Chương 37: Hàng xóm mãi mãi không ngừng đi tìm đường chết .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó nhớ lại, bị hai nữ nhân đồng thời hôn, mỗi người một cái, lưu lại hai dấu son môi không cùng màu sắc, quan trọng nhất là, cô lại không tự biết!

Ngẫm lại Lệ Sa liền hận không thể một tát tát chết chính mình, sớm biết thì bắt xe về nhà, đi bộ cái gì, mất mặt lúc nào cũng không biết.

Chiêu này của Phác tiểu thư quá cay độc.

Phát hiện mặt cô có son môi không biết nhắc nhở cô, còn bỏ đá xuống giếng, lưu lại một dấu son môi trên mặt cô.

Càng đáng giận hơn là rõ ràng Phác tiểu thư chở cô tới đây dạo phố, cuối cùng thì không chịu chở cô về nhà để cô một thân một mình.

Chờ Lệ Sa trở về nhà, nhìn thấy trên gương mặt của mình trong gương có hai dấu son môi, vẻ mặt có chút do dự.

Phác tiểu thư sao muốn hôn cô?

Nhớ tới lúc Phác tiểu thư hôn cô, khuôn mặt cười như không cười, giọng trong trẻo lạnh lùng, Phác tiểu thư quả thực tức giận, nhưng Phác tiểu thư tức giận cái gì, giận Ôn Dĩ Quan để lại dấu son môi trên mặt cô?

Hay là, Phác tiểu thư đang trêu đùa cô?

Dù sao, cô trêu chọc Phác tiểu thư nhiều lần như vậy, trong lòng Phác tiểu thư đã sớm ghi hận, cơ hội tốt như vậy, Phác tiểu thư chắc chắn sẽ không buông tha.

Lệ Sa khẽ hừ một tiếng, nhất định là trêu chọc cô!

Nghĩ thông suốt, Lệ Sa từng chút từng chút lau sạch sẽ dấu son Phác tiểu thư lưu lại .

Tuy là bị vứt ra đường nhưng kỳ quái là Lệ Sa không hề giận.

Bởi vì hôm nay Phác tiểu thư chủ động nắm tay cô, chủ động hôn mặt của cô, làm cho đầu óc cô đến bây giờ vẫn là một đám mây trắng, rỗng tuếch.

Phải biết rằng, một người đối với một người, cử chỉ trong chốc lát không nắm chắc.

Vượt qua ranh giới tình bạn trở nên ám muội, nhất là đôi bên cũng không trong tình huống căm ghét, hai người đối với hành vi ám muội đều không ngại ngùng.

Nhưng lại rất tự nhiên mà hưởng thụ, không hề nghi ngờ, cái này khiến người ta miên man suy nghĩ.

Thật giống như lâm vào vòng tuần hoàn của cái chết, duy trì liên tục không ngừng hoài nghi tất cả.

Lệ Sa mở ra hình thức thả hồn bay đi.

Hôm nay ở trước mặt Diệp Đồng và La Hoan, Phác tiểu thư chủ động nắm tay cô, lại ở trên đường chủ động hôn cô, hành vi có chút bá đạo, hình như đang ghen, lại giống như tuyến bố chủ quyền gì đó.

Haizz, cô-Lệ Sa cũng không phải là đứa ngốc trong tình yêu, sẽ không phải ngay cả chút cảm giác cũng biết.

Nhưng bây giờ quan hệ của hai người, nhiều lắm chỉ có thể là bạn bè, bạn bè cũng sẽ nổi máu ghen sao?

Hay là Phác tiểu thư có ý đồ với cô?

Lệ Sa càng nghĩ thì càng cảm thấy Thái Anh quả thật có chút quá phận, làm loại chuyện kia với cô vậy mà không chịu trách nhiệm, cũng không giải thích.

Phủi mông một cái liền về nhà, để cô một mình suy nghĩ vẩn vơ.

Cô cũng nhất định là điên rồi, lại có thể leo lên cái cột quan hệ mập mờ.

