chương 3:ngọc long kiếm,long ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Khục khục'tuy là thế tử cười đẹp lắm,dù là hài tử,nhưng người ta là cô nương không quen biết gì a, cứ nhìn vậy không tốt cho lắm,nên hai người hộ vệ giả vờ ho ra hiệu cho hàn văn

Nghe tiếng ho,hàn văn lấy lại tinh thần,Vội băng bó xong hàn văn mới nói:"xong rồi,nàng về đừng động cố gắng tịnh dưỡng biết không?ta sẽ để hộ vệ của ta đưa nàng về"

"KHÔNG CẦN! MUỘI MUỘI CỦA TA TA CÓ THỂ ĐƯA VỀ"thanh uyên nghe hàn văn nói mặt lại một trận xanh trắng,vội vàng lớn tiếng ngăn cản,sợ chuyện bị vị thế tử trước mắt này nói lại,phụ thân biết sẽ phạt,vì tú lan rất được phụ thân yêu thương,mặt dù phụ thân thường ra chiến trường nhưng vẫn lưu tâm tới tú lan,mẹ con nàng chỉ dám lén lúc không có phụ thân mà ức hiếp người muội muội này

Hàn văn liếc xem thường,cũng biết người trước mặt nghĩ gì,liền dùng lời để cảnh cáo:"ngươi an tâm bổn thế tử sẽ không nói ra chuyện này,nhưng nếu để lần sau bổn thế tử biết ngươi còn như vậy đối với nàng,thì đừng trách bổn thế tử vô tình"

Tất cả mọi người nghe nói xong cũng giật mình kinh ngạc,tất cả mọi người cùng một câu hỏi,thế tử xem trọng vị cô nương này sao?thanh uyên đã sợ lại càng sợ hơn,chỉ lặng im không dám phản bác,tú lan đưa mắt nhìn người trước mặt,vị ca ca này bảo vệ mình sao?ngoại trừ phụ thân,ca ca trước mắt là người thứ hai bảo vệ mình

"Thập nhất đưa hai vị tiểu thư này tìm phụ mẫu đi"hàn văn cảnh cáo xong,liền cho hộ vệ thập nhất đưa người về,cũng ra hiệu cho thập nhất tiến lại rồi nói nhỏ bên tai,chỉ nghe thập nhất 'vâng' một tiếng rồi đưa thanh uyên cùng tú lan cùng li khai

lúc tú lan đi ngang qua,hàn văn rất nhanh nhét miếng ngọc bội vào tay tú lan,tay tự dưng bị đụng rồi có vật gì lành lạnh,làm tú lan nhìn hàn văn nghi hoặc,thấy hàn văn mĩm cười lắt đầu,tú lan hiểu người trước mặt bảo im lặng,tú lan vội nắm thật chặt miếng ngọc rồi nhanh bước đi

Nhìn hai tỷ muội khuất bóng,trái lại với vẽ vui mừng,bây giờ lại là ưu sầu,dù mang thân phận thế tử,là tương lai của đại yến thì sao? hàn văn ta lại là thân nữ nhi,nàng sẽ chấp nhận ta sao,hay như bao kiếp trước bị nàng từ chối,rồi lại âm thầm bảo vệ,âm thầm đau khổ nhìn nàng thành thân,sinh con,điền viên cuột sống cùng phu quân của mình đây,đang suy nghĩ thì có người gọi!!

"Văn nhi"

Theo hướng phát ra tiếng hàn văn quay người lại-:"mẫu phi"

Lý thục ninh người đầy mồ hôi bước nhanh lại hàn văn-:"văn nhi,con đi đâu?có biết mẫu phi cùng phụ vương tìm con khắp nơi không?"

"Văn nhi đã để mẫu phi lo lắng,văn nhi chỉ thấy không khí ngột ngạc nên đi dạo một chút"

"Không có việc gì là tốt rồi"bỗng dưng thấy y phục hàn văn bẩn lý thục ninh hỏi-:"văn nhi,sau y phục con bẩn như vậy?"

