Chap 31: Bạn mới " phiền phức" (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tan học, trở về nhà, Dịch Dao lặng lẽ đi vào nhà, vào phòng cởi bỏ chiếc áo đồng phục ngoài ra, cô cẩn thận treo chiếc vào vào một góc tường, đưa tay phủi phủi thẳng tắp. Đôi mắt có chút lắng đọng nhìn chằm chằm vào đó, hôm nay có lẽ là vì nhờ chiếc áo này mà cô có thể bớt đi được vài ánh nhìn khinh miệt hằng ngày từ những học sinh xung quanh.

        Lúc cô choàng chiếc áo này lên người, trong lòng không khỏi bức rức cảm giác gì đó, cô đưa tay vuốt ve từng góc áo, hưởng thụ mùi hương người đó còn vương vấn, lòng không khỏi nhôn nhao 1 chút. ' Thật thơm', đây là câu nói đầu tiên cô cảm nhận từ chiếc áo này.

Lòng cô do đó cũng nhẹ nhàng được đôi chút, nhưng có lẽ cũng chỉ tạm được vậy. Dù đã cố gắng vượt mặt Lâm Hoa Phượng đi thẳng vào phòng, vừa ra ngoài tính lăn vào bếp làm cơm thì nghe tiếng bà vọng vào.

- Lâm Hoa Phượng giọng nói lạnh lẽo khiến cô giựt nẩy: mày mặc áo của ai về đấy. Sẽ không vụn trộm tiền tao đi mua đồng phục mới chứ?

        Dịch Dao khẽ mím môi, tiếp tục vo gạo: Là bạn cho con mượn!

- Lâm Hoa Phượng: tại sao lại cho mày mượn, áo mày đâu?

- Dịch Dao không nhanh không chậm vẫn giữ rõ giọng điệu lạnh nhạt đáp lại: bị người ta làm bẩn nên đưa tạm áo họ cho con mặc.

        Cảm thấy Lâm Hoa Phượng không để ý nữa, Dịch Dao thở dài một hơi, tiếp tục công việc.

.......

         Về bên phía Bình Nhất Tâm, khi tới nhà, cô nhanh chóng thay ra áo đồng phục Dịch Dao bỏ vào balo rồi mới đi vào nhà. Với thắc của Trương Hoa Nhi cô chỉ hời hợt bảo " Con không cảm thấy lạnh lắm nên bỏ áo vào balo rồi". Tới qua ngày sau đi học, đợi đi ra khỏi nhà rồi, cô mới lấy ra mặc lên người.

         Đến trường cũng có vài ánh nhìn không mấy thân thiện nhìn chằm chằm nhưng Bình Nhất Tâm hờ hững liếc mắt mặc kệ, không chú ý đến. Đối với cô, bọn họ nghĩ gì, nói gì đều hết thảy không liên quan tới, còn nếu muốn dùng hành động? Cô cũng không ngán mà để yên cho bọn họ ức hiếp. Về khoảng này, cô tự tin đối chọi thậm chí còn khinh thường. Nhưng nếu lựa chọn, thì có lẽ cô sẽ đồng ý chịu thiệt nếu có liên quan đến Dịch Dao chăng?

___________________________

         Về chuyện của Dịch Dao, Bình Nhất Tâm vẫn là không trực tiếp hỏi đến nhiều, chỉ là tìm đến Tề Minh để biết vài chuyện cần thiết.

         Chỉ là khi nghe xong, lòng cô có cảm giác gì đó khá khó chịu, vừa đau xót vừa vài phần tự trách. Dù là vậy thì cô biết, cũng sẽ không thay đổi được gì. Cô vẫn là sẽ cùng gia đình chuyển đi nơi khác, vẫn là xa cách nàng.

     Nhưng nếu như cô ở lại, cùng nàng lớn lên, cùng nàng chia sẻ mọi chuyện, thì có thể thay không sẽ không khiến nàng trở nên như bây giờ? Dù là chỉ mới có tiếp xúc với nhau vài ngày ngắn ngủi, nhưng đủ để cô nhận ra: Dịch Dao, nàng thật sự thay đổi tâm tính quá nhiều, đến mức cô dường như không còn nhận ra sự vui tươi lúc nhỏ cô đã chứng kiến.

......

- Cậu đi trước, tớ làm xong rồi ra về cùng. Được không?

