Chap13. Kim ốc tàng kiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi về rồi!" Tiểu Bảo ôm thuốc đẩy cửa đi vào.

"Ay bọn này đợi huynh nãy giờ!" An Lạc đi tới giúp đóng cửa lại rồi chốt cẩn thận. Cô lấy thuốc cầm chân tiểu quận chúa cười nói.
" Hảo muội muội, ta sức thuốc cho muội đây!"

Kiếm Bình." Hảo tỷ tỷ, tỷ cứu sư tỷ muội trước đi!"

An Lạc nhìn Phương Di rồi lại nhìn tiểu quận chúa nói." Haizz sư tỷ muội làm gì chịu cho ta thoa thuốc. Giờ ta thoa thuốc cho muội xong rồi muội lại thoa thuốc cho sư tỷ của muội vậy là tốt nhất!" Tiểu quận chúa gật đầu, cô cười hì hì vén ống quần nàng ấy lên thoa thuốc.' Lão yêu hậu ra tay cũng thật độc ác, chân tiểu quận chúa bầm tím hết cả rồi!' Tiểu Bảo ngồi chỗ bàn trà không có dám xen vào cuộc trò chuyện của các nữ nhân.

"À phải rồi hảo muội muội, sư tỷ của muội tên là gì vậy?" An Lạc mở gói thuốc để trị thương cho Phương Di đưa Kiếm Bình hỏi. Nàng nhận lấy rồi trả lời." À sư tỷ của muội họ Phương."

Phương Di cắt ngang." Muội đừng nói cho hắn biết! Không biết hắn lại định làm gì nữa."

An Lạc cười xoa tay." Á à..không cho biết tên cũng được! Vậy tôi sẽ gọi cô là Phương thê tử..hay là Phương nương tử đây ta? Nương tử thối, nương tử xấu xa!"

"Ha!" Phương Di khinh thường cười 1 cái." Muốn ta làm thê tử của ngươi đừng hòng, kiếp sau cũng đừng có nghĩ tới."

An Lạc để tay lên giường chòm tới người của nàng nói." Không cho biết tên cũng không cho gọi là thê tử. Vậy là cô muốn ta hôn cô chứ gì?" Nói rồi chu mỏ dán tới gần mặt nàng.

"Được rồi được rồi!" Phương Di né tránh gấp gáp nói." Tiểu quận chúa muội nói cho hắn biết đi!" An Lạc thu lại cái mỏ.

"Hihihaha..!" Kiếm Bình bật cười rồi nói." Sư tỷ tôi họ Phương tên chỉ 1 chữ Di, chính là chữ Di có bộ tâm bên cạnh chữ đài đó!"

An Lạc vẫy vẫy tay chê." Tên nghe cũng tàm tạm thôi!"

Phương Di." Ha làm như tên ngươi đẹp lắm vậy!"

Cô chỉ tay về mặt mình nói." Tên ta tất nhiên là đẹp rồi! An nghiệp lạc cư có gì không đẹp chứ!"

"Hihihi...!" Kiếm Bình." Là an cư lạc nghiệp mới đúng!"

"Hì..!" Phương Di cũng bật cười.

"Cười cười gì chứ, muội mao bôi thuốc cho thê tử của ta đi! Chứ để người thê tử này chết rồi ta buồn lắm đó." An Lạc nói rồi đi tới chỗ tiểu Bảo uống trà.

"Khụ khụ khụ...!" Thấy Phương Di ho An Lạc bưng ly trà tới cho nàng uống. Nàng chưa kịp nói đa tạ thì cô đã chiêm vô 1 câu." Nè uống đi cho bớt khô cổ, lỡ ho ra cục phổi tôi không biết đường mà may lại cho cô đâu ha ha ha...!"

"Ngươi đi chết đi!" Phương Di tức giận giơ tay muốn đánh cô. An Lạc rất nhanh né qua.

Kiếm Bình kéo áo xủa cô trách." Tỷ lại nói bậy nữa rồi!"

An Lạc nhún vai." Ta chỉ chọc cổ chút thôi mà!"

