Chương bốn mươi sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Dịch - JinYan

Beta - Lý Gia An》
==========❤️==========

Ngày đầu tiên cai thuốc.

Chị Ngọc không có thay đổi gì, chỉ là tay run dữ dội hơn, không cầm được bút, chữ trên giấy đều đứt quãng. Thật ra, chúng tôi không hiểu rõ rốt cuộc trong thân thể của Lý Ninh Ngọc là gì. Bạn nói cái đó là nha phiến, nhưng phản ứng rõ ràng cũng không giống lắm. Chúng tôi vô cùng không dám chắc chắn cưỡng ép cai thuốc như vậy có ảnh hưởng không tốt gì đến cơ thể của chị Ngọc không, hoặc là cai thuốc như vậy hoàn toàn không có hiệu quả, nhưng lòng kiêu ngạo và tôn nghiêm của chị Ngọc tuyệt đối không cho phép chị ấy ỷ lại vào thuốc như thế. 

Lão Vu ở phòng kế bên, nói là chuẩn bị mọi lúc mọi nơi, còn tôi thì ngồi trước mặt chị Ngọc. Mặc dù ngoài mặt chúng tôi đều vô cùng lạnh nhạt, tựa như đều đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng bàn tay cầm chén đều là mồ hôi, sớm đã bán đứng bản thân. Chị Ngọc chưa từng ngừng cây bút trong tay mình lại, vầng trán có chút mồ hôi rịn ra. Có đôi lúc, tôi nhìn rất chăm chú, chị Ngọc phát hiện ánh nhìn chăm chú của tôi, sẽ khẽ ngẩng đầu lên, luôn luôn đáp lại bằng một nụ cười. Có đôi lúc, tôi không biết bản thân đã thích chị ấy từ lúc nào, có lẽ tôi cứ như thế này, im lặng không một tiếng động bị sự dịu dàng của chị Ngọc cuốn lấy.

Lúc chiều, chị Ngọc bắt đầu có chút phản ứng. Một tay bắt đầu ôm chặt lấy vị trí trái tim, dáng vẻ trông rất khó chịu. Tôi có chút sốt ruột, hỏi chị ấy có phải không thoải mái không, tôi muốn kêu lão Vu đến, nhưng chị Ngọc lại giữ tôi lại, nói không sao. 

Sao lại không sao, bàn tay nắm lấy tôi run rẩy không ngừng. Một người kiềm chế như vậy nhưng lại xuất hiện những phản ứng rất rõ ràng, sao tôi có thể xem như chẳng có chuyện gì? Tôi đột nhiên ôm lấy chị ấy. Chị Ngọc giống như tìm được nơi chống đỡ, tựa vào lồng ngực của tôi, nhưng lại không hài lòng sờ lên cánh tay của tôi, lặp lại hết lần này đến lần khác: "Không sao đâu..."

Ngày đầu tiên, chị Ngọc không ăn gì cả. Cho dù tôi có chuẩn bị đồ ăn thanh đạm đến cỡ nào đi chăng nữa, nhưng sau khi chị Ngọc ăn vào thì đều nôn hết ra. Đến tối, lúc ngủ, chị Ngọc luôn lăn lộn khó yên giấc, lật tới lật lui nhưng vẫn không tìm được một tư thế thoải mái, nhưng bản thân tôi vẫn có thể cảm nhận được chị Ngọc đang khống chế tiếng rên rỉ của mình, sợ sẽ quấy rầy tôi, còn tôi cũng không muốn ôm chị ấy, bởi vì sợ chị ấy sẽ biết tôi biết chị ấy khó chịu mà càng thêm bất lực. Tôi chỉ có thể xem như không biết chuyện gì cả, nhắm mắt lại, nhưng nhắm mắt lại khiến cho cảm giác của tôi càng nhạy cảm hơn. Tôi có thể cảm nhận được tiếng thở dốc vô thức vì nỗi đau nhức của chị Ngọc. Tôi không biết cai thuốc có phải là lựa chọn đúng đắn không. Tôi sợ đến cuối cùng, người không kiềm chế được chính là bản thân tôi.

Ngày thứ hai cai thuốc.

