Chương 5: Vương Ngữ Yên VS Mộc Uyển Thanh (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mộc Uyển Thanh đột nhiên biết được sư phụ của mình chính là thân mẫu, vẫn hoảng hốt, càng bị Đoàn Duyên Khánh đánh bất tỉnh bắt đi.

Nguyên bản Cam Bảo Bảo chỉ muốn đem Đoàn Dự bắt đi Vạn Cừu cốc, ai biết Đoàn Duyên Khánh căn bản không nghe mệnh lệnh của nàng, không chỉ có bắt Đoàn Dự, còn bắt Mộc Uyển Thanh.

Thấy Đoàn Dự bị Đoàn Duyên Khánh bắt đi, Đoàn Chính Thuần lúc này mới sốt ruột lên, hướng về Cam Bảo Bảo ép hỏi vị trí Vạn Cừu cốc. Lúc này Chung Vạn Cừu tìm tới cửa đòi thê tử, Đoàn Chính Thuần liền để Cam Bảo Bảo đi về trước, ước định ngày mai đi đến cốc mang về Đoàn Dự.

Vương Ngữ Yên khinh công trác tuyệt, nửa khắc liền đuổi theo. Nhưng ai biết Đoàn Duyên Khánh cư nhiên để ba ác nhân ngăn cản đường đi của nàng, tuy rằng đem ba người đánh ngất sau mấy chiêu, nhưng không thấy tăm hơi Đoàn Duyên Khánh đâu.

"Vừa nãy không nên đánh ngất bọn họ, hiện đang muốn tìm người mà hỏi cũng không được." Vương Ngữ Yên nhìn về ba tên ác nhân đang hôn mê trên đất than thở, xoay người trở về Vương Phủ.

Ngày kế, Vương Ngữ Yên theo Đoàn Chính Thuần mọi người đến Vạn Cừu cốc, Chung Vạn Cừu không muốn để Đoàn Dự chạy thoát, Đoàn Chính Thuần không thể làm gì khác hơn là cùng hắn lá mặt lá trái.

Mấy ngày nay Vương Ngữ Yên cùng Mộc Uyển Thanh cùng ăn cùng ở, tuy không coi là cảm tình cực sâu, tuy nhiên có mấy phần nhớ, giờ khắc này thiếu kiên nhẫn với Đoàn Chính Thuần đang lề mề, nàng triển khai thân pháp, biến mất trong đám người.

Một lát sau, Vương Ngữ Yên xuất hiện ở trước gian phòng Chung Linh, trùng hợp Chung Linh vừa mở cửa phòng.

Chỉ thấy Chung Linh vui mừng nhìn Vương Ngữ Yên: "Ngôn ca ca, ngươi làm sao đến rồi?" .

"Uyển Thanh cùng Đoàn Dự bị Đoàn Duyên Khánh bắt được trong cốc, ta không biết bọn họ bị giam ở nơi nào, đặc biệt tới hỏi ngươi." Vương Ngữ Yên trên mặt mang theo lo âu hỏi.

"Ngươi làm sao biết được Uyển Thanh tỷ tỷ?" Chung Linh rõ ràng không nắm lấy trọng điểm mà đưa ra nghi vấn.

Vương Ngữ Yên không thể làm gì khác hơn là nói rằng: "Việc này nói rất dài dòng, ngươi nói cho ta bọn họ nhốt tại nơi nào, trước tiên đem người ra xong mới nói tiếp."

Chung Linh con mắt hơi chuyển động, suy nghĩ một chút hồi đáp: "Lúc trước ta không biết bọn họ bị tóm đến, có điều ta biết một nơi có thể giam người" .

Trong thạch phòng Vạn Kiếp cốc, Mộc Uyển Thanh cùng Đoàn Dự bị giam chung một chỗ, Đoàn Duyên Khánh nghe nói Đoàn Chính Thuần đến rồi, cho hai người ăn vào Âm Dương đoàn tụ tán, sau đó cười to rời đi. Hai người bọn họ thần trí tiệm thất, tình mê ôm nhau.

Đoàn Duyên Khánh đi tới tiếp khách trong đại sảnh, đối với Đoàn Chính Thuần nói rằng: "Đoàn Chính Thuần, con trai, con gái ngươi bị ta nhốt trong thạch phòng, ngươi đoán ta để bọn họ ăn cái gì, Âm Dương đoàn tụ tán! Ha ha ha ha, e sợ hiện tại con gái của ngươi đã thành con dâu ngươi, ha ha ha ha. . ." Đoàn Duyên Khánh cười đến cực kỳ Trương Cuồng (liều lĩnh), hắn đầy mặt vết tích ở cười to bên dưới có vẻ khủng bố vạn phần.

