Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bởi vì trời nóng quá cho nên ra ban công tắm mưa?" Diệp Tấn ngồi ở trên ghế sofa, vẻ mặt không tin nhìn tôi.

"Đúng, " tôi gật gật đầu, "Chính là như vậy."

Diệp Tấn không nói chuyện, cau mày nhìn chằm chằm tôi, tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu tôi. Chính là, tôi cũng không thích thú gì khi cho nàng hảo hảo nhìn thấu mình .

"Cô ngồi đi, " tôi nói đứng lên, "Tôi đi trước tắm rửa một cái."

"Tắm rửa?" Diệp Tấn không quá phản ứng.

"Cô không phải nói tôi ướt đẫm sao?" Tôi nói, "Nếu không tắm sẽ phát sốt ."

"Vậy cô, " nàng gọi tôi lại, "Đầu còn đau không?"

Tôi quay đầu lại nhìn nhìn nàng, lại xoay người hướng phòng tắm đi đến: "Tốt hơn nhiều."

Lần này tắm rửa, đương nhiên tắm rất nhanh, tôi cũng không có quên trong phòng khách còn có khách đang ngồi chờ.

"Tắm rửa sạch sẽ rồi sao?" Diệp Tấn ngẩng đầu nhìn tôi.

"Ân, " tôi nói ngồi xuống, "Cám ơn cô hôm nay đến thăm tôi."

Diệp Tấn cười cười, lúc này tôi mới chú ý tới mái tóc dài của nàng phát rối tung xuống dưới , so với bình thường hơn vài phần thành thục.

"Cô không buộc tóc, " tôi nhịn không được hỏi, "Buông đến đây?"

"Nga, " nàng nghiêng đầu nhìn nhìn vén sợi tóc cài ra sau tai, "Trời đột nhiên mưa, không cẩn thận nên bị ướt ."

"Để tóc như này nhìn rất xinh đẹp." Tôi nói.

"Phải không?" Nàng nói xong, rất không tự nhiên cười cười.

"Đúng vậy, " tôi bỗng nhiên nhớ đến, "Tôi quên pha trà mời cô , cô uống cà phê?"

"Trà là được rồi" Diệp Tấn nói.

"Chính là, " tôi nói , hướng ngăn tủ bên kia đi đến, lục lọi ngăn tủ cầm gói lá trà đi ra, "Tôi chỉ có phổ nhị, không có bích loa xuân."

"Không sao cả, có trà là được rồi ." Nàng nói cho tôi biết.

Tôi gật gật đầu, đi ra chỗ bình nước nóng.

"Cô ở một mình?" Nàng hỏi.

"Phải, " tôi đi đến bên cạnh nàng, đem trà để lên mặt bàn sau đó ngồi xuống, "Một người."

"Nga." Nàng gật gật đầu, sau đó nhợt nhạt uống lên một ngụm trà. Chúng tôi trong lúc nhất thời đều không có nói chuyện, đột nhiên lúc này tôi nghĩ đi uống rượu, rất muốn rất muốn.

"Ách. . . . . ." Tôi mở miệng , "Cô có muốn đi uống rượu không?"

"Cái gì?" Diệp Tấn sửng sốt. Tôi nghĩ nàng vừa mới uống một ngụm trà mà thôi, tôi liền như vậy mở miệng nói muốn đi uống rượu.

"Nếu cô không muốn cũng không sao." Tôi nói.

"Không phải, " Diệp Tấn nở nụ cười, "Tôi cũng đang muốn hỏi cô có rượu để uống hay không."

"Vậy đi thôi, " tôi cầm lấy cốc trà trong tay nàng, "Chúng ta đi quán bar uống."

Không biết vì cái gì, đêm nay quán Tàn rất đông khách, hầu hết các chỗ ngồi đã được lấp kín, tôi không khỏi ngẩn người. Bất quá, điều này làm cho tôi càng có hứng thú uống rượu.

Tôi cùng Diệp Tấn tìm ghế trống ngồi xuống, tiếp theo kêu một tá bia. Tôi không gọi Blue-tear, không biết vì cái gì, hiện tại chính là không nghĩ muốn uống rượu Blue-tear. Tôi vốn nghĩ đến Diệp Tấn là người lạnh, hẳn là không có thói quen ngồi quán bar đông người như vậy, chính là vẻ mặt Diệp Tấn thế nhưng tự nhiên mà lại bình tĩnh.

"Cô thật sự không cần uống loại rượu khác?" Tôi hỏi, "cô uống bia có thấy vô vị không?"

