91-95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhiều tấm tiếp theo, tất cả đều là vé xem phim, thậm chí còn được lặp lại nhiều lần.

Mũi Dụ Ngôn đột nhiên chua xót, tay lật tờ giấy bắt đầu run lên. Tại sao lại nhiều như vậy? Tại sao mỗi bộ phim đều không chỉ có một tấm?

Tằng Khả Ny đau lòng đi tới phía sau ôm lấy nàng, nhìn tay nàng siết chặt vé xem phim, cô ôn nhu nói: "Ta không thích ngươi khổ sở, còn như vậy, ta sẽ không cho ngươi xem nữa."

Dụ Ngôn cắn môi lắc đầu, nàng vô tình nhìn thấy một tờ giấy không đồng nhất giữa vé xem phim. Nàng cẩn thận rút ra, sau khi nhìn thấy nội dung phía trên, tay nàng càng run lên dữ dội, hô hấp trở nên nặng nề hơn.

Đó là vé một buổi gặp mặt diễn viên được tổ chức ở thành phố F. Khi đó, nhà tổ chức đã mời một số lão làng opera cùng một số ngôi sao mới nổi trong làng giải trí.

Buổi gặp mặt được công khai hơn một tháng, hầu như không ai theo dõi tin tức nóng đó. Khi đó, nàng đã đạt được một số giải thưởng lớn trong và ngoài nước, may mắn mới được mời tham gia.

Nàng nhớ hôm đó khán giả ngồi chật kín cả hội trường, lúc đầu ồn ào như sóng biển, khi an tĩnh trở lại thì nàng cũng chỉ thấy ít người trước mặt thôi. Nàng vô luận cũng không bao giờ nghĩ tới, giữa hàng vạn người, Tằng Khả Ny lại đang lặng lẽ nhìn nàng.

Hai mắt Dụ Ngôn đỏ hoe, nghẹn ngào hỏi: "Sao ngươi lại có cái này? Lúc đó ngươi ở dưới khán phòng sao? Vậy tại sao ngươi không đi tìm ta?"

Tằng Khả Ny không nói chuyện, chỉ là siết chặt cánh tay ôm Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn không cho phép cô im lặng, đặt chiếc hộp lên tủ đầu giường, dùng sức tránh đi cánh tay cô, xoay người ôm mặt Tằng Khả Ny hỏi: “Tằng Khả Ny, ngươi nói đi, tại sao ngươi lại có nhiều phiếu như vậy? Tại sao từ trước đến nay ngươi không nói với ta? Ngươi đã giấu ta bao lâu rồi hả?"

"Dụ Ngôn..." Hai mắt Tằng Khả Ny đỏ bừng, không biết nên nói như thế nào, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Dụ Ngôn hít hít mũi, thanh âm nồng đậm âm mũi, lại có chút khàn khàn "Sao ngươi không tìm ta? Sao ngươi một câu đều không nói với ta? Sao bây giờ ngươi mới cho ta biết? Ngươi nói đi, ngươi mau nói đi..."

Dụ Ngôn nắm chặt cổ áo của Tằng Khả Ny, không muốn bỏ sót từng biểu hiện của Tằng Khả Ny, nhưng người trước mặt vẫn có thể duy trì vân đạm phong khinh nở nụ cười.

Tằng Khả Ny lắc đầu, mặc kệ Dụ Ngôn phản kháng, kiên quyết ôm nàng vào lòng, áp chế phản kháng của nàng, trong lời nói của cô lộ ra tia kiềm chế: "Nếu như ta nói ra, liền sẽ không có hôm nay..."

Dụ Ngôn sửng sốt, hai mắt mở to, nước mắt chảy dài trên má, rơi trên vai Tằng Khả Ny.

Nàng luôn sợ bị chia lìa một lần nữa, nàng không dám bắt đầu, không dám dụng tâm, không dám tiếp cận bất cứ người nào, cũng không tiếp nhận việc người nào có mục đích tiếp cận mình. Một khi phát hiện ra mánh khóe này, nàng sẽ không do dự mà tránh xa, ngay cả khi vừa mới động tâm với Tằng Khả Ny, nàng cũng đã từng lui về phía sau.