         Bình Nhất Tâm ngước đầu hướng Dịch Dao khẽ nói. Dịch Dao đơn giản chỉ là " ừm" một tiếng rồi đi xuống sân trước.

Dịch Dao nhanh chóng rời đi, thật ra là đi tìm balo vừa mới biến mất không lâu, sợ làm phiền nên cô không muốn nói Bình Nhất Tâm biết.

......

- Hahaa, chắc là giờ này con nhỏ đó đang tìm balo rồi.

- Âydo, cậu hay thật đó, lén lấy lúc nào mà tớ không biết luôn a!

- Chiêu trò 1 chút thôi hâhha

        Bình Nhất Tâm bước xuống cầu thang, nghe tiếng cười nói thì khựng lại một chút, cô nhường người ra nhìn xem là ai giờ này còn chưa về, thì ra là một nhóm nữ sinh cùng lớp, cô tính mặc kệ bước đi tiếp thì nghe giọng nói một người quen biết cất lên

- Lần tới sẽ là trò gì đây nhỉ? Tớ mong chờ khuôn mặt Dịch Dao lúc đó sẽ thế nào, chắc vui lắm!

        Đúng vậy, không ai khác đó là Đường Tiểu Mễ, Bình Nhất Tâm nhíu mày khi nghe nhắc đến Dịch Dao, mà lại là trong trò vặt của bọn họ. Cô lặng lẽ bước ra đi từ từ đến phía sau bọn họ.

- Các cậu sao giờ còn chưa về? Bình Nhất Tâm hơi nghiêm mặt, thoáng liếc qua vị trí của Đường Tiểu Mễ, ánh mắt hận không thể cho cô ta một trận, chỉ là cô kiềm chế bản thân khá tốt nên bề ngoài nhìn vào sẽ không thấy vấn đề gì.

- A, Nhất Tâm. Cậu còn ở đây sao?

Đường Tiểu Mễ vẫn là như dáng vẻ hằng ngày, cười rộ giọng nhẹ nhàng. Trong mắt mọi người, đây có lẽ là dáng vẻ xinh đẹp nhất, nhưng trong mắt Bình Nhất Tâm bây giờ chỉ là sự khinh miệt không đáng nói tới.

- Được rồi, chúng ta mau về thôi. Trễ rồi!- Một học sinh nữ trong đám lên tiếng, lôi kéo cả bọn nhanh chóng dời đi!

__________________________

Loay hoay một hồi, vẫn là chỗ cũ, ở chỗ bờ hồ gần phía sau trường. Cô cười lạnh nhìn balo của mình đang lênh đênh trên mặt hồ kia, có lẽ đồ bên trong đã ướt sủng hết rồi. Dịch Dao từ từ bước xuống, đi ra với lấy, nhưng do khoảng cách qua xa, cô với hoài không được, chân muốn tiến lên 1 bước thì bị hụt làm cô chìm xuống, trong lúc vừa hoảng vừa giật mình thì bị 1 lẩy kéo kéo cô về phía sau.

Lên tới bờ, cô vừa ôm balo mình vừa thở dốc, lại nhíu mày nhìn cậu học sinh bên cạnh từ lúc lên tới bờ đều không ngừng miệng trách mắng.

- Cậu học sinh nam: này sao không biết quý mạng sống gì hết vậy. May mà tôi tới kịp, không là cậu chết rồi có biết không?

- Ây da, mình đúng là siêu anh hùng a.

Dịch Dao bĩu môi người đang tự luyến kia, chỉ lạnh lùng mở miệng: ai bảo là tôi tự tử, mà có nhờ cậu giúp chắc. Đừng có nói mãi thế, ồn ào chết đi được.

- Cậu học sinh: này này, dám nói thế với ân nhân của cậu vậy à. Hừ hừ

Dịch Dao kiểm tra đồ vật bên trong một chút xem tình hình, đúng lúc đó Bình Nhất Tâm đã làm xong việc, đem tất cả các sách bài tập của lớp nộp lên cho giáo viên, vì hôm nay Tề Minh xin về trước nhờ cô làm giúp.

Bình Nhất Tâm nhíu mày nhìn Dịch Dao ướt sủng cả người, nhanh tay cởi lấy áo ngoài choàng lên người nàng: "coi chừng cảm lạnh"

       không quên ánh mắt lạnh lẽo lướt qua cậu học sinh kia, giọng nói đậm mùi khí lạnh: cậu làm gì bạn tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net