"Vậy còn cô?" Diệp Tấn cười cười nhìn tôi.

"Tôi đêm nay muốn uống bia." Tôi nói.

"Tôi cũng vậy." Nàng gật gật đầu.

Một lát sau, waiter mang bia đến, tôi cầm lên một cốc, ngửa đầu hướng cổ họng một hơi uống lên hơn phân nửa. Chờ tôi buông cốc bia xuống, nhìn đến Diệp Tấn vẻ mặt kinh ngạc trừng mắt nhìn tôi.

"Cô thật đúng là dũng cảm a." Nàng cảm thán.

"Ha ha, " tôi xấu hổ cười cười, "Uống như vậy rất sảng khoái, cô cũng thử xem?"

Nàng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó uống lên một ngụm nhỏ.

"Này không phải trà, " tôi cau mày nhìn nàng, "Cũng không phải quán rượu sang trọng, như thế nào có thể uống hời hợt như vậy? Uống như vầy mới sảng khoái!" Sau đó tôi lại uống lên một ngụm lớn.

Diệp Tấn vẫn là thực khó xử nhìn tôi.

Tôi liên tục uống như vậy, một chai bia liền như vậy tôi uống hết. Tôi hôm nay làm sao vậy, tửu lượng thần kỳ thật là tốt. Tôi hướng bên phải nhìn lại, Peter đang pha rượu cho người phụ nữ ngồi ở phía trước.

"Cô không cần uống như vậy, " Diệp Tấn nói, "Sẽ làm tổn thương thân thể."

"Không sao cả, " tôi cười, "Cô cũng đến uống, như thế nào đến đây lại cái gì cũng không làm. Nếu đã xuống đây, cũng nên uống!" Tôi chỉ vào bia trong tay nàng thúc giục nói. Diệp Tấn xoay cốc bia trong tay, cũng học tôi uống lên một ngụm lớn, sau đó lập tức buông cốc bia xuống, dồn dập ho khan đứng lên.

Tôi lập tức đưa qua khăn tay: "Cô không sao chứ?"

Diệp Tấn tiếp nhận khăn tay, khoát tay, nói: "Nếu cô lại tiếp túc bảo tôi uống thêm nhiều như vậy, tôi sẽ hôn mê bất tỉnh mất."

"Thực xin lỗi, " tôi nhìn nàng bộ dáng thống khổ cười cười, "Tôi gọi cho cô thứ khác để uống."

"Được rồi, " nàng bất đắc dĩ nhìn tôi, "Gọi thứ khác uống đi."

Tôi gật gật đầu, hướng Peter bên kia phất tay, bởi vì quán có chút ầm ỹ, tôi hô to: "Peter—— đến một ly Red-cat! !" Peter thấy được tôi, cười gật gật đầu, ra hiệu tay OK.

"Tôi xem cô ngoài thích uống trà ra, " Diệp Tấn nói xong, xoay xoay chai bia, "Cũng phi thường thích uống rượu."

"Tôi uống trà cùng uống rượu tâm tình không giống nhau, " tôi cầm lấy một chai bia khác, lại uống một hớp lớn, "Chẳng lẽ có ai quy định, chỉ có thể thích uống trà hoặc chỉ có thể thích uống rượu sao?"

"Nếu cô là nam giới, khẳng định thực phong lưu." Diệp Tấn nói.

"Chính là tôi không phải." Tôi rất nhanh trả lời, không có suy nghĩ.

"Quân, Red-cat đến đây, " lúc này, Peter cầm một ly rượu đỏ tươi đi tới, sau đó lại nhìn nhìn Diệp Tấn, hỏi tôi, "Cô ấy là bạn của cậu?"

Tôi gật gật đầu.

"Xin chào, ly Red-cat này là của cô sao?" Peter cười hỏi Diệp Tấn.

"Đúng, là của nàng." Tôi nói

Diệp Tấn cười tiếp nhận ly rượu.

"Quân, " Peter nhìn nhìn mấy chai bia trên bàn hỏi, "Cậu không uống. . . . . ."

"Hôm nay nghĩ muốn uống điên một chút, " tôi nói, "Blue-tear tôi không dám uống quá khùng."

Peter nhìn tôi, gật gật đầu, sau đó cúi thân xuống đến bên tai tôi nói: "Đêm nay phải để ý nhìn những người chung quanh nga."

