Chương 4 - Nắm tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Băng nhìn ngắm ánh nến lập loè, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài pha lẫn tiếng sấm, trong nháy mắt có chút thất thần.

Bản thân trước kia sợ sét đánh.

Một khi sấm rền vang liền trốn tránh ở trong lòng mẫu hậu. Sau đó, mẫu hậu rời đi.

Thế là len vào vòng ôm của tỷ tỷ, mỗi lúc như vậy, tỷ tỷ liền sẽ cười nhạo nàng trước, rồi thì lại ôn nhu đem nàng ôm vào trong ngực, đem cung điện thắp đầy ánh nến, một lần lại một lần an ủi nàng, vẻn vẹn chỉ vì nàng có chút sợ hãi.

Sau đó nữa...

Nàng không còn sợ.

Bị nhốt tại nhà lao tăm tối không thấy ánh mặt trời trong mười ngày.

Bên ngoài mưa sa gió giật.

Trong lao lũ chuột hoành hành.

Đồ ăn mốc meo, nước thì dơ bẩn.

Ba mươi ba vết roi.

Miệng vết thương lở loét.

Nàng mười hai tuổi.

Nàng một giọt lệ đều không có.

Chỉ cần... tỷ tỷ yên lành, chỉ cần, mẫu hậu bình an.

Suy nghĩ trôi xa, Lương Băng phục hồi tinh thần, cười cười tự giễu, làm sao biến thành hồi ức vui vẻ được? Vốn là những ký ức bị áp bức và lăng nhục mà thôi.

"Điện hạ?"

"Điện hạ?" Ngữ Cầm có chút nôn nóng gọi, Lương Băng đã xuất thần rất lâu, không có bất kỳ biểu tình gì, sau cùng mới kéo ra một nụ cười nhẹ.

"Điện hạ, chúng phi đều đã đi." Ngữ Cầm nhẹ nhàng nói bên tai Lương Băng, vốn là bởi vì mưa lớn, cộng thêm hoàng đế cũng đã không ở đây, các nàng ở trong này cũng không có ý nghĩa gì, từng người một liền thỉnh an cáo lui.

Ngoại trừ Liễu Quân Thư —— cùng với hoàng hậu.

Hoàng hậu suốt buổi không động đến rượu lại vào lúc người đi trà lạnh để cung nữ thiếp thân rót rượu cho mình, ánh mắt ảm đạm không rõ nhìn ra phía ngoài cửa, dường như có suy tư.

"Đi thôi." Lương Băng hít một hơi thật sâu, không chào hỏi hoàng hậu, chỉ dùng ánh mắt theo lễ nhìn Liễu Quân Thư một cái, cất bước rời đi. Ngữ Cầm vội vàng phủ thêm quần áo cho nàng, dù sao xuân hàn se lạnh, lại mở ra chiếc ô, nhắm mắt theo đuôi cùng đuổi theo.

Đỗ Tường Vi cũng đi, nàng vẫn là ma xui quỷ khiến đi đến cửa cung.

Thống lĩnh cấm quân Cát Tướng quân thủ cửa cung.

Mưa càng ngày càng lớn, dù có chút không chống đỡ nổi, mưa không nhiều không ít rơi xuống đầu vai hoàng hậu. Vốn là nên truyền kiệu, nhưng Đỗ Tường Vi cự tuyệt, nàng muốn tự đi.

Nàng cùng Cát Tiểu Luân, được coi là thanh mai trúc mã?

Có lẽ.

Vốn là cuộc đời của nàng đã được trù tính sẵn, nàng bây giờ hẳn là chủ nhân Cát phủ. Không ngờ rằng năm đó thái hậu vì muốn hoàng đế có thêm đường lui, hoàng đế vốn chỉ có hoàng hậu và thêm một số phi tần hậu cung khác. Nhưng vài người trong đó lại có bối cảnh phức tạp, dòng dõi cao, thế lực lớn, suy cho cùng, chỉ có thể cho đích nữ Đỗ gia là nàng đây vào cung thăng bằng thế lực.