Nghe mẫu phi nói hàn văn mới chú ý,có lẽ là lúc nãy ngã làm bẩn đây-:"không sao,lúc nãy văn nhi không cẩn thận nên ngã bẩn y phục thôi"

"Văn nhi có bị thương chỗ nào không,đưa mẫu phi xem,sau lại ngã như vậy?"

"Mẫu phi đừng lo,văn nhi không sao,không có bị thương"

"Thật không?"lý thục ninh vẫn chưa tin cho lắm,kéo hàn văn nhìn sơ lược một vòng

"Thật,bị thương văn nhi sẽ nói,mẫu phi đừng lo,mình vào thôi,đừng để phụ vương lo lắng"chiều theo ý để mẫu phi để người kiểm tra hàn văn nói

Thấy hàn văn thật sự không sao,lý thục ninh mới gật đầu-:"được,nhưng lần sau văn nhi phải chú ý cẩn thận biết không?nhưng trước theo mẫu phi thay y phục đã"

"Vâng mẫu phi"nói rồi hàn văn theo mẫu phi mình thay y phục để bất đầu yến tiệc

-----
Theo lệnh thập nhất lúc này đưa thanh uyên cùng tú lan tìm phụ mẫu,vừa ra đã có người nam tử trung niên mang vẻ mặt lo lắng,ngóng tìm,vừa nhìn liền biết ai,nên thập nhất nhanh chóng dắt thanh uyên cùng  tú lan đi về phía nam tử

Vừa thấy thanh uyên cùng tú lan,nam tử kia liền từ mặt lo lắng chuyển sang vui mừng đi lại"Hai con đi đâu?có biết phụ thân lo lắng,ta tìm khắp nơi cũng không gặp?"lại nhìn sang thấy tú lan bị thương nên hỏi-:"lan nhi,tay con bị sao?sao lại bị thương thế này?đau lắm không"

Không đợi tú lan trả lời,thập nhất vội nói-:"thượng quan nguyên soái không cần lo lắng,hai vị tiểu thư vô tình đi lạc,nhị tiểu thư đây ngã bị trật tay,thế tử đã băng bó"dừng chút thập nhất lấy trong ngực ra một lọ sứ màu trắng đưa cho thượng quan trấn nói tiếp-:" thế tử sai ta đưa hai vị đến tìm ngài,đây là lọ thuốc thế tử sai thuộc hạ đưa cho ngài thoa cho tiểu thư,sau năm ngày sẽ khỏi"

Nghe vậy thượng quan trấn mới chấp tay nhận lọ thuốc rồi nói-:"thật ngại quá vị đại nhân này giúp ta cảm tạ thế tử,hai ái nữ đã gây phiền thế tử rồi"

"Nguyên soái không cần cảm tạ,thế tử dặn thêm, nói người lần sau phải cẩn thận,đừng để lạc,ở đây đủ các loại người,thêm gia thế của ngài,sẽ có kẻ xấu mưu đồ bất chính với hai vị tiểu thư thì sẽ không tốt,nên mọi sự phải chú ý"

Nghe lời xong lời nói,thượng quan trấn giật mình,đây là hài tử năm tuổi nói sau?một đứa trẻ năm tuổi đã rành tranh đấu trên quan trường như thế?dù nhiều câu hỏi nhưng thượng quan trấn vẫn ép xuống nói-;"thay ta một lần nữa tạ thế tử nhắc nhở,ta sẽ chú ý hơn"

:"nguyên soái không cần khách sáo,đã xong việc thuộc hạ xin cáo lui về phục mệnh

"Được đã làm phiền vị đại nhân đây"

"Thuộc hạ tên thập nhất,Nguyên soái không cần khách sáo"nói xong thập nhất bước nhanh đi

Đợi người rời đi,thượng quan trấn yêu thương nhìn tú lan,xong rồi dắt tay hai nữ nhi song song vào yến tiệc,thanh uyên âm thầm thở ra,liếc xéo tú lan,hôm nay quá bất cẩn,nhưng sẽ có ngày ta cũng lấy mạng được ngươi,a đầu đợi đó!!!