Vừa mới sáng sớm, chị Ngọc đã chạy thẳng đến nhà vệ sinh, nôn ra hết. Bởi vì hôm qua không ăn gì, chỉ còn lại một chút nước chua. Tôi nhìn thấy rất khó chịu, nên đã đi tìm lão Vu. 

Lão Vu nói đây cũng là phản ứng bình thường, phải nhìn xem sức khỏe sau vài ngày cai thuốc có xuất hiện trạng thái thích ứng hay không, mới có thể xác định thuốc này có thể dựa vào bản thân tự cai không. Cảm giác đau khổ trong mấy ngày nay của chị Ngọc chỉ là vì để thử nghiệm có thể cai được thuốc không. Tôi chán ghét sự bất lực và chán nản này, nhưng tôi không còn cách nào khác. Hơn nữa, tôi lại không thể để cho chị Ngọc phát hiện. 

Lúc về đến phòng, chị Ngọc đã tựa mặt vào bàn, có vẻ đã ngủ thiếp đi, suốt tối hôm qua đều không thể chợp mắt. Tôi muốn ôm chị ấy lên giường, nhưng không ngờ vừa mới chạm vào bả vai thì chị ấy đã tỉnh dậy rồi, chị ấy trở nên rất dễ thức giấc. Nhìn thấy là tôi, chị ấy giật người, cố gắng nở nụ cười, còn tôi thì không biết nụ cười lúc này có phải rất xấu hay không. Tôi ôm lấy chị ấy, hi vọng cho chị ấy một chút ấm áp, nhưng chị ấy lại càng run rẩy dữ dội hơn, thậm chí còn hơi giãy dụa...

"Chị Ngọc, có phải rất khó chịu hay không..." Tôi vẫn hỏi ra câu này rồi. Cứ kìm nén như vậy đối với chị Ngọc cũng không tốt.

"Em ở đây là tốt rồi..." Giọng của chị Ngọc khàn đặc, rất khó nghe rõ tiếng nói lúc đầu. Tôi càng ôm chặt hơn.

Lúc chiều, phản ứng của chị Ngọc trở nên mãnh liệt hơn. Có lẽ chị ấy cũng đã đến cực hạn, căn bản không thể kiềm chế được nữa, nằm ở trên giường lăn tới lăn lui, có vẻ rất đau đớn. Tôi hoảng sợ đi tìm lão Vu. 

Lão Vu nói đây là chuyện bình thường, sau đó lại bỏ đi... Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự tuyệt tình và lạnh lùng của bác sĩ, tôi cầm lấy ly nước ném về phía cửa phòng. Tôi ghét sự lạnh lùng của lão Vu, lão Vu vẫn không quan tâm tôi. Tôi hoàn toàn bùng nổ trong sự trầm mặc vô hạn này, tôi ôm chị Ngọc khóc lớn. Nước mắt giống như không thể khống chế, tôi hận chết bản thân. Nếu không phải vì tôi sơ xuất thì sao chị Ngọc lại thành ra như thế này. Nhưng mà, chị ngọc giơ tay lên, giúp tôi lau nước mắt, sau đó nở nụ cười dịu dàng... Tôi khóc càng dữ dội hơn.

Ngày thứ ba cai thuốc.

Tinh thần của chị Ngọc bắt đầu xuất hiện hoang tưởng. Chị ấy đau đến mức chỉ có thể nằm trên giường, thậm chí còn chẳng thể ngồi lên. Tôi không cho phép bất cứ người nào đến gần căn phòng này, tôi không cho phép bất cứ ai trông thấy dáng vẻ yếu ớt lúc này của chị Ngọc. Nhưng chị Ngọc bắt đầu thỏa hiệp, chị ấy bắt đầu nói với tôi: "Bỏ đi..." 

Tôi biết chị ấy muốn tôi đưa thuốc cho chị ấy, tôi không đưa nhưng chị ấy giãy dụa dữ dội. Tôi vẫn như cũ, ôm chặt chị ấy, nhưng đã hai ngày rồi chị Ngọc không ăn gì, không được ngủ ngon, gầy guộc một cách đáng sợ, tôi sợ chị ấy cứ thế mà rời bỏ tôi. Mà chuyện đáng sợ nhất chính là, vào ngày thứ ba, chị Ngọc cuối cùng đã không còn tỉnh táo như hai ngày trước nữa. Chị ấy không an ủi tôi mà lại đẩy tôi ra, muốn tôi cũng phải biến mất. Chị ấy không muốn để cho tôi nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của chị ấy. Tôi đương nhiên không chịu. 