Nói đi nói lại, Phác đại boss là ai, sao có thể thích cô chứ?

Lệ Sa xụi lơ trên sofa, ôm gối ôm, giống như tâm thần phân liệt, kêu gào muốn chết muốn sống.

"Lệ Sa à Lệ Sa, ngươi suy nghĩ cái gì vậy, ngươi chỉ là téo riu thôi."

"Phác Thái Anh người ta là đại lão bản của công ty, làm sao có thể có ý đồ với ngươi, xem phim cẩu huyết nhiều quá, ngươi cho rằng bá đạo tổng tài thích ngươi à."

"Ngươi có thể thích tiểu tỷ tỷ ôn nhu, Phác tiểu thư tuyệt không ôn nhu chút nào."

"Phác Thái Anh lại bụng đầy phúc hắc chuyên khi dễ người, có điểm nào tốt, không có chút nào tốt."

"Tiền lương đều bị Phác tiểu thư trừ sạch."

Lệ Sa căm giận cắn xé gối ôm.

"Nhưng Phác lão bản nắm tay mình, ôi, lại còn hôn mình, ôi, tiền lương còn bị trừ cả đời, có phải... có phải... Phác tiểu thư... thích..."

"Tuy Phác tiểu thư vừa phúc hắc vừa khi dễ người, nhưng cũng có lúc ôn nhu..."

'Bịch' Lệ Sa ném gối, hai tay bụm mặt-đang nóng rực lên.

"Cầu ngươi đừng tự luyến."

"Sao lại thích ngươi."

"Mới quen biết có bao lâu."

Bất quá, cô dường như đối với Phác tiểu thư, trong lòng có chút đặc biệt, nếu không... lấy tính tình của cô, sao có thể cam tâm tình nguyện làm tiểu bảo mẫu cho người ta?

Hơn nữa còn là miễn phí cả đời.

Sự phát hiện này làm cho Lệ Sa hết hồn.

Không dám gởi tin nhắn cho Thái Anh, cầm điện thoại trên bàn lên, nhanh chóng gọi cho Trí Tú.

Cô muốn hỏi đại bác sĩ Kim một chút, tinh thần của cô có phải xuất hiện bệnh tật gì không, sao gần đây luôn chộn rộn, lại thích đoán mò.

Trí Tú nghe xong chuyện xảy ra cả tháng nay của Lệ Sa, trầm ngâm chốc lát, sau đó vừa cười vừa trả lời:

"Sa Sa, không bệnh tật gì cả, là mùa xuân của cậu sắp tới."

Sau khi chia tay, chia tay Ôn Dĩ Quân, lúc này mới vừa qua mùa đông băng giá, Lệ Sa không thể tưởng tượng nổi, hỏi lại:

"Mùa xuân của mình ở đâu?"

Trí Tú trả lời:

"Hàng xóm nhà bên."

Lệ Sa khẽ hừ, nói:

"Cô ta là khắc tinh của mình."

Bắt đầu từ khi gặp Phác tiểu thư, cô bị người đó dùng giày cao gót giẫm, giúp người đó đi mua băng vệ sinh, nấu cơm cho người đó, Hứa tiểu thư đủ để thành khắc tinh của cô rồi.

"Cậu hãy nghiêm túc ngẫm lại đi, hỏi lòng của cậu, nó có thích Phác tiểu thư không?"

Có thích Phác tiểu thư không?

Trong lòng ngược lại không có gì, vấn đề này thật ra mà nói, Lệ Sa bối rối, trầm mặc mấy giây, hơi có chút cố kỵ, nhẹ giọng hỏi:

"Tú Tú, người ta là đại lão bản, mình có thể thích đại lão bản à?"

Trí Tú hỏi ngược:

"Vì sao không thể, cậu còn đang bị chuyện trước kia quấy nhiễu?"

Lệ Sa thở dài:

"Cậu cũng biết, quan hệ của mình và Ôn Dĩ Quân chưa từng công khai, cô ấy sợ bị người ta biết mối quan hệ không bình thường này."