Nàng vẫn để Tằng Khả Ny trông chờ, lại chờ đợi bao nhiêu lâu, đến tột cùng người này lại có bao nhiêu khoan dung, hết lần này đến lần khác đối mặt với chính mình trong im lặng. Nếu không phải hôm nay bị phá vỡ, chẳng lẽ nàng vĩnh viễn sẽ không biết sao?

Trong lòng nàng dâng lên một loại cảm giác không hiểu được, nhưng nàng lập tức kéo cổ áo Tằng Khả Ny ra, hung hăng cắn vào bờ vai trắng mịn của cô. Nàng nghe thấy Tằng Khả Ny hít lên một cái, sau đó càng ôm nàng chặt hơn.

Thật lâu sau nàng mới nới lỏng miệng ra, nước mắt chảy dài trên bờ vai đang rỉ máu của Tằng Khả Ny, trái tim nàng đột nhiên đau nhói, vừa giận vừa thương đánh vào ngực Tằng Khả Ny, không khỏi phản kháng: "Tằng Khả Ny, ngươi buông ta ra, cút ra, đừng tới gần ta..."

Tằng Khả Ny hôn lên những giọt nước mắt của Dụ Ngôn, cô run rẩy cười nói: “Dụ Ngôn, ngươi giận ta hay trách ta cũng được. Nhưng ngươi có thể thấy, những cái kia đã là quá khứ, ai cũng đều có quá khứ, thứ ngươi thấy vừa rồi là quá khứ của ta. Mặc kệ lúc đó ngươi ở trạng thái nào đi chăng nữa thì hiện tại chúng ta đều đã cùng một chỗ, giống như ta vừa nói, gia đình này đã viên mãn rồi."

Dụ Ngôn dừng động tác lại, trên mặt đầy nước mắt trông rất đáng yêu, Tằng Khả Ny tới gần hôn lên mắt nàng, thấp giọng nói: "Tằng phu nhân, ta đói, có thể ăn xong lại phạt không? Bình thường giờ này ta đã ăn rồi, hay ngươi muốn phạt ta không được ăn cơm?"

Thanh âm của cô có chút âm mũi nặng nề, nghe vào tai phảng phất như một cỗ ma lực.

Trong lòng Dụ Ngôn cảm thấy ủy khuất cùng không cam lòng, nhưng là đau lòng Tằng Khả Ny nhiều hơn, nàng cắn cắn môi, nín khóc mỉm cười nói: "Sao ngươi có thể như vậy? Cái gì cũng không nói, ngươi có biết không, bây giờ ta nghĩ đến ngươi ở trong khán phòng lúc đó, nhưng ta không thể nói với ngươi một câu liền rời đi..."

Nàng đang nói, nước mắt lại trào ra, nàng cắn chặt môi không nói được nữa.

Tằng Khả Ny hôn lên môi Dụ Ngôn, đôi mắt cô tràn đầy bao dung cùng cưng chiều, "Được rồi, đều là lỗi của ta. Vì ta thành thật thừa nhận sai lầm, Tằng phu nhân có thể tạm thời buông tha cho ta, nhét cơm tối đầy dạ dày của ta luôn được không? ta thực sự rất đói."

Cô kéo tay Dụ Ngôn ép vào dạ dày của mình, vuốt nhẹ ngón tay của nàng.
Đầu ngón tay của Dụ Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve dấu răng mà nàng đã cắn, chỉnh lý tốt quần áo của Tằng Khả Ny, không muốn nói lời nào, đẩy Tằng Khả Ny muốn đi, "Buông ra, ta không muốn nói chuyện với ngươi. Ta muốn đi phòng bếp..."

Tằng Khả Ny lau nước mắt trên mặt nàng, hiểu rõ cười nói: "Nhớ kỹ, lát nữa giao tôm cho ta làm, ta vào thư phòng một chút."

Dụ Ngôn lườm cô một cái, "Không ăn cơm cũng được, tham công tiếc việc."

Tằng Khả Ny khẽ cười một tiếng, cũng không nói nữa.

CHƯƠNG 93

Thỉnh thoảng có tiếng đinh tai nhức óc trong phòng bếp, Tằng Khả Ny lặng lẽ tiến lại gần, khoanh tay dựa vào cửa, mỉm cười nhìn lão bà bận rộn trong bếp.

