Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quân, cậu thấy cái này đẹp không?"

"Quân? Quân!" Phó Khiết vỗ vỗ cánh tay của tôi.

"A?" Tôi mạnh phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn về Phó Khiết phía bên cạnh.

"Rốt cuộc làm sao vậy, cả buổi chiều chả tập trung gì cả, " nàng nhíu nhíu mày, sau đó buông chiếc áo trong tay ra, "Có phải không thích đi dạo phố với mình? mau nói đi ra, đừng miễn cưỡng chính mình."

"Không phải, " tôi miễn cưỡng cười nói, lắc lắc đầu, "Cái áo này không tồi, rất hợp với cậu."

"Thật không, mình cũng cảm thấy như vậy, " Phó Khiết cười cười, đem túi đưa cho tôi, "Giữ hộ mình một chút, mình đi thử xem." Nàng nói xong, cầm lấy áo hướng phòng thử đồ đi đến.

Tôi cầm túi của Phó Khiết đứng ở bên ngoài chờ.

Trên tường có một chiếc gương rất lớn, theo bên trong có thể tinh tường nhìn thấy toàn thân tôi. Tôi xem xét trên mặt của mình kia ánh mắt vô thần, loáng thoáng lộ ra tơ máu, bên trong tựa hồ linh hồn đã bị lấy ra rồi. Một lát sau, tôi chuyển khai tầm mắt đem lưng nhẹ nhàng mà dựa vào khối thủy tinh kia.

"Diệp Tấn như thế nào đột nhiên hôm nay không đi được, " theo bên trong truyền đến thanh âm của Phó Khiết, "Lần trước đã hẹn hôm nay cùng nhau đi dạo phố."

Diệp Tấn. . . . . . Nghe đến cái tên tôi lại ngây ngẩn cả người.

"Quân, cậu có ở bên ngoài không?" Phó Khiết lại hỏi.

"Ờ, " tôi lười biếng đáp, "Thay nhanh lên." Buổi sáng Phó Khiết gọi điện thoại cho Diệp Tấn, Diệp Tấn nói có việc nên không thể đi cùng. Nàng đại khái là bởi vì lễ Giáng Sinh ngày đó buổi tối mà không tưởng tượng được những gì đã xảy ra với tôi.

Tôi thở dài, ngẩng đầu hướng nhìn chung quanh một chút. Bên cạnh là một dãy treo quần áo đủ loại kiểu dáng, mỗi người phụ nữ sẽ thử qua chúng một chút cho dù không mua cũng muốn vân vê chúng một chút. Tôi nhìn thấy một chiếc áo gió màu xanh, ngẫu nhiên sẽ thấy có vài người đến nhìn, sau đó lại để vào chỗ cũ.

Đột nhiên sau lưng cửa mở, tôi theo về phía sau ngã xuống.

"A!" Phó Khiết sợ tới mức kêu một tiếng, sau đó đem tôi nâng dậy, "Cậu tựa vào nơi này làm gì? !"

"Thực xin lỗi, " tôi xấu hổ cười thẳng đứng dậy, "Thử thế nào?"

"Ân, " nàng gật gật đầu, "Thế nào?" Tôi nhìn chiếc áo trên người nàng hai giây, sau đó gật gật đầu.

"Rốt cuộc như thế nào?" Phó Khiết nhíu nhíu mày.

"Rất được." Tôi nói, sau đó cầm túi trong tay trả lại cho Phó Khiết.

"Có đúng không thế?, " Phó Khiết bĩu môi, "Cầm hộ mình thêm lát nữa, mình còn phải đem quần áo đổi trở về." Nàng nói xong, lại quay lại phòng thử đồ. Nhìn thấy cửa đóng lại, tôi bất đắc dĩ lắc đầu hướng bên cạnh ghế sofa ngồi xuống.

Ngồi lên ghế sofa phát hiện phía trước chính là giá treo quần áo, trên đó có chiếc áo gió màu xanh, vì thế cũng thói quen lấy tay sờ sờ lên chiếc áo gió cảm thấy không tồi.

Tay vẫn như cũ sờ lên một góc của chiếc áo, đầu óc nhưng không khỏi bắt đầu ngây ngốc. Một màn vào buổi tối Lễ Giáng Sinh lại lần nữa hiện lên ở trước mắt, trong lòng tựa hồ lại nghẹn ngào.

Tôi nên như thế nào đối mặt nàng?