"Đó là Ôn Dĩ Quân, không phải người khác." hơi ngập ngừng, "Vừa nghe khẩu khí của cậu, có phải cậu thật sự thích hàng xóm nhà bên rồi không?"

Lệ Sa bĩu môi:

"Mình cũng không nói rõ được, chỉ là cảm thấy không đúng lắm."

"Đừng sợ, đại lão bản thì sao, chỉ cần thích nhau thì bên nhau thôi."

Lệ Sa đỏ mặt tía tai.

"Còn chưa xác định rốt cuộc là có thích hay không, nói không chừng người ta chỉ coi mình là bạn, mình... mình... mình... như vậy có phải mình tự mình đa tình không?"

"Chút thông minh của cậu đâu rồi, sao về mặt tình cảm lại trở nên chậm chạp vậy, nói cậu ngốc hay là đần, Phác tiểu thư đã nắm tay cậu rồi, hôn mặt cậu rồi, không thích cậu, Phác tiểu thư làm vậy với cậu làm gì?"

Lệ Sa lẩm bẩm:

"Mình vẫn cảm thấy không có khả năng, Phác tiểu thư hận không thể bóp chết mình."

"Có thích hay không, đi hỏi chẳng phải sẽ biết à." Trí Tú khẽ cười, nói: "Lệ Sa, cậu sẽ không vì người ta là đại lão bản liền rút lui chứ?"

Đi hỏi Thái Anh!?

Vậy chi bằng giết cô đi!

Lời như vậy, cô đi hỏi thế nào, đối mặt với Thái Anh, một chút dũng khí cô cũng không có.

Cũng không phải như thời còn là học sinh, đơn thuần ngây thơ lại lỗ mãng, thích liền bên nhau, cô là người hơn 20 tuổi rồi, không thể xung động như thế.

Ngộ nhỡ Thái Anh thật sự coi cô là bạn, cô mất mặt, thật sự chủ động đi hỏi, cuối cùng chẳng phải là tự mình đa tình lại tự chuốc lấy nhục nhã à?

Chọc thủng tờ giấy, bạn bè cũng khó làm, còn hàng xóm thì sao, thường xuyên gặp mặt.

Chẳng khác nào rơi vào tình cảnh khó xử.

Mấy phút trôi qua, Trí Tú không nghe Lệ Sa lên tiếng, lại cười nói:

"Cái này không giống tính cách của cậu, khi nào cậu lại không có lòng tin với chính mình như vậy."

"Hơn nữa, Sa Sa nhà mình là người rất ưu tú, biết kiếm tiền nuôi gia đình, miệng có thể nói lời dỗ dành người khác, lên phòng xuống bếp đều được, người ta thích cậu là phúc khí của người ta."

Lệ Sa bất mãn, tức giận nói:

"Mình cũng chỉ có thể xuống bếp, mỗi tháng kiếm được chút tiền, cũng không đủ Thái Anh mua một đôi giày cao gót đâu."

"Sợ nuôi không nổi?"

"Cái gì nuôi không nổi, chuyện còn chưa bắt đầu, chưa có gì là chắc chắn." bên kia truyền tới giọng chế giễu, làm cho Lệ Sa càng đỏ mặt hơn, "Quên đi, trước không nói nữa, mai cuối tuần, 9 giờ, chúng ta gặp ở chỗ cũ."

Lại miên man suy nghĩ đến 5 giờ chiều, lúc này Lệ Sa mới đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn về.

Lại xoắn xuýt, bữa tối có làm hay không.

Buổi trưa lúc còn ở quảng trường quốc tế, cùng Thái Anh thảo luận qua tối ăn gì, nói tới nói lui, Thái Anh từ chối ý tưởng ăn mặn.

Vẫn kiên trì muốn ăn lạt.

Buổi tối ăn thịt, tiêu hóa kém.

Đây là Phác tiểu thư chính miệng nói.

