Chương 29: Hóa đá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An dùng tốc độ nhanh nhất để tới bệnh xá tìm bà Pomfrey và đưa bà đến văn phòng thầy Lockhart. Văn phòng của Lockhart rất dễ nhận ra bởi vì chỉ có phòng của ông ta mới có một tấm áp phích với khuôn mặt tươi cười của ổng được dán ở cửa.

Khi An và bà Pomfrey đến, cụ Dumbledore đang cúi xuống quan sát con mèo của thầy Filch, hay còn gọi là bà Noris, đang nằm trên một chiếc bàn sạch sẽ.

Bộ ba nhân vật chính ngồi cứng đờ ở trong góc phòng, gần như nhìn chằm chằm vào An khi cô bước vào. Thầy Snape đứng lù lù sau lưng những người khác, nửa người khuất trong bóng tối, vẻ mặt lạnh lùng. Giáo sư McGonagall đang ở chỗ lò sưởi để an ủi ông Filch, người đang nằm trên bàn và buồn bã khóc. An cũng nhận thấy mấy bức chân dung sống động của Lockhart được treo khắp phòng.

"Ôi, bà Pomfrey, nhờ bà đến xem con mèo tội nghiệp này..." Cụ Dumble rời khỏi con mèo.

An nghĩ rằng bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ liền có thể rời đi. Vì vậy cô lùi lại một bước, thế nhưng ánh mắt của cụ Dumbledore dưới cặp kính nửa vầng trăng đã nhìn thấy cô, "Trò Stoke, ta nghĩ trò có thể ở lại. Ta cũng có một vài câu hỏi cho trò..."

Trái tim của An nhảy dựng, một vài suy nghĩ trong đầu đang điên cuồng chạy loạn, cụ Dumbledore đã biết những gì? Cụ ấy biết được bao nhiêu? Cụ đã thấy cái gì sao? Hay là gần đây mình có làm ra chuyện gì khả nghi?

Suy nghĩ chuyển động trong đầu, nhưng vẻ mặt của cô không thay đổi, chỉ là trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc nhìn cụ Dumbledore. Dumbledore nói xong liền nhìn lại con mèo trên bàn. Giáo sư McGonagall và Giáo sư Snape chỉ chớp mắt, không có ý kiến gì với quyết định của thầy.

Lockhart ở bên cường điệu nói, "Tại sao thầy lại muốn giữ một học sinh năm hai ở lại? Tôi nghĩ trò ấy cũng đang sợ hãi, chúng ta nên để trò ấy về nghỉ ngơi. Tôi nghĩ bà Noris chẳng qua là..."

Bà Pomfrey đứng thẳng người, thở phào một hơi nhẹ nhõm, "Bà Noris không chết, mà là bị hóa đá!" 

Lockhart nhanh chóng nói, "Đúng vậy, hóa đá, tôi cũng nghĩ vậy đấy!"

Tiếng khóc của thầy Filch nhỏ dần, cuối cùng cũng chỉ còn lại một vài tiếng thổn thức. 

Nghe từ hóa đá, An nhớ lại bản thân quả thân đã từng sử dụng phép hóa đá trong lớp của Lockhart. Đây là điều mà thầy Dumbledore muốn hỏi sao? Không đúng, mặc dù bản thân chưa từng được dạy ở trường mà có thể dùng thuật hóa đá quả thật có chút đáng nghi, nhưng mà sức mạnh phép thuật của cô rất thấp. 

Cô chỉ có thể hóa đá những yêu tinh nhỏ trong vài giây mà thôi. Ngoài ra, có rất nhiều học sinh lớn tuổi hơn cô có thể sử dụng phép này. Tình huống hiện tại có lẽ là do con rắn lớn trong căn phòng bí mật gây ra, nhưng tại sao cụ Dumble lại muốn giữ cô lại?

Cụ Dumbledore ngay lập tức giải đáp thắc mắc của An, "Trò Stoke, khi nào thì cây nhân sâm của cô Sprout sẽ trưởng thành?"

Trái tim lo lắng của An dần bình tĩnh lại. Thì ra đó là vấn đề. Cô suy nghĩ một chút sau đó trả lời, "Có lẽ là sẽ lớn ở cuối học kỳ hai, khoảng tháng 5, thưa thầy."