Đối nàng nói "Thực xin lỗi" sẽ làm tổn thương nàng thêm một lần nữa.

Chính là, nàng cũng không muốn gặp tôi sao?

Trong tay đột nhiên chiếc áo không biết bị ai kéo kéo, tôi phản xạ có điều kiện càng dùng sức túm trụ góc áo, không cho áo rời đi tay của mình. Một lát sau đầu đột nhiên truyền đến thanh âm: "Là ai?"

Tôi ngẩng đầu, nhìn đến phía trên giá áo có cái đầu theo đối diện thân lại đây nhìn tôi. Nhưng là bởi vì gặp ánh sáng, tôi chỉ nhìn thấy một mái tóc dài xù, ý thức được có người đang chọn áo mới ngượng ngùng buông tay ra sau đó đứng lên.

"Thực xin lỗi." Tôi đứng lên sau hướng người kia giải thích.

"Quân? Sao lại ở nơi này?" Dĩ nhiên là Mạnh Sở Vũ.

"A, " tôi ngẩn người, sau đó khẽ cười nói, "Là cậu, Sở Vũ." Gương mặt quen thuộc xuất hiện ngay trước mặt tôi, tôi thế nhưng không nghĩ muốn cho nàng nhìn thấy tơ máu trong mắt mình.

"Cậu đi một mình?" Nàng hỏi.

"Không phải, " tôi xoay người ... Nhìn nhìn cửa phòng thay đồ, "Đi cùng Phó Khiết, nàng đang thử đồ."

"Nga, " Mạnh Sở Vũ lướt qua nhìn tôi sau đó lại quay lại nhìn nhìn chiếc áo gió trong tay, "Cậu vừa mới chọn cái này?"

"Không phải, " tôi cười lắc đầu, "Tùy tiện xem mà thôi."

"Cái này nhìn rất hợp với cậu, " nàng nói xong, đem chiếc áo gió cầm đứng lên, "Cậu không cảm thấy sao?"

"Hoàn hảo, chính là mình không thích màu lam. . . . . ." Tôi khoát tay, vừa lúc chú ý tới phòng thay đồ mở cửa.

Phó Khiết trong tay cầm chiếc áo vừa thay ra, nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy tôi đang muốn đi tới, lại phát hiện đứng ở bên cạnh tôi là Mạnh Sở Vũ vì thế lại dừng cước bộ, cười cười: "Mạnh quản lí, như thế nào lại trùng hợp gặp ở đây?"

"Đừng gọi mình Mạnh quản lí, " Mạnh Sở Vũ nói xong, quay đầu nhìn nhìn tôi, lại nhìn về phía Phó Khiết, "Hiện tại cũng không phải ở công ty , có thể gọi mình là Sở Vũ ."

"Chính là, " tôi vỗ vỗ Phó Khiết, "Gọi như vậy rất mới lạ. Cậu chọn chiếc áo này?"

"Ân, " Phó Khiết nói xong, theo trong tay tôi lấy túi xách của nàng, "Mình đi tính tiền, hai người cứ nói chuyện đi." Nàng nói xong, cầm quần áo hướng quầy đi đến.

"Cậu một mình đi dạo phố?" Tôi nói, bắt đầu tìm chủ đề để nói chuyện.

"Phải, nghĩ muốn mua ít quần áo." Mạnh Sở Vũ nói xong, đem chiếc áo gió cầm lấy đến xem xem.

"Như thế nào không gọi điện thoại cho bọn mình, chúng ta cùng nhau đi dạo phố ." Tôi nói, dùng chính là "Bọn mình" mà không phải "Mình"

"Mình có gọi điện thoại cho cậu, " Mạnh Sở Vũ cười đem chiếc áo gió để lại chỗ cũ, "Cậu tắt điện thoại."

"A. . . . . . Thật không, " tôi gãi đầu, "Khi nào thì?" Tôi cẩn thận hồi tưởng , gần nhất tôi đều không có cầm theo điện thoại, đại khái là điện thoại hết pin.

"Quên đi, dù sao hiện tại cũng đã gặp," Mạnh Sở Vũ ngẩng đầu nhìn tôi, "Không phải sao?"

Tôi đang muốn nói cái gì, Phó Khiết đột nhiên vội vã chạy đến đây.

"Quân, " nàng thở hổn hển, "Trần Quan bên kia có việc gấp, mình phải đi về trước ."

"Làm sao vậy, phát sinh chuyện gì?" Tôi hỏi.