"Suỵt có người tới!" Phương Di đột nhiên lên tiếng.

An Lạc nhìn tiểu Bảo, hắn gật đầu lên tiếng." Ai đó?"

Người kia." Quế công công Xuân công công đã ngủ chưa?"

Tiểu Bảo."Uế ha ngủ rồi! Có chuyện gì ngày mai nói!"

Người kia." Hạ quan Thụy Đông!"

An Lạc." Hắn là phó tổng quản ngự tiền thị vệ."

Phương Di." Ta biết, võ công của hắn rất cao. Hắn tới đây làm gì?"

Cô nhún vai." Ai mà biết chứ?" Nhìn tiểu Bảo, hắn hiểu ý hỏi." Đã tối vậy rồi Thụy phó tổng quản có chuyện gì không?"

Thụy Đông." Hạ quan có chuyện gắp muốn bàn bạc với công công, chuyện này cũng không phải nhỏ nên mới dám làm phiền công công nghỉ ngơi."

Tiểu Bảo nhìn An Lạc rồi nói." Được rồi ra ngay! Tiểu Xuân ngủ rồi chỉ có ta thức thôi!"

Cô lo lắng kêu hắn." Cẩn thận đó!"

"Biết rồi mà, muội ở đây bảo vệ 2 người họ cho tốt!" Tiểu Bảo nói rồi chạy ra ngoài.

"Mau lấy giày lên." An Lạc nhảy cởi giày nhảy lên giường nói bảo Phương Di và tiểu quận chúa lấy giày đem dấu còn mình thì thả rèm xuống. Ba người dảnh lỗ tai lên nghe tiểu Bảo nói chuyện với Thụy Đông.

Tên Thụy Đông thì nói phụng ý chỉ thái hậu đi tra khảo tiểu Bảo. Còn tiểu Bảo thì nói tên Thụy Đông cấu kết thích khách bị hoàng thượng phát hiện. Chờ trời sáng sẽ tra khảo.

An Lạc giơ ngón tay cái với tiểu Bảo.' Oa..không hổ danh là Vi Tiểu Bảo! Thật giỏi bịa chuyện.'

"Chúng ta đi gặp hoàng thượng định đoạt....ây ây ây...!" Tiểu Bảo đẩy tên Thụy Đông kia quay lưng lại rồi chạy nhanh vào trong đống cửa nhưng bị hắn đạp 1 cái bay lên bàn trà luôn.

"Ây a..a..!" Tiểu Bảo bị đánh chảy máu mũi nằm lăn trên sàn.

"Hây!" Phương Di phóng ám khí nhưng bị Thụy Đông đánh bật lại. Cũng hên nàng né kịp nếu không hại người không thành hại ngược lại mình rồi.

"Chút nữa xử lí 2 ngươi sau." Thụy Đông nhìn Phương Di và Kiếm Bình cảnh cáo rồi quay lại xử lí tiểu Bảo tiếp.

"Ya...!" Ai ngờ An Lạc xuất hiện trước mặt cho hắn song quyền vào mặt. Thụy Đông bị đánh lùi lại mấy bước chùi máu từ mũi và miệng rồi xông lên.

"Đi chết đi!" An Lạc cuối người xuống tiểu Bảo nhanh tay hất lư hương vào mặt Thụy Đông.

"A a ...khốn kiếp các ngươi dám chơi trò tiểu nhân." Tro bay vào mắt làm Thụy Đông không mở mắt ra được, 1 tay bụm mắt 1 tay quơ loạn xạ.

Tiểu Bảo ném lư hương qua 1 bên phủi tay nói." Cái này gọi là binh bất ím trá hahaha...!"

"Liên hoàng cước đây!" An Lạc và tiểu Bảo nhảy tới cùng đạp hắn rồi quay người đá cái nữa." Hây...!"

"Ah...!" Thụy Đông bay vào trong thùng nước tắm. Lúc hắn bật dậy liền bị tiểu Bảo đâm 1 nhát dao vào ngực chết tại chỗ.