Cô đã từng nửa đêm tỉnh mộng tự hỏi bản thân, cứ thực sự tiếp tục như vậy sao? Liệu nhiệt tình của cô có bị lãng phí không? Liệu có được người trong lòng rồi sau lại vào vòng tay của người khác không?

Chỉ là mỗi lần chờ Dụ Ngôn trở về, hai người hẹn gặp nhau, giống như trước kia không thân, mọi chuyện rối rắm của cô đều sẽ tự mình giải khai hết lần này đến lần khác.

Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười, nhất cử nhất động cùng hô hấp của Dụ Ngôn đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô, tồn tại như máu của cô, chống đỡ cô ngày đêm kiên trì cho đến ngày hôm nay. Từ bỏ, sẽ tương đương với việc lột da rút gân của cô, việc này còn thống khổ hơn cả tách ra.

Từ khi Dụ Ngôn quay phim xong trở về liền không hạn chế chế độ ăn uống, đồ ăn tối nay rất phong phú. Thịt kho tàu, cà tím om, gà Kung Pao xắt hạt lựu, ngoại trừ tôm kho hành do Tằng Khả Ny làm, những món khác đều do Dụ Ngôn làm.

Tằng Khả Ny không động đĩa tôm của mình trước, mà cẩn thận thưởng thức các món ăn của Dụ Ngôn, động tác văn nhã nhấm nháp thịt kho tàu, ngữ điệu nhàn nhạt nhưng trong mắt mang ý cười: "Trù nghệ của Tằng phu nhân có thể lật thành phố, thành công giành lại số điểm bị trừ. Hiện tại, max điểm."

Dụ Ngôn tức giận cười, gắp miếng cà tím cho cô nói: “Ăn đi, nhiều món như vậy cũng không ngăn nổi cái miệng ngươi sao, càng ngày ta càng phát hiện ngươi rất lươn lẹo?” Sau đó, nàng mím môi, nhẹ giọng nói: “Ăn no rồi nghỉ ngơi một hồi lại đi tắm. Tắm xong ta sẽ tháo băng cho ngươi, còn bôi thuốc cho vai ngươi nữa."

Tằng Khả Ny dừng động tác, yên lặng nhìn nàng, một lúc sau mới cười nhẹ: “Được, đều nghe ngươi.” Sau đó, cô gắp một ít tôm bỏ vào bát, đặt đũa xuống, vừa bóc tôm vừa nói: "Bây giờ thử món tôm ta nấu có ngon hay không, xem có thể thêm một chút điểm không."

Dụ Ngôn không khỏi mỉm cười nhìn Tằng Khả Ny đang bóc tôm, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nắm đầu tôm, cho dù động tác đầy dầu mỡ như vậy, đặt trên người cô cũng vẫn cảnh đẹp ý vui. Có thể chính là bởi vì người này ở trong lòng, lúc này mới khắp nơi đều là đẹp.

Tằng Khả Ny bóc sạch vỏ, bỏ tôm vào bát của Dụ Ngôn, khóe môi câu lên, cùng nàng nói những tin tức mà mấy ngày nay cô đã nghe được: "Dụ Ngôn, ngươi còn nhớ Tiêu Lỗi cùng học cao trung với ta không? Lão bà của hắn vừa sinh một cặp sinh đôi."

Dụ Ngôn cắn tôm, nghĩ, "Hửm? Không phải lúc đó hắn nói không tính đến chuyện kết hôn trước ba mươi lăm tuổi sao? Làm sao bây giờ có con rồi?"

Tằng Khả Ny chống tay lên mép bàn, ngón tay sáng bóng, Dụ Ngôn rút khăn giấy lau tay cho cô, cô cười nói: "Trên đời này không có chuyện tuyệt đối, có lẽ là do gặp gỡ người thực sự không muốn trì hoãn, sớm hoàn thành chuyện này cũng không có gì đáng trách."

Dụ Ngôn cười rạng rỡ, cắn đầu đũa nói: "Aiz, nói tới, ngươi còn nhớ là ai sao? Tên là gì ta còn không nhớ được..."

