Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô có biết cả đời người sẽ chảy bao nhiêu giọt nước mắt không?"

"Như thế nào có thể, đương nhiên không thể."

"Tôi có thể."

"Phải không, có bao nhiêu giọt?"

"Chảy hai giọt nước mắt, một là giọt nước mắt cho ai đó yêu tôi, một là giọt nước mắt cho người mà tôi yêu."

Tôi đột nhiên bừng tỉnh thở hồng hộc nhìn trần nhà tối om. Không biết vì cái gì giấc mơ yên ổn như vậy  lại làm cho tôi tỉnh lại.

"Chảy hai giọt nước mắt, một là giọt nước mắt cho ai đó yêu tôi, một là giọt nước mắt cho người mà tôi yêu.". Tôi trong lòng nhớ lại, câu này chính là lơ đãng ở trong mộng nghe được. Tôi quay mặt đi, ở cái gối bên cạnh lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, mắt nhắm chặt , hô hấp thực đều đều tản ra một mùi hương quen thuộc của nàng.

"Là mơ. . . . . ." Tôi nhẹ nhàng mà nói cho chính mình, sau đó thả lỏng tựa vào gối đầu. Giấc mộng này thật chân thật. Rốt cuộc là ai cùng tôi đối thoại? Không biết, chính là thanh âm quen thuộc mà lại ấm áp. Này ban đêm thực tĩnh, tĩnh đến thiếu chút nữa làm cho người ta hít thở không thông, chỉ nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng hít thở rất nhỏ mà lại an ổn.

"Chảy hai giọt nước mắt, một là giọt nước mắt cho ai đó yêu tôi, một là giọt nước mắt cho người mà tôi yêu."

Tôi lại trong lòng nhớ lại, sau đó lại nặng nề ngủ.

Đến khi tỉnh lại trời đã sáng.

Tôi theo thói quen nhìn sang mép giường đến cái tủ nhìn lại, mặt trên có một tờ giấy nhỏ ——

. Quân:

Cháo ở trên bếp đã nấu hảo, trong tủ lạnh có sữa.

. Sở Vũ

Tôi xoa hai mắt rời giường sau chậm rãi hướng phòng bếp đi tới. Trải qua bốn ngày ở nhà dưỡng thương, chân của tôi trên cơ bản đã khôi phục, chính là còn không dám nhảy bước dài, bằng không không nghĩ qua là lại phải nghỉ ngơi thêm một tuần, công việc của tôi liền Game over , thử hỏi lại có giám đốc công ty nào nguyện ý trả lương cho người nhân viên nghỉ ở nhà không?

Sữa rất hợp với cháo, một tổ hợp không tồi. Tôi thích bữa sáng như vậy nhưng hai năm trước đã từ bỏ thói quen này. Sau khi biết Sở Vũ cau mày nói: "Cậu biết không, cháo chẳng khác nào một cái bát lớn nước sền sệt , hơn nữa một ly sữa sẽ tốt hơn cho cậu so với ăn một bát lớn nước sền sệt như vậy."

Tôi nhún nhún vai làm như trả lời, thói quen chính là thói quen, nếu dưỡng thành, liền như thế nào cũng không đổi được. Có lẽ căn bản là tôi lười sửa, cũng không phải thói quen xấu, tôi cũng không nghĩ muốn lãng phí thời gian đi thay đổi nó.

Trong khi chầm chập uống hoàn cốc sữa, tôi ngắm ngắm đồng hồ treo tường.

10 giờ 48 phút.

Nhàm chán nghỉ ngơi cứ như vậy thật lãng phí . Nghĩ như vậy tôi cúi đầu nhìn băng gạc đã tháo xuống chỉ  còn hơi hơi sưng trên mắt cá chân. Hôm nay tôi nhất định phải làm cái gì đó, sau đó liền từng bước một  quay về phòng khách.

Đợi cho giữa trưa ăn xong chỗ đồ ăn ở trong tủ lạnh đã chuẩn bị của tối hôm qua, tôi chuẩn bị xuống lầu đi một chút. Tùy tiện thay bộ quần áo đơn giản, bởi vì chân còn sưng không thể đi giày da hoặc giày vải cho nên đi một đôi dép lê. Tuy rằng như vậy bộ dạng thực chật vật, nhưng tôi tình nguyện chật vật, cũng không nghĩ muốn tiếp tục ở nhà đối mặt với bốn bức tường kia.