"Hắn cũng có 1 quyển!" An Lạc lấy từ trong ngực Thụy Đông ra 1 túi vải, mở ra thì thấy Tứ Thập Nhị chương kinh. Cô lấy quyển kinh thư lấy được ở phủ Khang thân vương đưa cho tiểu Bảo giữ luôn.

"Hảo tỷ tỷ hảo ca ca 2 người không sao chứ?" Nghe tiểu quận chúa gọi 2 người chỉnh lại y phục 1 chút đi ra.

An Lạc cười xoa đầu nàng." Hảo tỷ tỷ của muội tất nhiên là không sao rồi!"

Kiếm Bình cười lấy tay cô ra khỏi đầu mình." Tạ ơn trời tỷ đã giết được tên Thụy Đông rồi!"

Thấy Phương Di nhìn mình An Lạc khó hiểu hỏi." Hảo thê tử, cô nhìn tôi như vậy là có ý gì?"

Phương Di." Hắn có biệt hiệu thiết chưởng vô địch, tối hôm qua đã giết bao nhiêu huynh đệ của Mộc vương phủ chúng tôi. Huynh làm vậy coi như đã trả thù cho họ rồi!"

"Wow!" An Lạc ôm mặt mình." Cô nói vậy là muốn đa tạ tôi đó hả?" Lại chống nạnh nói." Thiên hạ vô địch gì chớ, có bằng Ngao Bái không. Ngay cả Ngao Bái mà cũng bị tướng công của cô giết chết đó thôi! Ta mới là thiên hạ vô địch hé hé hé...!"

Tiểu quận chúa bật cười. Phương Di cũng cười nói cô." Không biết ngượng!"

An Lạc đi tới gần nàng cười nham nhỡ." Vậy cho ta hôn 1 cái đi hớ hớ hớ...!"

Phương Di né qua 1 bên mắng." Ngươi đi chết đi!"

An Lạc trề môi." Xùy, cảm ơn cái con khỉ, miếng thành ý cũng không có. Không sao người cũng không phải do ta chính tay giết." Nhìn qua tiểu quận chúa cười." Hảo muội muội, thê tử không cho ta hôn vậy ta hôn muội nha!" Nói rồi liền chu môi dán qua chụt~ hôn má nàng 1 cái." Hahaha vẫn là tiểu quận chúa tốt nhất!"

Phương Di tức giận nhìn An Lạc rồi nhìn Kiếm Bình hỏi." Tiểu quận chúa sao muội lại để cho hắn hôn chứ?"

Tiểu quận chúa cười đáp." Ay ya không có sao đâu mà!"

Tiểu Bảo xử lí xong xác của Thụy Đông đi tới cười hỏi." Vậy ta có phần không?"

Kiếm Bình phũ phàng nói." Không có!"

"Hahaha...!" An Lạc bật cười lại hôn lên bên má còn lại của tiểu quận chúa. Phương Di thấy vậy giơ tay muốn đánh cô nhưng bị cô chụp lại. Nàng muốn rút tay lại nhưng bị cô nắm không buông.

Tiểu Bảo chặc lưỡi." Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây?"

An Lạc nghĩ nghĩ rồi đáp." Trốn thôi chứ sao? Thế nào thái hậu không thấy Thụy Đông về cũng tới giết chúng ta thôi!"

Cô và tiểu Bảo loay hoay gôm đồ thì bên ngoài có mấy thái giám tới thông báo." Quế công công Xuân công công hoàng thượng cho gọi tới Thượng Thư phòng.

"Hai người ở đây cẩn thận, ta đi rất nhanh sẽ về liền!" Phương Di và tiểu quận chúa gật đầu An Lạc đi ra ngoài cùng tiểu Bảo. Đóng cửa cẩn thận rồi 2 người đi theo 4 tên thái giám. Tới ngã quẹo 4 tên kia lại quẹo vào hướng tới Từ Ninh cung làm An Lạc và tiểu Bảo nghi ngờ. Tiểu Bảo lấy 1 sấp ngân phiếu ra dụ họ, thấy 1 đám thị vệ tới 2 người nhanh chóng chạy tới." Bốn tên thái giám đó cấu kết thích khách, các ngưòi mau tới đó bắt đi công lao không nhỏ đâu!"