"Cái gì?" Tôi quay đầu, nghi hoặc nhìn Peter. Nhưng ánh mắt của hắn rất nhanh dời đi, chính là thần bí cười cười, bỏ đi

"Làm sao vậy?" Diệp Tấn biểu tình nghi hoặc nhìn tôi, hỏi.

"Nga, không có gì." Tôi lắc đầu, đêm nay phải để ý những người xung quanh?

Tôi hướng chung quanh nhìn nhìn, quả thật là rất nhiều người, nam nữ muôn hình muôn vẻ. Nhưng là, có cái gì đặc biệt sao?

"Rất ngọt!" Diệp Tấn đột nhiên nói.

Tôi thu hồi ánh mắt, nhìn đến Diệp Tấn cau mày.

"Rất ngọt sao?" Tôi hỏi.

Diệp Tấn gật gật đầu, sau đó thè lưỡi.

"Thực xin lỗi, " tôi nói, "Tôi không hỏi qua khẩu vị của cô thích cái gì, cô không thích uống ngọt sao?"

"Không phải, " nàng lắc lắc đầu, "Nhưng này với tôi mà nói rất ngọt ."

"Để tôi đổi một ly khác cho cô." Tôi đứng lên nói.

"Không cần." Diệp Tấn lắc đầu.

"Không được, " tôi khẩu khí nghiêm khắc đứng lên, "Ngốc, một lát uống ra bệnh tiểu đường biết làm sao?"

Tôi xuyên qua đám người, đi tới trước mặt Peter, nghĩ nghĩ: "Peter, một ly Blue-tear."

Peter ngẩng đầu, có điểm kinh ngạc nhìn tôi, sau đó hướng bốn phía nhìn một chút: "Cậu vừa mới nhìn thấy người nào sao?"

Tôi ù ù cạc cạc trả lời: "Thấy được."

"Thật sự?" Peter thế nhưng cười cười.

"Đương nhiên , " tôi đương nhiên đáp, "Nơi này đều là người, phía sau tôi có vài người đàn ông đang uống rượu. Muốn nhìn không đến đều không được, hỏi cái này để làm chi?"

"Cậu không có nhìn thấy người quen?" Peter có điểm không thể tin được.

"Nhìn đến rất nhiều a, tất cả đều là nam nữ đã trưởng thành a, " tôi có điểm cười khổ , "Nhanh lên pha rượu đi!"

Peter cúi đầu pha rượu, còn than thở nói: "Không có khả năng a. . . . . ."

"Cậu mau khai báo thành thật, " tôi nheo lại ánh mắt, "Có phải hay không có chuyện gì muốn dấu tôi?"

"A?" Peter ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó lập tức cúi đầu, "Không có."

"Vậy cậu bảo tôi nhìn những người chung quanh làm gì?" Tôi hỏi.

"Rượu pha xong rồi, cậu muốn uống Blue-tear sao." Peter không có trả lời vấn đề của tôi, mà tập trung pha chế Blue-tear.

"Peter——" tôi thấp giọng làm bộ sinh khí quát, "Mau khai báo."

"OK, " Peter trừng mắt nhìn, thực bất đắc dĩ nói, "Tôi nói cho cậu, tiếp tục chú ý một chút người chung quanh."

"Rốt cuộc. . . . . ." Tôi đang muốn hỏi lại, bên cạnh một người đàn ông đi tới hướng Peter gọi một ly rượu.

"Xem đi, " Peter thật có lỗi cúi đầu, "Tôi bề bộn nhiều việc, cậu trở về cùng người bạn kia uống rượu đi."

Tôi có điểm tức giận trừng mắt nhìn Peter, sau đó bất đắc dĩ cầm lấy ly rượu, xoay người đi trở về.

Trước khi đi, Peter còn lặp lại: "nhớ chú ý người chung quanh!"

Rốt cuộc Peter muốn tôi lưu ý người nào a? Tôi vừa nghĩ vừa không ngừng mà đem ánh mắt xoay tròn nhìn quán bar ồn ào nhốn nháo. Một cái bóng dáng quen thuộc cũng không có, nơi này không có, nơi đó không có, làm sao đều không có! Quên đi, quản hắn làm gì, trở về uống rượu.

Tôi cau mày trở lại chỗ ngồi, nâng ly rượu đặt trước mặt Diệp Tấn.

"Đây là. . . . . ." Diệp Tấn nhìn nhìn ly rượu tôi vừa mang tới, nghi hoặc hỏi.

"Blue-tear, tôi ở trong này thích nhất uống rượu loại này, " sau đó tôi lại bổ sung nói, "Vi khổ."