Trong lúc hai người giằng co, vậy mà tôi lại không chống lại nổi sức lực của chị Ngọc. Rõ ràng chị ấy yếu đến mức đứng không vững, nhưng lúc phản kháng thì sức lực lại rất lớn. Tôi sợ chị ấy tự làm mình bị thương, cũng không dám dùng nhiều sức. Chị Ngọc thoát khỏi sự khống chế của tôi, bắt đầu đập phá đồ đạc trong phòng. 

Chiếc bình vỡ nát, chị ấy cầm mảnh vỡ lên. Tôi sợ chị ấy làm bị thương bản thân, muốn ngăn cản... Mảnh vỡ cắt đứt tay của tôi, tôi cũng không quan tâm lắm nhưng chị Ngọc ngừng lại rồi. Chị ấy nghĩ rằng tôi bị thương, chị ấy khó có thể tiếp nhận. Chị ấy đẩy tôi ra nhưng bản thân chị ấy lại theo quáng tính va vào cột giường, trái tim tôi đau xót, lập tức đến xem vết thương. Chị ấy quả nhiên không chút lưu tình đối với bản thân, sưng lên một cục lớn, tôi rất đau lòng. Thực sự không ngờ chị ấy lại đánh tới, trên tay không biết từ lúc nào xuất hiện một cây bút, xẹt qua tai tôi, đâm lên nệm. Đôi mắt của chị ấy đỏ ngầu, nhìn như một ác ma. Tôi biết chỉ dựa vào một mình tôi thì không thể nào có cách chống lại được chị ấy.

Lúc này, miss Triệu xông vào, e rằng tiếng ném đồ quá lớn nhưng tôi lại vô cùng tức giận.

"Cút..." Đóng sầm cửa lại. Sao họ lại có thể đi vào chứ? Tôi không cho phép bất cứ kẻ nào... Bất cứ kẻ nào biết lúc này Lý Ninh Ngọc chật vật đến cỡ nào. Nhưng khi tôi đi ra, họ hoảng sợ, cánh tay, cổ, thậm chí ngay cả lỗ tai tôi cũng đang chảy máu. Lão Vu kiểm tra miệng vết thương trên bụng, nhìn thấy không bị thương, cũng thở phào một hơi.

Buổi tối, tôi không ngủ được. Chị Ngọc có vẻ buổi sáng bị giày vò không nhẹ, có được giấc ngủ hiếm hoi. Tôi sợ làm chị ấy tỉnh. dù sao thì bây giờ chị ấy rất dễ thức giấc. Khó ngủ luôn khiến cho người ta đau lòng, nhưng mà tôi lại không ngủ được, hết ly rượu này đến ly rượu khác, giải tỏa cảm xúc khó tháo gỡ trong lòng mình.

Ngày thứ tư cai thuốc.

Lão Vu không cho tôi đi vào. Tôi sắp phát điên rồi, Lục Tử và Tiểu Niên nhốt tôi bên ngoài cửa. Miss Triệu nói cô ấy biết lão Vu ở bên trong, sẽ không để cho bất cứ ai khác tiến vào, kêu tôi phải chăm sóc cho bản thân, nếu không cả hai người đều sẽ ngã quỵ. Con người không thể chỉ biết đến tình cảm. 

Tôi cầu xin họ thả cho tôi vào trong. Tôi nghĩ có lẽ lúc này tôi chật vật lắm, nhưng Tiểu Niên và Lục Tử ở trước cửa lại cứ thờ ơ. Tôi vẫn luôn tựa vào cửa, tiếng động bên trong lại rất lớn... Sau đó, không còn tiếng động nữa. Tôi gõ cửa, nhưng họ vẫn không bước ra: "Lão Vu, mở cửa..."

"Không cai..."
"Không cai nữa..."

Tôi cứ nói với họ, chị ấy không muốn cai nữa...

Ngày thứ năm cai thuốc.

Tôi đã mất tin tức của chị Ngọc gần một ngày rồi... Tôi bắt đầu ngã bệnh, bắt đầu sốt đến mơ màng. Tiểu Niên đỡ tôi lên giường nghỉ ngơi, nhưng bản thân tôi sao có thể bình thản nằm nghỉ ngơi được chứ, thế là tôi lại quay về trước cửa, hi vọng người bên trong có thể thông cảm, cho tôi vào gặp chị Ngọc...