Thời điểm Vương Ngữ Yên cùng Chung Linh chạy tới nhà đá, Đoàn Dự cùng Mộc Uyển Thanh đã triền ở cùng nhau, y phục của hai người rơi xuống đầy đất, trên người đều chỉ còn dư lại một cái trung y. Đoàn Dự trầm mặc không nói, đạp khí thô, mà Mộc Uyển Thanh âm thanh trong ngày thường lạnh như băng, giờ khắc này càng nhu mị uyển chuyển hô: "Ngôn Lang. . . Ngôn Lang. . ." .

Nhìn thấy cảnh tượng này, Vương Ngữ Yên mục thử sắp nứt, đặc biệt là nghe được Mộc Uyển Thanh cái kia từng tiếng "Ngôn Lang", động lòng càng dâng lên một trận cảm giác kỳ quái.

Vương Ngữ Yên phi thân về phía trước, đánh bất tỉnh Đoàn Dự, sau đó đem Đoàn Dự vứt tại Chung Linh trước mặt, tức giận nói: "Đây là ca ca của ngươi, chăm sóc hắn đi!" Sau đó liền ôm lấy Mộc Uyển Thanh bỏ đi.

Chung Linh mới vừa nghĩ đuổi theo, đến ngoài cửa lại phát hiện Vương Ngữ Yên không còn thấy bóng dáng, dậm chân, trở lại trong thạch phòng.

Chung Vạn Cừu dẫn Đoàn Chính Thuần đến nhà đá, vốn định cho Đoàn Chính Thuần lúng túng, đã thấy Chung Linh mất công sức kéo hôn mê Đoàn Dự từ trong thạch phòng đi ra.

Đoàn Chính Thuần kinh hãi, hỏi hướng đi của Uyển Thanh, mới biết công tử trẻ tuổi gọi là Ngôn Vũ đã cứu đi con gái của mình.

Sau khi Đoàn Chính Thuần tụ tập được chúng anh hào, cùng Chung Vạn Cừu và tứ đại ác nhân đánh một trận, cuối cùng cũng đem mẹ con Chung Linh cùng Đoàn Dự mang về Vương Phủ. Chung Vạn Cừu cũng bị Đoàn Chính Thuần dùng Nhất Dương chỉ đánh chết.

Trải qua biến cố này, Đoàn Dự rốt cục biết được tầm quan trọng của võ công, bắt đầu tu luyện Bắc Minh Thần Công cùng Lăng Ba Vi Bộ.

Ngày đó, Vương Ngữ Yên ôm Mộc Uyển Thanh rời đi Vạn Cừu cốc, nhất thời không biết nên đi phương nào, bèn trở về Lang Huyên Phúc Địa.

Ở Đại Lý Hoàng Cung làm hoàng hậu qua mấy chục năm, nhìn thấy Mộc Uyển Thanh cả người nóng lên, dáng dấp ý loạn tình mê, Vương Ngữ Yên tự nhiên biết nàng đây là trúng xuân dược.

Ở Lang Huyên Phúc Địa, còn có một đạo cửa ngầm, bên trong gian phòng có giường có trác, đại khái từng là nơi Lý Thương Hải cùng Vô Nhai tử ở, Vương Ngữ Yên thời điểm lần trước tìm hiểu Lang Huyên Phúc Địa liền phát hiện gian phòng bí mật này. Nàng đem cửa ngầm mở ra, xuất chưởng phất tay áo vung lên, một đạo chưởng phong phất tới trong động trên giường đá dày đặc tro bụi.

Vương Ngữ Yên cẩn thận đem Mộc Uyển Thanh đặt lên giường, nhất thời không nghĩ tới giải thích như thế nào để trừ dược tính trên người Mộc Uyển Thanh, nhìn thấy Mộc Uyển Thanh lúc này bởi vì động tình mà khuôn mặt đặc biệt xinh đẹp, áy náy nói rằng: "Uyển Thanh tỷ tỷ, ta hiện tại không cách nào giải dược tính trong cơ thể ngươi, không thể làm gì khác hơn là đưa ngươi đánh bất tỉnh, ngươi chớ nên trách. . ."

Vương Ngữ Yên còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy Mộc Uyển Thanh hai tay quàng trên cổ nàng, một cái ôm lấy, đưa nàng kéo xuống. Vương Ngữ Yên vốn là hai tay chống đỡ trên cạnh giường, lúc này bị nàng lôi kéo, mất đi cân bằng, ngã nhào trên người nàng.

