Chương 2: Aaron Hall!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An mới vừa hét lên liền hối hận, rốt cuộc nếu cái phong thư này là thật, như vậy nơi này chính là thế giới phép thuật thần bí, có quỷ mới biết có thể hay không có phù thủy giám sát nơi này.

Còn may chính mình dùng tiếng Trung hét lên. Cho dù đã ở thế giới này sinh sống ba năm, dưới tình thế cấp bách vẫn cứ theo thói quen dùng tiếng Trung. Rốt cuộc trong trí nhớ, cô đã sử dụng tiếng Trung được 24 năm.

Sau khi hít sâu hai cái, An liền an tĩnh xuống, sờ sờ thư trúng tuyển bằng da dê, tầm mắt cô dừng ở một lá thư khác có phong bì màu vàng trên bàn sách.

Từ trong một đống trang giấy cùng sách vở rút ra một cái lá thư, An trực tiếp đem thư xé mở đọc lên, như cũ là một trang giấy làm bởi một tấm da dê thật dài. Thế nhưng nội dung bức thư lại ngắn đến đáng thương, trên giấy dùng chữ tiếng Anh hoa mĩ viết: Kính gửi cô An Stoke, mời cô chờ đợi ở nhà vào lúc 8 giờ tối ngày 24 tháng 7 năm 1990. Bộ Thi hành Luật Pháp thuật.

An nhanh như bay mà xem xong nội dung, lại lật xem trái phải mặt giấy, mặt sau cũng không còn nội dung gì nữa. Trong đầu suy nghĩ, có lẽ thân thể này thân phận không đơn giản.

Trong khi cô đang tinh tế tự hỏi, một trận tiếng đập cửa vang lên, âm thanh của viện trưởng Odetha vang lên, "An bé bỏng ~ xuống lầu ăn cơm ~"

"Vâng, bà Odetha ~" An một bên tỉnh táo lại, một bên đem thư trong tay bỏ vào bì thư, lại đem ba lá thư đặt tốt ở nơi có thể thấy được trên bàn học, sau đó xuống lầu ăn cơm.

Ăn một bữa cơm không biết mùi vị gì, có lệ trả lời cho xong câu hỏi của bà viện trưởng về Luân Đôn phu trung học, An từ trong đại sảnh đi đến dưới chân cầu thang, đi được một nửa, cô đột nhiên đứng lại xoay người đi tới một cái đồng hồ quả lắc, trên đồng hồ chỉ thời gian là 7 giờ 50 phút.

"Hôm nay ngày là nào, bà Odetha?"

Bà viện trưởng đang chỉ huy thu thập đồ ăn chén dĩa, liền quay đầu lại nhìn thoáng qua An, cười khẳng định trả lời, "Nga —— Tiểu An. Hôm nay là ngày 24 tháng 7 ..."

Cười lễ phép mà cảm ơn, tần suất bước chân của An trở nên nhanh hơn một chút, mở ra cửa phòng mình, cô lại cầm lấy phong bì màu vàng kia từ trên bàn, rút ra trong đó tấm da dê lại một lần nữa đọc lại nội dung.

Trong lòng tính toán thời gian, An thăm dò nhìn bên ngoài cửa sổ.

Bộ Pháp thuật thật sự là một cái tên cô đã lâu không thấy, chính bản thân cô chỉ xem qua Harry Potter bản điện ảnh, tuy rằng có xem qua mấy lần nhưng là bởi vì thời gian mỗi lần xem đều cách rất xa, rất nhiều tình tiết cô đều không nhớ rõ. Mặc kệ cô quyết định có đi hay không đến Hogwarts, đêm nay nhất định phải tìm một khoảng thời gian đem toàn bộ tình tiết còn nhớ rõ viết xuống.

Vì chính bản thân trong tương lai, biết tương lai sẽ phát sinh cái gì chính là một cái ưu thế thật lớn. Thời điểm cuối cùng đánh nhau với Voldemort, thế giới phù thủy bị tàn phá, ngay cả những Muggle cũng cảm nhận được có điều gì đó không đúng. May mắn là thế giới Muggle cũng không bị làm sao.

Không biết thế giới phù thủy nhìn như thế nào nhỉ? Thật sự giống như trên phim ảnh vậy sao? Cô rốt cuộc có điểm muốn khám phá! Đây chính là Hogwarts a! Thế giới phép thuật! Một thế giới phép thuật hoàn toàn khác biệt với thế giới bình thường!