Takahashi

"Rốt cuộc tình hình như thế nào?"

"Không biết nữa, xem ra không cai thuốc được rồi... Hình như đã đánh nhau... Khắp người Cố Hiểu Mộng đều là vết thương."

Biệt viện nhà họ Cố có nhiều tai mắt, e rằng không có bí mật gì.

"Họ đánh Lý Ninh Ngọc à?" Giọng nói của Takahashi đột nhiên thay đổi.

"Không biết tình hình cụ thể."

"Biết rồi..."

Ngày thứ bảy cai thuốc.

Cố Hiểu Mộng đã bớt sốt. Nàng bắt đầu muốn xông vào, nhưng vẫn kết thúc bằng thất bại.

"Tiểu thư..." Người kia đột nhiên chạy vào: "Có rất nhiều người Nhật Bản đến..."

"???"

"Takahashi Reiko? Cô đến đây làm gì?" Cố Hiểu Mộng nhìn thấy người đến, không chút khách sáo. 

Takahashi Reiko nhìn thấy khắp người Cố Hiểu Mộng đều là vết thương, trông rất thảm hại: "Tôi đến đưa Lý Ninh Ngọc đi..."

"Hừ, cô đang nằm mơ à?" Cố Hiểu Mộng vốn đang phiền lòng, cộng thêm chuyện này lại càng khó chịu.

"Thuốc kia căn bản không cai được. Cả đám người ngu ngốc các người xem nó như nha phiến để cai sao? Đó là thuốc mới được nghiên cứu, giao người cho tôi! Tôi sẽ giúp cô ấy giải thuốc." Takahashi Reiko biết chỉ có tiến sĩ Zoro mới có thể giải được thuốc này. Bây giờ họ chỉ đang làm loạn, chuyện này sẽ chỉ làm bị thương Lý Ninh Ngọc hơn.

"Tôi..." Cố Hiểu Mộng thẳng tay ném đồ đến: "Cô còn không biết xấu hổ. Chuyện này còn không phải cho cha cô làm sao? Bây giờ sao lại đến nói với tôi những chuyện này..." Nhớ đến những gì Lý Ninh Ngọc phải chịu đựng trong mấy ngày nay, nàng hận không thể lập tức giết chết người trước mặt, lúc này lại còn muốn đòi người với nàng.

"Trước đó tôi cũng không biết. Thật ra, tôi không cần thiết phải giải thích với cô, nhưng Cố Hiểu Mộng, bây giờ, chỉ có tôi mới có thể cứu cô ấy..." Takahashi Reiko vẫn ra vẻ cao ngạo như cũ.

"Cút..." Cố Hiểu Mộng không thuận theo.

"Xem ra, Cố Hiểu Mộng cô cũng không yêu cô ấy đến vậy, vì mặt mũi của mình mà ngay cả mạng của cô ấy cũng không cần..."

"Bây giờ chị ấy cũng không còn là dáng vẻ cô quen biết nữa, cô còn muốn chị ấy làm gì nữa đây... Chẳng lẽ cô cũng yêu chị ấy à?" Cố Hiểu Mộng khinh thường: "Takahashi Reiko cô cũng biết thích người khác à?"

"Chuyện này không cần cô quan tâm..." Takahashi Reiko không muốn nói.

"Cô thực sự không nhìn rõ lòng mình sao? Cô cứ luôn miệng kêu chị Ngọc, xem chị Ngọc như cái bóng của người kia." Ánh mắt của Cố Hiểu Mộng có chút hung ác. 

"Họ có giống nhau không? Đôi mắt, cái mũi, đôi tai, hay là chỗ nào đó trên cơ thể giống nhau?"

"..." Không giống, tuyệt đối không hề giống.

"Hay là khí chất trên người, là tính cách, hay là cách thức làm việc... Có giống không?"

"..." Takahashi Reiko bị hỏi đến mức không biết đường trả lời. Cũng không giống, onee-chan hoàn toàn nghe lời cô ta, là tình yêu toàn tâm toàn ý, sao có thể giống như Lý Ninh Ngọc, không thèm để ý đến cô ta chứ.