Tôi tùy tay mang theo cái ô, có thể dùng nó làm thành quải trượng đi, từng bước một chống nó đi ra ngoài.

Hôm nay ánh nắng rất mạnh khiến cho tôi không thể không đem cái ô mà tôi xem nó như cái chân thứ ba mở ra, ngăn cản tử ngoại tuyến xâm hại làn da của tôi. Chung quanh huyên náo cùng ầm ỹ quen thuộc, tôi tận lực hưởng thụ cái không khí này, dù sao cũng bị cách ly đã rất lâu.

Tôi ngồi trên một cái xích đu tại công viên của khu dân cư này.

Lúc này mặt trời bỗng nhiên bị một tảng mây lớn che khuất, rốt cục có thể lần thứ hai được dùng đến chiếc chân thứ ba của mình. Công viên còn có một người phụ nữ  mang theo con nàng tầm 5, 6 tuổi.

Một lát sau, quả bóng cao su nhỏ trong tay cậu bé chậm rãi lăn đến dưới chân tôi. Cậu bé có điểm ngượng ngùng  nhìn tôi, sau đó quay đầu lại nhìn nhìn mẹ của hắn. Người phụ nữ mỉm cười nhìn nhìn hắn, sau đó quay đầu lại nhìn nhìn tôi. Tôi nhặt quả bóng lên đưa cho hắn, cũng không có lựa chọn tung hoặc đem quả bóng đá trở về.

Cậu bé thật vui vẻ chạy đến phía tôi tiếp nhận bóng, quay đầu vui cười trở lại bên cạnh mẹ mình.

Người phụ nữ vui vẻ sờ đầu cậu con trai, sau đó lại hướng tôi cười cười.

Tôi cũng mỉm cười một cái đối nàng, sau đó nhìn  nàng cùng con trai tiếp tục chơi đùa. Ngồi một lúc lâu sau đến khi mông ê ẩm tôi đứng lên muốn rời đi. Trong lúc tôi ngồi ngẩn người thì người phụ nữ và đứa nhỏ kia cũng đã sớm rời đi.

Lúc này, ánh nắng mặt trời đột nhiên mạnh hơn, đám mây lớn kia cũng đã trôi đi nơi khác, tôi lại đem ô mở ra. Rốt cuộc, mục đích tôi mang cái ô này đi để làm cái chân thứ ba nhưng thành ra vẫn phải sử dụng đúng công dụng của nó chính là dùng để che nắng.

Không biết, dù sao hiện tại chính là dùng đúng mục đích của nó, mà tôi cũng không có dùng nó để trợ giúp đi trên đường nữa.

Nhìn di động thế nhưng đã hơn 6 giờ, không thể tin được tôi lại ngồi ở trên xích đu lâu như vậy.

Ở trong lòng nói xấu sau lưng chính mình, sau đó  gian nan bước hướng đến cái siêu thị gần đó.

Tôi nghĩ đi mua đồ ăn sau đó về nhà nấu hảo chờ Mạnh Sở Vũ trở về. Tôi đã muốn chịu không nổi đồ ăn đóng hộp nàng mua ở bên ngoài , không có một chút mùi vị đồ ăn ấm cúng gì cả, có chính là dùng tiền mua đem về.

Tôi dự định nấu canh xương heo —— chính là ăn gì bổ nấy.

Chung quanh mọi người đều dồn ánh mắt vào tôi với cái nhìn thông cảm. Tôi thở dài yên lặng chọn đủ thực phẩm cần thiết. Sau khi bước ra khỏ siêu thị dĩ nhiên là trời đã tối, sau đó trời còn mưa nhỏ . Thật không thể tin được ban ngày trời nắng to như vậy. Tôi cười khổ, xem ra tôi còn không thể dùng cái chân thứ ba này trợ giúp tôi về nhà rồi.

Lại chậm rãi hoạt động bước chân, đột nhiên di động vang lên.

Là tin nhắn của Sở Vũ, nói cho tôi rằng nàng đã tan sở, hỏi tôi đi đâu vậy, như thế nào không tiếp điện thoại trong nhà. Đọc tin nhắn xong, tôi thế nhưng đem điện thoại để chế độ yên lặng . Nghĩ muốn nhắn tin lại cho nàng lại phát hiện nhà mình ở ngay cách đó không xa, khẽ cắn môi, về nhà cùng nàng giải thích đi.