Thái Anh dáng người cao, nhưng cực kỳ mảnh mai, vòng eo ôm trong lòng dường như không đủ một vòng đầy, cái này do ăn ít thịt, nên bồi bổ nhiều thứ dinh dưỡng chút.

Mua đồ ăn về, Lệ Sa do dự, gởi tin nhắn cho Thái Anh.

"Đi nhà cô nấu ăn hay là tới nhà tôi?"

Cô đang suy nghĩ, gặp mặt có ngượng ngùng hay không?

Dù sao, đầu óc của cô không chịu sự khống chế nữa, tất cả đều đem Thái Anh trở thành loại quan hệ kia.

Ngượng ngùng, ngượng ngùng.

Không có trả lời, Lệ Sa cầm điện thoại chờ 10 phút, Thái Anh không có trả lời tin nhắn, lại qua mấy phút, trực tiếp gọi điện đến.

"Ở kế bên, gọi điện làm gì." Lệ Sa lẩm bẩm, ấn nhận.

Bên kia điện thoại truyền tới giọng Phác tiểu thư hơi khàn khàn, lại mang theo chút lười biếng:

"Tiểu bảo mẫu, nhà tư bản quyết định, mấy ngày nay tha cho cô, không bóc lột cô nữa."

Lệ Sa sửng sốt:

"Vì sao?"

Cô hỏi vì sao, mà không phải là vô cùng chúc mừng mình được giải phóng. Thái Anh mặt mày rạng rỡ nở nụ cười:

"Tôi phải trở về tổng công ty một chuyến."

"Oh." Lệ Sa trả lời, "Chừng nào thì cô về, buổi tối có qua ăn cơm không?"

"Tôi ở sân bay, đi ngay bây giờ."

Thái Anh ở sân bay?! Thu hồi lời tối qua, đại lão bản tuyệt đối không rãnh rỗi, đại lão bản chính là đại lão bản, bận rộn chẳng phân biệt thời gian địa điểm.

Nói vậy, tối nay Thái Anh không qua dùng cơm, mấy ngày nữa cũng không qua...

Cô không hé răng. Giọng Thái Anh ung dung truyền tới:

"Cô- người lao động có thể vùng lên, không cần nấu cơm cho nhà tư bản, vui vẻ không?"

Người lao động thực sự vùng lên, dường như cũng không có vui như trong tưởng tượng.

Thái Anh mới làm chuyện quá phận với cô, bây giờ phủi mông một cái đã bay đi rồi.

Không chịu trách nhiệm à!

Lệ Sa nhéo gối ôm, vừa cắn xé vừa dửng dưng nói:

"Nói nhảm, không làm cơm, tôi nhất định vui vẻ, người lao động quả thực vui vẻ muốn chết."

Bên kia điện thoại trầm mặc, im lặng, Lệ Sa tựa hồ có thể nghe được tiếng phát thanh ở sân bay, cho dù hai người không phải mặt đối mặt, Thái Anh không nói chuyện, cô vẫn không khỏi chột dạ.

Rất nhanh, Thái Anh gằn từng chữ:

"Khẩu thị tâm phi."

Lệ Sa sửng sốt, liếc mắt:

"Cái gì chứ, tôi nào có khẩu thị tâm phi, chống đối tên gian thương như cô, tôi quả thực vui đến muốn bay lên trời nè."

Rất sợ Thái Anh không tin, cô còn cố ý ngửa mặt lên trời cười lớn, cười ra tiếng:

"Ha ha ha ha, Phác tiểu thư cô có nghe thấy không, tôi rất vui vẻ."

Thái Anh hít một hơi, ngắt lời ai kia:

"Được rồi, đừng cười, cười nghe kinh khủng như vậy, kinh sợ đến chủ, trừ lương."

Lệ Sa bĩu môi, nằm trên sofa, mở laptop, đăng nhập vào mạng lưới công ty XS, vừa lơ đễnh trả lời:

"Cô trừ thì trừ, không sao, dù sao đều bị cô trừ sạch sẽ rồi, còn trừ tiền lương cả đời tôi, bây giờ còn đồng nào cho cô trừ."

