91-95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 91

Đã là ngày thứ ba vết thương của Tằng Khả Ny được cắt chỉ, theo hướng dẫn của y tá, hôm nay hoặc ngày mai có thể tháo băng.

Buổi sáng chuẩn bị đi làm, Tằng Khả Ny ở bên giường mặc quần áo rồi cài cúc. Dụ Ngôn tắm xong từ phòng tắm đi ra, đi tới chỉnh lại cổ áo sơ mi cho cô, ánh mắt chuyên chú.

Tằng Khả Ny mím môi, giống như đang suy nghĩ cái gì.

Một lúc sau, đầu ngón tay của Dụ Ngôn trượt đến cổ áo vest, Tằng Khả Ny nắm cổ tay nàng, ngữ khí mang theo chút hỏi han: "Dụ Ngôn, tối nay cùng ta qua bên kia ở đi."

"Hửm? Đột nhiên như vậy, nói với ba mẹ thế nào đây?" Dụ Ngôn mỉm cười, tay khác nhẹ nhàng vuốt ve vai cô, đầu ngón tay dọc theo vai từ từ trượt xuống.

Tằng Khả Ny nghiêm túc giải thích: "Không cần nói thế nào cả, cứ nói thẳng là được, ba mẹ cũng biết chúng ta sẽ dọn ra ngoài ở. Hơn nữa, bọn họ cũng cảm thấy chúng ta ở riêng sẽ thuận tiện hơn, chỉ cần thường xuyên về nhà là tốt rồi."

Dụ Ngôn sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy buồn cười, nàng liếm môi nói: "Nhưng mà chút nữa ta còn đến văn phòng xem tiến độ trang trí, sau đó đến Cục Công Thương, không có thời gian thu thập quần áo a."

Tằng Khả Ny vừa nghe liền biết nàng đã đáp ứng, mày khẽ cong lên "Cứ qua trước đi, được không?"

Dụ Ngôn biết Tằng Khả Ny luôn nhớ kỹ chuyện này, từ lúc hai người kết hôn không lâu đã nhắc tới. Sau đó, quay chương trình thực tế đều quay ở bên ngoài, về nhà nàng lại bồi ba mẹ mấy ngày, ba mẹ cũng đều thúc giục.
Nàng hiện tại thật sự không còn cách nào bỏ qua chuyện này nữa, hơn nữa nàng cũng rất mong muốn được cùng Tằng Khả Ny sống chung một chỗ, chỉ có hai người.

Nàng gật đầu, mỉm cười bóp mặt Tằng Khả Ny, "Được, đều nghe ngươi."

Tằng Khả Ny sờ sờ túi, móc ra một chùm chìa khóa, lấy chìa khóa nhà từ trong chùm chìa khóa ra, đặt vào tay Dụ Ngôn, nói: "Đây là chìa khóa nhà ta, ngươi làm xong việc hẳn ta còn chưa tan sở, ngươi về nghỉ ngơi trước. Mấy hôm trước ta trở về đã tìm a di quét dọn. Sau đó gần tan sở, ngươi bắt taxi đến Luật sở, chúng ta cùng đi mua thức ăn về nhà."

Dụ Ngôn nắm chặt chìa khóa, cảm giác giống như nắm cả đời của mình, nàng sờ cổ áo của Tằng Khả Ny, thấp giọng cười hỏi: "Yên tâm đưa chìa khóa cho ta như vậy, nếu như ta thừa dịp ngươi không có ở nhà rồi đem đồ trong nhà đi bán với giá tốt thì làm sao bây giờ?"

Tằng Khả Ny lộ ra ý cười, vừa giẫm lên giày cao gót vừa buông ra một câu: "Đó là nhà của chúng ta, muốn làm gì thì tùy ngươi."

Dụ Ngôn nhìn cô cúi người xách cặp công văn, bóng lưng thẳng tắp, nụ cười trên môi đều không thể ngăn được, vội vàng đi theo cô vào phòng ăn.

Trưởng bối đều dậy sớm, buổi sáng mỗi khi đi ra ngoài đều thấy Tằng Quang Tuyên cùng lão bà đang dùng bữa sáng trong phòng ăn. Mấy chục năm trôi qua như một ngày, năm tháng đều đem tình cảm của hai người rột rửa.

“Ba, mẹ.” Tằng Khả Ny đặt cặp công văn sang một bên rồi ngồi xuống.

“Ba mẹ, sớm” Dụ Ngôn ngồi bên cạnh Tằng Khả Ny.

Tằng Quang Tuyên đang đọc báo, chỉ nghiêm mặt nói: "Ừm, ăn điểm tâm đi."

Tằng Khả Ny ăn cháo, ước lượng một chút rồi nói: "Ba, mẹ, ta cùng Dụ Ngôn muốn hôm nay bắt đầu sống ở bên kia, ở bên kia đi làm thuận tiện hơn, gần đây nàng cũng bận rộn với chuyện công ty. Cuối tuần sẽ thường về nhà, Dụ Ngôn cũng ở nhà ba mẹ bên kia. Sau đó, trong khoảng thời gian này, chúng ta cũng sẽ sớm thương lượng chuyện hôn sự."

Việc quan trọng nhất hiện tại chính là hôn sự, nhưng chuyện hôn sự không phải nói là liền làm, theo ý của trưởng bối hai bên, đều hi vọng tất cả đều thuận theo ý của vãn bối. Thời gian gần đây, Dụ Ngôn rất bận rộn trong công việc, cũng không nhắc nhiều đến chuyện này, Tằng Khả Ny trực tiếp nhắc đến như vậy cũng là suy nghĩ trong lòng nàng.

Tằng Quang Tuyên gấp tờ báo lại, đặt ở trên bàn, tháo kính xuống, trịnh trọng nói: "Như vậy là tốt rồi, mặc dù mấy lão già chúng ta không miễn cưỡng hai đứa nghe theo, dù sao về sau là hai đứa sống chung một chỗ, thế nhưng chuyện này nhất định phải để ở trong lòng. Nghĩ lúc nào xử lý, định làm như thế nào là do hai đứa làm chủ, ba mẹ sẽ hỗ trợ, như vậy không có ý kiến gì chứ?"

"Không có."

Hai người đồng thanh đáp, Dụ Ngôn cúi đầu nhấp từng ngụm cháo nhỏ, trên chân đột nhiên bị vỗ nhẹ, tựa như đang an ủi.

Sau đó nghe thấy thanh âm trầm ổn của Tằng Khả Ny vang lên: "Nhưng việc chuẩn bị không đơn giản như vậy. Ta vẫn đang tìm địa điểm, còn có váy cưới, ta muốn mời nhà thiết kế nước ngoài đến làm, còn thiệp mời chúng ta muốn tự mình thiết kế..."

Triệu Uyển Nghi không nhịn được nhếch miệng cười khẽ, Tằng Quang Tuyên suýt nữa rớt đũa xuống bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại muốn cười, khóe miệng run lên vài cái, cũng không hoàn toàn giương lên, chỉ có chút trách móc nói: "Ngươi cũng biết mình phải chuẩn bị nhiều thứ như vậy, tại sao lúc trước không tính chuyện hôn lễ đã vội kết hôn? Đối với việc quan trọng như vậy, hiện tại mới biết phải chuẩn bị cẩn thận sao?"

Dụ Ngôn giương khóe môi cười, ngừng ăn cháo, nắm tay trái của Tằng Khả Ny đang đặt ở trên đùi mình dưới gầm bàn, xòe lòng bàn tay ra, dùng ngón tay nhanh chóng viết ba chữ "làm sao bây giờ."

Hôn sự của hai người lúc đầu chỉ là thỏa thuận, cũng không có ý định công khai sớm như vậy, ai biết Tần Vọng lại xảy ra chuyện, Dụ Ngôn không còn cách nào khác mới công khai. Vì để tôn trọng cuộc hôn nhân này, thế nhưng hành trình tiếp theo liền ngăn hai người không thể chuẩn bị hôn sự, chẳng trách Tằng Quang Tuyên trách móc.

Tằng Khả Ny nghe xong cũng không bối rối, chỉ hiểu rõ mà mím mím môi, có chút khó khăn không biết nên nói cái gì, sau đó cúi đầu ăn một ngụm cháo, thấp giọng nói: "Lúc đó ta không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ muốn lập tức kết hôn, một ngày đều không muốn chờ."