"Uyển Thanh tỷ tỷ ngươi. . ." Vương Ngữ Yên vừa mở miệng, Mộc Uyển Thanh liền dùng môi ngăn chặn miệng nàng, nhất thời Vương Ngữ Yên đầu óc trống rỗng.

Sau đó, Vương Ngữ Yên cũng không biết y phục của chính mình lúc nào bị Mộc Uyển Thanh cởi ra, cũng không biết lúc nào, chính mình từ bị động đã biến thành chủ động.

Ngày thứ hai Vương Ngữ Yên tỉnh lại, nhìn Mộc Uyển Thanh trong lồng ngực mình, hối hận chồng chất, thực sự là chết rồi tâm đều có.

Nhưng sự tình đã phát sinh, Vương Ngữ Yên từ vừa mới bắt đầu tay chân luống cuống, đến lúc sau cũng chậm chậm trấn tĩnh lại. Chuyện đến nước này, chỉ có thể chờ đợi Uyển Thanh tỷ tỷ tỉnh rồi lại nói.

Nhưng lúc Vương Ngữ Yên đứng dậy mặc lại y phục, quay đầu không cẩn thận nhìn thấy trên giường đá một vệt đỏ tươi kia, nàng lại không bình tĩnh.

Vương Ngữ Yên tóc cũng không có cột, tóc tai bù xù liền xông ra ngoài.

Trong giấc mộng Mộc Uyển Thanh bị từng trận nổ vang cho thức tỉnh. Nàng chống dậy toàn thân đau nhức, từng bước một đi tới ngoài động, đã thấy hóa ra là Vương Ngữ Yên một chưởng lại một chưởng hướng về đầm nước vỗ tới, phát sinh tiếng vang ầm ầm. Thủy kích cao ba ngàn thước, tiếp theo lại từ giữa không trung rơi xuống, mắt thấy Vương Ngữ Yên toàn thân ướt đẫm.

Mộc Uyển Thanh âm thanh suy nhược mà hỏi: "Ngươi đang làm gì?"

Vương Ngữ Yên nghe được giọng Mộc Uyển Thanh, xoay người nhìn lại, Mộc Uyển Thanh đang đỡ thân mình ở cửa thạch động, tò mò nhìn nàng.

Chẳng biết vì sao, Vương Ngữ Yên nhìn thấy ánh mắt tinh khiết trong trẻo của Mộc Uyển Thanh, trong lòng bỗng cuồng loạn. Một giây sau trong lòng hổ thẹn ngợp trời mà vọt tới, nàng lăng lăng đứng tại chỗ, nước mắt càng không tự chủ rơi xuống.

Mãi đến tận khi Mộc Uyển Thanh đi lên trước ôm lấy nàng, vỗ phía sau lưng nàng nhỏ giọng an ủi: "Không khóc không khóc, Ngôn Lang không khóc. . ." Vương Ngữ Yên lúc này mới ngừng lại nước mắt, lôi kéo nàng, khóc cười hỏi: "Ngươi đây là coi ta là đứa nhỏ sao?"

Mộc Uyển Thanh ngạo kiều nhìn Vương Ngữ Yên một chút, nói rằng: "Sư phụ ta, không, phải nói mẫu thân ta, khi còn bé ta khóc, nàng chính là như vậy an ủi ta."

Vương Ngữ Yên thẳng tắp mà nhìn Mộc Uyển Thanh, ánh mắt vô cùng ôn nhu. Mộc Uyển Thanh có chút mặt đỏ, xẵng giọng: "Ngươi làm gì nhìn ta như thế? Trên mặt ta có vật bẩn hay sao?" .

Lắc lắc đầu, Vương Ngữ Yên than nhẹ một tiếng, hỏi: "Uyển Thanh, ngươi có nguyện ý gả làm vợ ta?"

"Ngươi nói cái gì, ngươi vốn là phu quân ta a." Mộc Uyển Thanh không rõ, sinh khí nói rằng. Mộc Uyển Thanh xem ra, nàng từ lần đầu tiên thấy Vương Ngữ Yên liền nhận định Vương Ngữ Yên là phu quân nàng, như vậy sau lần đó bất luận phát sinh cái gì đều sẽ không có bất kỳ thay đổi.

Vương Ngữ Yên không trả lời, nhẹ nhàng đưa nàng ôm vào trong ngực, trong lòng có thể nói phức tạp vạn ngàn, thôi thôi, từ đây Mộc Uyển Thanh cùng Vương Ngữ Yên không còn là tỷ muội, mà là phu thê.