"Được rồi..." Dumbledore lại quay sang con mèo trên bàn, giọng điệu khá lo ngại, "Nhưng mà ai đã làm chuyện này? Đây quả thật không phải là một trò đùa đơn giản."

"Hỏi nó kìa!" Filch hét lên, quay gương mặt lấm lem nước mắt về phía Harry. 

"Không một học sinh năm hai nào có thể làm nổi chuyện này." Cụ Dumblenore nói chắc như đinh đóng cột, "Nó đòi hỏi đến Phép thuật Hắc ám cao cấp nhất..."

Nhìn cảnh này, An không biết mình có nên rời đi ngay lúc này hay không. Nếu không thì nói với thầy hiệu trưởng, đó là suy đoán của mấy thầy, con không muốn tham gia vào cuộc thảo luận này và cũng không muốn liên quan gì đến con rắn lớn đó.

An ném một ánh mắt dò hỏi về phía thầy Snape, mà Snape lại hoàn toàn không để ý đến cô. Snape lạnh lùng nhìn con mèo trên bàn. An lại nhìn Giáo sư McGonagall nhưng cô lại đang nhìn ba người Harry, Ron, Hermione. 

"Chính nó làm! Chính thằng đó đã gây ra chuyện này!" Filch hét lớn, nhổ nước bọt, mặt sưng mày sỉa, "Mọi người đã thấy nó viết gì trên tường mà! Lúc ở trong văn phòng tôi, nó đã biết tôi là... tôi là..." 

Mặt Filch thật khủng khiếp khi ông cố nói ra câu cuối cùng, "Nó biết tôi là một Squib*!"

*Squib: người mang dòng máu phù thủy thuần chủng nhưng lại bẩm sinh không có phép thuật.

"Con không hề đụng tới bà Noris!" Harry lớn tiếng cãi lại, rồi hắn nhận ra mọi người đang nhìn hắn với vẻ lo lắng. "Con thậm chí còn không biết Squib nghĩa là gì."

"Nói láo!" Filch gầm lên, "Mày đã nhìn thấy thư Kwikspell** của tao!"

**Kwikspell: Đọc như "quick spell" vậy. Nó là một bức thư về khóa đào tạo mấy người như squib trở thành phù thủy bình thường.

"Thưa thầy hiệu trưởng, nếu thầy cho phép tôi nói rằng..." Snape lên tiếng, vẫn trốn sau bóng tối, "Có lẽ trò Potter và các bạn chẳng qua là có mặt không đúng lúc và không đúng nơi thôi. Nhưng mà chúng ta vẫn có rất nhiều yếu tố đáng ngờ. Tại sao các trò lại có mặt ở hành lang trên lầu? Tại sao mấy trò không tham dự tiệc Halloween?"

Harry, Ron, Hermione đồng loạt tranh luận về bữa tiệc Tử nhật, "...Có hàng trăm con ma ở đó. Chúng có thể làm chứng cho tụi con—"

"Nhưng tại sao mấy đứa không đến bữa tiệc?" Snape nói, đôi mắt đen phát ra ánh sáng dưới ngọn nến, "Mấy trò đi lên hành lang trên lâu làm gì?"

An, Hermione, Ron đều nhìn Harry.

"Bởi vì... bởi vì..." Harry ấp úng, "Bởi vì tụi con mệt quá nên muốn đi ngủ sớm."

"Không cần ăn uống gì sao?" Thầy Snape nói, "Ta không tin là trong bữa tiệc của ma có món nào hợp khẩu vị người sống đâu."

"Tụi con không đói mà!" Ron nói nhanh, nhưng đồng thời bao tử hắn kêu lên ọt ọt.

Nụ cười châm biếm của Snape trở nên rõ ràng hơn, "Thưa thầy hiệu trưởng, tôi cho rằng trò Potter không hoàn toàn thành thật. Chúng ta có lẽ nên hủy bỏ một số đặc quyền của trò ấy cho đến khi hắn chịu nói sự thật. Cá nhân tôi nghĩ rằng nên đuổi trò ra khỏi đội Quidditch của nhà Gryffindor thì hơn, cho đến khi hắn tỏ ra trung thực hơn một tí."