Đỗ gia là trung thần.

Nhưng mà hoàng thất tin rằng, lòng trung thành sẽ không quá ba đời.

Hoàng đế vào ngày đại lễ đã nói với Đỗ Tường Vi.

"Trẫm biết là oan ức cho ngươi."

"Vậy nên ngươi vĩnh viễn là hoàng hậu."

"Nhưng, ngươi cũng không thể có con nối dõi."

Đội nghi trượng dài ngoằng của hoàng hậu dầm mình trong mưa, chỉ có đỉnh đầu Đỗ Tường Vi còn có một cái dù. Bọn cung nhân kinh hồn bạt vía đi theo, chỉ sợ hoàng hậu dầm mưa nhiễm phong hàn.

Bất tri bất giác đã đến ngưỡng cửa cấm cung. Đến đây, nàng không thể lại bước ra ngoài nữa.

Bên ngoài cửa cung, một thân ảnh lảo đảo nghiêng ngả đi tới đây. Tường Vi ở phía sau tượng đá, cung nhân đã bị nàng cho lui khá nhiều, nàng bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa cung, nàng nhận ra người kia.

Cát Tướng quân.

"Tướng quân, hôm nay ngài không phải trực mà!" Binh lính thủ vệ trông thấy vị thượng cấp say bí tỉ thì có chút kinh ngạc. Có điều, nghĩ một chút liền rõ ràng. Cát Tướng quân luôn xem mình là con rể Đỗ gia, bây giờ người trong lòng hắn vào cung, trở thành chủ tử.

Hôm nay là đại lễ phong hậu.

"Ha ha, ha ha ha, bản tướng quân muốn tới thì tới..."

"Các ngươi làm cái gì, làm cái gì ngăn cản bản tướng quân!" Một con ma men sắc mặt đỏ bừng, phiền muộn giữa lông mày thế nào cũng không tan đi, trong mắt toàn là tơ máu, nhìn về cung môn to lớn, nghiến răng nghiến lợi.

"Tướng quân, đây là, đây là nội cung!"

"Chúng ta không thể tiến vào!" Binh lính cố gắng ngăn lại Cát Tiểu Luân, vội vàng khuyên giải. Tội danh dâm loạn hậu cung này, tướng quân vạn lần không gánh nổi!

"Cái c** chó gì!"

"Ta vào nội cung?"

"Ta tới tìm Tường Vi, Đỗ Tường Vi! Đỗ Vu!" Hắn chửi lấy chửi để, một bên đẩy binh lính thủ vệ ra. Một loạt binh lính hai bên cửa cung thấy tình hình không ổn, cũng cùng nhau vây tới ngăn trở hắn.

"Tìm bản cung có chuyện gì?" Giọng nói thanh lãnh vang lên, người đang ở đây đều sửng sốt.

Cát Tiểu Luân cũng sửng sốt, là Tường Vi.

Nàng mặc hoa phục, sắc mặt thanh lãnh, ngẩng cao đầu.

Chải búi tóc của phụ nữ có chồng, cài phượng hoàng thoa, vân bộ dao, không giận mà uy.
(*thoa, bộ dao: đều là các loại trâm cài)

Nữ nhân mỹ lệ lại yên tĩnh thanh thuần như vậy, nam nhân nào không muốn chinh phục? Trong đầu Cát Tiểu Luân vang lên lời nói của mấy tên bằng hữu của hắn trong quán rượu ——

Tường Vi ở trong lòng hoàng đế nhận sủng ——

Phô bán sắc đẹp ——

Cong lưng uốn gối ——

Sanh con dưỡng cái cho ông ta ——

Hắn trung quân ái quốc, hắn kính yêu hoàng đế! Nhưng mà! Nhưng mà! Hắn làm sao có thể nhịn được cục tức này?!