Trương Khang Niên và Triệu Tể Hiền dẫn người tới bắt 4 tên thái giám đang nhặt ngân phiếu.

"Nè nè các ngươi làm gì dạ?"

Tiểu Bảo." Mau điểm huyệt câm của họ để tránh kinh động hoàng thượng!"

Dẫn 4 tên thái giám tới 1 sân trống, họ bị An Lạc và tiểu Bảo ánh mắt nguy hiểm của 2 người nhìn liền sợ.

An Lạc chỉ tên ngoài cùng bên trái nói." Trương đại ca giải huyệt câm của hắn trước đã!" Trương Khang Niên giải huyệt câm cho tên đó rồi tiểu Bảo ngồi chồm hổm xuống. Hắn giơ tay ra sau An Lạc hiểu ý đưa hắn sấp ngân phiếu. Tiểu Bảo hỏi." Nói, số ngân phiếu này từ đâu ngươi có?"

Tên kia." Quế công công không phải ngài...!"

Tiểu Bảo đưa lại sấp ngân phiếu cho Trương Khang Niên đánh tên thái giám." Nói mau...ta cho ngươi nói thật ngươi không chịu...!"

Thấy diễn nhiêu đủ rồi An Lạc trực tiếp điểm huyệt câm của tên thái giám rồi nhìn Trương Khang Niên và Triệu Tể Hiền nói." Hai người hiểu chuyện này là sao rồi chứ!"

Trương Khang Niên gật đầu ra lệnh cho thị vệ." Bắt hết mấy tên này vào nhà lao chờ ngày trảm!" Thị vệ nghe lệnh mang 4 tên thái giám đi.

Tiểu Bảo." Suỵt~ chuyện này không được làm ầm ĩ lên! Để tôi đi tấu với hoàng thượng rồi tính." Hai người kia nghe vậy gật đầu liên tục.

"Vậy bây giờ tôi đi tấu với hoàng thượng!"

"Ây nè Quế công công Xuân công công!" Tiểu Bảo kéo An Lạc đi bị Trương Khang Niên kéo lại." Số ngân phiếu này phải làm sao?"

"Ngân phiếu gì? Tôi không thấy gì hết!" An Lạc và tiểu Bảo giả vờ rồi rời đi.

"Hở?"

"Cung tống 2 vị công công!"

"Phải đó có ngân phiếu gì chứ! Không có ngân phiếu."

An Lạc và tiểu Bảo mệt mỏi lết về Thượng Thiện giám.' Haizzz hoàng cung này không thể ở nữa rồi!' Cô và tiểu Bảo nhìn nhau hiểu ý rồi cùng thở dài.

"Ấy..á...!" Hai người vừa bước vào sân đã thấy thái hậu đứng chờ ở đó liền lập tức xoay người bỏ chạy. Ai ngờ bà ta chớp mắt 1 cái đã chặn trước mặt 2 người.

Thái hậu." Hai ngươi thật lợi hại, giết 4 tên thái giám dễ như trở bàn tay." Bà ta muốn giết 2 người diệt khẩu nhưng bị cái miệng của tiểu Bảo lừa. Lại thêm sự phụ họa không hề giả trân của An Lạc thái hậu không thể không tin Thụy Đông đã phản bội bả. Bả tạm thời không giết 2 người nhưng lại cho mấy chưởng hộc máu tại chỗ.

Thái hậu tĩnh bơ nói." Hóa cốt miên chưởng ta không biết, ta chỉ mới thử mấy chưởng mà thôi!"

Nghe tới hóa cốt miên chưởng An Lạc và tiểu Bảo lắc lư đứng không vững đi vòng vòng tại chỗ." Thái hậu đi thông thả!" Bà ta đi rồi 2 người vẫn còn chưa hết choáng váng đầu óc." Hóa cốt miên chưởng hứ hư hư...!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net