Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đi xe lửa để về quê, bởi vì đi từ lúc sáng sớm hơn nữa hôm nay cũng không phải là ngày lễ tết, vì thế nhà ga lác đác vài người. Có một người phụ nữ đang làm vệ sinh, một người đàn ông đang ngồi dựa vào ghế buồn ngủ, còn có một người trẻ tuổi đang nghe mp3 và nhắm mắt thư giãn. Bởi vì hành lý cũng không nhiều, tôi đem có một túi nhỏ quần áo để bên cạnh người, an vị ở ghế trên đọc tờ tạp chí mới mua. Đang muốn lật sang trang khác thì bỗng nhiên cảm giác được giống như có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, ngẩng đầu nhìn chung quanh một chút cũng không có phát hiện có ai khả nghi, đang lúc nghi hoặc, nhà ga vang lên tiếng loa phát thanh thúc giục hành khách lên tàu. Tôi nhíu nhíu mày, ý đồ nghĩ muốn tìm được chủ nhân của ánh mắt kia cuối cùng cũng không thu hoạch được gì. Quên đi, có thể là mình quá đa nghi thôi. Nghĩ như vậy , tôi xoay người cầm hành lý hướng cửa đi tới. Tôi tìm vị trí ghế của mình ngồi xuống, uống một ngụm trà phổ nhị do đã chuẩn bị ở nhà, lấy lại bình tĩnh cảm thấy thật hưng phấn. Quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, nhìn thấy một khoảng trời xanh cảm giác thực thoải mái, nhất thời đem hết gánh nặng đặt xuống. Những gánh nặng lâu ngày đột nhiên tan biến mà bản thân tôi cũng không có phát hiện ra, chính là hiện tại tôi muốn bản thân tạm thời vứt bỏ nó đi. Ngoài cửa sổ phong cảnh chậm rãi lùi về phía sau rồi biến mất, giống như trong lòng tôi cùng nhau buông lỏng mọi thứ ra phía sau. Tôi làm động tác nguy hiểm thò đầu dài ra ngoài cửa sổ hít thở không khí trong lành ngoài xe lửa, gió đem tóc của tôi thổi hỗn độn không chịu nổi, nhưng tôi lại cảm thấy được thực thoải mái. Đến khi xe lửa bắt đầu chạy dần nhanh hơn, tôi không thể thò đầu của mình ra ngoài cửa sổ được nữa đành ngoan ngoãn ngồi đúng tư thế.

"Cô không biết làm như vậy rất nguy hiểm sao?"

Bởi vì lúc lên xe khi chung quanh cũng không có người, tôi bắt đầu cho rằng không có ai chú ý tới mình khi làm điều ngu ngốc này. Đột nhiên nghe được có người trách cứ mình, lòng "Lộp bộp" nhảy một chút, giống như tiểu hài tử làm sai điều gì đó, chột dạ mà đem đầu chậm rãi chuyển hướng bên cạnh. Ngồi ở đối diện cửa sổ bên cạnh là một cô gái tuổi còn trẻ, nàng đeo một chiếc kính râm to màu nâu, không có thấy rõ ánh mắt của nàng, tôi thậm chí ngay cả mặt của nàng cũng thấy không rõ. Lại nhìn xem chung quanh chỗ ngồi cũng không có những người khác, người vừa mới trách cứ tôi hẳn là trừ bỏ nàng sẽ không có người khác. Tôi nghi hoặc nhìn nhìn nàng, xin lỗi cười cười: "Thực xin lỗi, gió rất thư thái, nghĩ muốn thử một chút."

"Chính là rất dễ bị đau đầu, vậy không tốt ."