Biết thân thế Vương Ngữ Yên chỉ có Lý Thanh La, hiện tại Vương Ngữ Yên khổ não chính là, làm sao thuyết phục ích kỷ lương bạc mẫu thân chính mình, không muốn đem thân thế bí mật nói ra.

Vương Ngữ Yên thầm nghĩ, nhưng là quên chính mình hiện tại toàn thân ướt đẫm, mãi đến tận Mộc Uyển Thanh đem nàng đẩy ra, cau mày nhìn nàng, nàng mới nhận ra.

"Uyển Thanh, ta đi đặt mua chút y vật cùng đồ ăn, chúng ta ở vách núi này sống mấy ngày được không?" Vương Ngữ Yên cẩn thận từng li từng tí một hỏi.

Mộc Uyển Thanh cũng không nghĩ là nhanh như thế trở lại đối mặt mẫu thân của nàng, dù sao, coi như nghĩ muốn một người thân, nhưng là bị lừa mười tám năm, trong lòng nàng không thể không có tư vị. Nàng đối với Vương Ngữ Yên gật gù.

"Tốt lắm, ngươi ở bên dưới vách núi chờ ta, đúng rồi, thân thể ngươi có chút không khỏe, trước tiên đi nghỉ ngơi đi." Vương Ngữ Yên dặn một phen, sau đó Đạp Phong mà lên, bay người lên vách núi.

Hai người ở Lang Huyên Phúc Địa sinh sống như phu thê, Vương Ngữ Yên dốc lòng chăm sóc Mộc Uyển Thanh, đồng thời dạy rất nhiều cho Mộc Uyển Thanh vốn không hiểu thường thức.

Mộc Uyển Thanh cảm thấy từ xưa tới nay chưa từng có ai đối với nàng như Vương Ngữ Yên, đồng thời hiểu rõ nàng, Vương Ngữ Yên nói cho nàng, Uyển Thanh ý tứ, là Thủy Mộc Thanh Hoa, uyển hề thanh hề, Vương Ngữ Yên chỉ đạo võ công nàng, biết ca hát cho nàng nghe, thậm chí sẽ dùng vô thượng khinh công đi bắt chim trĩ nấu cho nàng ăn. Đương nhiên, Vương Ngữ Yên mỗi lần đều sẽ đem chim trĩ đốt cháy, cho nên nói nấu chim trĩ, vẫn là Mộc Uyển Thanh làm tốt hơn nàng.

Mộc Uyển Thanh không hiểu được phu thê là làm sao ở chung, nhưng nàng rất thích nhìn nụ cười ôn nhu của Vương Ngữ Yên, rất yêu thích mỗi ngày trước khi ngủ Vương Ngữ Yên sẽ nhẹ nhàng hôn trên trán nàng. Nàng thậm chí muốn ngay ở đáy vực sinh hoạt cả đời.

Nhưng mà, Mộc Uyển Thanh chung quy là Mộc Uyển Thanh, trên người nàng còn có cừu phải báo, nàng còn không thay thế mẫu thân nàng giết Đao Bạch Phượng cùng Lý Thanh La, không thể như vậy an nhàn sống tiếp. Vì lẽ đó ở nửa tháng sau, nàng đối với Vương Ngữ Yên nói sẽ rời đi.

Vương Ngữ Yên lúc đó nói rằng: "Ngươi kỳ thực cũng không biết tại sao mẹ ngươi muốn giết Đao Bạch Phượng cùng Lý Thanh La chứ?"

"Kỳ thực, có điều cũng là bởi vì nam nhân Đoàn Chính Thuần kia quá hoa tâm, bất kỳ nữ nhân nào cùng hắn có quan hệ, mẹ ngươi đều sẽ không bỏ qua."

"Ngươi ở Vương Phủ đêm đó, không phải mắt thấy mẹ ngươi cùng chị em tốt Cam Bảo Bảo của nàng trở mặt thành thù sao, bởi vì Cam Bảo Bảo cũng là nữ nhân của Đoàn Chính Thuần."

"Đồng dạng, Đao Bạch Phượng, Lý Thanh La, thậm chí còn có người ngươi không biết, Khang Mẫn, Nguyễn Tinh Trúc. Các nàng, đều là nợ phong lưu của Đoàn Chính Thuần."

"Ta vẫn chưa từng nói cho ngươi, nương ta tên gọi Lý Thanh La."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net