"Không có gì đáng ngại, tóm lại mình phải đi trước , cậu tiếp tục đi dạo! Thực xin lỗi !" Phó Khiết nói xong, vội vàng chào tạm biệt rồi xoay người chạy đi.

"Uy. . . . . ." Tôi vừa định ngăn lại Phó Khiết, nàng cũng đã quẹo đến sang một con phố khác. Này Phó Khiết lại bảo tôi bồi nàng đi dạo phố, hiện tại lại bảo tôi chậm rãi đi dạo? !

Tôi bất đắc dĩ thở dài, quên đi chuyện này không chỉ phát sinh mới một hai lần.

"Cậu là , " Mạnh Sở Vũ nói, "Bị người ta bỏ rơi?"

"Đúng vậy, đúng là một người không có lương tâm." Tôi nói chuyện với khẩu khí giống oán phụ.

"Thế nào, hai chúng ta đều là người cô đơn, " nàng còn nói, "Mời cậu ăn bữa cơm, có thể không?"

"Như vậy a. . . . . ." Tôi ra vẻ trầm tư sau đó cười gật gật đầu.

"Muốn uống cái gì?" Người phục vụ hỏi.

"Một cốc cà phê lam sơn, " Mạnh Sở Vũ nói xong, nhìn nhìn tôi, "Và một cốc trà Phổ Nhỉ."

"Nga. . . . . . Được." Người phục vụ cười cười, xoay người tránh ra.

Bỗng nhiên một cô gái đi qua, bóng dáng cực kỳ giống Diệp Tấn, tôi lập tức nheo lại ánh mắt nhìn nhìn, đợi cho nàng vừa quay đầu tôi không khỏi ngẩn người, không phải nàng. Thực buồn cười, Diệp Tấn như thế nào sẽ xuất hiện ở nơi này, tôi cười lắc lắc đầu.

Diệp Tấn, nàng có phải hay không còn rất khó chịu?

"Làm sao vậy, Quân?" Mạnh Sở Vũ lấy tay ở trước mặt tôi quơ quơ, hỏi.

"Nga, " tôi lập tức thu hồi ánh mắt, thật có lỗi cười cười, "Không có gì."

"Cậu hôm nay nhìn không có tinh thần, " Mạnh Sở Vũ nhìn tôi, "Không phải bị bệnh đi?"

"Đương nhiên không có, " tôi le lưỡi, "Chính là có điểm mệt."

"Mệt? Cậu tối hôm qua thức đêm ?" Nàng hỏi.

Tôi cười lắc đầu, không nói nữa. Mạnh Sở Vũ nhìn nhìn tôi, quay đầu đi cũng không nói cái gì nữa. Tôi nhìn sườn mặt của Mạnh Sở Vũ, không khỏi hỏi chính mình, như thế nào nhìn gầy như vậy, có thể gần đây thật là quá mệt mỏi

Trong lúc ăn cơm chúng tôi như thế nào cũng chưa nói chuyện phiếm, lúc chuẩn bị tính tiền, Mạnh Sở Vũ đột nhiên nói: "Xem ra cậu thật sự không có chú ý tới."

"Ân?" Tôi mới vừa dùng khăn tay xoa xoa miệng, nghe được Sở Vũ nói một câu không đâu như vậy nghi hoặc ngẩng đầu.

"Cậu nhìn kỹ bộ quần áo mình đang mặc xem." Nàng nói xong, mở hí mắt.

Tôi mặt nhăn nhíu, hướng lên chiếc áo da trên người nàng mặc, nhìn thực quen mắt.

"Ách. . . . . ." Tôi nghĩ nghĩ, sau đó mắt sáng lên, "Chẳng lẽ là chiếc áo mình mua cho cậu? !"

"Thật là ngốc a, " Mạnh Sở Vũ nở nụ cười, cái má lúm đồng tiền kia tôi lại có thể thấy, "Giờ mới phát hiện ra."

"Thực xin lỗi, cũng đa lâu lắm rồi , " tôi nói, lại bổ sung, "mắt của mình cũng không tồi, thật sự thực thích hợp với cậu." Áo da mặc ở trên người Mạnh Sở Vũ có thể càng lộ ra đường cong trên cơ thể nàng, trách không được mới vừa nhìn thấy nàng trong lòng của tôi cảm thấy là lạ.

"Hừ, " Mạnh Sở Vũ làm bộ như sinh khí trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt có vẻ lớn hơn nữa , "Rất không lương tâm a."