"Thật ra mà nói, Severus," Giáo sư McGonagall gắt giọng, "tôi không thấy có lí do gì để cấm thằng bé chơi Quidditch cả. Con mèo này cũng không phải bị cán chổi của Harry nện vào đầu hay gì cả, và cũng không có bằng chứng nào cho thầy Potter đã làm gì sai trái."

Cụ Dumbledore liếc nhìn Harry bằng ánh mắt dò hỏi, rồi cụ nói với vẻ chắc nịch, "Một người vẫn được coi là vô tội cho đến khi người ta chứng minh được người ấy có tội, Severus à." 

Thầy Snape trông rất tức giận. Filch cũng vậy, "Con mèo của tôi bị hóa đá đấy!" Ông ta gào lên, đôi mắt nảy lửa, "Tôi muốn thấy ai đó bị trừng phạt!"

"Chúng ta vẫn còn có thể chữa cho con mèo, Filch." Cụ Dumbledore kiên nhẫn nói, "Mấy cây nhân sâm của Giáo sư Sprout sẽ được thu hoạch sớm thôi. Khi nào bọn nhân sâm ấy đủ lớn, tôi sẽ dùng tụi nó để hồi phục bà Noris."

"Được rồi," Cụ Dumbledore liếc nhìn nhóm nhân vật chính và An, "Tụi con trở về ký túc xá đi."

An vội vã bước ra khỏi văn phòng của thầy Lockhart nhưng cô giảm tốc độ khi đi đến cầu thang. Cơn đau trở nên khá rõ ràng khi cô đứng dậy lúc nãy.

"Biết vậy thì mình đã không ăn nhiều như vậy..." An lẩm bẩm.

Khi bộ ba nhân vật chính ra ngoài thì thấy An đang chậm chạp xuống cầu thang. Họ nghĩ rằng An đang đợi bọn họ, vì vậy cả ba người vội vã chạy đến chỗ cô.

"An, tuyệt quá, bồ đúng là một người bạn thực thụ..." Ron là đứa chạy nhanh nhất đến chỗ An, hắn vui vẻ nói, "Tụi mình tìm một cái phòng học trống nói chuyện đi!" Harry và Hermione đi theo sau hắn.

"Nói gì cơ?" 

"Về bà Noris! Harry nói có chuyện gì lạ lắm, tụi mình cần bồ giúp đỡ! Bồ nhất định có thể phân tích hợp lí chuyện này!" Ron nói một cách tự nhiên.

"Bồ không mệt và buồn ngủ sao? Tại sao lúc nãy mấy bồ không kể cho cụ Dumbledore nghe về chuyện kỳ lạ đấy?" An không hiểu logic của Ron, đồng thời cũng bị cơn đau bụng phiền nhiễu.

Harry nhanh chóng giải thích, "Vừa rồi còn có Snape ở đó, ông ta nhất định sẽ không tin mình..."

"Đây rồi!" Hermione bí mật mở cửa một phòng học trống ở chỗ cầu thang, kéo tay An đi vào. Ron và Harry ngay lập tức vào theo, họ lặng lẽ đóng cửa lại. 

"Thật ra thì, Harry nghe thấy một giọng nói nào đó. Đó là lí do tụi mình lại có mặt ở chỗ bà Noris!"

Harry giải thích cặn kẽ hơn, "Tụi mình tính quay lại nhà ăn sau khi tham gia bữa tiệc Tử Nhật, nhưng mà mình nghe thấy một giọng nói. Mình không hiểu nhớ cụ thể nó đã nói cái gì, mình chỉ đi theo giọng nói và sau đó thấy bà Noris bị treo trên tường."

Ron lập tức tiếp lời hắn, "Trên mặt đất lúc đó còn có một vũng nước, mình suýt nữa bị trượt chân. Lúc đó mình thấy trên tường có viết, 'Phòng chứa Bí mật đã bị mở ra, kẻ thù của người kế vị hãy liệu hồn.'"