Bữa cơm này mười phần vui vẻ, hai người nhớ lại chuyện cũ khi còn đi học, nói về tình trạng của các bạn học gần đây, lại nói về công việc của Tằng Khả Ny.

Đêm càng ngày càng sâu, không khí dưới mái hiên càng thêm ấm áp. Sau bữa ăn, Tằng Khả Ny lâm thời nhận được điện thoại của khách hàng, đến thư phòng giải quyết công việc, Dụ Ngôn rửa bát.

Nàng rửa sạch bát đĩa, đi đến cửa thư phòng đang hé mở, nàng nghe thấy vài câu mơ hồ, "Tài liệu mà ngươi chuẩn bị bây giờ không đủ thắng trước tòa, ta cần thêm". Bên môi nàng nở nụ cười, đi đến thăm dò.

Tằng Khả Ny đi tới đi lui trên tấm thảm trải trước bàn làm việc, đi dép lê, tay áo sơ mi vén đến khuỷu tay, mái tóc đen nhánh như mực vương vãi trên lưng, dáng người thẳng tắp đẹp như tranh.

Dụ Ngôn lặng lẽ lùi lại, trở về phòng đi tắm. Lúc nàng từ phòng tắm đi ra, thấy Tằng Khả Ny vẫn chưa xong công việc, nàng liền chuẩn bị quần áo muốn thay, định để ở bên giường.

Tằng Khả Ny vặn nắm cửa đi vào liền nhìn thấy một màn như vậy, Dụ Ngôn đang mặc váy ngủ của cô, vẻ mặt nhu hòa cúi người, mái tóc dài xoăn buông xõa một bên, khắp người đều lộ ra vẻ xinh đẹp mê người.

Tằng Khả Ny nhẹ nhàng bước tới, hai tay duỗi ra từ phía sau ôm lấy Dụ Ngôn, vùi đầu vào cổ nàng, hít sâu hương vị của nàng.

“Khả Ny, đừng nháo.” Cổ của Dụ Ngôn bị cằm áp xuống đột nhiên ngứa ngáy, có chút co rụt lại, sau đó mỉm cười xoay người bóp mặt Tằng Khả Ny, “Tằng đại luật sư, mau đi tắm đi. Ta tắm xong rồi, chỉ còn ngươi, nhanh lên."

“Tằng đại luật sư không muốn tắm.” Tằng Khả Ny cong khóe môi, nửa thật nửa giả thì thầm vào tai nàng, “Hiện tại không muốn...”

Trên mặt Dụ Ngôn có chút đỏ lên, đẩy Tằng Khả Ny thúc giục: "Ngươi đi nhanh đi, một ngày ở bên ngoài trở về còn không muốn tắm, không tắm không được lên giường!"

“Được, vậy ta đi tắm.” Ánh mắt của Tằng Khả Ny có chút ủy khuất, giống như vì được lên giường mà thỏa hiệp, nhẹ giọng nói: “Vậy ta tắm xong, ngươi phải cho ta lên giường.”

“Nhanh đi, nhiều lời như vậy, quần áo ở bên kia.” Dụ Ngôn buồn cười đẩy cô ra, trong lòng lại nảy ra ý nghĩ “Tằng Khả Ny có thể đi diễn ngốc bạch ngọt a”.

Tằng Khả Ny mím môi cười, sau đó lấy quần áo đi tắm.

Thừa dịp cô đang tắm, Dụ Ngôn đi đến tủ phân loại quần áo, mặc dù thường sắp xếp rất ngăn nắp, nhưng màu sắc có vẻ hơi lộn xộn. Dụ Ngôn đặt trang phục chính thức cùng trang phục thường ngày riêng biệt. Các bộ vest được sắp xếp từ đậm đến nhạt, áo sơ mi căn bản là màu sáng, nhìn thoáng qua sẽ thấy rõ.

Sắp xếp xong, Dụ Ngôn chuẩn bị thuốc, Tằng Khả Ny từ trong phòng tắm đi ra.

"Lên giường nằm đi, ta bôi thuốc cho ngươi."

