Chương 26: Khai giảng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tàu đến, Hermione có vẻ lo lắng bởi vì Ron và Harry vẫn chưa đến tìm nàng, điều này khiến nàng có chút bất an, cô nói với An, "An, bồ có nghĩ rằng hai người họ đã lỡ chuyến tàu rồi không?"

Fanny hơi ngạc nhiên khi nghe lời của Hermione, "Hả? Lỡ chuyến tàu sao? Trường học sẽ làm gì? Sẽ không đuổi học bọn họ chứ?"

Thấy Hermione ngày càng căng thẳng, An bình tĩnh phân tích, "Mình nghĩ là không. Bọn họ nhất định đã gặp phải chuyện gì đó nên không đến kịp. Cụ Dumbledore nhất định sẽ không trục xuất Harry đâu, đừng lo."

Lời An nói khiến Hermione an tâm hơn rất nhiều, nhưng mà nàng lại thắc mắc, "Vậy bọn họ làm thế nào đến đây được?"

"Họ có thể đã viết thư cho Giáo sư McGonagall và giải thích lí do bọn họ không đến kịp. Không phải Harry có một con cú mèo sao? Trường học nhất định có biện pháp cho một số trường hợp như thế này. Hogwarts đã có một nghìn năm lịch sử, chắc hẳn đây không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp chuyện này."

Fanny và Hermione suy nghĩ một lúc, cảm thấy An nói rất có lí, vậy nên hai người đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

An nhìn lên bầu trời đen kịt, nói thêm trong lòng. Nhưng mà, đây có lẽ là lần đầu tiên trong lịch sử có người lái xe bay đến trường.

Những học sinh năm hai không cần phải đi thuyền nữa, bọn họ đi theo huynh trưởng từng nhà đi về phía bên kia sân ga. Còn bác Hagrid thì vẫn nhận nhiệm vụ đưa học sinh năm nhất lên thuyền.

Bên cạnh sân ga có một bãi đất trống khá lớn, có rất nhiều xe ngựa đậu ở đó, phía trước xe ngựa có hai con vật kỳ lạ đang kéo cỗ xe. Tuy nhiên, sau khi đến gần, An để ý thấy hình như Fanny không thể nhìn thấy con ngựa phía trước xe ngựa, bởi vì nàng nhìn vào trước cỗ xe ngựa, sau đó thở dài, "Tụi mình phải ngồi xe ngựa tự động để đến trường sao?"

Vì vậy, An trở nên im lặng, cô mơ hồ nhớ lại nội dung của phim, hình như chỉ có một số người mới có thể nhìn thấy con ngựa kéo xe. Sau khi trở lại trường học, An quyết định phải đến thư viện kiểm chứng chuyện này mới được.

Ở Đại Sảnh đường của Hogwarts, buổi lễ phân loại sắp được tổ chức. Mọi học sinh đều ngồi xuống bàn dài của nhà mình. Sau khi An ngồi xuống, cô thường xuyên quét mắt về chiếc bàn dài dành cho giáo viên. Cô vậy mà nhìn thấy Lockhart ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ông ta mặc một chiếc áo chùng màu xanh lá cây và nở nụ cười rạng rỡ.

An quay sang nhìn những giáo sư khác. Cụ Dumbledore ngồi trên chiếc ghế cao ở chính giữa, đang nói chuyện gì đó với Giáo sư McGonagall bên cạnh. Giáo sư Flitwick thì ngồi trên ghế và nhìn chiếc bàn dài nhà Ravenclaw. Còn bác Hagrid thì đang uống gì đó từ một cái ly thật lớn.

Giáo sư Snape đâu? Thầy Snape không có mặt trên bàn giáo viên.

An nhìn quanh đại sảnh, những không thấy thầy. Lạ nhỉ? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trước khi An có thể suy nghĩ kỹ càng thì buổi lễ phân loại đã bắt đầu. Giáo sư McGonagall đặt chiếc mỹ phân loại và một chiếc ghế trước mặt các học sinh năm nhất. Bà đọc một số ghi chú. Chiếc nón phân loại lại bắt đầu hát một bài hát, mỗi năm nó đều hát một bài khác với năm ngoái.

Ngay sau đó, cô McGonagall bắt đầu gọi tên những học sinh năm nhất. An tranh thủ lúc này để nhìn quanh Đại Sảnh đường một lần nữa, thầy Snape vẫn không có ở đây. Cô nghĩ đến Harry và Ron vẫn chưa đến, liền đoán được Snape ở đâu.