Thật vất vả rốt cục tới đi tới trước tòa nhà, đang muốn lên lầu lại thấy cách đó không xa có chiếc xe màu trắng quen mắt. Tôi nheo lại ánh mắt tinh tế quan sát, sau đó cửa xe mở.

Là Mạnh Sở Vũ, nàng đi ra. Tôi đang muốn tiến lên chào hỏi, cửa xe phía bên còn lại cũng mở ra, đi tới là một người đàn ông. Nhìn đến  bóng dáng hắn thực quen thuộc, sau đó mới phản ứng lại, là Mike.

Tôi lập tức dừng bước chân đang định bước tới, theo bản năng  dùng ô che chặn mặt, chỉ để hé ra một góc nhỏ để nhìn thấy bọn họ. Tôi không biết tôi vì cái gì phải làm như vậy, nhưng là theo bản năng chính mình cũng không biết tình huống gì sẽ xảy ra.

Mike bắt lấy tay Mạnh Sở Vũ  nói câu gì đó, sau đó Mạnh Sở Vũ xoay người hơi chút dùng sức giãy thoát tay hắn. Tiếp theo, Mike đột nhiên ôm chầm Mạnh Sở Vũ, gắt gao ôm chặt.

Mạnh Sở Vũ cũng không có giãy dụa, liền như vậy lẳng lặng để cho Mike ôm nàng.

Hai người quan hệ không cần nói cũng biết.

Tôi đem ô hạ thấp xuống một chút sau đó xoay người sang chỗ khác. Khóe mắt của Mike phát hiện ra tôi nhìn lại đây, tôi không có lên lầu, chính là vội vàng  xuyên qua cửa, sau đó rời đi thầm nghĩ đi đâu đó. Tôi lại đi trở về cái công viên kia, nơi đó không có ai.

Nghĩ muốn ngồi lên ghế xích đu nhưng nơi đó đã bị nước mưa làm ướt sũng , tôi chỉ có thể đứng .

Không biết đứng bao lâu, bên cạnh một chiếc xe màu trắng phóng vượt qua, nước bắn lên đầy mình tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn bóng dáng chiếc xe kia, sau đó quay người lại chậm rãi hướng nhà đi tới.

"Quân! Cậu rốt cuộc đã đi nơi nào ?" Vừa mở cửa, Mạnh Sở Vũ liền hướng tôi chất vấn.

"Mình đi xuống shoping, thuận tiện mua đồ ăn." Tôi nói, hướng nàng gói to trong tay mình.

"Di động của cậu đâu, sao không tiếp điện thoại?" Nàng hỏi.

"Ở chỗ này, " tôi theo túi áo lấy điện thoại đặt lên trên bàn, "Đây."

"Như thế nào không tiếp điện thoại?"

"Cài đặt chế độ im lặng nên nghe không thấy." Tôi nói, sau đó chậm rãi chuẩn bị hướng đi phòng bếp.

"Cậu . . . . . cậu đi vào đó làm gì?" Sở Vũ hỏi, đi tới giúp tôi xách gói to.

"Xào rau, chúng ta hôm nay ăn đồ mình nấu." Tôi lại theo trong tay nàng đem gói to lấy lại, tiếp tục đi vào phòng bếp. Mạnh Sở Vũ không nói cái gì nữa, có lẽ nàng cũng nhận thấy được cảm xúc của tôi thay đổi liền im lặng  đứng ở phòng khách không nói gì.

Từ lúc nhìn bọn họ ôm nhau tôi xoay người rời đi, tôi chỉ biết tình cảm của tôi không có đổi.

Đã biết mình dạng này thật ngu xuẩn, nhưng là có biện pháp nào, tôi không thể khống chế tình cảm của chính mình, nếu có thể tôi sẽ không yêu nàng, lại càng không yêu sâu đậm đến như vậy, đi vòng tròn nhưng cuối cùng đứng lại chỗ cũ, hoàn toàn có thể đem tình cảm này khống chế ở tình bạn.

Thời điểm ăn cơm nàng không có nói gì.

"Ăn đi." Tôi đưa cho nàng một bát canh xương.

Mạnh Sở Vũ gật đầu, uống một ngụm sau đó hỏi: "Quân, cậu vừa mới ở bên ngoài có phải hay không phát sinh chuyện gì ?"

"Không có." Tôi nói, sau đó cúi đầu ăn cơm.

Nàng yên lặng không nói cái gì nữa nhưng vẫn nhìn chằm chằm tôi. Qua một hồi lâu tôi đè thấp xúc động của bản thân không để ý tới nàng, nàng chậm rãi ăn một miếng cơm.