Cô gái này nói xong, tôi nhìn nàng kính râm thấp xuống, khóe miệng nhếch lên. Tôi không nghĩ hướng một người xa lạ giải thích nhiều như vậy, vì thế lại xấu hổ đối nàng cười cười, đem mặt chuyển hướng ngoài cửa sổ. Nàng thấy tôi không phản ứng gì cũng không có nói cái gì nữa, nhất thời trong xe một mảnh yên tĩnh. Mỗi một lần đi xe lửa, tôi đều yêu thích cái không gian yên tĩnh trong này sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngủ một lát. Bất quá có thể là bởi vì vừa rồi cô gái kia nói với tôi một câu nói như vậy, nhưng lại thấy như hành đông thực trẻ con của mình làm cho cơn buồn ngủ dập tắt, trợn tròn mắt không ngừng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lại còn cảm thấy có điểm không được tự nhiên. Tôi ngẫu nhiên vẫn là đem ánh mắt liếc về phía cô gái kia, bất quá chính là trong nháy mắt, lập tức thu hồi ánh mắt của mình lại. Mà tôi lại không - cảm giác nàng có hay không đang nhìn mình, bởi vì kính mắt của nàng hoàn toàn che khuất ánh mắt. Tôi nghĩ cuối cùng có một cách, tôi sẽ không để ý đến sự tồn tại của nàng, coi như trên xe này chỉ có một người. Không biết qua bao lâu, ánh mắt nhìn ngắm phong cảnh ngoài kia có điểm mệt nhọc, thu lại ánh mắt vẫn là quyết định nhắm mắt lại ngủ một lát. Tôi dựa đầu lên ghế, điều chỉnh tư thế thoải mái để ngủ, chuẩn bị nhắm mắt được một giây, lại vừa nhìn cô gái kia cái kia, nàng cũng tựa vào trên ghế, đầu lệch qua một bên, giống như đang ngủ. Tôi lại nhìn chung quanh một chút chung quanh, xác định tạm thời xung quanh sẽ không có ai, nhắm lại hai mắt. Kỳ thật ngồi trên xe lửa, tôi không thể thực sự ngủ say, nhiều nhất cũng chỉ là làm cho mắt nghỉ ngơi trong chốc lát mà thôi. Đại khái qua nửa giờ, tôi lần thứ hai mở to mắt. Ngoài cửa sổ ánh nắng mặt trời so với vừa rồi chói mắt hơn một chút, có thể là bởi vì đã gần giữa trưa . Đột nhiên nhớ tới Mạnh Sở Vũ từng nói với tôi, sau này nhất định phải đi Hải Nam phơi nắng, hưởng thụ một chút bãi biển phong tình. Tôi lại nghĩ tới nàng , đồng thời cũng kinh ngạc từ lúc xuất phát đến giờ cũng không có nghĩ tới Mạnh Sở Vũ, dường như tôi đời này sẽ không nghĩ tới nàng nữa. Tôi cười khổ lắc lắc đầu cười nhạo chính mình suy nghĩ ngây thơ lại lơ đãng nhìn sang cô gái ở bên cạnh.

Nàng đã tỉnh, tay phải chậm rãi xoa huyệt thái dương, mà kính râm hạ xuống làn da tựa hồ so với vừa rồi có điểm tái nhợt, tôi lập tức cảm thấy nàng có điểm không thích hợp. Nhớ tới Phó Khiết trước kia tôi cùng nàng đi xe lửa, nàng cũng từng đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu. Tôi lúc ấy còn cười nhạo nàng, nghe nói nàng dễ bị say tàu, say xe, lại còn say xe lửa. Chẳng lẽ nàng cùng Phó Khiết giống nhau cũng là say xe lửa? chợt nhớ ra trong túi có lọ dầu gió, tôi chỉ là mang đi để phòng bị, còn chưa có dùng qua, không nghĩ tới hiện tại lại có công dụng, chẳng qua người dùng không phải chính mình mà thôi. Tôi cầm lọ dầu gió chậm rãi đi tới bên cạnh nàng.

"Tôi có mang theo dầu gió, nếu không thỏa mái xoa một chút đi."

Nàng ngẩng đầu, nhìn tôi. Nàng hơi mở miệng tôi có thể biết được nàng là đang kinh ngạc.

"Dùng đi, " tôi quơ quơ trong tay lọ dầu gió, "Nếu còn chần chừ cô có thể sẽ ói ra."

"Cám ơn."

Nàng gật gật đầu, chậm rãi vươn tay phải tiếp nhận lọ dầu gió. Bàn tay của nàng rất mảnh mai, cánh tay thực gầy hơn nữa rất trắng làm cho người ta có điểm không tin. Tôi không khỏi lén lút đem so màu da của chính mình cùng màu da của nàng đúng là đối lập, thực sự là... tôi quả thực muốn thành người Châu Phi da đen. Tôi trở lại chỗ ngồ, nhưng ánh mắt còn không có theo trên người nàng dời đi. Nàng đem kính râm nhẹ nhàng mà bỏ xuống, tôi ở trong lòng âm thầm phủ định nghĩ đến nàng muốn vẫn muốn đeo kính râm. Tôi nhìn tới đôi mắt của nàng không phải rất lớn, lại có thể cảm giác được ánh mắt kia thật xinh đẹp. Điều này làm cho tôi không khỏi kinh ngạc bởi vì tôi ngay từ đầu nhìn đến nàng còn tưởng rằng nàng có một đôi mắt to, xem ra của trực giác của tôi thường thường đều là sai. Nàng hơi hơi nhăn mày , có thể bởi vì choáng váng đầu mà môi mím chặt. Nàng lấy tay xấp một ít dầu gió chà vào huyệt thái dương xoa nhẹ vài cái.