"Đừng trừng mắt nhìn, " tôi cười nói, "Tiếp tục trừng, mắt của cậu sẽ chạy văng ra ngoài"

"Chạy ra thì sao?" Mạnh sở vũ nói xong, tiếp tục trừng đôi mắt lớn "Cho dù văng ra ngoài thì cũng có sao?" Mạnh Sở Vũ nói xong, tiếp tục trừng mắt nhìn tôi.

"Có cây tăm xỉa răng không?" Tôi hỏi lại.

"Để làm chi?" Nàng nghi hoặc nhìn nhìn tôi.

"Chờ hai cái mắt văng ra, mình lập tức xiên vào nó rồi đưa cho sư phó nướng nướng ăn!" Tôi nói hoàn, cười ha ha.

"Rốt cục nở nụ cười." Mạnh Sở Vũ cũng cười cười, nhẹ giọng nói.

"Cái gì, " tôi ngẩn người, "Mình vừa rồi cũng có cười mà. . . . . ."

"Kia đều là giả cười, " nàng nhích lại gần, "Mình đã nói Lục Quân hôm nay làm sao vậy, cậu lại cười nhìn đến mắc ói, làm mình bực muốn chết."

Tôi bất đắc dĩ cười trừng mắt nhìn Mạnh Sở Vũ.

"Lại giả cười!" Nàng nói xong, dơ tay lên nắm lấy mặt của tôi.

"Làm. . . . . . Làm gì. . . . . ." Hai má của tôi bị nàng miết tới thay đổi hình, nói chuyện thều thào , "Đau. . . . . . Đau. . . . . ."

"Từ từ, " Mạnh Sở Vũ nói xong, lấy ra điện thoại dơ trước mặt tôi, "Chờ một chút thì tốt rồi."

"Cậu. . . . . . Không thể được. . . . . ." Tôi thống khổ khóc thét, "Cậu . . . . . Là đang chụp. . . . . . ảnh? ! Không có. . . . . . Lương tâm a!"

Chờ "Răng rắc" một tiếng qua đi, Mạnh Sở Vũ mới bằng lòng buông tay sau đó lại xoa nhẹ mặt của tôi nói: "OK, cám ơn đã hợp tác!"

"Có lầm hay không, " tôi thống khổ xoa hai má, "Mặt đều sưng lên. . . . . . Mau đưa ảnh xóa đi , chụp mình như vậy chắc rất xấu!"

Nàng cười không để ý tôi, tắt di động rồi cho vào trong túi nói, "Không cần."

"Rất không hay ho đi, " tôi cau mày dùng sức trừng mắt nhìn nàng, "Lần trước thì bị Diệp Tấn cho một cái tái, má phải lại bị cậu tạo thành như vậy. . . . . ." Mới vừa nói xong, tôi dừng lại.

Mạnh Sở Vũ cũng cười cười, không nói nữa.

Vừa mới nhắc tới Diệp Tấn, tâm trạng không thể không rơi xuống. Nàng giống như là tảng đá lớn trong lòng tôi, theo thời gian nó rung rung, kéo kéo, tổng làm cho lòng ẩn ẩn đau.

"Được rồi, " Mạnh Sở Vũ đột nhiên nói, "Hôm nay không tệ lắm, chúng ta về thôi?"

Tôi gật gật đầu.

Ở ban công nhẹ nhàng mà uống một ngụm trà phổ nhị trong tay, lại xúc động muốn gọi điện thoại cho Diệp Tấn. Nhưng là gọi rồi thì nên nói cái gì cho tốt. . . . . . Tôi cầm lấy điện thoại, ở trong tay ngắm nghía, lại còn không quyết định được có nên gọi hay không.

Một trận gió lạnh phía trước thổi lại đây, tôi rùng mình một cái, điều này làm cho tôi thanh tỉnh không ít, vẫn là gọi đi!

Điện thoại vang lên rất lâu, cuối cùng tôi đang định tắt đi thì có người tiếp lên

"Uy, xin chào. . . . . ." Đối phương đáp, có giọng mũi rất nặng.

"Tấn, tôi, tôi là. . . . . . Quân." Tôi nói, có điểm nói lắp

"Nga. . . . . . Là cô."

"Thanh âm của cô làm sao vậy, cảm sao?" Tôi khẩn trương hỏi han.

"Không có việc gì. . . . . ."