Lúc này từ ngoài cũng truyền đến tiếng nói  lanh lãnh của thái giám vang lên-:"hoàng thượng,hoàng hậu nương nương giá lâm "

Tất cả quan viên đồng lọt quỳ xuống hô lên:-"tham kiến hoàng thượng,hoàng thượng  vạn tuế,vạn tuế,vạn vạn tuế,nương nương thiên tuế,thiên tuế,thiên thiên tuế"

"Các khanh bình thân,hôm nay là sinh thần chất nhi của trẫm, các khanh đừng quá câu nệ,cứ thoải mái tự nhiên đi"nói rồi cũng hoàng hậu ngồi vào ghế chính

"Đa tạ hoàng thượng ân điểm"nói mọi người cũng trở về vị trí nhập tiệc

Lúc này tây nam vương cũng bước ra nói-:"hôm nay là sinh thần của hàn văn ,đa tạ các vị đại nhân không quản đường xa đã đến đây dự,bổn vương xin kính các vị một ly để tỏa lòng cảm tạ"

"Chúng thần cũng kính vương gia"nghe vậy ai cũng cùng bưng ly rượu lên cười tươi buông lời chút tốt đẹp lấy lòng

Trong tiệc rượu ồn ào,rất nhiều lời chút lấy lòng này nọ,rồi dâng lên rất nhiều lễ vật,hàn văn chỉ thản nhiên mĩm cười gật đầu một cái rồi thôi,những vật ngoài thân dù hiếm cách mấy,hàn văn cũng không chú ý,đến phiên hoàng thượng tặng lễ vật lại làm mọi người chấn động!!!

"Văn nhi,hôm nay sinh thần con,trẫm cũng có vật này tặng văn nhi của trẫm"nói xong cho người đem lễ vật lên lại nói tiếp-:"con là thế tử cũng là tương lai của đại yến ta,trẫm hy vọng con cũng có thể văn võ xong toàn,nay trẫm tặng con cây ngọc long kiếm,cùng long ngọc làm quà sinh thần,hãy bảo quản thật tốt,cũng đừng làm trẫm thất vọng về con"

Hàn văn vội  quỳ xuống nói-:"sinh thần văn nhi,hoàng bá phụ đến văn nhi đã rất vui,người tặng văn nhi vật quý như vậy văn nhi thật không dám nhận"

"Văn nhi cứ nhận trẫm đã quyết,đừng phụ tâm ý trẫm,quân vô hí ngôn nha tiểu tử"hắn biết chất nhi mình sẽ không nhận,nên chỉ có thể dùng cách này

Hàn văn biết không thể từ chối nữa liền nói-:"vậy hàn văn xin tạ ơn hoàng bá phụ đã tặng lễ"

hoàng đế biết trước chiêu này hữu hiệu liền cười thật lớn nói-:"haha..tốt"

Các đại thần bây giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần,ai cũng biết,ngọc long kiếm là bảo vật mấy trăm năm của đại yến,có ngọc long kiếm là có thiên hạ, người sau này rút được ngọc long kiếm sẽ là hoàng đế trời định,là minh quân chi chủ,thống nhất cả giang sơn,còn long ngọc là binh phù của đại yến, trong đó có cả ám vệ khắp cả đại yến chỉ hoàng đế mới có,nay lại giao cho thế tử vậy là đã định tân chủ rồi sau?chỉ cần thế tử rút được ngọc long kiếm nữa là danh chính ngôn thuận đăng cơ,uy quyền hơn tất cả, không ai địch lại,theo như được biết thì trừ hoàng đế khai quốc đến nay,tuy rằng qua mấy đời vua nhưng chưa ai rút được kiếm ra khỏi võ,liệu thế tử có rút được chăng???

Các quan viên ai cũng đuổi theo suy nghĩ của mình mà khiếp sợ,còn hàn văn nhưng vẫn bình tĩnh vẽ mặt thản nhiên nhìn về phía cả nhà của thượng quan nguyên soái,dừng tại người tú lan mĩm cười,tú lan cũng phát hiện mà đáp lại,hai người chỉ lo nhìn nhau mà không phát hiện,cũng có rất nhiều cặp mắt khác nhìn chầm chầm vào hàn văn,trong đó có tây nam vương,lý thục ninh cùng,thượng quan thanh uyên,ái mộ,lo lắng,kể cả ghen ghét cũng có!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC