Mười ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi biểu diễn còn chưa kết thúc thì tôi đã xách theo túi đi ra phía sau đài.

"Cô gái à, người xem không được đi ra phía sau đài đâu." Một nhân viên làm việc gọi tôi lại.

"Dẫn tôi đi gặp người phụ trách đoàn xiếc!"

"Cái này..."

"Nhanh lên chút!" Sau khi làm luật sư thì chưa hề dùng đến nó bao giờ, khí thế rất ngút hồn.

"Được được được!" Hắn vội vàng đưa tôi đi ra phòng làm việc phía sau.

Tôi đi vào trong phòng.

"Ông chủ, cô gái này muốn tìm ông." Người dẫn đường nói.

Một lão già ngồi trên ghế hút thuốc lá. "Cô gái, tìm tôi có việc gì vậy?"

"Làm thế nào mà Phác Trí Nghiên lại đến được đoàn xiếc của ông?" Tôi trực tiếp hỏi hắn.

Hắn hốt hoảng một cái, tro thuốc lá rung lên.

"Đương nhiên là tôi chiêu mộ vào." Hắn nói.

Tôi là luật sư, đồng thời cũng là thư ký hiệp hội bảo vệ nhi đồng lưu lạc toàn quốc. Tôi còn là bạn tốt của Phác Trí Nghiên, tôi biết rất rõ quá khứ của em ấy, ông không thể nói láo được với tôi đâu. Nếu ông kiên quyết không nói ra sự thật, tôi có thể lập tức cho người điều tra ông cùng với đoàn xiếc của ông!" Tôi bây giờ, rất biết đe dọa người khác. Lại lấy danh luật sư của mình ra để chứng tỏ thân phận. Hắn liền vội vàng đứng lên, hướng tôi cong người cung kính.

"Ồ? Thì ra là luật sư. Xin lỗi, thật xin lỗi! Cô gái, tôi không biết trước kia Phác Trí Nghiên là trẻ em lưu lạc, nhưng mà năm năm trước là tôi mua được cô ấy ở Nga . Đây tuyệt đối là lời nói thật!" Hắn đưa lên ba ngón tay thề với tôi.

Năm năm trước, mua được, ở Nga.

Cửa đột nhiên mở ra, Phác Trí Nghiên bước vào phòng. Nó đã thay ra bộ đồ xiếc thú, mặc áo sơ mi cùng với quần jean.

Phác Trí Nghiên như vậy nhìn thật là đẹp, so với bộ dạng tuần thú sư lúc nãy lại hoàn toàn có sự mê hoặc khác nhau.

"Ông chủ, thật xin lỗi. Tôi..."

Bây giờ nó nói chuyện rất thuần thục nè.

Nó nhìn tôi, kéo cái túi xách của tôi ý bảo muốn tôi đi ra.

"Nói tiếp đi." Hai tay tôi đặt trên bàn làm việc.

Lão già kia liếc Phác Trí Nghiên, rồi lại nhìn tôi. Tôi hung hăng nhìn chằm chằm hắn.

"Ở Nga, mua được từ tay một tên buôn người ngoại quốc. Nghe tên buôn người đó nói, hắn cũng là mua được cô ấy từ tay người khác."

Phác Trí Nghiên cứ thế bị bán qua bán lại nhiều lần. Nhiều năm qua tôi cũng chưa từng tức giận như bây giờ.

"Ông chủ!" Phác Trí Nghiên gọi hắn.

"Ông có biết nếu tham gia vào đường giây buôn bán người, ngay bây giờ tôi có thể dùng hai thân phận của tôi để tiến hành khởi tố ông! Hơn nữa tôi đảm bảo hình phạt dành cho ông sẽ không hề nhẹ!" Tôi đem giấy chứng nhận luật sư dùng sức đập lên bàn một cái.