Điện thoại vang , nàng đang muốn đứng lên đi tiếp giống như bình thường.

"Không cần, để mình." Tôi nói, sau đó chậm rãi hướng điện thoại đi đến. Mạnh Sở Vũ lập tức dừng lại, nhíu nhíu mày.

"Uy?"

"Là Quân sao, tôi là Hoàng Kiện Cường."

"Ân, là tôi."

"Chân tốt lên nhiều rồi a?"

"Đỡ lên nhiều rồi, có thể đi ra ngoài đường."

"Vậy cô mau quay lại công ty , tôi buồn muốn chết."

"Được, sẽ rất nhanh." Tôi nói , quay đầu lại nhìn nhìn Mạnh Sở Vũ, nàng vẫn đang cúi đầu ăn cơm.

"Kia không có việc gì , chỉ là gọi điện thoại quan tâm một chút."

"Được rồi, Xú tiểu tử, phải chuyên tâm làm việc a."

"Ân."

Cúp điện thoại xong tôi lại chậm rãi quay về trước bàn cơm. Mạnh Sở Vũ ngẩng đầu nhìn tôi muốn nói cái gì đó lại há miệng thở dốc cái gì cũng chưa nói ra. Cứ như vậy chúng tôi đều trầm mặc, cơm rất nhanh mà ăn xong.

Mạnh Sở Vũ muốn thu dọn bát đũa, tôi ngăn chận tay nàng nói: "Không cần, để mình, cậu trước mau tắm rửa đi."

Lúc trước đều là Mạnh Sở Vũ rửa bát, hôm nay tôi đột nhiên muốn rửa bát, còn có vừa mới có biểu hiện lạnh lùng, có thể nàng trong lòng kinh ngạc nghĩ như thế. Nhưng là nàng không có tranh cùng tôi, chính là yên lặng nhìn tôi chồng bát đũa đứng lên, sau đó đi tới phòng bếp.

Nàng đi theo sau tôi, sau đó dựa ở cạnh khung cửa phòng bếp. Lúc tôi bắt đầu rửa bát đĩa, Mạnh Sở Vũ nói chuyện : "Lục Quân, cậu đang tức giận chuyện gì?"

"Cậu nói cái gì?" Tôi không quay đầu, cẩn thận xoa xoa chiếc đũa.

"Cậu mỗi lần sinh khí đều trở nên lạnh nhạt thờ ơ, cũng không nói nhiều lời. Rốt cuộc phát sinh chuyện gì ?"

"Không phát sinh việc gì cả, mình cũng không có sinh khí." Tôi nói, vẫn như vậy không quay đầu lại nhìn nàng, tiếp tục máy móc xoa xoa chiếc đũa.

"Cậu hôm nay khi nào thì trở về?" Mạnh Sở Vũ hỏi, câu nói không có một tia cảm xúc.

Tôi trầm mặc, sau một lúc lâu nàng còn nói: "Cậu là không phải. . . . . . Nhìn thấy cái gì?"

"Nhìn thấy cái gì?" Tôi rốt cục quay đầu lại , "Vậy cậu cảm thấy được mình hẳn là nhìn thấy cái gì?"

Mạnh Sở Vũ nhìn tôi không nói gì, sau đó xoay người rời đi.

Tôi thừa nhận, vừa rồi thiếu chút nữa xúc động cái gì cũng đều đem nói đi ra . Thật là xấu hổ, tôi vì hành vi của bản thân cảm thấy thật đáng buồn, thậm chí không thể tha thứ chính mình. Đã nói phải buông xuống tất cả, đã nói phải quên, lại cái gì cũng không có thực hiện được. Tôi quả thực ngu xuẩn, rốt cuộc tôi muốn làm gì? !

Ở trong mắt nàng xem ra tôi bất quá chỉ là người nói chuyện không có suy nghĩ, là người không biết tự chủ mà thôi.

Chờ sau khi tôi tắm rửa xong, Mạnh Sở Vũ vẫn là một câu cũng chưa nói. Tôi rất sớm liền đi lên giường ngủ, trừ bỏ bề ngoài không dám đối mặt Mạnh Sở Vũ ra đối với bản thân tôi cũng không dám đối mặt với chính mình, tôi cần ngủ, sau đó cái gì cũng không muốn nghĩ tới.