Kế hoạch ban đầu của hắn là nghênh cưới đích nữ của Đỗ gia, con đường làm quan về sau thông suốt, lại nạp mấy người thiếp tràn đầy gia thất, con cháu đầy đàn, áo cơm không lo là được.

Bây giờ, bây giờ, toàn bộ tan vỡ ——

Nhìn nữ nhân trước mặt không vui không buồn, Cát Tiểu Luân một cổ tức giận xông thắng lên đầu, chỉ vào Tường Vi: "Bản cung? Nàng bây giờ còn thật sự dùng dáng vẻ hoàng hậu mà làm thê thiếp nhỉ!" Hắn vốn cũng không phải ý như vậy, chỉ là lòng ghen tị ngút trời đang tràn ngập trái tim hắn, cho nên hắn nói lời không nghĩ.

Binh lính sau khi nghe thấy, toàn bộ quỳ xuống, đầu chôn thấp xuống đất, chỉ sợ tính mạng toàn tộc đều bị chôn vùi hôm nay.

Trong lòng thầm mắng tướng quân hồ đồ!

Nữ nhân trên đời nhiều như vậy, tướng quân muốn bao nhiêu không phải liền có bấy nhiêu sao?

Cát Tiểu Luân cùng Tường Vi chỉ cách một lớp ngưỡng cửa cung, một người nộ khí tận trời, một người lạnh tựa băng sương.

Dù trên đỉnh đầu Tường Vi bị Cát Tiểu Luân hất mạnh văng đi, mưa rơi như trút trên người Tường Vi, càng ngày càng nhiều. Cung nữ vội vàng đi lấy dù, dù lại bị Cát Tiểu Luân một cước đạp nát.

Đỗ Tường Vi bây giờ trị tội Cát Tiểu Luân tru di cửu tộc cũng không quá đáng. Nhưng mà, nàng không có lời nào để nói.

"Tướng quân tự mình đi Đại Lý Tự nhận hai mươi bản tử." Tường Vi qua rất lâu mới mở miệng.

"Bản tử? Có phải nếu hiện tại ta chết trước mặt nàng, nàng đều sẽ không chớp mắt lấy một cái? Hoàng —— hậu —— " Cát Tiểu Luân dưới vô số sự xúi giục của những kẻ có tâm cùng với tác dụng của rượu đã phát điên, thuận tay rút ra bội kiếm của thị vệ chỉ về phía Tường Vi ——

Nhưng lại bị một bàn tay tái nhợt bắt lấy.

Tầm nhìn của Cát Tiểu Luân đã bị cơn mưa xối xả làm mơ hồ, hắn dùng lực rút một cái, cứng rắn rút kiếm ra từ trong tay người kia.

Là trưởng công chúa ——

Lương Băng ánh mắt âm trầm dọa người, lòng bàn tay bị rạch một vệt lớn như vậy lại giống như không hề có cảm giác, tự nhiên thả tay ở bên người, mặc cho máu nhỏ xuống dưới.

Ngữ Cầm một tay cầm dù, một tay nắm chủy thủ để ngang cổ Cát Tiểu Luân, ánh mắt cũng âm trầm như vậy.

Lương Băng vốn định từ Khai Hóa môn xuất cung, chưa từng nghĩ đến sẽ gặp phải trường hợp như vậy, dù nói thế nào thì bây giờ Đỗ Tường Vi cũng là người của hoàng gia.

"Cát Tướng quân là muốn mưu phản phải không?" Lương Băng nhìn thoáng qua Tường Vi đang ở sau lưng sắc mặt tái nhợt như giấy, có chút run rẩy. Vốn là phượng hoàng cao ngạo, bây giờ liền giống một con gà nhúng nước, cung nhân chung quanh cũng đều không ở đây, ra hiệu Ngữ Cầm để chủy thủ xuống, mang dù cho hoàng hậu.