Cho nên lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
Tằng Quang Tuyên cùng Triệu Uyển Nghi đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn Dụ Ngôn, sắc mặt Dụ Ngôn nhanh chóng đỏ bừng.

"Ách, ba, mẹ, chúng ta..." Dụ Ngôn ấp úng không nói nên lời.

Đương nhiên lúc đó ba mẹ cũng không thể biết được thỏa thuận, chiêu này của Tằng Khả Ny quả thực khó tin, ném nồi vung vào người nàng.

Nàng thẹn thùng muốn nói lại thôi để Tằng Quang Tuyên cùng Triệu Uyển Nghi hiểu ra được cái gì. Chính xác mà nói, hẳn là hiểu lầm cái gì. Tằng Quang Tuyên ho khan mấy tiếng, sau đó cầm tờ báo lên không nói gì nữa.

Triệu Uyển Nghi mang ánh mắt mập mờ gắp thức ăn cho Dụ Ngôn, mười phần tích cực nói: "Không sao, đừng để ý ba ngươi. Người trẻ tuổi hẳn là có chút ý tưởng, mọi chuyện trước khi bắt đầu cũng đã suy nghĩ kỹ, chúng ta đã có tuổi không nhất định làm được cái gì. Muốn làm cái gì thì làm, như vậy mới có thể sống thoải mái, đúng không?"

"Vâng, mẹ nói đúng..."

Dụ Ngôn đỏ mặt ăn cháo, quay đầu lại vô tình nhìn thấy khóe môi Tằng Khả Ny hơi giương lên.

Sau khi ăn xong bữa sáng trong bầu không khí mập mờ, Dụ Ngôn choàng áo khoác cùng Tằng Khả Ny đi lấy xe.

Trước gara, Tằng Khả Ny khép cổ áo của nàng một chút, trong mắt ảm đạm càng thêm lo lắng, "Nếu buồn ngủ thì trở về ngủ một chút, đừng bận rộn quá. Buổi chiều xong việc có mệt thì ở nhà chờ ta, đừng đến Luật sở tìm ta, ta sẽ tự về."

"Nào có mệt? Ta không phải trẻ con." Dụ Ngôn khoanh tay khẽ cười, nàng vươn tay ra bóp mặt Tằng Khả Ny, giả bộ tức giận nói: "So với chuyện này, ngươi ít tính kế một chút ta liền không mệt. Lúc nào cũng để mẹ dùng ánh mắt ấy nhìn ta, ngươi chơi đến nghiện rồi phải không?"

Ánh mắt vừa rồi của Triệu Uyển Nghi cảm giác như hai người trước khi kết hôn đã làm chuyện gì đó, sau đó mới nóng lòng muốn kết hôn mà không nghĩ ngợi gì. Lời nói của Tằng Khả Ny mơ hồ, chuyện này nhất định hai vợ chồng Tằng Quang Tuyên ngồi vững khẳng định, sau đó Triệu Uyển Nghi lại thêm mắm dặm muối nói với ba mẹ nàng.

Nàng có thể tưởng tượng, thời điểm lần sau Dụ Thiên cùng Đường Tịnh Tuệ nhìn thấy nàng, trong đầu hai người họ sẽ có cái gì không phù hợp với trẻ em.

Tằng Khả Ny hiếm khi nhướng mày phản bác: "Lần trước không tính, đó là do ngươi chủ động. Ta không để ý mẹ gõ cửa đi vào. Cho nên, cũng chỉ có lần này mà thôi."

“Một lần còn chưa đủ sao?” Dụ Ngôn tức giận xoay người đẩy cô ra, “Tằng đại luật sư, ngươi mau đi làm đi, hiện tại ta không muốn nhìn thấy ngươi, đồ xấu xa.”

Tằng Khả Ny muốn nói thêm vài câu, liền liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian đã không còn sớm. Cho nên, cô không trêu chọc Dụ Ngôn nữa, thành thật lái xe đi làm.

Dụ Ngôn cũng không ở nhà, trở về nhà đã sớm đi ra ngoài. Trong khoảng thời gian bận rộn này, về cơ bản nàng rời khỏi nhà liền chạy loanh quanh, hiện tại thủ tục căn bản đã hoàn thành, còn thời gian ngắn nữa là trang trí studio, nàng cũng định giao những việc này cho Dương Hiểu giám sát.

Buổi chiều tan sở, những người trong sở sư vụ đều đã về hết, hai vị lão bản cũng hoàn thành công việc như thường lệ.

Tằng Khả Ny xách cặp ra khỏi văn phòng, cài cúc áo rồi đi xuống lầu, chạm mặt Đới Manh.

Trạng thái của Đới Manh hiển nhiên không sinh động hơn lúc trước nhiều, mấy ngày nay cực kỳ yên tĩnh, lời nói cũng ít đi.

Sau khi kiểm tra phòng giải khát, nàng bước ra, thản nhiên nói: "Khả Ny, tâm trạng của ngươi có vẻ rất tốt. Có chuyện gì tốt có thể nói ra chia sẻ với ta một chút a."

"Không có." Tằng Khả Ny sắp xếp gọn gàng tài liệu trên bàn Liễu Ức, liếc mắt nhìn thời gian, trong lời nói có chút khẩn trương hiếm thấy: "Đi nhanh đi, khóa cửa tan sở."

“Hứ” Đới Manh bật cười, đem áo khoác để lên tay, bước nhanh tới cùng cô sánh vai, “Ngươi gấp gáp lại cao hứng như vậy, ta rất hoài nghi tối nay có sự kiện gì a.”

Mỗi người phụ trách cửa một tầng, hai người cùng nhau khóa cửa trong ngoài, chậm rãi đi bộ lấy xe.

Tằng Khả Ny liếc nhìn Đới Manh, giương lên khóe môi nói: “Chuyện này, để người độc thân biết thì cũng không có cái gì tốt, vẫn là không nên hỏi.” Nói xong, cô lại nhìn về phía Đới Manh: "Mấy ngày nay sắc mặt ngươi không tốt lắm. Gần nhất gặp vụ án gì có thể để ngươi thức khuya như vậy sao?"

Đới Manh không nhìn Tằng Khả Ny, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên biểu đạt vấn đề của mình như thế nào.

Lúc này, Hứa Giai Kỳ cũng bắt đầu tránh mặt nàng, mặc dù ở trước mặt nàng không cố ý trốn tránh hay bất cứ cái gì khác, nhưng lúc gặp nhau chỉ gật đầu, không nói một lời, bước chân cũng không dừng lại dù chỉ một giây.

Nàng bắt đầu cảm nhận được cảm giác của Hứa Giai Kỳ, hóa ra thực sự có thể cảm nhận được tia né tránh của đối phương. Hơn nữa còn rất rõ ràng, rất không thoải mái, tệ hơn nữa là nàng cảm thấy trong lòng buồn bực đến khó chịu.

Một lúc sau, nàng mới nói: "Không phải vụ án, chỉ là hai đêm nay ta không ngủ sớm.  Xem phim với đọc tiểu thuyết, bất tri bất giác ngủ muộn một chút."

Thấy nàng nói vậy, Tằng Khả Ny cũng không nhiều lời, thấp giọng nói: "Xem ra phim cùng tiểu thuyết này cũng không tệ, hấp dẫn ngươi không muốn nghỉ ngơi đúng giờ. Có thời gian thì tới nhà ta tụ tập một chút, có thể giới thiệu cho chúng ta."

Đới Manh nói đùa: "Hai người có thời gian xem sao?"

Tằng Khả Ny từ chối cho ý kiến, lấy chìa khóa xe ra mở khóa, một thân ảnh xinh đẹp mảnh khảnh từ giữa xe của hai người đi tới, nở nụ cười rạng rỡ.

Đới Manh có chút thâm ý cười: "Dụ Ngôn a, Tằng đại luật sư của chúng ta nổi tiếng giữ mình trong sạch, kết hôn càng an phận thủ thân, làm sao ngươi còn tới đây theo dõi nữa a?"

Người kia đến tìm Tằng Khả Ny, đó là Dụ Ngôn, nàng cười nói với Đới Manh: "Đới Manh, ta tới theo dõi nàng khi nào? Hôm nay chúng ta trở về bên kia ở, ta tới chờ nàng tan sở cùng đi mua thức ăn a."

“Ồ…thì ra là vậy.” Đới Manh ý vị thâm trường nhìn Tằng Khả Ny, chẳng trách cao hứng như vậy, thế giới hai người a, không cần phải dè dặt như khi ở trong nhà của ba mẹ.

Lúc này nàng nhìn thế nào đều cảm thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tằng Khả Ny thật giả trân.

Tằng Khả Ny nắm cổ tay Dụ Ngôn, nói với Đới Manh: "Được, mai gặp lại, về nhà đi."

Đới Manh nhún vai, vào xe của mình.

CHƯƠNG 92

Mỗi khi đi ra ngoài, Dụ Ngôn luôn không thích mặc đồ quá cầu kỳ. Bởi vì trước kia phải làm như vậy, hiện tại cũng không thay đổi, nàng nhiều nhất chỉ đeo kính, có thể che đi hai ba phần dung mạo của nàng.

Chỉ là hai mỹ nữ đi cùng nhau lúc nào cũng thu hút sự chú ý của người khác.

Hai người đang ở siêu thị chọn thức ăn tối trong khu rau quả, người qua đường xung quanh đang xì xào bàn tán, thậm chí có người còn nhận ra Dụ Ngôn, chỉ là họ không quá lộ liễu mà thôi.

Dụ Ngôn đi phía trước, chọn rau quả cũng không nhìn lại nói, "Khả Ny, ngươi có cái gì đặc biệt muốn ăn không?"

Tằng Khả Ny đẩy xe hàng ở phía sau, ánh mắt nhìn theo bóng lưng nàng, môi mỏng giương lên, "Đều có thể, ngươi tùy tiện chọn đi."

Qua loa như vậy, Dụ Ngôn xoay người chờ Tằng Khả Ny đi tới, sau đó nắm lấy cánh tay cô, nhíu mày nói: "Tằng đại luật sư, ta cho ngươi cơ hội nói, là ngươi không nói, vậy ta căn cứ vào đồ ăn ngươi thường mua được không?"

Tằng Khả Ny nhìn vào mắt Dụ Ngôn, nghiêm túc trả lời: "Thật ra, ngươi thích ăn cái gì ta liền thích ăn cái đó. Ngươi cứ tự ý mua đi, dạ dày của ta giao cho ngươi."

Từ lâu cô đã tưởng tượng ra một ngày như vậy, hai người cùng đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày, mua nguyên liệu nấu ăn, cùng bàn bạc củi lửa, gạo, dầu, muối. Cô toàn tâm toàn ý tin tưởng Dụ Ngôn, giống như Dụ Ngôn tin tưởng cô vậy, mỗi ngày, mỗi năm, đều sống bình thản như thế.

Một tay Dụ Ngôn trượt xuống cùng cô mười ngón đan xen, nàng cười nói: "Lần trước ngươi khen ta dỗ đứa nhỏ đó, lần này giao cho ta nhiệm vụ lớn như vậy, ta sợ mình không đảm đương được cái danh Tằng phu nhân a."

Khóe môi Tằng Khả Ny lộ ra ý cười, suy nghĩ một chút, nắm chặt tay Dụ Ngôn, quay đầu nói: "Nếu là như vậy, ta cũng có chút khẩn trương. Vừa vặn, chúng ta từ từ tìm hiểu, nghiên cứu bản chất, tranh thủ đạt được max điểm."

Dụ Ngôn đành phải cười đáp lại, sau đó theo lời của Tằng Khả Ny: "Được, vậy để ta nấu một bữa ăn ngon cho Tằng đại luật sư của chúng ta, sau đó lại từ từ nghiên cứu."

Tằng Khả Ny cong khóe môi, nâng cằm nói: "Tằng phu nhân đi qua bên thủy sản mua mấy con tôm đi."

Dụ Ngôn ở bên cạnh trả lời: "Chờ đã, mua rau xong rồi hẳn qua đó. Nhưng mà ta không biết làm tôm, ngươi làm sao?"