Qua không lâu sau, tôi cảm giác được Mạnh Sở Vũ cũng vào phòng. Nàng không có lên giường, chính là đứng ở bên giường.

"Quân, chúng ta có nhất thiết phải như vậy không?" Nàng hỏi.

Tôi mở to mắt nhìn lên vách tường. Bởi vì đưa lưng về phía nàng, tôi cũng không cần sợ hãi nàng nhìn đến biểu tình của tôi. Tôi trầm mặc, tiếng hít thở  của Mạnh Sở Vũ tôi có thể nghe thấy, cũng có thể cảm giác được hơi thở của tôi phả lên vách tường  bắn ngược lại trên mặt mình.

"Thực xin lỗi, hôm nay tâm tình của mình không tốt." Tôi nói, thanh âm nhỏ cơ hồ chỉ có  mình nghe thấy.

Lại trầm mặc trong chốc lát, tôi nghe thấy nàng nói: "Cậu hiện tại có phải hay không chán ghét mình?"

Chán ghét? Nói tôi chán ghét nàng? Tôi chỉ là chán ghét  chính mình, chán ghét chính mình không thể buông xuống.

Tôi khe khẽ thở dài: "Không phải."

"Vậy cậu hôm nay vì cái gì đối mình lạnh lùng như thế?"

"Mình không có."

"Làm gì cũng không cần mình giúp, này không phải lạnh lùng là cái gì?"

"Đó là bởi vì chân của mình tốt lên nhiều rồi."

Mạnh Sở Vũ dừng một chút, nói: "Chân cậu giờ tốt hơn rồi, có thể chiếu cố chính mình phải không?"

"Phải, cám ơn cậu mấy ngày nay tới đây chiếu cố." Tôi không chút do dự nói ra những lời này, nói ra xong mới cảm thấy ngữ khí của mình của điểm nặng nề.

Phòng lại khôi phục yên tĩnh, sau đó ngay tại lúc tôi do dự muốn hay không tiếp tục giải thích, nàng còn nói ——

"Lục Quân, cậu có biết hay không trong lời nói của cậu thực vô tình."

Sau đó, tôi nghe được tiếng bước chân của nàng bắt đầu ở trong phòng chuyển động, thu thập đồ vật này nọ. Nàng nói tôi vô tình, thế nhưng nói tôi vô tình. Này tỏ vẻ nàng hận tôi sao? Dám chắc rằng tâm vốn đã đóng băng tức thì bị hung hăng đập vỡ, sau đó tôi càng khẳng định suy nghĩ của chính mình rằng tôi không thể cho nàng hạnh phúc.

Rốt cục, tình yêu của tôi tạo áp lực cho nàng và khiến nàng hận tôi. Tình yêu của tôi đối với nàng cho tới bây giờ không ai có thể nào hiểu được, thậm chí đến cuối cùng bản thân tôi cũng bị làm cho hồ đồ . Tình yêu của tôi khiến cho nàng bị thương tổn, làm cho nàng nói tôi vô tình.

Nếu tôi thật sự có thể vô tình thì tốt rồi, làm một người vô tình khẳng định so với hiện tại hạnh phúc hơn rất nhiều.

Tiếng bước chân của Mạnh Sở Vũ vẫn còn vang lên ở trong phòng , mọi thứ dường như đã thu dọn xong rồi. Tôi không có theo trên giường ngồi dậy, cũng không có xuống giường ngăn nàng lại, tôi hết thảy đều không có làm, cứ như vậy nằm ở trên giường đối với vách tường cái gì cũng không có nói. Lòng tôi đều đã muốn lạnh từ lúc nàng nói tôi vô tình kia. Tôi không có khả năng giữ lại nàng, làm như vậy không có ý nghĩa gì.

Cuối cùng tôi cảm giác được nàng lại trạm trở về bên giường, qua một lúc sau tựa hồ thực kiên quyết xoay người rời đi, tiếng vọng của bước chân chói tai vang trong phòng.

Đợi cho cửa sắt kia đóng lại trong nháy mắt, một giọt nước mắt lăn xuống hai má của tôi, Ngay sau đó, một giọt nước mắt khác cũng lăn xuống hai gò má của tôi.

"Chảy  hai giọt nước mắt, một là giọt nước mắt cho ai đó yêu tôi, một là giọt nước mắt cho người mà tôi yêu."

Tôi thay đổi tư thế ngủ, dùng chăn chùm kín đầu, như thế nào cũng ngủ không được .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net