An nỗ lực nhớ lại cốt truyện của bộ phim Harry Potter, hít hít cái mũi, lại cúi đầu đem quần áo của mình phía dưới sửa sang lại. Bước chân có chút hỗn độn, hai bước, ba bước quỳ lên trên bàn học mở cửa sổ, có chút chờ mong.

Vừa đứng không được bao lâu lâu, An đột nhiên tự cười nhạo bản thân một tiếng, dẫm lên ghế, duỗi tay đem cửa sổ đang mở ra đóng lại.

Một trận đêm hè mát mẻ, mùi cây cỏ xanh tươi, cơn gió thoáng mát khiến cô bình tĩnh lại, nỗ lực đem đầu hướng ra ngoài cửa sổ tìm kiếm. Ánh trăng màu bạc bao phủ lên cô nhi viện, một mảnh cỏ trống trải, cách đó không xa rải rác mấy cây tùng cùng cây bạch dương, thanh âm bà viện trưởng từ dưới lầu truyền đến, còn có âm thanh hỗn loạn linh tinh của tiếng chó sủa cùng các loại côn trùng.

Lắc lắc đầu, An rút cổ trở về, nhớ tới chính mình nhận được thư từ Hogwarts, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, có lẽ là hôm nay tiếp xúc quá nhiều kinh hỉ.

Nhảy xuống ghế dựa, An tiện tay cầm một quyển sách, đoan chính ngồi ở bàn.

Mặc kệ nói như thế nào, binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, lấy bất biến ứng vạn biến mới là biện pháp giải quyết tốt nhất. Giống như cô lúc ấy đến thế giới này, nói ngắn gọn, trước phải nhìn xem tình thế nào rồi lại nói. Cơ hội tốt như vậy để có thể nhìn thấy thế giới pháp thuật, đi là nhất định phải đi, nhưng là trọng tâm vẫn phải đặt ở thế giới Muggle bình thường.

An nghĩ như vậy.

Cô nhi viện đại sảnh, đặt ở một tủ gỗ thô, ngăn tủ treo một cái đồng hồ quả lắc, kim giây tích tắc mà dần dần tiếp cận con số 12.

Tích tắc, vừa vặn chỉ đến số 12. Tích tắc, kim giây đi qua 12.

Lầu ba, trong phòng An.

Giường bên phải, bàn học phía sau, cửa phòng phía trước, An đứng đối diện cửa ra vào chừa một khoảng trống. Bỗng nhiên một đoàn ánh sáng chợt lóe mà qua, một bóng người hiện ra, ngưng tụ lại.

An nghe được âm thanh rất nhỏ, phụt một tiếng phía sau, cô liền quay đầu lại.

Trước mắt là một người đàn ông trung niên, trên người hắn ăn mặc áo gió màu xám vải nỉ, bên trong là một cái áo sơ mi sọc nhăn nhúm, hơi dơ dáy. Cổ áo mở rộng, hai cái nút áo trên cùng bị mở ra, phía dưới là một cái quần jean màu xanh biển. Sợi tóc ngắn xoăn cuốn màu bạc, râu ria xồm xoàm, hơi hơi hưng phấn mà nhìn cô.

An đứng ở đó, bất động, nhíu nhíu mày, còn dùng tay xoa xoa cái mũi, người trước mắt này trên người có một cổ hương vị kỳ quái, nghe giống như mùi của nhiều loại dê bò động vật trộn lại trên người.

"Ông là phù thủy?" Ngữ khí nghi vấn vô cùng mãnh liệt.

Cũng không trách An sẽ như vậy kỳ quái, nếu không phải người đàn ông này thật sự xuất hiện từ không khí, An thật sự cho rằng người này này là một tên ăn mày lưu lạc đến đây.

Nam nhân có chút kích động nhìn An, gật đầu, duỗi hai tay về phía trước chân bước lên một bước, tựa hồ muốn ôm trụ An.

An dùng một bàn tay chỉ cái mũi của mình, lui về phía sau một bước, nương tựa vào bàn, "Ngô.... Trên người ông.... Có chút.... mùi hương....."

Người nọ tức khắc có chút xấu hổ mà thu hồi tay, lẩm bẩm vài câu, ".... Phải quản lý sinh vật huyền bí..... Thật sự là......" Tay phải lại nhiều ra một cây gậy gỗ màu đen, hắn vẫy vẫy cây đũa trên quần áo của chính mình.

Kia nhất định chính là đũa phép đi, An nghĩ, tò mò mà nhìn đũa phép trong tay hắn, "Scourgify*..."