"Hả? Không phải, đại luật sư à, tổng thư ký à, tôi cũng đã đàng hoàng khai báo mà. Cô là đại nhân đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân này, tha cho tôi đi, đoàn xiếc này từ trên xuống dưới đều phải dựa vào tôi mới có thể duy trì! Van cầu cô hãy nhìn lên những động vật và người luyện thú đi được không? Tôi bảo đảm với cô, cả đoàn xiếc của tôi chỉ có Phác Trí Nghiên là được mua lại, những người khác đều là quang minh chính đại thuê vào!" Hắn sợ hãi.

"Ban đầu tôi thấy cô ấy đáng thương, càng là đồng bào, mới mua cô ấy để cô ấy ở lại trong đoàn làm chút việc vặt. Huống chi tôi đối với Trí Nghiên cũng rất tốt, bây giờ cô ấy trong đoàn được đãi ngộ số một số hai lận! Hơn nữa cô ấy còn là tuần thú sư siêu cấp của chúng tôi, tôi làm sao lại ngược đãi cô ấy được chứ? Những vết sẹo trên người cô ấy đều là có trước khi tôi mua cô ấy rồi."

Vết sẹo?

Tôi quay đầu nhìn Phác Trí Nghiên, nó né tránh ánh mắt của tôi. Tôi kéo cánh tay nó, vén tay áo lên rồi nhìn, từng vệt từng vệt vết thương dài hoằm, vừa nhìn đã biết là có từ rất nhiều năm rồi.

Những năm nay, nó rốt cuộc đã chịu bao nhiêu khổ cực.

Lòng tôi đau thắt nhìn nó, nó gấp gáp bỏ tay áo xuống, quay đầu đi chỗ khác né tránh tôi.

"Ông chủ, không cần nói nữa!" Phác Trí Nghiên vẫn không quay đầu, nói với lão già đó.

"Lúc cô ấy mới đến thì cái gì cũng không biết, duy chỉ có việc là có thể rất gần gũi với sư tử trong đoàn chúng tôi, cho nên hai năm qua đã cố ý bồi dưỡng cô ấy thành một tuần thú sư! Chúng tôi còn dạy cô ấy nói chuyện nhận mặt chữ, tôi còn bỏ tiền ra đưa cô ấy đi bệnh viện làm giải phẫu nữa! Bây giờ cô ấy chỉ cần đeo trợ thính là có thể nghe được!" Lão già đó đem những chuyện tôi không biết nói rõ ra, vẫn luôn thành thật, hy vọng tôi tha cho hắn.

Nhưng mà giải phẫu và trợ thính, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Tôi kinh ngạc nhìn Phác Trí Nghiên cao hơn tôi nửa cái đầu, lúc này mới phát hiện trong lỗ tai của nó có thứ gì đó.

À à, là trợ thính.

Thì ra nó không phải là không biết nói chuyện, chẳng qua là nó không nghe được.

Cho nên nếu tôi nói hơi nhanh thì nó sẽ không thể hiểu được, thì ra là đang đọc theo môi tôi.

Cho nên cho dù tôi nói cái gì nó cũng sẽ rất chăm chú nhìn tôi, lúc đấy chắc nó rất muốn hiểu xem tôi đang nói cái gì.

Cho nên cho dù tôi ở sau lưng gọi nó như thế nào, nó đều sẽ không có phản ứng.

Từ chín tuổi đến mười bảy tuổi, tám năm qua tôi không hề biết đứa trẻ điên không phải không biết nói chuyện, mà là nó không nghe được.

*

Tôi giống như cái lúc lần đầu tiên gặp được nó vậy, liền khóc òa lên.

"Đừng khóc, đừng khóc!" Cuối cùng nó cũng quay mặt lại nhìn tôi, vừa lắc đầu vừa khoát tay.

Cuối cùng Phác Trí Nghiên cũng có thể ở lúc tôi khóc mà nói "Đừng khóc" với tôi được rồi.