"Cô bị bệnh? Có nặng không?"

"Không có. . . . . Hắt —— xì!"

"Đi gặp bác sĩ chưa?" Tôi hỏi, "Đã uống thuốc chưa?"

"Ăn xong . . . . . . Nghỉ ngơi một chút sẽ không sao cả. . . . . ." Diệp Tấn dừng một chút, "Cô. . . . . . Còn có chuyện gì?"

"Nga, " tôi sửng sốt, cũng không nói ra cái gì, "Không, không có gì."

"Vậy được rồi, cúp máy."

"Từ từ!" Tôi quát giữ nàng lại, "Cô. . . . . . Bệnh nghiêm trọng sao?" Nghẹn nửa ngày, mới nghẹn ra này một câu.

Diệp Tấn trầm mặc trong chốc lát, nói: "Cô không cần cảm thấy áy náy." Sau đó tắt điện thoại. Nàng nói cảm thấy được tôi áy náy, tôi là áy náy sao? Dường như là đúng, tôi vì chính mình tổn thương lòng của nàng mà không bỏ xuống được.

Điện thoại đột nhiên vang tôi lập tức tiếp lên, có như vậy một khắc, tôi cho rằng là Diệp Tấn gọi lại.

"Quân, là mình."

"Phó Khiết. . . . . ." Tôi cười khổ vì suy nghĩ vừa rồi mà tự giễu, "Làm sao vậy?"

"Cậu có gọi được điện thoại cho Diệp Tấn không, " nàng hỏi, "Vừa rồi mình gọi không ai tiếp."

"Có, " tôi nói, "Nàng hình như bị bệnh."

"Bị bệnh? Làm sao vậy?"

"Chắc bị cảm, " tôi nói, "Nàng đã uống thuốc rồi ."

"Mình luôn cảm thấy cô ấy rất kỳ lạ từ hôm sau Lễ Giáng Sinh, cậu không phát hiện ra sao?"

"Phải không. . . . . . Mình như thế nào không phát hiện ra, " tôi nói, sau đó nói sang chuyện khác, "Cậu muốn nói cho mình điều này?"

"Nga, đúng rồi, " Phó Khiết dừng một chút, "Mình nghe nói tiệc năm mới công ty mình cùng công ty các cậu hợp tác, đến lúc đó nhân viên của cả hai công ty cũng tham gia."

"Ân, " tôi đáp, "Rất quy mô."

"Cậu không đi?"

"Không biết, " tôi nghĩ nghĩ, "Bất quá nếu là như vậy, hẳn là phải đi thôi?"

"Hẳn là đi."

"Mình hôm nay mệt mỏi, nghĩ muốn đi ngủ sớm một chút, chào." Tôi nói , mặc kệ đối phương còn muốn nói cái gì, tắt điện thoại.

"Hắt —— xì! !" Diệp Tấn đột nhiên đánh cái hắt xì thật to.

"Cô không sao chứ?" Tôi nhìn nàng đang tiếp tục soạn tài liệu, thực là lo lắng cho nàng.

Nàng lắc đầu, cũng không đáp lời.

Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường đã gần đến thời gian nghỉ trưa , tôi dường như nhớ tới cái gì. Một lát sau tôi theo ngăn kéo lấy ra một gói cảm mạo trà, pha hảo sau tôi nhẹ nhàng mà đem cái cốc để lên mặt bàn của Diệp Tấn.

"Đây là cảm mạo trà, nhanh lên mau uống đi." Tôi nói.

Diệp Tấn nhìn nhìn cốc trà, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi.

"Cám ơn." Nàng lại cúi đầu.

"Nhanh lên uống đi, cô. . . . . ."

"Cám ơn, cô xuống ăn cơm trước đi." Nàng ngắt lời tôi, sau đó tái vùi đầu làm việc.

Trong lòng có cảm giác điểm bị nhéo, tôi bất đắc dĩ nhìn Diệp Tấn thở dài sau đó chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, di động lại đến tin nhắn. Chưa kịp xem là ai gửi tới ——

Trốn tránh không có nghĩa là ẩn náu

Đối mặt không có nghĩa là sẽ buồn

Cô đơn không có nghĩa là hạnh phúc

Có được cái gì đó không có nghĩa là có mãi mãi

Mất đi cái gì đó không có nghĩa là không thể lấy lại

Đọc xong, tôi mặt nhăn nhíu, rốt cuộc, là ai gửi đến?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net