"Mình..." An muốn nói gì đó. Nhưng Harry nhanh chóng nói, "Mình biết là nó rất quái dị, An, nhưng mà mình nói thật. Mình không hề chạm vào con mèo của lão Filch và mình cũng không biết ông ta là một Squib. Mà Squib là gì mới được chứ?"

Hermione nhanh nhẹn đáp, "Squib thường dùng để chỉ một người sinh ra trong một gia đình nhưng lại không hề có một tý năng lực pháp thuật nào cả. Đại khái là ngược lại với những phù thủy xuất thân từ gia đình Muggle ấy. Nhưng mà Squib thì hiếm thấy hơn nhiều. Mình đọc được trong cuốn 'Giới Thiệu Về Phù Thủy' đó."

An vội vã chen vào, "Mình nói được chưa?"

An đã chuẩn bị tâm lý cho việc ba người này tìm đến cô như tìm quân sư, nên cách cô đối phó với bọn họ sẽ là nói ra những gì họ muốn nghe, như rất tin tưởng bọn họ, nhưng mà tuyệt đối sẽ không ra tay làm gì cả.

Cả ba người đều ngậm miệng nhìn An, cả phòng học đột nhiên trở nên im ắng.

"Mình tin bồ, Harry." An nói. Harry lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Cô tiếp tục, "Nhưng mà mình cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Mình không biết Phòng chứa Bí mật là gì, đương nhiên mình cũng không thể phân tích nó. Điều quan trọng nhất bây giờ là trở về ký túc xá ngủ một giấc, để không bị Giáo sư Snape bắt gặp. Nếu mà bị bắt, tình hình còn có thể tồi tệ hơn rất nhiều."

"Được rồi..." Harry thất vọng vì ngay cả An cũng không thể giải đáp được giọng nói mà hắn nghe thấy. 

Sau khi nghe câu trả lời của An, Ron tự mình lẩm bẩm, "Nó là gì chứ...?"

Hermione không giống bình thường quýnh lên, mà chỉ khe khẽ nói, "Phòng chứa Bí mật? Mình hình như đã đọc ở đâu rồi..."

Khi An trở lại phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin thì thấy Fanny, Pansy và nhiều người khác đang đợi cô. Ngay cả Malfoy và đám tùy tùng cũng không ngủ mà đứng ở một góc của phòng sinh hoạt chung. 

"An, chuyện gì xảy ra vậy?" Fanny vội vàng hỏi An, "Tại sao cậu cũng bị giữ lại?"

Pansy ở cùng ký túc xá cũng hỏi theo, "Con mèo của thầy Filch thật sự chết rồi?"

An ngắn gọn thuật lại câu chuyện, chỉ sợ để mọi người đoán già đoán non thì lại xé lớn chuyện. An không nhắc đến bản thân trong câu chuyện, chỉ tập trung vào cuộc nói chuyện của thầy Flich và Snape.

Suốt mấy ngày sau, cả trường không bàn tán gì khác hơn ngoài vụ bà Noris bị ếm bùa. Fanny cũng rất tò mò, nàng khi không có việc gì thì chạy đến chỗ thư viện. An hỏi, Fanny trả lời rằng nàng ấy muốn biết Phòng chứa Bí mật rốt cuộc là cái gì.

Sau sự kiện này, tần suất đi nhà kính của An nhiều hơn, Giáo sư Sprout cũng chăm sóc mấy cây nhân sâm cẩn thận hơn. Bởi vì vậy mà bà dành rất ít thời gian cho những loài thực vật khác. 

Thứ Ba, lớp học lịch sử phép thuật của Gryffindor, An được Fanny kéo tới lớp như bình thường. Lớp học vẫn buồn tẻ như mọi khi, và cả lớp đều buồn ngủ. Sau khi Giáo sư Binns dạy được một nửa, một điều chưa từng xảy ra trước đây đã trở thành hiện thực. Cánh tay của Hermione giơ cao trong không khí. 

Fanny lập tức đánh thức An vẫn còn đang ngủ sảy, "An, mau dậy đi!"

"Chuyện gì vậy~" An mở mắt, cánh tay của Hermione hiện ra vô cùng nổi bật. An liền trở nên tỉnh táo, Hermione mà lại muốn chen ngang một bài giảng sao?

