Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33

Lúc Mạc Văn Nhân ngẩn người, Giang Thiển và Trần Qua đang gọi nàng, "Nhân Nhân, mau đến xem thịt xiên thử chọn cái nào đi?"

Mạc Văn Nhân thấy chị gái đi phía sau, cả gan dắt tay Mạc Du Tâm, nhìn Giang Thiển các cô bên kia hô một tiếng: "tới đây."

Mạc Du Tâm nhìn vẻ mặt cô bé lộ vẻ vui mừng, trong lòng cũng thoáng vui theo, chuyện nhỏ nhưng lại khiến em gái cảm nhận được ấm áp, Mạc Du Tâm không hiểu nổi nguyên thân vì sao độc ác với em gái mình như vậy, cô bé còn là đứa nhỏ chưa trưởng thành mà, còn vì nguyên thân làm nhiều việc cực khổ như vậy.

Hình ảnh Mạc Du Tâm bị cô bé kéo đi đúng lúc Tô Ngữ Băng và Phó Chi Đào cũng đi ngang qua mua cơm nhìn thấy.

Phó Chi Đào kéo tay Tô Ngữ Băng vội nói: "Ngữ Băng, người bị Omega kia kéo đi có phải là Mạc Du Tâm không?"

Tô Ngữ Băng không cần Phó Chi Đào chị, chính nàng cũng đã thấy, người này trước đó đã nói không yêu đương lúc học đại học rồi sao? sao giờ còn nắm tay người khác.

Tô Ngữ Băng an ủi lòng mình, chuyện của Mạc Du Tâm không liên quan gì đến nàng, nàng và Mạc Du Tâm ngoại trừ bảo bảo thì đã không còn chuyện gì liên quan đến nữa.

Nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, Mạc Du Tâm mua đồ ăn sáng cho mình ở khách sạn, cô ấy cứu mình trong quán rượu, lúc mình ngất xỉu ở quán trà sữa cũng là cô ấy đưa mình đến bệnh viện, còn việc diễn đàn, cũng là Mạc Du Tâm xử lý, trong lòng Tô Ngữ Băng có chút khó chịu, vậy là bản tính cặn bã này không thể thay đổi hay sao?

Hơn nữa nhìn Omega kia, có vẻ thanh thuần khả ái, lẽ nào gần đây Mạc Du Tâm lại thay đổi khẩu vị?

Tô Ngữ Băng cảm thấy bất công cho mình, trước kia muốn bỏ qua mọi chuyện ở cùng nhau cũng là tên cặn bã này, sau đó mọi chuyện khó khăn lắm mới hòa hoãn được, kết quả mọi hứa hẹn trước kia của Mạc Du Tâm đã trở thành lời nói nực cười, quả nhiên, từ đầu đến cuối chỉ có mỗi nàng tin.

"Không quan trọng, chúng ta đi thôi." Tô Ngữ Băng thở dài, dù sao nàng cũng đã quyết định cùng Mạc Du Tâm như người dưng nước lã thôi, nếu là do gần đây việc làm của Mạc Du Tâm làm cho rung động, vậy thì hiện tại chính là lạc đà đè chết cọng rơm cuối cùng, Tô Ngữ Băng hạ quyết tâm, tuy nói vậy nhưng trong lòng Tô Ngữ Băng cũng không vui vẻ như thế.

Phó Chi Đào nhìn sắc mặt Tô Ngữ Băng một chút, thấy nàng không có phản ứng tức giận, trong lòng cũng bình thường, cô cảm thấy hài lòng vì Tô Ngữ Băng, điều này nói rõ Ngữ Băng thực sự buông xuống tên rác rưởi kia.

Lúc hai người quay về đi ngang qua quán thịt nướng, Mạc Du Tâm đứng ở phía ngoài cùng, cô đưa mắt liền nhìn thấy một đôi mắt thanh lệ, hơi sửng sốt, không ngờ ở chỗ này còn gặp được Tô Ngữ Băng.

Mạc Du Tâm liền chào hỏi: "Ngữ Băng, mấy bạn cũng ra ngoài mua đồ hả? có muốn mua thịt xiên không, đúng lúc nướng sắp xong rồi."

Ánh mắt Tô Ngữ Băng lạnh lùng nhìn Mạc Du Tâm, nàng không hiểu nổi, bên cạnh Mạc Du Tâm còn có Omega khác mà, sao lại làm như không có gì mà chào hỏi mình?

Nhưng Phó Chi Đào lại nhịn không được lên trước một bước: "Mạc Du Tâm không biết ngại còn chào hỏi hả?"

Mạc Du Tâm cũng thật vô tội a, cô chỉ chào hỏi mà thôi, cái này cần gì phải ngại?

"Tại sao mình lại phải ngại?" Mạc Du Tâm hỏi ngược lại.