"Cô nên xoa vào chỗ này, " tôi vừa nói một bên lấy tay chỉ đè cái mũi phía dưới, chính là phía trên của môi "Như vậy có thể dễ chịu hơn."

Nàng quay sang nhìn tôi, sau đó lại nhìn nhìn trong tay lọ dầu gió, dường như chần chờ có nên hay không làm như vậy.

"Thử xem đi, tôi sẽ không hại cô."

Tôi cười nói. nàng đột nhiên cầm lọ dầu đến gần tôi, ngồi xuống ở bên cạnh tôi: "Cô thử xem?"

Hoàn toàn không có dự đoán được nàng lại làm như vậy, tôi xấu hổ cười cười: "Tôi hiện tại tinh thần rất tốt."

Nàng nghe tôi nói như vậy đột nhiên nở nụ cười, hơn nữa lộ ra răng nanh trắng noãn.

"Trả lại cho cô, " nàng đem lọ dầu gió đưa cho tôi, "Tôi cũng đỡ nhiều rồi, cám ơn."

Tôi tiếp nhận lọ dầu, trong lòng cảm thấy được nàng là không tin mình, dù sao cũng chỉ là một người ngoài thể hiện chút quan tâm.

"Tôi từ nhỏ rất ghét mùi dầu gió, cho nên tôi sẽ không thoa lên nơi đó ." Nàng nói.

"Nga, " tôi nhìn nàng, sau đó đem lọ dầu gió cho vào trong túi, "Còn tưởng rằng cô không tin tôi."

"Sao lại không tin, chúng ta đều là phụ nữ mà."

Tôi cười gật gật đầu, trong lòng ngẫm câu nói của nàng "phụ nữ" xưng hô như vậy có điểm không quen.

"Cô là đi du lịch sao?" Nàng hỏi.

"Không phải, " tôi lắc đầu, "Chính là về quê thăm ba mẹ mà thôi, cũng coi như là du lịch đi."

"Là ** sao? Nhà cô ở đâu?" Nàng phe phẩy cái trán rồi nói.

Tôi không khỏi cảm thấy kỳ quái: "Sao cô biết?"

"Buổi sáng ở cửa bán vé, " nàng cười cười, "Tôi thấy cô mua vé ."

"Nga, cô là đi du lịch?"

"Đúng, chính là tôi bị chậm mất hai trạm."

"Cô đi một mình?"

"Tôi thích cảm giác du lịch một mình."

"Thật đúng là nhìn không ra."

"Nhìn bề ngoài của tôi có phải sẽ cho rằng tôi yếu đuối?"

"A?"

Tôi nhìn nàng sau gật gật đầu. Quả thật, nàng bộ dạng thực gầy, nhìn dịu dàng hơn nữa bộ dáng thực sự cần có người bảo vệ. Nàng cười cười, lúc này tôi mới phát hiện nàng rất xinh đẹp và duyên dáng, thực mơ hồ, phải tinh tế lắm mới có thể cảm giác được. Mà Mạnh Sở Vũ cũng rất duyên dáng, làm cho người ta bị hấp dẫn khó cưỡng nổi —— đáng chết, tôi lại nghĩ tới nàng .

"Cô tên là Lục Quân?" Nàng hỏi. điều này làm cho tôi cảm thấy phi thường kinh ngạc, tôi ngẩng đầu hướng nàng trừng ánh mắt. "Cô thật sự không nhớ rõ tôi là ai?"

"Cô là. . . . . ." Tôi nhíu nhíu mày nhìn nàng, trong đầu bắt đầu lộn xộn suy nghĩ, nhưng cũng nghĩ không ra ở nơi nào gặp qua nàng. tôi xấu hổ lắc lắc đầu.

"Cô không nhớ ra?"

"Thật sự nghĩ không ra." Tôi cười khổ mà nói.

"Ai. . . . . ." Nàng thở dài, "Tôi quả nhiên không thu hút như vậy, không có ai chú ý tới."

"Thực xin lỗi, " tôi xin lỗi cười cười, "Tôi trí nhớ rất kém."