Không chỉ có mình An ngạc nhiên, ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về phía Hermione. 

Giáo sư Binns cũng kinh ngạc hết sức, "Trò... ơ... trò..."

"Thưa giáo sư, tên con là Hermione. Con thắc mắc không biết giáo sư có thể kể cho tụi con nghe về Phòng chứa Bí mật không ạ?" Giọng Hermione vang lên rõ ràng.

"Lớp của ta dạy là Lịch sử Pháp thuật. Ta nghiên cứu sự thật chứ không phải truyền thuyết hay huyền thoại, trò Hermione à."

Giáo sư Binns hắng giọng rồi tiếp tục bài giảng, "Vào tháng 10 năm đó, một tiểu ban các phù thủy Sardinian..." 

Nhưng giáo sư chỉ mới lắp bắp được mấy câu thì phải dừng lại. Bàn tay của Hermione lại vẫy vẫy trong không khí.

"Gì đó trò Hermione?"

"Thưa thầy, chẳng phải truyền thuyết cũng dựa vào một phần của sự thật sao?"

Giáo sư Binns nhìn Hermione với vẻ kinh hoàng như thể chưa từng có một học sinh nào dám chen ngang vào bài giảng của ông, "À, phải. Ta nghĩ nói như vậy cũng phải. Tuy nhiên cái truyền thuyết mà trò nói tới chỉ mà một câu chuyện giật gân, thậm chí là lố bịch hài hước..."

Cả lớp bắt đầu dỏng tai chú ý từng chữ của Giáo sư Binns. Ông từ tốn nói, "Thôi được, thôi được. Để ta nhớ xem... Phòng chứa Bí mật... Các trò ắt hẳn biết rằng học viện Hogwarts được thành lập từ hơn một nghìn năm trước... Không ai nhớ rõ ngày chính xác. 

Bốn ký túc xá trong trường được đặt theo tên của bốn vị sáng lập: Godric Gryffindor, Helga Hufflepuff, Rowena Ravenclaw, và Salazar Slytherin. Họ cùng nhau xây nên tòa lâu đài này, khuất xa tầm mắt dòm ngó của dân Muggle, bởi vì thời đó, Muggle vẫn còn rất sợ những pháp thuật huyền bí. Còn phù thủy thời đó thì thường bị khủng bố, hành hạ."

Giáo sư Binns dừng lại, đảo cặp mắt lờ mờ quanh phòng rồi tiếp tục kể, "Trong vài năm đầu, những nhà sáng lập vẫn làm việc với nhau rất hòa thận. Họ tìm kiếm những người trẻ tuổi có năng lực pháp thuật để đưa về lâu đài đào tạo. Thế rồi, giữa bọn họ dần nảy sinh mâu thuẫn. Sự rạn nứt giữa Slytherin và những người khác ngày càng lớn, khó hàn gắn. 

Slytherin muốn việc tuyển chọn phù thủy vào Hogwarts phải chặt chẽ hơn nữa. Ông ta cho rằng việc giáo dục phù thủy chỉ nên giới hạn cho con cái những gia đình phù thủy thuần chủng mà thôi. Ông ta không thu nhận những đứa trẻ Muggle, vì cho rằng chúng không đáng tin cậy. Một thời gian sau, Slytherin và Gryffindor đã có một cuộc tranh cãi nảy lửa về vấn đề này, cuối cùng thì Slytherin rời khỏi trường học."

Giáo sư Binns lại ngừng nói, môi dẫu ra, trông giống như một con rùa già nhăn nhẹo, "Những nguồn sử liệu đáng tin cậy đã cho chúng ta biết khá nhiều chứng cứ xác thực. Thế nhưng những sự kiện chân thật này đã bị một huyền thoại kỳ quái về Phòng chứa Bí mật làm mờ đi. Người ta đồn đại rằng Slytherin đã cho xây một căn phòng bí mất trong lâu đài mà những người đồng sáng lập khác không hề hay biết gì. 