"Không phải cô nói là lúc học đại học sẽ không nói chuyện yêu đương sao? sao giờ lại như vậy rồi, omega này là từ đâu tới?" Phó Chi Đào sắp tức chết rồi, uổng công trước đó nàng còn tưởng Mạc Du Tâm đã thay đổi tốt hơn.

Mạc Du Tâm vừa nghe liền hiểu ra, lại hiểu lầm mình rồi a, vội cười giải thích: "Ngữ Băng bạn đừng hiểu lầm, đây là em gái mình Mạc Văn Nhân, em gái cùng cha cùng mẹ đó, Nhân Nhân mau đến chào các chị đi em."

Mạc Văn Nhân vừa nghe chị gái nói liền xoay người, thấy chị gái gọi mình liền xấu hổ nhìn Tô Ngữ Băng nhỏ giọng kêu một tiếng, "chào chị."

Lúc này Tô Ngữ Băng cũng sửng sốt một chút, nhạt nhẽo trả lời một câu: "chào em."

Lúc nàng và Mạc Du Tâm quen biết nhau vốn cũng không biết Mạc Du Tâm còn có một cô em gái, càng không biết tình hình trong nhà Mạc Du Tâm, chỉ biết nhà Mạc Du Tâm ở nông thôn, còn lại là Mạc Du Tâm tự mình nỗ lực vượt qua nghèo khó trở thành học bá hình tượng, nói đến đây đúng là nực cười, bị Mạc Du Tâm lừa đến đần độn, thậm chí còn bội phục Mạc Du Tâm dù nghèo nhưng vẫn cố gắng, giờ nghĩ lại cảm giác đúng là chuyện cười.

Em gái cũng tốt, người khác cũng được, chuyện của Mạc Du Tâm hiện tại cũng không còn liên quan đến mình nữa rồi, không biết vì sao, biết người đi theo Mạc Du Tâm là em gái cô, trong lòng Tô Ngữ Băng lại theo bản năng nhẹ nhàng một chút.

Tô Ngữ Băng kéo Phó Chi Đào, "Đào Đào chúng ta đi thôi, không về sớm cơm sẽ nguội đó." lập tức gật đầu với Mạc Du Tâm biểu thị chào rồi.

Mạc Văn Nhân nhìn chị gái một chút rồi nhìn chị gái lạnh lùng như băng vừa rồi, không hiểu hỏi: "chị ơi, chị vừa rồi là ai á?"

Nàng hỏi vậy, Giang Thiển và Trần Qua cũng tò mò xoay người chờ Mạc Du Tâm nói.

Mạc Du Tâm suy nghĩ hồi lâu, liền nói thật: "cái này hả? là bạn gái cũ, tụi chị chia tay trước đó rồi, vì chị làm nhiều chuyện xấu, không liên quan đến Tô Ngữ Băng đâu, Nhân Nhân em đừng giận chị ấy nha, cô ấy giận chị chứ không phải ghét em đâu."

Mạc Văn Nhân gật đầu, nàng không ngờ chị mình đã có bạn gái, lại còn chia tay.

Giang Thiển thấy Mạc Du Tâm nói vậy, cũng gật đầu theo, trước kia đúng là Mạc Du Tâm làm sai nhiều, nói vậy cũng không có gì sai cả.

Mọi người cần xiên thịt, đến quán mì thịt bằm, mỗi người một phần mì thịt bằm, cộng thêm chai nước ngọt coca cola.

Cô bé ăn hai miếng mắt liền sáng lên, "ăn ngon quá."

Mạc Du Tâm cười một cái nói: "ăn ngon thì ăn nhiều một chút, mấy quán cóc gần trường như vậy không ít, thật ra không phải chỗ nào cũng làm dở đâu."

"Đúng vậy, quán nướng đằng sau kia cũng không tệ, hôm nay mua thịt xiên rồi, lần sau chúng ta cùng đi ăn thịt nướng đi." Giang Thiển cười một cái nói.

"Được, lần sau tui mời, mấy bà là nhờ phúc Nhân Nhân hết đo nha." Mạc Du Tâm cười nói.

Bốn người ở trong quán nói cười, nhan sắc bốn người lại không tệ, ba cái alpha và một cái omega, càng hấp dẫn ánh mắt người nhìn.

Đừng nhìn mặt đoán người, không quá lâu Mạc Văn Nhân đã ăn hơn nửa tô mì, nhìn cô bé ăn ngon như vậy, Mạc Du Tâm cũng vui vẻ cười theo.

Cô bé thấy chị gái nhìn mình cười, có chút ngại ngùng nói: "chị , có phải em ăn nhiều quá không."