*Scourgify: bùa tẩy rửa

Đũa phép màu đen lóe ra một chút ánh sáng, ngay sau đó quần áo trên người đàn ông nọ trở nên sạch sẽ như mới, mùi kỳ quái trên người hắn cũng đã biến mất.

Lúc đối phương vừa lấy ra đũa phép, An liền đem tay thả xuống khỏi mũi, trước mắt chính là một cái phù thủy. Nhìn dáng vẻ và cách hắn kích động, có lẽ hắn biết cô? Thậm chí là biết cha mẹ của cô? Nếu thật sự là như vậy, thì cô cũng không thể quá không lễ phép.

"Chào buổi tối, tôi là An Stoke, tôi đã đọc thư." An đơn giản giới thiệu chính mình, lại chỉ chỉ thư trên bàn.

Người đàn ông nọ đem đũa phép cất vào cổ tay áo bên phải, ngồi xổm xuống dưới, duỗi tay muốn sờ sờ đầu An, bất quá nhìn đến ánh mắt cảnh giác của cô mà đem tay hạ xuống, tính toán cùng An bắt tay.

An duỗi tay ra, nắm lấy tay người nọ. Tay của người đàn ông so với tay của An thì lớn gấp đôi. Da thịt thật dày, sau đó An lại cảm thấy tay người nọ có chút run rẩy.

Sau khi bắt tay, An nghi hoặc nhìn người kia.

Hắn nhìn chằm chằm An hai giây, cười ôn nhu nói, "Con cùng cha mẹ con lớn lên thật sự rất giống nhau. Tiểu An, xin chào, ta là Aaron Hall, là bạn thân của cha mẹ con."

"Cha mẹ của con?" An nỗ lực biến ngữ khí của chính mình giống như thập phần kinh ngạc, tuy rằng cô đại khái đã đoán được sự tình, đơn giản chính là cha mẹ của mình là phù thuỷ, rất có khả năng bọn họ bị Voldemort giết chết trong trong thời kỳ hỗn loạn, hoặc là đã chịu tai nạn, để lại An một người trên thế giới này. Bộ Pháp thuật vì không muốn Muggle biết được những chuyện xảy ra với những phù thủy ở thế giới phép thuật, không nói liền đem An đưa đến nhà của ông bác Garnett.

Chỉ là thân thể này vẫn là một đứa bé 11 tuổi, hơn nữa vẫn là một đứa nhỏ này từ bé đã không có cơ hội biết được tên của cha mẹ cô cùng chuyện của quá khứ, vậy nên hẳn là phải tỏ ra ngạc nhiên một chút. Khi Phương Dịch An biến thành Annr lúc 8 tuổi, cô hoàn toàn không được kế thừa bất cứ ký ức gì của Annr. Trong ba năm ông bác Garnett chỉ có viết cho cô một phong thư, chúc cô sinh nhật vui vẻ, làm cho cô biết rằng sinh nhật của mình là vào ngày 17 tháng 5 , thuộc chòm sao Kim Ngưu.

Mà sau lá thư kia, Garnett không còn có viết thư đến cho cô nữa. 

Ngẫu nhiên, ở một số ít thời điểm, Phương Dịch An nhớ lại thời điểm đời trước sống với cha mẹ. Trong lòng sẽ tuôn ra một loại thương cảm vô cùng mãnh liệt. Làm cho Phương Dịch An đối với cô gái Annr vô tình liên quan càng thêm thương hại. Cô âm thầm thề nhất định phải sử dụng năng lực của chính mình để sống một cuộc sống tốt đẹp nhất ở thế giới này. Vì chính mình, cũng vì Annr mà nỗ lực sống.

"Chính là, cha mẹ của con không phải đã chết trong một tai nạn xe cộ sao? Nếu ngài là bạn thân của cha mẹ con, vậy ngài như thế nào lâu như vậy đều không tới thăm con một lần?" Phương Dịch An giúp Annr hỏi ra vấn đề này, trong giọng nói nhàn nhạt mang theo lạnh nhạt cùng sinh khí.

"Thực xin lỗi.." Aaron ngữ khí lập tức trầm thấp xuống, hắn nhìn khuôn mặt trước mắt với mái tóc đen ngắn cực kỳ giống với bạn tốt đã chết, thấp giọng giải thích, "Đây là quy định của Bộ Pháp thuật, phù thủy không thể bại lộ ở trước mặt Muggle... Mà cha mẹ của con... Con còn quá nhỏ...." Nhìn biểu tình của An càng ngày càng lãnh mạc, Aaron nhanh chóng giải thích nói, "Ta thực sự là có đến thăm con, An.. vào mỗi năm sinh nhật của con ta đều đến. Ta còn nhớ rõ là năm ngoái, con tổ chức tiệc sinh nhật với Jill, bạn thân của con...."