"Hiếu Mẫn, em không sao cả. Bây giờ em sống rất tốt, biết nghe biết nói, cũng không còn là một đứa ngốc nữa. Tất cả mọi người đối với em rất tốt, chị không cần phải lo lắng. Nhưng mà em nhất định phải cảm ơn chị, nếu như không phải là chị, thì đến chết em cũng chỉ là một đứa ngốc mà thôi. Em rất ổn, thực sự rất ổn." Phác Trí Nghiên nói.

Cả tám năm qua cộng lại, những lời Phác Trí Nghiên nói cũng không bằng một đoạn này.

"Em rất ổn phải không? Sống rất tốt phải không? Chị thì sao? Trong lúc em đột nhiên biến mất, chị phải làm sao? Là chị hiểu lầm em, em cũng hiểu lầm chị! Chị căn bản không hề giận em đánh bạn trai chị, chị chỉ giận em ngốc nghếch, giận em một thân một mình lại chạy đi đánh nhau cùng nhiều người như vậy, giận em không biết tự bảo vệ bản thân mình!" Tôi nhìn mặt nó, vừa khóc vừa nói.

"Nhưng em lại không hề cho chị cơ hội để giải thích, em cũng không nhìn chị nhiều thêm một chút mà lại bỏ đi."

"Những năm nay chị vẫn luôn tìm em, vẫn luôn sống trong đau khổ, vẫn luôn lo lắng cho em, sợ em xảy ra những chuyện ngoài ý muốn! Em ngược lại còn rất tốt, chị thì sao? Cuối cùng em có từng suy nghĩ đến cảm nhận của chị không!" Tôi siết tay lại dùng sức đấm vào vai nó.

"Em sống rất tốt phải không? Nhưng chị sống chẳng tốt chút nào!" Tôi đánh vào người nó từng đấm từng đấm, đem từng chút từng chút của mười lăm năm nay, toàn bộ trả lại cho nó.

Nó vẫn không đánh trả. Tôi dừng lại, đôi mắt đẫm lệ nhìn nó.

Tôi không thể nhìn mặt nó, tôi cũng không thể nhìn vào mắt nó, chỉ cần vừa nhìn thấy nó lòng tôi liền đau thắt.

Tôi khóc chạy ra khỏi rạp xiếc.

Thuê xe trở về nhà bố mẹ, sau khi tôi lên đại học thì cũng chỉ về cái tiểu khu này được mấy lần.

Cầm chìa khóa mở cửa, ba và mẹ đều có ở trong nhà, bọn họ ngồi trên ghế sa lông kinh ngạc nhìn tôi.

"Con gái, sao lại đột nhiên về nhà vậy?" Bố tôi hỏi tôi.

Tôi chạy lại ôm mẹ rồi khóc lớn, khóc đến mức tê tâm liệt phế.

"Ây da, con khóc cái gì chứ? Là ai khi dễ con? Để bố con đi bắt nó về đây!" Mẹ tôi vỗ vỗ lưng tôi.

"Mẹ... con bị một.... đứa trẻ điên hù dọa...!" Tôi khóc như điên ở trong lồng ngực mẹ.

Bố tôi và mẹ tôi cũng bật cười.

"Con gái à, con lớn như vậy rồi mà còn bị đứa trẻ điên hù được, có phải là cái bóng lúc nhỏ lại trở về rồi chăng?" Bố tôi trêu tôi.

"Ah!! Ah ah ah!!" Tôi khóc đến mức ngừng cũng không được.

"Được rồi được rồi, không sao đâu, về nhà là không sao rồi. bố mẹ đều ở đây, xem đứa trẻ điên nào dám hù dọa con!" bố cũng lại gần nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai tôi.

Cái ngày tôi bị đứa trẻ điên hù dọa năm lên chín tuổi, bố và mẹ cũng gạt tôi như vậy cho đến lúc tôi ngủ thiếp đi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net