Chương 12: Thừa Ảnh Kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm đột nhiên có một xác chết được dán phù chú trên trán nằm bất động ở giữa làng làm ai cũng kinh hãi. Thê Vũ đứng ra giải thích cho mọi người về khung cảnh đêm khuya của hai sư đồ, sau đó khuyên dân làng lập tức hoả thiêu người thanh niên đó. Còn Mộ Y Sinh phải gặp Mã An để nói chuyện sau khi thức dậy.

"Đêm qua ta nằm chiêm bao thấy tiên sư hiện về báo mộng."

"Là phụ thân của con sao?"

"Phải, tiên sư biết được quyết định của ta nên cũng đồng tình còn bảo rằng lúc đó là do tiên sư quá hồ đồ nên bây giờ cho ta tự định đoạt. Haizz đã lâu rồi ta mới thấy tiên sư trở về, chắc là còn lo ngại về con nên mới chưa chịu đầu thai."

"Đêm qua con cũng nằm mơ thấy phụ thân về báo mộng."

"Thật chứ? Người đã nói gì với con?"
Mộ Y Sinh bất ngờ vì không chỉ riêng gì mình mà ngay cả Mã An cũng nằm chiêm báo thấy sư phụ Dần trở về.
Mã An nhìn sư phụ gật đầu xác nhận một lần nữa.

"Phụ thân đã hướng dẫn cho con cách vẽ phù chú và lập đàn pháp, còn nói rằng mỗi đêm người sẽ về để chỉ dẫn cho con từng bước để trở thành một đạo sĩ Mao Sơn."

Mộ Y Sinh bật cười vì sư phụ chưa kịp để cho mình dạy dỗ đệ tử mà đã hớt tay trên của mình rồi.

"À còn nữa... Phụ thân bảo con nói lại với sư phụ rằng hãy truyền lại cho con Thừa Ảnh Kiếm gì đó..."
Mã An ngồi xoa cằm nhớ lại những gì mà phụ thân đã nói lại với mình trong giấc mơ đêm qua thì đột nhiên Mộ Y Sinh đập bàn một cái thật lớn.

"Tiên sư đã nói như vậy thật sao?"

"Không thể được."
Mã An ngây ngốc nhìn sư phụ mình đang dần trở nên cau có. Đó là do những gì phụ thân nói lại chứ cô có biết gì mà sư phụ lại tức giận với mình như thế chứ? Trong tình thế căng thẳng ấy, đột nhiên Mã An giật nảy lên một phát làm ngã nhào xuống đất. Mã An trong trạng thái khụy gối xuống đất, cơ thể cứ thế mà run lên cầm cập. Trong chốc lát, Mã An từ từ đứng dậy với khí thế khác lạ, Mộ Y Sinh chứng kiến được định đưa ra bàn tay về phía trước để chưởng vào người của Mã An nhằm đẩy vong hồn nào đó ra, thì một giọng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên.

"Hãy trao lại Thừa Ảnh Kiếm cho Mã An."

"Là sư phụ sao?"

Mộ Y Sinh biết đó là sư phụ của mình, người còn chưa kịp vui mừng thì vội nghiêm túc đáp trả một cách gây gắt.

"Không được, con không thể đưa thanh kiếm đó cho con bé."

"Tại sao? Con không nghe lời của sư phụ?"

"Đó là thanh kiếm thứ mười trong thập đại danh kiếm. Là một pháp bảo lưu truyền từ ngàn đời trong lịch sử Trung hoa ta. Đến tay sư phụ là đời thứ 18 của Mao Sơn, con là đời thứ 19. Một lần duy nhất con sử dụng nó là giết chết Quỷ nữ khóc than và xém chút nữa con đã bị Thừa ảnh kiếm đả thương ngược lại..."

"Sư phụ đủ biết được là thừa ảnh kiếm đã trải qua nhiều đời nên mang rất nhiều sát khí. Chính con còn không kiểm soát được nó thì thử nói Tiểu Mã có thể hay không?"

"Haizzz đúng là con vẫn không thay đổi gì nhỉ? Mộ Y Sinh."

Sư phụ Dần lắc đầu bó tay với bản tính này của đệ tử Mộ. Sư phụ Dần bắt tay ra sau lưng rồi ngắm nhìn xung quanh căn nhà, sau đó đứng trước cửa đứng trông ra. Hình thái ung dung tự tại, tiêu sái hưởng thụ sự đời này chỉ có sư phụ Dần chứ không lẫn đi đâu được.

"Một tay ta nuôi con từ nhỏ, con nghĩ gì muốn gì ta đều biết. Ta cứ nhắc con là đừng nên làm khó bản thân mình mà con cứ không chịu nghe..."

Mộ Y Sinh lẳng lặng cúi đầu lắng nghe sư phụ mình giáo huấn. Người cũng biết rằng sư phụ rất thương và lo lắng cho mình nhưng vì tính cách cứng đầu mà hay trái lại lời của sư phụ.

"Ta bảo con truyền lại cho Mã An thừa ảnh kiếm đó là bởi vì con bé chính là tiên sư đời thứ 17."

"Cái gì chứ? Sư phụ nói cái gì...???"
Mộ Y Sinh kinh ngạc như không thể tin được vào những gì mình nghe thấy. Tiểu Mã chính là một trong tổ sư của mình sao?

"Phải.. từ từ rồi con sẽ biết thôi..."
Nói rồi sư phụ Dần thoát ra khỏi thân xác của con mình và Mã An ngay sau đó ngất xỉu trong vòng tay của Mộ Y Sinh. Ôm người này vào trong lòng, Y Sinh vẫn còn những hoang mang mà sư phụ của mình đem lại. Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Mã An có thân phận đặc biệt đến vậy sao?

"Con về rồi... Sư phụ đang làm gì vậy?"
Thê Vũ vừa trở về, thấy hai sư trò đó ôm lấy nhau ở dưới đất mà khó hiểu. Bộ đang đóng kịch à?

"Đưa sư muội con vào trong đi."
Mộ Y Sinh lắc đầu không nói lý do, trao Mã An lại cho Thê Vũ rồi người cũng trở về phòng của mình. Ôm lấy sư muội trong tay, cậu thắc mắc về những chuyện đang xảy ra.

Mộ Y Sinh đi đến kệ tủ, ở ngăn cuối cùng lấy ra một hộp gỗ dài màu nâu sẫm. Tuy được cất giữ kỹ càng nhưng chiếc hộp vẫn bám đầy bụi, đặt nó lên trên giường và thổi một hơi để cho bụi bay đi hết. Mộ Y Sinh từ từ mở nắp ra, chưa gì đã cảm thấy năng lượng từ thứ ở bên trong. Mộ Y Sinh nhìn thứ ngay trước mặt cảm thấy rất lo ngại, người thở hắt một cái rồi cầm lên. Thừa Ảnh Kiếm từ chuôi kiếm đến mũi kiếm, chạm trổ, chùy tạo, khai phong đều thập phần tinh tế. Càng thêm hoa lệ là hào quang xanh thắm trên thân kiếm, thời thời khắc khắc hướng ra phía ngoài toả ra, tựa hồ linh khí vĩnh viễn không ngừng.

Có lời đồn đại rằng Thừa Ảnh Kiếm do bậc thầy đúc kiếm Âu Trị Tử chế tác. Thừa Ảnh thân đen tuyền, hào quang nội liễm, khi ra chiêu vô tung vô ảnh, là bảo vật số một trong con mắt của giới thích khách. Thừa Ảnh Kiếm từ xưa xuất từ Huyền Kiếm sơn, về sau xói mòn đến thế nhân trong tay.
Thừa Ảnh Kiếm là từ lam thạch ngọc cùng quáng thiết hoàn mỹ dung hợp lại cùng nhau, trải qua mười năm chế tạo đã thành danh kiếm.

Bởi vậy thế gian xuất hiện truyền thuyết mài một thanh kiếm mất mười năm.

Thừa Ảnh Kiếm về sau đã trở thành báu vật lưu truyền từ đời này sang đời khác của phái Mao Sơn. Những câu chuyện được xuyên tai rằng vào đời thứ 5, tiên sư Hắc Hoả Tổ bắt đầu sở hữu vì được Hoàng đế ban tặng do cứu sống một mạng bởi một đạo sĩ tà đạo. Thừa Ảnh vốn dĩ mang thân phận không trong sạch vì trước đó ở trong tay Đại tướng quân ra chiến trường đánh trận. Thừa Ảnh giúp tướng quân mang nhiều thắng lợi nhưng vì mệnh yếu tương khắc với Thừa Ảnh Kiếm nên nó đã điều khiển ngược lại Đại tướng quân, giết người không kiểm soát. Về sau khi vào tay tiên sư Hắc Hoả Tổ, ông đem nó làm phép đến mất cả 10 năm vì cho rằng khi nó được rèn giũa đến 10 năm mới hoàn thành sinh ra, thì bây giờ phải mất thêm 10 năm để điểm hoá nó như hồi sinh lại một lần nữa.

Có Thừa Ảnh trong tay, Hắc Hoá Tổ đã biến nó từ một ác kiếm trở thành thiên kiếm, mang lại lợi ích cho đời vì không ít lần góp phần trong việc trảm ma phục yêu. Từ đó, Thừa Ảnh Kiếm trở thành báu vật của Mao Sơn phái, được các đời sau sở hữu và cất giữ nhưng ít ai dám sử dụng vì tính thiên của nó rất mạnh. Nếu gặp người tương khắc mệnh và số với nó, tất sẽ bị kiểm soát ngược lại như Đại tướng quân xa xưa. Vì lẽ đó, Mộ Y Sinh mới lo sợ vì Mã An vốn dĩ chưa biết gì về đạo pháp mà bây giờ kêu truyền lại Thừa Ảnh Kiếm cho nó, có phải là tự dấn thân vào chỗ chết hay không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net