Tằng Khả Ny ngoan ngoãn lên giường dựa vào đầu giường, Dụ Ngôn đi theo ngồi quỳ xuống bên cạnh cô, ngón tay đẩy vạt áo ngủ của cô, nhẹ nhàng sờ lên vết bầm trên vai trái của cô, hỏi "Đau không?"

Tằng Khả Ny thẳng tắp nhìn ánh mắt áy náy của Dụ Ngôn "Đau."

Dụ Ngôn mở nắp lọ thuốc, cảm giác buồn bực lúc chiều vẫn chưa tiêu tan, nàng vừa tức giận vừa đau lòng nhưng không thể cắn cô được nữa, nàng lấy tăm bông chấm vào lọ thuốc rồi nhẹ nhàng bôi cho cô, thấp giọng oán giận nói: "Biết đau sao không biết tránh? Nhỡ vô tình ta cắn đứt một miếng thịt thì sao?"

Tằng Khả Ny cau mày chịu đựng đau đớn, chờ Dụ Ngôn bôi xong vặn nắp lọ thuốc, khóe môi mang ý cười: "Ta hoài nghi răng của ngươi còn có thể cắn đứt đũa, khi còn bé răng lợi hại nhất là ngươi, sao có thể không đau?" Cô dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc mà ôn nhu: "Nhưng mà, ngươi là lão bà của ta nha, ta làm sao có thể tránh đây?"

Dụ Ngôn càng ngày càng cảm thấy cái miệng của Tằng Khả Ny còn hơn cả thanh kiếm trên tòa án, hơn nữa trong chuyện riêng tư còn không nghiêm túc, Dụ Ngôn đẩy thân thể của cô một chút, cắn môi thấp giọng nói: "Ta muốn gỡ băng cho ngươi còn phải bôi thuốc, đừng trêu ta."

Tằng Khả Ny mặt mày cong cong nhìn Dụ Ngôn bước từ bên trái sang bên phải thân thể cô, động tác nhẹ nhàng kéo áo ngủ lên cánh tay, xé băng dính rồi tháo băng gạc. Vết thương đã hoàn toàn đóng vảy, một vết sẹo chạy dài trên cánh tay của Tằng Khả Ny, da thịt trắng nõn này lẽ ra phải hoàn mỹ như bạch bích không tì vết.

Dụ Ngôn bôi thuốc mỡ lên vết sẹo, hai mắt tràn đầy yêu thương, "Không biết vết sẹo này có thể loại bỏ hoàn toàn hay không, lúc đó bác sĩ nói sẽ khôi phục lại như ban đầu, nhìn gần có thể không thấy. Ngày mai ta lại hỏi bác sĩ một chút, xem có thể khỏi hoàn toàn được không."

Nếu không phải hôm đó cứu nàng, Tằng Khả Ny sẽ không bị thương. Nếu hôm đó con dao đó đi lệch một điểm, có lẽ Tằng Khả Ny sẽ không chỉ bị thương như vậy. Cho đến bây giờ, nàng nghĩ đến hôm đó liền cảm thấy tim mình đều run rẩy, nàng căn bản không dám nghĩ sâu hơn.

Nàng cắn môi, cúi đầu, thanh âm cơ hồ không thể nghe được: "Khả Ny, sau này đừng làm như vậy nữa."

Tăm bông cùng thuốc mỡ trong tay nàng đột nhiên bị rút đi, bên hông bị siết chặt, chưa kịp kinh hô đã bị Tằng Khả Ny ôm vào lòng.

Nàng vừa quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt Tằng Khả Ny như sương lạnh, ánh mắt lạnh lẽo, môi mỏng không còn cong lên ý cười, thanh âm lại lạnh nhạt nói: "Nếu nói để ta đáp ứng ngươi tự bảo vệ mình, ta sẽ đáp ứng, vì tương lai của chúng ta, ta nhất định sẽ bảo trọng thân thể. Nhưng nếu ngươi để ta đáp ứng nhìn ngươi bị thương nhưng ta lại thờ ơ, vậy thì xin lỗi, ta không làm được.”

"Nhưng mà..." Tay của Dụ Ngôn nhẹ nhàng chạm vào mặt dưới vết thương trên cánh tay cô, lo lắng cùng quan tâm tràn ngập trên mặt nàng.