Phương Dịch An nội tâm nhảy dựng, quả nhiên vẫn là có phù thủy giám sát a, còn may là bản thân linh hoạt, không có làm cái chuyện gì khác người, nếu như bị bọn họ phát hiện chính mình cùng trước kia không giống nhau, không biết có thể hay không bị điều tra ra.. Linh hồn hoán đổi a, đời trước gì đó a....

Bất quá, người trước mắt này rốt cuộc là tới làm gì?

"À... Vậy ngài hiện tại tại sao có thể tới gặp con?"

"A ~" Aaron như là đột nhiên nhớ tới cái gì, chụp lấy chính mình cái ót, trên mặt lại tràn đầy tươi cười mà nhìn chằm chằm An nói, "Hôm nay chính là một ngày trọng đại của con, Tiểu An, đến đây, ta mang con đi một chỗ, trên đường ta sẽ giải thích toàn bộ sự tình."

Aaron đứng lên, vươn tay trái gắt gao đem An tay phải nắm lấy, tay phải lấy ra đũa phép, nghiêng đầu đối An ở một bên lộ ra một nụ cười an ủi, "Không phải sợ, kế tiếp chúng ta nhất định sẽ đi đến một nơi rất thú vị..."

Màu đen đũa phép ở không trung có quy luật mà vẫy vẫy, "Apparition*..."

*Apparition: bùa độn thổ, phép này được dùng khi 1 phù thủy muốn đưa phù thủy khác – không biết độn thổ – độn thổ cùng mình. Phù thủy không biết độn thổ đó tạm gọi là "hành khách".

Trước mắt đột nhiên tối sầm, An cảm giác chính mình bị hút vào trong một cái động đen tối, thân thể bị áp lực đè ép từ bốn phía, không lớn, có chút cảm giác như là đang ở trong nước, tay phải bị một đôi bàn tay to lớn gắt gao mà nắm.

Người nam nhân này vẫn là rất quan tâm An, có lẽ về sau ở thế giới phù thủy, chính mình không cần phải là lẻ loi một mình, có chỗ dựa, hơn nữa hắn vẫn là đến từ Ban Kiểm soát và Điều hòa Sinh vật Pháp thuật của Bộ Pháp thuật.

Mơ hồ nhớ rõ Harry Potter có một người bạn tốt, đúng rồi là Hagrid cũng cùng những sinh vật huyền bí này có quan hệ.

Lúc trở về nhất định mà đem những sự việc nhớ rõ toàn bộ viết xuống, trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn a.

An nghĩ, đột nhiên trước mắt sáng ngời, theo sau là cảm giác chính mình dẫm lên mặt đất rắn chắc, không còn cảm giác bay bổng.

Ngẩng đầu nhìn khắp nơi, một bên là đường cái, chỉ có một chiếc ô tô kiểu cũ ngừng ở cách đó không xa, cách xa cô hai ba mét có một cái đèn đường.

An phía trước chính là một phiến đen nhánh bảng hiệu gỗ, bảng gỗ này cùng chung quanh thành phố quang cảnh có vẻ không hợp nhau.

"Tốt lắm, chúng ta tới rồi!" Aaron cúi đầu liếc mắt thấy An đang nhìn xung quanh khắp nơi, nắm tay cô, dùng tay phải đẩy cửa ra, cũng giải thích nói, "Nơi này là Luân Đôn, Quán Cái Vạc Lủng*, nhớ kỹ cái này địa điểm nha, về sau con còn muốn tới rất nhiều lần đấy. Ta và cha của con năm đó lần đầu tiên gặp mặt liền ở là nơi này! Hắc, khi đó hắn vẫn là một cái tiểu tử lùn tịt đây ~"

*Quán Cái Vạc Lủng: Leaky Cauldron, cũng là nơi Hagrid đưa Harry đến để vào Hẻm Xéo. Ngoại trừ mấy cái bùa chú đọc tiếng Anh hay hơn thì tớ nghĩ nên để mấy cái tên địa phương tiếng Việt cho dễ đọc. =)) Chỗ nào dịch ra lạ quá thì tớ sẽ giải thích phía dưới.