"Cô còn nhớ rõ công ty cuối tuần trước chuyển đến người mới không?"

"Cái gì?" Tôi nghĩ nghĩ hình như là có như có việc như vậy, chẳng lẽ người kia là nàng?

"Tôi còn bắt tay với cô." Trên mặt nàng hiện ra một tia thất vọng.

"Cô là. . . . . ." Tôi liều mạng bắt buộc chính mình nhớ lại, "Diệp Tấn? !"

Nàng cười vỗ vỗ vai tôi: "Tôi vừa lên xe lửa liền liền nghĩ cô sẽ nhận ra tôi, ai biết cô nhưng không có nhận ra. Hiện tại cô cuối cùng nghĩ ra."

Chính xác, cuối tuần trước tổng giám đốc dẫn theo nàng đi tới phòng chúng tôi. Ngay lúc đó tôi chính đắm chìm trong nỗi thống khổ, đối chung quanh phát sinh chuyện gì hết thảy đều không có quá để ý, chỉ nhớ rõ giống như cùng người mới vội vàng bắt qua tay sau đó giới thiệu qua tên mình. Không khỏi tự trách chính mình, tôi cười đối nàng nói: "Thực xin lỗi, hiện tại mới nhớ tới."

"Không sao cả " nàng lắc lắc đầu, "Lúc tôi đứng ở chỗ bán vé liếc mắt một cái liền nhìn ra cô rồi."

"Phải không? Không thể tưởng được lại ở chỗ này gặp cô." Tôi không nghĩ tới nói, nguyên lai lúc đang xem tạp chí kia cảm giác được ánh mắt kia chính là nàng.

"Bởi vì mới vừa điều tới nơi này đi làm, liền sắp xếp vài ngày nghỉ cho tôi thích ứng với môi trường nơi này liền tiện thể đi du lịch ."

Tôi gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, vốn là cho nàng làm quen với môi trường, nàng lại chạy đi du lịch, nếu tổng giám đốc biết, hẳn là tức chết đi.

"Vì cái gì đột nhiên nghĩ muốn về quê?" Nàng nhìn tôi, "Hiện tại không phải là ngày Tết nha?"

"Nghĩ muốn đi giải sầu, " tôi nói, "Ở trong thành phố đầu óc ngu ngơ , mệt chết đi."

"Ân, là nên đi thư giãn ." Diệp Tấn gật gật đầu.

Chúng tôi nhất thời đều không có nói chuyện, thùng xe đột nhiên trở nên yên tĩnh. Thế nhưng lại không có cảm giác xấu hổ, có lẽ chúng tôi vừa rồi đã hàn huyên trong chốc lát đều cảm thấy rất quen thuộc đi. Tôi cầm lấy cái chai uống một ngụm trà, nói chuyện lâu như vậy thật khát .

"Là phổ nhị sao ?" Nàng hỏi.

Tôi gật gật đầu: "Cô như thế nào biết?"

"Ở công ty tôi ngẫu nhiên nhìn trên bàn làm việc của cô có một hai gói trà Phổ Nhị , chỉ biết cô thích uống trà, hơn nữa đặc biệt yêu thích uống phổ nhị."

Tôi không khỏi nở nụ cười: "Cô quan sát thật tốt."

"Tôi cũng thích uống trà."

"Phải không?" Tôi có điểm kinh ngạc, "Là loại gì?"

"Bích loa xuân."

"Nga." Tôi tươi cười nhạt nhẽo, không thể khống chế được tôi lại nghĩ tới Mạnh Sở Vũ, nhớ tới lần trước ở quán trà nơi đó kể cho bọn hai người nàng về truyền thuyết bích loa xuân, lúc đó tôi còn có thể ở trước mặt nàng thoải mái đích tươi cười.

"Tôi còn biết, " Diệp Tấn cũng không có chú ý tới biểu tình biến hóa của tôi nói, "Có phải hay không ở Phúc Kiến là chính tông của trà bích loa xuân?"

"Đây chình là vấn đề rất nhiều người nhầm lẫn, " tôi cười lắc lắc đầu, "Chính tông bích loa xuân là sản xuất ở Tô Châu Động Đình sơn, cũng không phải ở Phúc Kiến."

"Thực sự?" Nàng lộ biểu tình kinh ngạc, "Tôi còn vẫn nghĩ đến Phúc Kiến mới là chính tông bích loa xuân!"