Theo như truyền thuyết thì Slytherin đã ếm căn phòng bí mật đó, để không một người nào có thể mở nó ra, cho nên khi người kế vị thực thụ của Slytherin đến. Chỉ một mình Người kế vị mới có thể mở bùa ếm Phòng chứa Bí mật, giải phóng nỗi kinh hoàng cất giấy bên trong, để thanh tẩy ngôi trường và những kẻ không xứng đáng theo học pháp thuật."

Khi câu chuyện chấm dứt, lớp học im lặng như tờ, nhưng không phải là sự im lặng buồn ngủ như thường lệ trong các buổi học của giáo sư Binns. Mọi người tiếp tục nhìn chằm chằm vào ông, hi vọng rằng giáo sư sẽ tiếp tục kể về truyền thuyết này. 

Trông giáo sư Binns hơi bực mình, "Đương nhiên toàn bộ chuyện này đều hết sức nhảm nhí. Thực tế là trường ta đã nhiều lần cử những phù thủy uyên bác nhất để dò tìm căn cứ về truyền thuyết này. Nhưng căn phòng đó đơn giản là không hề tồn tại. Đấy chẳng qua chỉ là một cậu chuyện kể để hù dọa những kẻ cả tin mà thôi."

Bàn tay của Hermione lại vọt lên không trung, "Thưa giáo sư, vậy chính xác thì nỗi kinh hoàng cất giấu bên trong căn phòng ấy là cái gì ạ?"

"Mọi người đều tin rằng bên trong phòng bí mật là một con quái vật gì đó mà chỉ có Người kế vị Slytherin mới có thể điều khiển."

Cả lớp đưa mắt nhìn nhau lo lắng. Giáo sư Binns lại nói thêm, "Ta đã nói rồi, không có căn phòng bí mật nào cả và cũng chả có con quái vật nào."

Seamus Finnigan, một học sinh Gryffindor, nói, "Nhưng mà, thưa thầy, nếu Phòng chứa Bí mật chỉ có thể bị mở ra bởi Người kế vị Slytherin, thì đâu có ai có thể mở được nó, phải không thầy?"

"Vớ vẩn," Giáo sư Binns bực bội nói, "Đã có bao nhiêu hiệu trưởng kế tục Hogwarts rồi, mà chả có ai tìm ra cái gì cả..."

"Nhưng, thưa giáo sư," một học sinh khác của Gryffindor nói, "Có khi phải dùng đến Tà thuật Hắc ám mới mở được!"

"Phù thủy cấp cao chỉ là không muốn dùng chứ không phải không biết dùng Tà thuật Hắc ám!" Giáo sư Binns gay gắt nói, "Tôi nhắc lại, nếu như một phù thủy như cụ Dumbledore mà còn không tìm..."

"Có thể là người mở phải có liên hệ gì đó với Slytherin, mà cụ Dumbledore lại không có nên mới..." Dean Thomas, một học sinh khác của Gryffindor, sốt ruột nói thêm, không chờ Giáo sư Binns dừng lại.

"Đủ rồi!" Giáo sư Binns lạnh lùng thốt lên, "Đây là một câu chuyện hoang đường! Nó hoàn toàn không tồn tại! Không có bằng chứng nào cho thấy Slytherin đã từng xây dựng một cái tủ đụng chổi nào, chứ đừng nói đến cả một căn phòng bí mật. Ta thật sự hối hận đã kể cho các trò nghe một câu chuyện vớ vẩn! Nếu các trò muốn chứng cứ xác thực, thì chúng ta hãy quay lại với bài giảng lịch sử, những thứ có thật, được xác minh, và đáng tin cậy!"

Trong vòng năm phút sau, cả lớp lại rơi vào cơn buồn ngủ uể oải như thường lệ.

Lời tác giả: Tóm lại là bà tác giả nói sẽ có bất ngờ ở chương tiếp theo hoặc những chương tiếp theo.

Lời Editor: :)) Mệt nghỉ, một chương truyện bình thường có mỗi 2500 từ, mà chương này có tới tận 3600 từ. :)) Mình sẽ cố gắng edit ra chương thường xuyên hơn, mong các bạn thông cảm vì sự delay. À, chương này chưa kiểm tra chính tả, các bạn thấy chỗ nào bị sai thì comment để mình sửa. Yêu thương mọi người. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net