Mới vừa đẩy cửa ra, một bộ hỗn tạp vị cồn liền nghênh diện đánh tới, ngay sau đó còn có âm thanh đối thoại ồn ào náo động. Trần nhà của quán bar treo một cái đèn lớn, bên trong chứa mấy cái đèn dầu hoả, tỏa ra ánh sáng tối tăm. Giữa quán bar là một đám mười người ngồi quanh cái bàn lớn, bên cạnh còn có một đống người tụ tập vây quanh xem bốn người khác đánh bài. Chung quanh bàn nhỏ cho bốn người và hai người cũng ngồi đầy những người ăn mặc kỳ quái.

Đương nhiên cũng chỉ có An nghĩ bọn họ ăn mặc kỳ quái, đối với phù thủy mà nói thì cũng tương đối bình thường. Bằng không có ai gặp qua một người bình thường ở thòi điểm mùa hè mặc một cái khăn quàng cổ. Bất quá nơi này thật đúng là có chút lạnh, An mặc áo ngắn tay nghĩ.

Aaron lôi kéo An chen chúc vòng qua đám người, khi đang định vòng qua quầy bar, một giọng nam hơi nghẹn ngào vang lên, "Hắc, Aaron đã lâu không thấy ngươi, thật là một thời gian dài không gặp...."

An lúc nãy vẫn đang chăm chú xem cái ly tự động rót rượu trên đài, liền thu tầm mắt trở về, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Một người đàn ông bình thường 50 tuổi, mặt dài, đỉnh đầu trụi lủi, mặt đầy nếp nhăn, híp mắt nhìn Aaron.

"Đúng vậy, Tom, gần đây ta bận rất nhiều việc... Bất quá ta hôm nay có chuyện quan trọng phải làm..." Aaron nói xong nhìn về phía An, "Ta muốn mang Tiểu An đi Hẻm Xéo."

"Chúa ơi, đây là?" Tom híp mắt nhìn về phía An. "Lambert?"

Aaron đem An hướng chính mình bên người lôi kéo, đối với Tom gật gật đầu, "Đúng vậy, đứa nhỏ này chính là con gái của Lambert, An Stoke."

An mỉm cười lễ phép gật gật đầu, "Đúng vậy, là con."

"Thứ lỗi, Tom, ta trước phải mang cô bé đi Hẻm Xéo, lần sau có cơ hội lại đến uống một chén."

Tom gật gật đầu, xoay người hướng quầy bar mà đi.

Aaron lôi kéo An vòng qua quầy bar đi tới một căn phòng nhỏ phía sau quầy, "Vừa rồi người kia là Tom, hắn là chủ Quán Cái Vạc Lủng, lúc ta còn đi học với ba ba con liền nhận thức hắn ~" nói xong, hắn lôi kéo cô đến đứng trước một mặt tường.

"Xem kỹ nhé, Tiểu An, nơi này chính là lối vào Hẻm Xéo. Hẻm Xéo chính là địa phương ngươi về sau muốn tới để mua sắm đồ vật cần thiết cho lễ khai giảng, nơi này hướng lên trên số ba, lại hướng bên phải đánh vào khối số hai, sau cùng sử dụng đũa phép ở trên tường gõ ba cái..." Aaron vừa nói vừa làm động tác.

An mở to hai mắt, kinh ngạc mà nhìn trên tường xuất hiện một cái lỗ nhỏ, về sau lỗ nhỏ càng lúc càng lớn, cuối cùng tạo thành một cái thông đạo hình vòm.

"Chào mừng ngươi đến với Hẻm Xéo, chào mừng ngươi đến với thế giới phù thủy." Aaron đối với An cười nói, "Nắm chặt tay của ta, bên trong người cũng không ít nha ~"

An được Aaron nắm tay dẫn vào Hẻm Xéo.

Lời tác giả: Bả nói là đại khái bả nhìn thấy mấy lá thư liền nhớ ra phải viết chương mới. =))

Lời Editor: Có 3000 chữ mà cảm tưởng như mười mấy trang. =))) Một vài cái tên, trên mạng cùng bản dịch không giống nhau, đa phần là nghĩ sao viết vậy. Tớ tôn trọng tác giả nên nếu được thì nhất định sẽ để yên tên trong truyện. Có một vài cái tên tác giả viết bằng tiếng Trung, mà tớ thì không biết tiếng nên đành đọc âm tiếng Việt, sau đó chuyển qua tên tiếng Anh, có thể không hay nhưng mà khó quá nên có gì các cậu cứ giúp đỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net