“Không có nhưng mà.” Tằng Khả Ny lạnh giọng ngắt lời, ôm nàng trở mình, chống đỡ thân thể ở phía trên nàng cúi đầu, thấp giọng nói: “Nếu như đổi lại là ta gặp nguy hiểm, ngươi có thể trơ mắt đứng nhìn ta bị thương không? Nếu ngươi làm không được, như vậy ngươi không có quyền yêu cầu ta làm được".

"Ngươi dọa ta." Dụ Ngôn khẽ cười một tiếng, ôm mặt Tằng Khả Ny nhẹ giọng nói: "Nghiêm túc như vậy làm gì? Được, ta thừa nhận, ta cũng không làm được."

Làm sao nàng có thể trơ mắt nhìn Tằng Khả Ny bị thương đây? Nàng thậm chí còn không dám tưởng tượng.

Cuối cùng Tằng Khả Ny cũng hài lòng, cô thở dài, cúi người xuống hôn lên trán nàng, hôn đến bên tai, thấp giọng dịu dàng nói: "Dụ Ngôn, chúng ta là một thể, ta không phải người khác."

Dụ Ngôn ôm lấy cổ Tằng Khả Ny, trong lòng chủ động nối liền với một câu mà Tằng Khả Ny đã nói lúc trước: Ta là người yêu của ngươi, cũng là lão bà của ngươi."

Nàng đưa tay đặt ở gáy Tằng Khả Ny, hơi ngẩng đầu, thuận thế thân cận Tằng Khả Ny.

Tằng Khả Ny ngậm lấy vành tai nàng, răng khẽ cắn, bầu không khí đột nhiên trở nên ái muội. Trên mặt nàng có một vệt đỏ mỏng lan tràn, Tằng Khả Ny chưa thỏa mãn hôn lên má cùng môi của nàng.

Hai người đều đã tắm xong, trêu thân đều có mùi sữa tắm giống nhau. Trên người Tằng Khả Ny lại có một mùi hương lạnh lẽo tự nhiên, thấm vào ruột gan. Vào lúc này, ngay cả hô hấp cũng nóng rực, đó chắc chắn là một loại dụ hoặc mạnh mẽ đối với Dụ Ngôn.

Răng môi hai người kề nhau, sốt ruột đáp lại đối phương, tựa như hôn làm sao cũng không đủ. Lại sợ sẽ làm đau người kia, lực đạo nhẹ lại nhẹ, mềm lại mềm.

Hai tay Tằng Khả Ny vén váy ngủ của Dụ Ngôn lên, vuốt ve bụng cùng eo của nàng. Dụ Ngôn thấp giọng "Ưm" một tiếng, nghe được lại làm người ta rung động.

Tằng Khả Ny bị âm thanh này đánh thức, động tác dừng lại, nụ hôn triền miên biến thành nụ hôn nhẹ nhàng, từng chút từng chút hôn lên đôi môi hồng nhuận của Dụ Ngôn.

Cô yêu thương sờ sờ mặt của Dụ Ngôn, thanh âm trầm thấp mang theo chút khàn khàn nói: "Ta muốn tiếp tục, nhưng hôm nay không thích hợp..."

Mặt Dụ Ngôn quả thực muốn đỏ đến cổ, nàng không biết vừa rồi mình cho phép Tằng Khả Ny làm cái gì, váy ngủ của nàng đều đã bị vén lên tới bụng.
Nàng nhìn vào mắt Tằng Khả Ny, đôi mắt trầm lặng kia luôn khiến người ta an tâm, giờ phút này hoàn toàn không có trầm lặng, ngược lại có sóng gió như ẩn như hiện, phảng phất trong nháy mắt muốn nuốt chửng con mồi.

Nàng vuốt lông mày cùng mắt của Tằng Khả Ny, cắn cắn môi, thì thào nói: "Sao hôm nay không thích hợp? Còn phải chọn ngày sao?"

Bởi vì nụ hôn vừa rồi, cổ áo váy ngủ của Dụ Ngôn có chút lộn xộn, lộ ra cảnh sắc bên trong. Hai mắt Tằng Khả Ny tối sầm lại, vươn tay kéo áo ngủ của nàng, sau đó cúi xuống ôm chặt nàng, tựa đầu vào vai nàng, yên tĩnh trong phòng khiến hô hấp của Tằng Khả Ny nặng nề vô cùng.