"Nga." Diệp Tấn gật gật đầu, nâng ly lên uống một ngụm, "Ân. . . . . . Không tồi."

"Phải không?" Tôi có điểm nhẹ nhàng thở ra, "Còn tưởng rằng cô ngay cả cái này cũng không thích uống."

"Cô không cần hiểu lầm, " Diệp Tấn lại uống một ngụm, "Tôi không có ý muốn bắt bẻ cô".

Lòng tôi không yên gật đầu, cầm lấy một chai bia, vừa uống vừa tiếp tục quan sát người chung quanh —— lòng hiếu kỳ của tôi thật sự quá mạnh mẽ . Vẫn là không thấy được người quen, thật sự một chút xíu cũng không nhìn thấy. Chẳng lẽ là Phó Khiết? Nhưng cái xú nha đầu kia mỗi lần uống rượu đều gọi tôi. Hoặc là. . . . . . Tôi không dám nghĩ, bởi vì tuyệt đối là không thể.

"Cô đang nhìn cái gì?" Diệp Tấn rốt cục chú ý tới tôi đang không ngừng nhìn chung quanh.

"Ách. . . . . ." Tôi quay đầu lại, "Cô có hay không, nhìn đến có thấy người nào quen ở trong này không?"

"Không có a, " nàng lắc đầu, "Nơi này tôi chỉ biết mỗi cô."

"Nga." Tôi nói , lại uống lên một ngụm lớn, thật sự là sảng khoái.

"Cô không có định uống say đi, " Diệp Tấn cười nhìn tôi, sau đó chỉ chỉ trên bàn số bia còn lại, "Cô muốn uống tất cả sao?"

"Yên tâm, " tôi bộ dáng khinh thường, "Tôi Lục Quân chưa bao giờ say rượu, huống hồ chỉ là bia mà thôi." Đúng vậy, tôi cho tới bây giờ chưa có say rượu, trước kia không có một lần nào uống rượu để say bao giờ, hiện tại sẽ không uống tới say, về sau cũng nhất định sẽ không.

Chính là, tôi sai lầm rồi.

Đến khi trên bàn chỉ còn lại một chai bia, tôi cảm thấy chính mình bắt đầu thần trí không rõ. Như thế nào sẽ say, tôi sẽ không say, tôi nghĩ , dùng sức lắc lắc đầu.

"Quân, " Diệp Tấn ngồi ở đối diện tôi nói, "Cô làm sao vậy?"

"Không có việc gì, tôi không sao." Tôi lại dùng sức lắc lắc đầu.

"Tôi đi toilet." Tôi nghe được Diệp Tấn nói.

"Đi đi, " tôi gật gật đầu, "Đi nhanh đi."

Sau đó Diệp Tấn liền biến mất ở trước mắt của tôi.

Còn có một chai bia chưa uống, tôi nhìn chai bia trên bàn nghĩ. Tôi hẳn là sẽ uống sao không, nhưng là tôi giống như thật sự say. Nhưng mà lãng phí là thói quen không tốt a, vẫn là uống hết đi. . . . . . Tôi Lục Quân như thế nào có thể say rượu a.

Chê cười, này đó chính là bia, tôi lại như thế nào có thể say? Tôi lại ở trong lòng đối chính mình nhấn mạnh.

Tôi vươn tay, hướng chai bia chộp tới. Một chút, hai hạ. . . . . . Tôi thế nhưng bắt vào khoảng không .

"Không cần uống nữa." Có người nói.

Tôi ngẩng đầu, phát hiện mơ hồ một bóng dáng đứng ở trước mặt tôi, cầm chai bia của tôi.

"Là Tấn sao?" Tôi đứng lên hỏi.

Đối phương không có trả lời.

"Cô là Diệp Tấn đúng hay không?" Tôi nói , lại dùng sức hướng chai bia kia bắt,cấu,cào vài cái —— vẫn là bắt khoảng không . Tôi có điểm tức giận, dùng sức trừng mắt nhìn, thấy rõ hơn , là một cô gái. . . . . . Tóc dài rối tung. . . . . . Sau đó lại mơ hồ .

"Cô đi WC xong rồi à?" Tôi rõ ràng ngồi xuống nhìn nàng, tôi nhớ rõ Diệp Tấn đêm nay xõa tóc.

"Cậu rốt cuộc đã uống bao nhiêu?" Nàng hỏi.