Cô nhìn về phía Dumbledore và thầm nghĩ, cụ Dumbledore cứ như vậy để thầy Snape đi giải quyết vấn đề, cụ quả thật rất tin tưởng thầy Snape.

Chờ đến khi buổi lễ phân loại kết thúc, Harry và Ron vẫn chưa đến. Tuy nhiên, tin tức về bọn họ đã lan truyền trong nhóm học sinh rồi. Tờ Nhật báo Tiên tri đã công bố một báo cáo: Ba Muggle đã nhìn thấy một chiếc ô tô bay với những bức ảnh được đăng trên báo. Mọi người đều nhao nhao suy đoán xem có phải là Harry và Ron hay không.

Hầu hết những học sinh Gryffindor đều rất hào hứng, họ đều nghĩ rằng việc lái một chiếc ô tô bay đến trường thật sự là quá tuyệt.

Một nhóm nhỏ học sinh khác thì bắt đầu xì xào bàn tán xem Ron và Harry có bị đuổi học hay không. Dù sao thì sự việc đã bị ba Muggle phát hiện.

Sau khi ăn xong bữa tối, Malfoy tâm tình rất tốt, như thể Harry và Ron đã bị đuổi học đến nơi. Trên bàn ăn nhà Slytherin, hắn đọc to tờ Nhật báo Tiên tri cho mọi người nghe. An và Fanny đi thẳng về ký túc xá, cô không thèm đếm xỉa đến Malfoy đang đọc báo và Lockhart đang vui vẻ bình luận vấn đề này trong nhà ăn.

Lockhart nói Harry không nên làm chuyện như thế này khi còn là một học sinh, không nên cố gắng quá sức như vậy chỉ để gia tăng danh tiếng của bản thân. An vẫn rất chán ghét những kẻ không có khả năng, nói nhiều, và nghĩ rằng bản thân là giỏi nhất.

Nhưng Fanny không nghĩ vậy. Khi nàng nhìn thấy Lockhart trong nhà ăn, nàng đã vô cùng thích thú, nói với An, "Ôi, đó có thật sự là Gilderoy Lockhart không? Ông ấy sẽ dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sao? Hay quá, mình có đọc về ông ấy trong Tuần báo Phù thủy và Nhật báo Tiên tri. Mình cũng đã đọc hết sách của ông ấy sau khi mua về. Chỉ tiếc là quản gia của mình đã không đến kịp sự kiện ký tên của ông ấy. Pansy vừa mới nói với mình rằng thầy Lockhart đã ký trong sách của cô ấy, mình cũng..."

An cắt ngang lời của Fanny, "Không phải cậu thích người có năng lực sao? Ông ta thì có gì hay chứ?"

"An, cậu không biết sao? Giáo sư Lockhart đã nhận được Huân chương Merlin Hạng Ba. Ông ấy cũng là thành viên danh dự của Liên đoàn phòng thủ Nghệ thuật Hắc ám. Ông còn năm lần giành được Giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất được bình chọn trên Tuần báo Phù thủy. Đương nhiên ông ấy là một người có năng lực!"

"Mình nghĩ là năng lực đánh lừa mọi người thì có!" An nhìn Fanny, nói.

"An, tại sao cậu lại không thích Giáo sư Lockhart? Rất nhiều học sinh đều thích thầy ấy. Thầy ấy rất đẹp trai, lại còn hay cười. Thầy đã trải qua nhiều chuyện thú vị, cũng viết rất nhiều điều thú vị."

"Fanny..." Cậu vẫn còn quá trẻ, quá đơn thuần, suy nghĩ quá ngây ngô. An thầm nói trong lòng, nhưng ngoài mặt cũng không chịu thua, "Sau này cậu sẽ từ từ phát hiện ra, chuyện người khác kể, không phải lúc nào cũng đáng tin. Quan trọng nhất là xem hành động của họ."

Fanny suy nghĩ một chút rồi nói, "Cậu nói có lý. Nói vậy thì An, tuy rằng cậu vẫn luôn nói nhóm ba người Gryffindor không phải bằng hữu của cậu, nhưng mà cậu vẫn luôn giúp đỡ họ, hành động này thể hiện tình bạn mà phải không?"

"..." An nghẹn lời trong phút chốc, sau đó chậm chạp giải thích, "Fanny, đây là hai việc hoàn toàn khác nhau. Bản thân mình không muốn giúp họ gì cả, tất cả việc mình làm để giúp bọn họ là do có sự tác động của môi trường khách quan, mà cậu cũng đóng góp khá nhiều trong môi trường khách quan đó đấy."