"Cô là một người Nhật Bản lại trăm phương ngàn kế, năm lần bảy lượt giúp đỡ. Takahashi Reiko, cô thật đáng buồn... Ngay cả bản thân mình cũng không nhìn thấu được."

"Tôi..." Takahashi Reiko cũng nghĩ không thông. Đúng vậy, tại sao cô ta cứ nhất định phải cứu Lý Ninh Ngọc. Cô ta và Tamako không hề giống nhau. Ngoại trừ lúc đầu Lý Ninh Ngọc có bộ não thiên tài giống như Tamako, cho dù là về vẻ ngoài, tính cách, thậm chí là thái độ đối với cô ta không hề giống một chút nào. Bây giờ, Lý Ninh Ngọc trúng độc, e rằng sớm đã phát điên rồi, ngay cả trí tuệ cũng không còn nữa, bản thân muốn làm gì đây? Nhưng mà, nội tâm lại không muốn để cho cô ta dừng lại ở chỗ của Cố Hiểu Mộng.

"Cố Hiểu Mộng, chuyện của tôi vẫn chưa đến lượt cô lo đâu. Rốt cuộc cô có muốn cứu cô ấy hay không..." Takahashi cũng sốt ruột.

"Cứu, nhưng không cần cô..." Cố Hiểu Mộng từ chối: "Tôi biết rõ mục đích của cô, cô cho rằng tôi sẽ ngu ngốc đến mức giao người mình yêu cho cô sao?"

"Cô thật ích kỷ..."

"Cô thì hay rồi, còn để cho cha của cô bỏ độc chị ấy..."

Hai người lúc này muốn đánh nhau, người xung quanh đều muốn tiến lên, hai người đồng thời cản lại. Sức khỏe của Cố Hiểu Mộng không tốt, bị Takahashi Reiko ném xuống đất.

"Cố Hiểu Mộng, xưởng mộc của nhà họ Cố ở ngoại thành phía đông, cô có cần không..." Takahashi Reiko đột nhiên nửa giả nửa thật.

"Cô đang uy hiếp tôi à?" 

Khoảng thời gian trước, Nhật Bản đột nhiên phái quân đội bao vây toàn bộ khu xưởng ở ngoại thành phía Đông, trong đó bao gồm cả xưởng mộc của nhà họ Cố. Chỉ có Cố Hiểu Mộng biết chỗ đó bên ngoài là nhà máy nhưng sau lưng là nơi chứa rất nhiều vật tư quân dụng.

"Mấy ngày trước, tôi có được bản thiết kế xưởng mộc của nhà họ Cố, vừa định tra xét một phen..."

"..." Cố Hiểu Mộng không nói một lời. Thật ra, nếu chỉ đi đến xưởng mộc nhà họ Cố hoặc chỉ xem mỗi bản thiết kế thì không thể nào phát hiện được điều gì, nhưng nếu như kết hợp cả hai thì phiền phức rồi... Sẽ phát hiện ra được rất nhiều mật đạo...

"Cô cứ đi điều tra là được... Chỉ sợ cô có mạng đi, không có mạng về..." Cố Hiểu Mộng không thèm quan tâm.

"Tôi là vì cứu cô ấy! Cô biết đó... Tôi đã kêu tên khốn kiếp Zoro kia đến Hàng Châu rồi." Takahashi Reiko quả nhiên là chuyên gia đàm phán, vừa đấm vừa xoa.

"Tôi dựa vào đâu để tin cô. Cô kêu người đến nhà họ Cố đi, đến ngay trước mặt tôi..." Cố Hiểu Mộng mặc kệ. Nàng không thể nào cho Lý Ninh Ngọc rời khỏi biệt viện nhà họ Cố.

"Cô..."

"Bộp..." Cố Hiểu Mộng bị đánh ngất xỉu.

"Tiên sinh kêu cô đưa Lý thượng tá đi..." Miss Triệu đứng trên cầu thang.

"Hi vọng cô có thể nói được làm được."

"Yên tâm... Tôi cũng là vì cứu cô ấy." Nhìn thấy Cố Hiểu Mộng bị đánh ngất xỉu trên mặt đất: "Xem ra cha của cô cũng chẳng khá hơn của tôi chút nào..." Nói xong, cô ta nghênh ngang bỏ đi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net