"Bao nhiêu?" Tôi mệt mỏi dùng sức chống mở mí mắt, chỉ vào trên bàn số bia trên bàn đếm lên: "Một, hai, ba, năm. . . . . . Không đúng, không đúng. . . . . . Một, hai, bốn. . . . . . Sai lầm rồi! Sai lầm rồi! Một. . . . . ."

"Quân?" Lại có người gọi tôi.

Chậm rãi ngẩng đầu, lần này thế nhưng có hai bóng dáng mơ hồ không rõ. Tôi lại dùng lực nháy ánh mắt, nhìn nhìn, vẫn là rất mơ hồ.

"Trời ạ. . . . . ." Tôi cố hết sức nói, "Như thế nào lại có hai Diệp Tấn?"

Hai người kia giống như đang nói chuyện với nhau , không biết nói cái gì đó.

"Như thế nào Diệp Tấn cùng Diệp Tấn nói chuyện phiếm? Làm như thế nào a?" Tôi ý đồ đứng lên, chính là thế nhưng ngay cả khí lực cũng đều không có . Tôi cảm thấy thực nóng, mệt chết đi, muốn ngủ một giấc. Khi tôi chuẩn bị ghé vào trên bàn nhắm mắt lại ngủ, tiềm thức của tôi đột nhiên nhắc nhở chính mình: nơi này là quán bar, không phải giường. Sau đó tôi lại mạnh ngẩng đầu.

Lúc này, trước mắt chỉ còn lại có một người .

"Biến trở về rồi sao?" Tôi hỏi nàng, "Diệp tấn, biến lại một lần nữa."

"Quân, về nhà ." Người kia đi tới đỡ lấy tôi.

"Không cần!" Tôi giãy nàng, "Còn chưa có uống xong, còn có một chai."

"Cậu say rồi, không cần uống nữa." Nàng nói xong, lại đỡ tôi đứng lên. Tôi vốn nghĩ muốn giãy một lần nữa, chính là đúng lúc ấy nàng tiếp cận gần tôi hơn, tôi thế nhưng ngửi thấy được một mùi hương quen thuộc—— lời hứa của ma quỷ sao. Là nàng sao? Không có khả năng, tôi lắc đầu.

Trong lòng không biết như thế nào đột nhiên cảm thấy khổ sở.

"Cô cùng nàng dùng nước hoa giống nhau." Tôi nhẹ nhàng mà ở bên tai nàng nói.

Nàng không hề động, cũng không có nói chuyện.

"Lời hứa. . . . . . ma quỷ, " tôi nói, "Đúng hay không?"

"Đi thôi, Quân." Nàng lại đỡ tôi lên, chậm rãi hướng cửa quán bar dời đi. Tôi ngoan ngoãn tùy ý để nàng đem tôi đi bất kỳ nơi nào, bởi vì cái mùi hương này, tôi nguyện ý cùng nàng đến chân trời góc biển. Nếu là nàng, nếu là Mạnh Sở Vũ, vậy là tốt rồi . Tôi tựa đầu trên vai của nàng, tận tình ngửi mùi hương trên cổ mê người của nàng bay chung quanh bên người tôi.

"Nếu cô là nàng thì tốt rồi." Tôi mơ mơ màng màng nói.

"Là ai?" Nàng rốt cục mở miệng trả lời.

Bởi vì ở bên tai tôi, tôi nghe được rất rõ ràng, thanh âm của nàng không phải là Diệp Tấn.

"Cô là ai?" Tôi hỏi lại.

Đối phương trầm mặc một chút, tiếp tục đỡ tôi đi về phía trước.

"Cô rốt cuộc là ai?" Tôi lại hỏi.

"Mình là Mạnh Sở Vũ." Nàng nói.

Tôi sửng sốt, sau đó nhìn nhìn nàng —— không xong, thấy không rõ lắm. Không có khả năng, không có khả năng là Sở Vũ.

"Không có khả năng a, không có khả năng. . . . . ." Tôi dùng sức lắc lắc đầu, sau đó lại nằm ở trên bả vai nàng, nhẹ giọng hỏi: "Cô thật sự là nàng?"

"Phải, là mình." Nàng nói.

Tôi không có nói nữa . Có lẽ là tôi mệt mỏi đi, vẫn là tôi nghĩ để cho chính mình chìm đắm trong lời nói dối này? Tôi chính mình cũng không muốn làm rõ ràng, tôi chỉ biết, tôi hiện tại nên làm chính là ngoan ngoãn để cho nàng đỡ tôi về nhà đi.

Bởi vì tôi thật sự, say.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net