"Những điều cậu nói phức tạp quá, mình chỉ biết là cậu rốt cuộc đã giúp bọn họ. Mình nghĩ nó cũng không khác mấy với lời cậu vừa nói."

"...." An cảm thấy có chút bất lực, cô quả nhiên không nên nói chuyện với một đứa trẻ về những vấn đề khó hiểu như vậy, "Quên đi Fanny, cậu tiếp tục hâm mộ Giáo sư Lockhart của mình đi."

"Mình không phải ngưỡng mộ ông ấy, mình chỉ thưởng thức ổng thôi..."

Ngày hôm sau, thứ Hai, trên bàn ăn nhà Slytherin.

An đang xem thời khóa biểu trên tay, thời khóa biểu năm nay hình như không khác mấy với năm ngoái, ngoại trừ việc lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám được chuyển sang thứ Hai, bọn họ phải học nó cùng nhà Gryffindor. Đếm đi đếm lại, An thấy nhà Slytherin có 4 lớp học chung với Gryfifndor: Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám vào thứ Hai, Lịch sử Phép thuật thứ Ba, Lớp Bay vào thứ Năm, Độc dược vào thứ Sáu.

An thấy Malfoy đang thị uy nhìn về phía bàn Gryffindor sau khi nhận được khóa biểu. Hắn có vẻ như đang nghĩ chủ ý xấu để đuổi học nhóm người Harry khỏi Hogwarts.

Sau một thời gian, hắn quả thực đã tìm ra cơ hội để cười nhạo Ron.

Vì Ron dám lái xe riêng của ông Weasley để đưa bản thân và Harry đến trường, ông Weasley bị Bộ Pháp thuật điều tra, và bà Weasley cũng gửi cho hắn một lá Thư Sấm. Tiếng la hét của bà Weasley bao trùm toàn bộ phòng ăn, những người ngồi quanh Ron đều lấy tay che tai lại.

An tò mò nhìn Ron, rồi hỏi Fanny, "Vừa rồi là cái gì vậy?"

Fanny nhìn Ron có chút đáng thường, "Cậu ấy nhận được một bức Thư Sấm..."

An nhìn chằm chằm vào lá thư đang tự đốt thành tro giữa không trung và nói, "Quả thật là xứng đáng với cái tên..."

Malfoy bắt đầu cười nhạo Harry và Ron từ bàn Slytherin.

Sáng thứ Hai là lớp Thần Chú với Giáo sư Flitwick. Slytherin và Ravenclaw học chung. Ở trong lớp, Malfoy yên tĩnh hơn nhiều khi không phải học cùng nhà Gryffindor.

Sau bữa trưa, An cùng Fanny dự định cùng nhau đi về phòng chung Slytherin. Họ chuẩn bị đi lấy một cuốn sách mà Fanny bỏ quên sáng nay. An vô cùng miễn cưỡng, cô nói với Fanny trên đường đi, "Mình nghĩ cậu không cần quay lại lấy đâu, dù sao cậu cũng đã có sáu cuốn sách của ông ta rồi còn gì."

"An, mình không thể tin được rằng cậu có thật nhiều thành kiến với Giáo sư Lockhart. Cậu nên đọc sách của ông ấy đi, cậu sẽ thấy thầy ấy đã trải qua rất nhiều cuộc phiêu lưu thú vị."

"Đó đều những là câu chuyện cổ tích lừa đảo..." An nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Làm sao cậu biết đó chỉ là những câu chuyện lừa đảo chứ? An! Cậu đã từng đọc cuốn sách nào của ông ấy chưa?"

"Không, mình đoán vậy thôi...." An nhớ rằng trong kỳ nghỉ hè, một trong những cuốn sách của Lockhart đã bị thí nghiệm của cô làm cho thê thảm.

"Nhưng mà lần trước cậu có nói với mình, người chưa bao giờ tham gia vào việc gì thì không có tiếng nói trong việc đấy?"

"... Fanny, cậu không thể..." An đang nói nửa chừng thì bị Fanny kéo vào một hành lang khác, từ chỗ này bọn họ có thể nhìn thấy một khoảng sân.

Harry, Hermione và Ron đang đứng trong sân, Malfoy cũng ở đó, còn có những học sinh khác. Malfoy hét lên với giọng điệu chế nhạo đặc trưng của hắn, "Một bức ảnh với chữ ký? Mày đang phát ảnh có chữ ký hả? Harry Potter?" Phía sau Malfoy là Goyle và Crabbe, bọn hắn nhìn đặc biệt to lớn, hung ác.

Harry ở một bên, tức giận nói, "Tao không có." Tay Harry nắm chặt lại thành nắm đấm.

