn Ly, thay cô rót café đầy tám phần.

"Manba là loại cafe hỗn hợp giữa Mandheling và Brazil.". Bách Sanh vừa rót vừa giải thích: "Tiệm mình áp dụng tỷ lệ chính là 3 Man:1 Ba. Mandheling vị khá đậm nhưng không chua, café Brazil thơm mùi cỏ xanh nhưng vị khá chua. Hai thứ này mà kết hợp thì sẽ bổ khuyết cho nhau. Mình nhớ cậu thích ăn chocolate, nên mới chọn bánh Sacher đấy."

"Ừ.". Kỷ Mạn Ly dùng ngón trỏ và ngón cái nhấc tách lên, hấp thụ hương café trong tách: "Có điều trải qua nhiều năm, mình thích đồ có vị chua hơn, đắng thì vẫn ăn được. Ai dè ngày xưa mình lại đi thích ăn bánh kem chocolate ngọt gắt đến vậy. Wow, cái tách này trông đẹp ghê!"

"Là do chủ tiệm sưu tầm.". Bách Sanh cười cười: "Mình chỉ dùng nó khi tiếp đãi bằng hữu thôi, hoa văn khắc hình dây leo theo trường phái cổ điển đấy."

"Đúng là dân du học có khác.". Kỷ Mạn Ly trêu ghẹo. "Ngay cả một cái tách thô dày cũng được chú trọng hết mức...".

Bách Sanh chớp chớp mắt, tay chống gò má, gương mặt có vài phần nghiêm túc nói: "Vật tốt thì đáng được trân trọng, như nguyên liệu nấu ăn tốt thì phải có đầu bếp tận tâm, dụng cụ tốt thì phải có chủ sở hữu biết thưởng thức.".

Kỷ Mạn Ly nghe xong, khoé môi giật giật, không phát ra âm thanh nào.

Bách Sanh nhìn bộ dạng nàng, trong lòng đoán được nguyên nhân, hiển nhiên cô sẽ không hỏi thẳng. Sự kiện năm ấy, Bách Sanh đang ở Pháp cũng biết tin, dù không nghiêm trọng lắm, bởi vì Kỷ Mạn Ly không phải là loại người đem chuyện bé xé ra to.

Sau vài giây im lặng, người trước mặt cất tiếng: "Ngay từ đầu đã cho rằng là vật tốt, nhưng rốt cục phát hiện là vật hỏng, trả lại cũng không kịp. Thì nên làm sao đây?".

Cơ thể Bách Sanh run nhẹ, tựa hồ nỗ lực che giấu cảm xúc lãnh đạm: "Có thể vẫn còn vật tốt hơn đợi cậu...".

"Ha ha. Nói cũng đúng, nếu ăn một miếng bánh ngọt mà không thấy ngon, chỉ cần đổi vị khác...". Kỷ Mạn Ly ngẩng đầu, dư quang lướt qua vật thể bị đặt bừa trên nóc tủ kính trắng, nàng chỉ vào nó: "Cái gì kia?".

Bách Sanh đứng dậy lấy nó xuống: "Đây là hộp âm nhạc, năm ngoái mình đi Otaru thuận tiện mang về luôn.".

Thành phố Otaru thuộc tỉnh Hokkaido, Nhật Bản.

Chiếc hộp âm nhạc có kiểu dáng rất thu hút phái nữ. Phía dưới là bệ gỗ, trên là cô búp bê và một chiếc xích đu. Kỷ Mạn Ly mượn hộp âm nhạc từ tay Bách Sanh, nàng vặn dây cót một cái rồi lắng nghe âm thanh phát ra.

Khúc nhạc vang lên, con búp bê trên cũng bắt đầu đung đưa chiếc xích đu của nó. Kỷ Mạn Ly thấy cảnh này, ý cười càng lúc càng rõ ràng. Hình ảnh dịu dàng khiến Bách Sanh bất giác mở rộng tầm mắt.

"Hay thật, mình thích nó.". Kỷ Mạn Ly đánh giá.

"Mình cũng vậy. Ở Otaru có nhiều loại hộp âm nhạc, nhưng mình chỉ mua có một cái. Do mình đi du lịch tự túc, tiền vé máy bay từ Pháp sang Nhật vốn đã rất mắc, mua hộp âm nhạc này xong, mấy bữa sau mình toàn sống nhờ Ramen. Mà...vài nơi ở Hokkaido làm Ramen có vị hơi...sợ.".

Ramen-Một loại mì quốc hồn quốc tuý của Nhật Bản.

"Khì.". Kỷ Mạn Ly bật cười. "Tối cậu lại kể chút trải nghiệm bốn năm qua cho mình, mình về thay quần áo trước.".

Bách Sanh gật đầu: "Ừm, mình sẽ chuẩn bị bữa tối, cậu ăn chung nhé.".

"Được quản lý Bách đích thân xuống bếp, mình thực vinh hạnh.". Kỷ Mạn Ly vẫy chào: "Tạm biệt, phiền cậu rồi.".

...