Tằng Khả Ny ổn định hô hấp, khống chế suy nghĩ không được chạy lung tung, sau đó nói: "Ta không chọn ngày, là ta muốn cùng ngươi, nhưng ngày mai phải đi làm, bảy giờ liền dậy. Cho nên, hôm nay không thích hợp."

Rõ ràng đây là vấn đề của tình sự, vào lúc này cô vẫn có thể cân nhắc, Dụ Ngôn không biết nên nói gì cho phải. Trong lòng vừa ngọt lại vừa ngứa, muốn nói gì đó với Tằng Khả Ny nhưng quả thật lại rất xấu hổ.

Bình tĩnh lại một lúc lâu, Dụ Ngôn sờ sờ vành tai của Tằng Khả Ny, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi chỉ cân nhắc thời gian, sao ngươi không hỏi ta có nguyện ý hay không?"

Câu nói này như một nhát búa đập vào lòng Tằng Khả Ny, cô lập tức ngẩng đầu, đôi mày lạnh lùng hiếm thấy lộ ra vẻ khẩn trương, trong cổ họng đều không phun ra được một chữ.

Dụ Ngôn dù bận vẫn ung dung vén tóc cô ra sau tai, im lặng chờ đợi.

Hồi lâu, cô nhẹ nhàng hỏi: "Vậy ngươi có nguyện ý không?"

Dụ Ngôn ủy khuất hỏi: "Làm sao trực tiếp hỏi như vậy, đều không có danh phận sao?"

Trái tim Tằng Khả Ny đập loạn nhịp, cẩn thận suy nghĩ, khi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Dụ Ngôn sáng lên, trong lòng cô chợt sáng như gương, lại cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Tằng phu nhân, ngươi có nguyện ý không?"

Được đáp án hài lòng, Dụ Ngôn cũng không keo kiệt nhu tình của mình, trên môi mang ý cười, trầm thấp đáp lại cô: "Đồ ngốc, Tằng đại luật sư nói thì đương nhiên sẽ nguyện ý."

CHƯƠNG 94

Vừa sống chung với Tằng Khả Ny không lâu, bữa tiệc chia tay mà Phương Cảnh nói trước đó đã đến.

Dụ Ngôn tạm thời phải về nhà thay quần áo, trong bữa tiệc cụng ly nâng chén, người tới ta đi, quên cả trời đất.

Là trợ lý của Dụ Ngôn, Dương Hiểu vẫn đang làm công việc trước đây, thấy trên bàn ngày càng có nhiều chai rượu rỗng, thừa dịp không ai chú ý tới liền vội vàng chuồn ra ngoài hành lang gọi Tằng Khả Ny.

Lúc này Tằng Khả Ny đã một mình ăn tối xong, đang ở thư phòng tìm kiếm tư liệu, điện thoại vang lên, cô liếc mắt nhìn rồi nhấc máy: "A Hiểu, làm sao vậy? Dụ Ngôn có chuyện gì sao?"

Cô nghe thấy bên Dương Hiểu có chút ồn ào, thanh âm cũng coi như rõ ràng: "Khối băng tỷ, Ngôn tỷ nói nếu ta thấy nàng uống nhiều quá, liền gọi cho ngươi, kêu ngươi đến đón. Bây giờ nàng uống không ít, ngươi mau tới đây đi."

Tằng Khả Ny cau mày hỏi: "Được, ta biết rồi, hiện tại hai người có thể đi chưa?"

"Đương nhiên là có thể, Ngôn tỷ đã nói trước với Phương tổng là tối nay nàng phải cùng ngươi về nhà ba mẹ. Một hồi ta vào nói cho mọi người biết ngươi đã tới, Ngôn tỷ liền có thể thoát thân a."

Tằng Khả Ny cười nhẹ đáp: "Vậy ta liền đi qua."

Tằng Khả Ny cúp máy liền cất điện thoại, xắn tay áo xuống, đi tới bàn cầm chìa khóa xe, tắt đèn,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net