"Không có gì, " tôi nói, "Tôi lúc đầu cũng cho rằng như thế." thời gian còn lại trên xe tôi hướng nàng kể về truyền thuyết bích loa xuân, nàng yên lặng ngồi ở bên cạnh tôi còn thật sự lắng nghe, giống như một đứa nhỏ đang lắng nghe mẹ kể câu chuyện ngày xưa, từ đầu tới đuôi đều không có chen vào một câu.

" Thế gian không phải tất cả mọi chuyện đều có thể viên mãn." Nàng sau khi nghe xong, nếu có chút đăm chiêu nói.

Tôi không khỏi kinh ngạc vì câu cuối cùng nàng nói thế nhưng cùng tôi giống nhau như đúc.

"Làm sao vậy?" Nàng chú ý tới tôi kinh ngạc.

"Là bởi vì. . . . . ." Lúc này, xe lửa đã dừng lại, trên xe mọi người đều xuống xe. "Lần sau, " tôi cười cười cầm lấy hành lý, "Trở lại công ty.... Tôi sẽ giải thích thêm."

"Vậy được rồi." Nàng gật gật đầu, đứng lên ngồi trở lại vị trí ban đầu.

"Hẹn gặp lại."

Tôi hướng nàng vẫy tay chào, nàng lại tiếp tục đeo lên chiếc kính râm to kia. Vừa mới xuống xe, chung quanh không khí lạnh lập tức xông tới, không khỏi rùng mình một cái. Nơi này vẫn là so với thành phố lạnh hơn nhiều a, tôi cười mặc lên chiếc áo khoác hướng đường cái đi đến. Ven đường có rất nhiều loại xe mini kín mui chạy bằng điện, phía sau có thể ngồi được hai ba người. Lái xe nhóm đều đem xe đứng ở nhà ga bên ngoài, hy vọng có thể bắt được một vài hành khách. Tôi hướng trong đó một chiếc xe màu lam đi đến, nói với lái xe nơi cần tới.

"5 đồng, " hắn đưa hai tay ra vẫy hỏi, "Muốn lên hả?"

Tôi gật gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế sau. Động cơ xe rất lớn, làm cho tôi không khỏi nhíu nhíu mày. Đường không được bằng phẳng, cho nên thỉnh thoảng lại xóc nảy . Chậm rãi xe dần rời xa khu phố trung tâm, bên cạnh xuất hiện một cánh đồng lúa rộng. Lúc này, tôi mới chính thức có cảm giác đã về nhà. Gió thổi đến đây một cỗ quen thuộc của nhà làm cho tôi nhớ tới trước kia từng đi theo sau lưng ba chạy ở trên cánh đồng ruộng lúa. Hai năm , hai năm không có trở lại. Nơi này không có nhiều thay đổi, mà tôi lại thay đổi rất nhiều.

"Cô là về thăm ba mẹ?" Phía trước truyền đến tiếng của người lái xe nói.

"Vâng, đã lâu không có về."

"Hiện tại nơi này thanh niên đều đi thành phố lớn công tác, rất ít trở lại."

Hắn quay đầu nhìn nhìn tôi. Tôi hướng hắn gật gật đầu, không nói cái gì nữa. Hắn nhìn tôi không nghĩ cùng hắn nói chuyện phiếm, cũng bắt đầu quay đầu đi chuyên tâm lái xe. Đại khái qua nửa giờ, ngói ốc quen thuộc trong tầm mắt xuất hiện , không khỏi hưng phấn đứng lên.

"Tới rồi." Lái xe dừng lại trước cửa nhà, quay đầu nói với tôi.

"Cám ơn." Ta đem 5 đồng đưa cho hắn, nhìn đến hắn đầu đầy mồ hôi, nghĩ đến kiếm được 5 đồng cũng là không dễ dàng gì.

"Nếu cô muốn ra bến tàu cần xe, " hắn nói xong theo áo lấy ra túi tiền, "Cô có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi tới đón cô."

Tôi tiếp nhận tờ giấy, mặt trên viết một dãy số điện thoại di động, không khỏi bội phục hắn rất biết làm ăn buôn bán.

"Được, tôi là lục quân, " tôi gật gật đầu, "Đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại  cho bác ."

Sau khi xuống xe, hướng lái xe tạm biệt, chiếc xe lại khởi động ầm ỹ thanh âm lập tức truyền tới. Nhìn thấy kia chiếc xe rời đi bóng dáng, nghĩ nếu có thể im lặng một chút thì thật hoàn mỹ . Tôi xoay người sang chỗ khác, nhìn trước mắt ngôi nhà hai tầng, cười cười: "Con đã trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net