Quần áo ẩm ướt, nhưng Kỷ Mạn Ly rất hứng khởi, nàng bước nhanh tới một trạm tàu điện ngầm. Vì làm nghề tự do, thời gian công tác của Kỷ Mạn Ly không cố định. Bản thân nàng là nhà thiết kế mặt bằng, nhận nhiệm vụ thiết kế trang bìa từ các xí nghiệp xuất bản. Nghề nghiệp này khó thì không khó, thỉnh thoảng đụng chạm mấy tên nhà văn gắt gỏng, một quyển sách đủ tiêu chuẩn phải đánh đổi bằng cả chục bìa sách bị vứt bỏ. Những trang bìa do nàng thiết kế khá có tiếng, nàng không ký hợp đồng với bất kỳ nhà xuất bản nào để trở thành biên tập viên riêng cho họ, cứ ngồi không đợi giao việc thôi.

Lúc nàng mới tốt nghiệp đại học cũng chưa từng nghĩ đến, hiện tại nàng dựa vào công việc không có giờ giấc cụ thể mà bảo trụ cuộc sống của mình.

Kỷ Mạn Ly về nhà lập tức mở nước nóng đầy bồn tắm, hiếm khi nàng quyết định tắm bồn, thời tiết có chút lạnh. Nàng treo bộ đồ ngủ sạch sẽ trên móc, cởi quần áo và ngâm mình trong bồn, thở dài nhẹ nhõm, ngẫm lại cuộc hội ngộ hôm nay.

Bạn bè bấy lâu không gặp, nói không vui thì không đúng. Chỉ là lòng đột ngột nảy sinh chán nản, tuổi trẻ bồng bột năm nao cuối cùng cũng có ngày này. Nhìn một Bách Sanh nhiệt huyết, nàng hổ thẹn. Lên đại học, hai người hầu như mất liên lạc, không giống đám Bạch Hoa vẫn liên lạc đều đặn. Bách Sanh chắc không để tâm đâu...Một mình ra nước ngoài du học hẳn là mệt mỏi. Nhưng dáng vẻ của Bách Sanh vừa nãy, không thể không chúc mừng cô chính thức đạt được ước nguyện.

Thời điểm nhập học cao trung, giáo viên yêu cầu mọi người giới thiệu sơ nét, hoặc phát tờ đơn nguyện vọng cho học sinh. Bách Sanh ngồi bên trái Kỷ Mạn Ly, Bạch Hoa ngồi đằng sau, Tề Tuyên thì ngồi bên phải. Bọn họ viết xong thì hăng hái trao đổi, trêu chọc đối phương.

"Nè Tề Tuyên, không phải cậu muốn được bao nuôi a?". Bạch Hoa chăm chú đọc câu văn trên tờ đơn "Nguyện vọng tương lai của em": "Sao dám ghi là văn phòng tư vấn tâm lý? Cậu làm thế là lừa dối giáo viên nha~.".

Bạch Hoa và Tề Tuyên đã quen nhau hồi sơ trung [4], Kỷ Mạn Ly ngưỡng mộ hai người thân thiết, không có bạn học sơ trung nào cùng lớp với nàng.

Nàng mau chóng điền tờ đơn của mình, chán chường dòm ngó xung quanh. Bất giác ánh mắt di chuyển qua chỗ Bách Sanh lạnh lùng, chẳng thấy cô ấy mở miệng nói câu gì, có lẽ cũng giống nàng, không có bạn học nào cùng lớp.

Bách Sanh cầm một cây bút máy màu đen điêu luyện viết chữ, đầu bút lấp lánh tia sáng nho nhỏ. Kỷ Mạn Ly sửng sốt, cô cứ ngỡ chỉ người lớn mới biết dùng. Tư thế của Bách Sanh, dường như là đã được giáo dục từ nhỏ. Cây bút máy của cô không phải là đồ xa xỉ trong tiệm bách hóa, không phải là bút kim loại vàng óng ánh, nhưng cảm giác đầy mượt mà, đầy tinh tế. Mặc dù kiến thức của nàng đối với bút máy dốt đặc cán mai [5], cũng chưa từng có ý định tìm hiểu về nó.
HẾT CHƯƠNG 1

Chú thích:
1) Cao trung: Cấp 3/Trung học phổ thông.

2) Học tỷ: Tiền bối nữ lớp trên học chung ngành/khoa.

3) Ba tường hổ (Trinh đằng ba mũi, Ba sơn hổ): Loài thực vật hai lá mầm thuộc họ nho, cây có thể leo lên bức tường thẳng đứng đạt độ cao trên 20 mét. Các tua râu (vòi) của lá dài 2-3 cm và có 6-10 móc dính bám vào mặt tường. Lá có ba mũi nhọn và ít phân chia, khoảng 10-20 cm và đổi màu vào mùa thu sang màu đỏ tía.

4) Sơ trung: Cấp 2/Trung học cơ sở.

5) Dốt đặc cán mai: Cán mai là đoạn gỗ đặc dài lắp với lưỡi mai bằng sắt, sử dụng để đào đất.
Dốt đặc cán mai nghĩa là quá dốt, không thể nhồi nhét thêm chữ gì vào được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net