Rồi ngượng ngùng nhỏ tiếng hỏi một câu:

"Thái Anh, khi nào cô trở về?"

"Ừm, khi nào về sẽ báo cô." Thái Anh dừng lại nhẹ nhàng phun ra 2 chữ rõ ràng, "Nấu cơm."

Lệ Sa nhấp vào diễn đàn công ty, nghe người kia nói như vậy, ngón tay đang đăng nhập vào tài khoản dừng lại chốc lát, rất nhanh khôi phục lại như thường, tự nhiên tùy tiện trả lời:

"Phác tiểu thư, cô dứt khoát đừng trở lại nha, người lao động lại phải quỳ gối, còn muốn bóc lột tôi nữa."

Đổ bộ lên diễn đàn công ty, Lệ Sa sợ đến giật bắn người "La phó tổng theo đuổi Phác tổng tài' tiêu đề cao nhất đã không còn thấy, tiêu đề cao nhất được đẩy lên đã đổi thành:

"Đại lão bản là cong!!"

Điện thoại bên kia không có truyền tới âm thanh, Lệ Sa lại nhìn thấy tiêu đề rung động, ma xủi quỷ khiến liền nói ra cái tiêu đề:

"Đại lão bản là cong?"

Lúc này tiếng giày cao gót 'lộc cộc lộc cộc' giẫm trên mặt đất phát ra tiếng vang lanh lãnh, kèm theo thanh âm nhẹ nhàng cùng vang lên:

"Tiểu bảo mẫu, tôi sắp lên máy bay, cô có gì muốn nói với tôi không?"

Lệ Sa đảo qua các tiêu đề trên diễn đàn, trả lời:

"Chúc cô thuận buồm xuôi gió."

"Cứ như vậy, không còn gì?"

Thái Anh hô hấp rõ ràng có chút nặng nề hơn, chờ cô phản ứng lại, Thái Anh đã 'Cạch' cắt đứt cuộc trò chuyện

Lệ Sa lặng lẽ đặt điện thoại xuống.

Qua thêm vài phút đồng hồ, khẽ hừ nói:

"Lại muốn bắt chước lời tôi, nghĩ hay thật, cũng không phải không trở lại, nói cái gì, có gì hay để nói, trở lại hẳn nói."

Ánh mắt trở lại màn hình máy tính, nhấp vào tiêu đề cao nhất, bên trong lưu loát viết một đống lớn, nghiệm chứng đại lão bản thực sự là cong, viết có đầu có đuôi.

Bất quá, Lệ Sa xem ra phần lớn đều là giả dối không có sự thật, ngoại trừ một điều cuối cùng.

Đại lão bản nắm tay mỹ nữ, đến buổi chiều hôm nay 2 giờ 38 phút kinh hiện trên đường lớn---

Mỹ nhân này, Lệ Sa rất không muốn thừa nhận.

Chính là cô.

Đến buổi tối, tính theo thời gian máy bay đến thành phố S, Lệ Sa gởi tin nhắn cho Thái Anh, Thái Anh chỉ lạnh lùng nhắn lại 'Đến rồi.'.

Tin nhắn gởi đi không có trả lời.

"Không để ý tới người ta, không để ý tới người ta, quên đi, không để ý thì không để ý!"

Lệ Sa thở phì phò ném điện thoại, ngã xuống giường, vô tư khò khò ngủ say.

Vượt qua buổi chiều đầu tiên không có Phác tiểu thư, lại đến cuối tuần, mỗi khi cuối tuần chỉ cần không có chuyện gì kinh thiên động địa, Lệ Sa đều sẽ đi tập gym.

Tới thành phố này 3 năm, công việc bận rộn cỡ nào đi nữa, Lệ Sa cũng sẽ không bỏ quên cái chuyện quan trọng này, duy trì vóc dáng thon thả, phải bắt đầu từ vận động!

Còn Phác tiểu thư à, còn nhiều thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net