Tằng Khả Ny nhướng mày, đi theo Dụ Ngôn rồi dừng bước, nói: "Tằng phu nhân còn chưa tới nhà đã bị trừ một điểm. Thật đáng tiếc."

Dụ Ngôn quay đầu lại vỗ vỗ Tằng Khả Ny, oán giận nói: "Sao ngươi có thể như vậy a? Thật quá đáng..."

Tằng Khả Ny cười nhưng không nói, đẩy xe hàng sau lưng Dụ Ngôn.

Tựa như qua nhiều năm, hai người thỉnh thoảng hẹn gặp nhau như vậy, cô sẽ lặng lẽ đi cùng Dụ Ngôn. Mà hiện tại, cuối cùng cô có thể không ra vẻ lãnh đạm, có thể để mắt không có dời đi, có thể để tình cảm không cần che giấu.

Hai người mua rất nhiều nguyên liệu, nhìn căn bản hai người ăn không hết. Vì mấy tháng nay Tằng Khả Ny không về ở, nên Dụ Ngôn mua một ít đồ ăn vặt cùng bia nước trái cây, định chất đầy tủ lạnh của Tằng Khả Ny.

Khi đến nhà Tằng Khả Ny, hai người xách vài cái túi lớn đặt ở trên bàn trong phòng khách.

Dụ Ngôn vừa thở phào nhẹ nhõm, Tằng Khả Ny đã nắm cổ tay nàng, kéo nàng vừa đi vừa nói: "Dụ Ngôn, đi theo ta."

“Hả?” Dụ Ngôn đoán cô sẽ dẫn mình vào phòng cô.

Trước kia nàng chưa từng vào phòng của Tằng Khả Ny, khoảng cách gần nhất trước đó là lần sở sự vụ tụ tập, nàng từng đứng ở cửa phòng trầm tư.

Tằng Khả Ny đích thực mang Dụ Ngôn vào phòng ngủ chính, trong phòng ngủ có mùi hương gỗ nhàn nhạt, mùi hương rất dễ chịu. Tằng Khả Ny bước tới mở rèm cửa, ánh mặt trời lặn tràn vào trong phòng, hương gỗ lập tức trở nên ấm áp.

Loại cảm giác này, giống như hương vị của gia đình.

Tằng Khả Ny đứng bên cửa sổ sát đất, mái tóc đen dài bị mặt trời lặn sơn lên một lớp màu cam, cô vẫn mang bộ dáng ban đầu, nhìn lạnh lùng không dễ gần, nhưng cái nhìn đầu tiên sẽ khiến người ta cảm thấy một cỗ ý hàn không hiểu được.

Tình cờ gặp được một người như vậy, khiến Dụ Ngôn cảm thấy mình thật may mắn nhường nào, bởi vì những điều không tốt đẹp kia đều chỉ tồn tại trong mắt người khác.

Nàng thả chậm bước chân tiến lại gần, từng bước một, đi được một nửa, Tằng Khả Ny xoay người, nàng tăng tốc bước chân, duỗi hai tay lao về phía cô mà ôm vào lòng, sau đó nghe thấy thanh âm của Tằng Khả Ny vừa nhẹ nhàng vừa trịnh trọng truyền đến bên tai: "Hoan nghênh Tằng phu nhân, từ hôm nay trở đi, gia đình này đã được viên mãn."

Dụ Ngôn ôm chặt eo Tằng Khả Ny, hai mắt tỏa sáng, khóe môi nở nụ cười, giả vờ bất mãn nói: "Tằng đại luật sư, ngươi quên sao? Mấy ngày trước ngươi còn nói muốn có bảo bảo, hiện tại làm sao lại sớm viên mãn như vậy?"

Tằng Khả Ny lắc đầu điểm trán Dụ Ngôn, ánh mắt chạm vào nhau một lúc, cô nhẹ giọng nói: "Gia đình này, ta và ngươi là nền tảng, còn bảo bảo là dệt hoa trên gấm, là kết tinh tình cảm của chúng ta."

Dụ Ngôn đưa tay lên sờ vào cổ áo sơ mi của cô, thanh âm ủ rũ hỏi: "Vậy, chúng ta không sớm nghĩ tới chuyện dệt hoa trên gấm, ba mẹ có ý kiến hay không đây?"