Hoàng hậu một nước, đây là thành cái dạng gì?

Hoang đường.

Lương Băng cũng biết đầu đuôi câu chuyện, nhìn thấy tướng quân tuổi trẻ bị người xúi giục, dự định cho hắn một bài học.

Hắn có oán khí, có thể.

Hắn đem oán khí thể hiện ra ngoài, không thể.

"Hoàng hậu suy cho cùng nhân từ, tướng quân sau khi uống rượu lỡ lời, áp giải đi Đại Lý Tự thưởng năm mươi bản tử." Lương Băng buông một câu lạnh lùng, cuối cùng vực dậy lý trí của Cát Tiểu Luân. Lúc hắn đang kinh ngạc bản thân đã làm gì thì hết thảy đã muộn.

Lương Băng không phải mềm lòng, cũng không phải không nghĩ đến việc để hắn chết.

Một là, hắn nói lời thật, hoàng gia đuối lý.

Hai là, Cát lão tướng quân quân công hiển hách.

Một màn kịch náo động vốn phải kinh động đến hoàng đế liền nhờ vậy mà lắng lại. Tường Vi tê liệt ngồi bệt trên đất. Nàng cảm thấy lạnh. Lạnh đến tận cùng. Thân lạnh, tâm càng lạnh. Một đời của nàng về sau, cũng sẽ lạnh như vậy.

Lương Băng chìa tay ra, là bàn tay không bị thương.

Vạt áo Bạch Nguyệt nhuộm màu đỏ tươi, bị gió thổi bay.

Mưa quật lên người, lên mặt Lương Băng, Lương Băng lại không hề chớp mắt. Ngay tại thời điểm Lương Băng tự giễu sắp sửa thu tay về, thì có một bàn tay phủ lên.

Thời khắc bàn tay lạnh buốt của Tường Vi phủ lên bàn tay ấm áp của Lương Băng, phảng phất giống như điện giật vậy. Nàng nắm lấy sự ấm áp duy nhất, sau đó liền gắt gao siết chặt.

Thì ra lãnh đạm bình tĩnh đều là giả trang sao?

Nàng ta đang sợ hãi...

Lương Băng nhìn nữ tử đang run rẩy, trong lòng không dễ chịu, nàng là một vật hi sinh, nàng ta cũng vậy.

"Được rồi, không sao rồi, người nên buông xuống, người không nợ hắn cái gì." Lương Băng không tự phát hiện ngữ khí bản thân đột nhiên trở nên ôn nhu và quan tâm, mỉm cười nhẹ.

"Tạ... tạ ơn."

Lương Băng đỡ hoàng hậu đứng dậy, trông thấy y phục ướt đẫm của nàng mà nhăn mày. Như vầy thì mất đi lễ nghi của hoàng hậu, sẽ thành đầu đề để người ta dị nghị, liền cởi xuống áo choàng phòng mưa của mình, khoác lên người Tường Vi.

"Đừng làm phụ hoàng mất mặt." Lương Băng để lại một câu nói, liền bất chấp mưa to đi ra ngoài cung.

Ở lại với Tường Vi, là mặt đất vương đầy máu, cùng với một bóng lưng gầy yếu nhưng cứng rắn.

Tường Vi nắm chặt áo choàng, vẫn còn chút choáng váng, trên đây còn lưu lại hương vị của Lương Băng, vờn quanh nàng từ khắp phía, độ ấm vẫn còn sót lại đây, nàng đột nhiên cảm thấy ——

Không lạnh như vậy.

Vừa nãy nàng chưa kịp đàng hoàng nói lời tạm biệt.

Cũng chưa tạ ơn đàng hoàng.

Bàn tay của nàng ta ——

Bàn tay đẹp như vậy vốn không nên bị thương.

"Nàng ta đối xử với mọi người, đều luôn như vậy sao? —— " Tường Vi vẫn trông theo bóng lưng, mãi đến khi biến mất không thấy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net