Malfoy phớt lờ hắn, cười đắc ý. Có một cậu bé đang đứng bên cạnh Harry, và An nhận ra cậu chính là cậu học sinh mới của nhà Gryffindor, Colin.

Colin cầm một chiếc máy ảnh Muggle trên tay, cậu hét thẳng vào mặt Malfoy một cách đầy xúc động, "Anh đang ghen tị!"

Malfoy ngẩng cao đầu, hét lớn cho tất cả mọi người nghe thấy, "Ghen tị? Tụi mày thấy tao đang ghen tị sao? Tao cũng không muốn một vết sẹo xấu xí trên đầu đâu! Cảm ơn!"

Ron tức giận hét lên, "Cút đi, Malfoy!"

Malfoy nghe thấy giọng Ron, càng thêm dương dương tự đắc, "Ây, cẩn thận đấy, Weasley! Tốt hơn là con không nên gây rắc rối nữa, nếu không má sẽ phải đến đưa con về!" Malfoy bắt chước giọng của bà Weasley sáng nay. Hắn tiếp tục nhại lại bà Weasley với cái giọng the thé chói tai, "Nếu con mà còn thò một ngón chân qua khỏi giới hạn..." Câu nói của Malfoy khiến nhiều học sinh nhà Slytherin bật cười.

Đúng lúc này, Lockhart kéo một số học sinh ra khỏi vòng tròn, sải bước đi đến chỗ bọn họ, "Có chuyện gì vậy? Là ai đang muốn phát ảnh có chữ ký?"

Ngay khi An nhìn thấy Lockhart, cô muốn quay người bỏ đi, nhưng Fanny đã kéo cô lại, "Giáo sư Lockhart đến rồi, hãy xem thầy ấy giải quyết chuyện này như thế nào trước, rồi tụi mình rời đi sau..."

"Không phải cậu vẫn còn phải về lấy sách ở ký túc xá sao?"

"Lát nữa lấy cũng được!"

"..."

An rốt cuộc cũng quay người lại, tiếp tục xem kịch. Cô thấy Hermione đang nhìn chằm chằm Lockhart với đôi mắt sáng ngời, trên tay nàng còn đang cầm cuốn Hành trình với Ma cà rồng của Lockhart. Sau đó, cô nhận ra rằng đôi mắt của hầu hết các nữ sinh xung quanh cũng sáng lên.

Lockhart bước đến gần Harry, rồi choàng tay qua cổ hắn, "Aha, Harry, chúng ta lại gặp nhau rồi! Trò đang phát ảnh có chữ ký hả? Thành thật mà nói, ở độ tuổi này mà dám phát ảnh với chữ ký, trò sẽ trở nên quá kiêu ngạo so với các bạn cùng lớp. Những tấm ảnh này không có ích cho sự phát triển của trò trong tương lai đâu. Tất nhiên, tôi cũng hiểu rằng trò không cố ý..."

Thấy Colin đi tới, ông ta vui vẻ nói, "Chụp hai người chúng tôi đi! Như vậy thì không gì đẹp bằng, cả hai người chúng tôi sẽ ký tên cho em..."

Sau khi ký tên, ông ta yêu cầu mọi người tản ra, "Đừng ở đây nữa. Nếu trò nào còn muốn xin ảnh và chữ ký của tôi thì có thể đến văn phòng của tôi. Lớp học sắp bắt đầu rồi!"

Khi An cùng Fanny trở lại ký túc xá, ấn tượng của Fanny với Lockhart càng trở nên tốt đẹp hơn, "An, cậu xem đi, nhờ có thầy ấy mà Harry mới được thả ra dễ dàng như vậy... Ông ấy quả thật có thực lực mà..."

"Ừ, chỉ vì ông ta sợ Harry sẽ nổi tiếng hơn mình thôi..."

Lời tác giả: Tác giả nói là nếu bạn nào thấy An phản ứng thái quá hoặc không tốt thì hãy nhớ rằng An là một người trưởng thành, cô mới ra trường được hai năm. Vì vậy nhiều khi thích ứng với một môi trường mới, thì sẽ phải mất một chút thời gian để bộc lộ dần bản chất của mình. Con người có rất nhiều bộ mặt, không phải một sớm một chiều là có thể thể hiện ra hết. Bả cảm thấy thực ra An ở trong chuyện có mang tính cách của bả. Và tác giả muốn viết một câu chuyện mà nhân vật chính sẽ thật sự "sống," một câu chuyện hài hước về những gì sẽ xảy ra với An khi cô ấy ở Hogwarts.

Lời Editor: Chúc mấy bạn đọc truyện vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net