Nhìn tình huống của trưởng bối hai bên, ước chừng không được bao lâu liền bắt đầu thúc giục, một hai lần không sao, lâu dần nhất định sẽ vạch trần ý nghĩ không muốn có con.

Tằng Khả Ny suy nghĩ một chút, khóe môi cong lên, "Chúng ta có thể đáp ứng trước, dù sao ta về nhà ba mẹ, đóng cửa lại, ba mẹ cũng không đuổi tới phòng được."

Dụ Ngôn khẽ cười một tiếng, nhéo nhéo mũi cô, "Đây là lần đầu tiên ta thấy Tằng đại luật sư có thời điểm không biết phải làm sao a."

Nàng mỉm cười nghiêng mặt qua, ý cười vẫn chưa nhạt đi. Làm sao chỉ có lúc này thôi? Chỉ là những suy nghĩ cùng do dự trong suốt năm tháng kia đã là quá khứ, cô đã chôn chặt trong lòng, cũng không cần nữa.

Dụ Ngôn nhìn theo ánh mắt của Tằng Khả Ny, buông tay ra, từ cửa sổ đi chậm rãi dọc theo bài trí trong phòng.

Đầu ngón tay lướt qua bàn trang điểm, đến tủ quần áo, gương soi toàn thân, rồi tầm mắt rơi xuống chiếc giường êm ái. Cuối cùng là chiếc đèn bàn cùng một chiếc hộp nhỏ trên tủ đầu giường.

Tằng Khả Ny cởi áo vest đặt ở trên sô pha, xắn tay áo đi tới nói với Dụ Ngôn: "Trong tủ có quần áo ra ngoài, đồ ngủ cùng váy ngủ đều có. Chờ tới khi xong việc, lại về nhà ba mẹ thu thập đồ đạc một chút".

Dụ Ngôn đến gần tủ đầu giường, chiếc hộp nhỏ hơi mờ, hình như bên trong có một xấp giấy. Dựa vào tính cách của Tằng Khả Ny, tuyệt đối sẽ không bao giờ đặtmột xấp giấy tờ vô ích vào đó, cái hộp này tựa như là một loại cất giữ có ý vị.

Nàng không khỏi hiếu kỳ chỉ vào cái hộp, sau đó hỏi: "Khả Ny, đây là cái gì vậy?"

Mi tâm Tằng Khả Ny nhảy một cái, yên lặng nhìn Dụ Ngôn, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ngươi muốn biết trong đó là cái gì không?"

"Xem ra, là đồ rất thú vị."

Dụ Ngôn kéo cổ tay Tằng Khả Ny, bộ dáng có chút chờ mong.

Nàng có trực giác, nếu chiếc hộp này được mở ra, nàng có thể phát hiện thứ gì đó mà nàng chưa biết. Ý tưởng này trong lòng nàng nảy mầm như một hạt giống, nhưng trong nháy mắt cơ hồ xuyên thủng trái tim nàng.

Tằng Khả Ny đến gần hai bước, cúi người lấy cái hộp ra.

Từ trên cao nhìn thẳng vào, có rất nhiều giấy tờ xếp chồng lên nhau, nhiều kích cỡ khác nhau.

Cô đưa chiếc hộp cho Dụ Ngôn, môi mím chặt, đầu ngón tay có chút trắng bệch, vài giây sau cô thấp giọng nói: "Tự ngươi mở ra sẽ biết bên trong là cái gì."

Thái độ cùng sắc mặt của Tằng Khả Ny đều thể hiện tính chất đặc biệt của chiếc hộp này, nếu bình thường thì Tằng Khả Ny sẽ không đặt ở đầu giường, càng sẽ không cất giữ, lúc này cũng sẽ không biểu hiện ra vẻ khó quyết định, vẻ mặt lại trịnh trọng như vậy.

Dụ Ngôn nhận lấy chiếc hộp, từ từ mở nắp, mảnh giấy đầu tiên trở nên rõ ràng trước mắt nàng.

Đó là vé xem phim, bộ phim nàng đóng vai chính.

Tấm thứ hai, thứ ba và

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net