Mạc Du Tâm cười nói: "ăn được nhiều là phúc mà, em xem em gầy vậy mà, ăn nhiều mới tốt, hơn nữa, hiện tại chị có thể kiếm tiền rồi, bắt đầu nuôi Nhân Nhân, Nhân Nhân ăn nhiều thêm chút đi."

"Đúng vậy, ăn nhiều mới tốt." Giang Thiển cũng vội nói theo.

Kết quả bốn người chén xong mì thịt bằm, năm mươi xiên thịt mới mua cũng làm láng.

"Trời ơi, hôm nay ăn no quá, Mạc Du Tâm buổi tối hai người có làm gì không?" Giang Thiển hỏi.

Mạc Du Tâm nhìn di động một chút, lúc này sắp 8 giờ rồi, "tui đưa Nhân Nhân về, hai bà đi đâu hả? về ký túc hả?"

"Đừng mà, tui no quá." Trần Qua vội phẩy tay, lúc nãy ăn không để ý giờ lại thấy nóng.

"Vậy chúng ta cùng đi bộ đưa Nhân Nhân về nhà đi." Giang Thiển đề nghị, dù sao cô cũng ăn căng bụng rồi không muốn về ký tức sớm.

"Tui thấy được á." Trần Qua liền đồng ý.

Mạc Du Tâm buồn cười nhìn hai cô bạn cùng phòng, "đi thôi, cùng đi đưa Nhân Nhân về."

Mạc Văn Nhân thấy chị gái và các bạn của chị muốn đưa mình về phòng trọ, nhưng nghĩ đến chỗ mình ở là phòng trọ dành cho công nhân, lại sợ chị gái bị mất mặt, sợ phiền đến chị và các bạn của chị, hôm nay nàng đã rất vui vẻ rồi, không mong cầu các chị lại đưa mình về nữa.

"Không cần đâu chị, em biết đường về mà, tự về được mà." cô bé nhỏ giọng từ chối.

"Không sao đâu, dù gì hai người kia cũng ăn no quá rồi, thuận tiện để họ giảm béo đi, đâu có như chị ăn mấy cũng không mập được."

Mạc Du Tâm nói xong, Giang Thiển đứng dậy muốn đánh nhau với Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm vội trốn sau lưng em gái mình, cáo trạng: "Nhân Nhân em xem, cuộc sống thường ngày của chị đều trong dầu sôi lửa bỏng vậy đó, con nhỏ Giang Thiển này suốt ngày chỉ biết đánh người rồi mắng người thôi."

Mạc Văn Nhân nhìn hai người đuổi nhau chọc cười, thấy thế nào cũng là chị gái mình hay chọc ghẹo người ta trước a?

"Mạc Du Tâm, tui phải cho bà biết tay, lúc nào cũng xài cái giọng ỏn ẻn kia làm tui tức chết mà."

"Được rồi, chị Giang, chị, hai người đùng giỡn nữa, mọi người đang nhìn chúng ta đó." ánh mắt cô bé chứa ý cười nhắc nhở hai người.

Nhóm bốn người lại tà tà đi về hướng phòng trọ của Mạc Văn Nhân, đến giờ Mạc Văn Nhân cảm thấy như đang mơ, chị gái không ghét nàng, còn giới thiệu nàng với các bạn khác làm quen, mua quần áo mới cho mình, còn mang mình đi chơi, đây là chuyện trước kia Mạc Văn Nhân không hề nghĩ đến, nàng chỉ cảm thấy hiện tại mình so với đứa con nít còn hạnh phúc hơn.

Nhìn khuôn mặt em gái chỉ có nụ cười, trong lòng Mạc Du Tâm cũng thoáng nhẹ nhõm, đại học Tây Ninh cách chỗ trọ của Mạc Văn Nhân không xa, nhóm người đi chừng một tiếng là đến.

Mạc Văn Nhân nhìn Mạc Du Tâm có chút lưu luyến không rời, nàng sợ mọi chuyện hôm nay như là đêm hội trong truyện rồi nhanh biến mất, chỉ có một đêm hoa lệ, hôm sau liền biến mất chỉ còn lại cô bé lọ lem.

Mạc Du Tâm thấy ánh mắt cô bé nhìn mình lưu luyến không rời, liền xoa đầu cô bé, ôn nhu nói: "Nhân Nhân khi nào nghỉ làm? chờ Nhân Nhân nghỉ làm chị đưa em ra ngoài chơi."

Mạc Văn Nhân đỏ mặt, rất muốn đi cùng Mạc Du Tâm, nhưng lại sợ mình làm ảnh hưởng đến việc học của chị mình, cho nên nói: "không cần đâu chị, chị còn phải đi học mà, chăm sóc tốt bản thân là em yên tâm rồi."

Giang Thiển khó hiểu cô bé, rõ ràng nàng gần chị gái mình như vậy mà, sao lại như sinh ly tử biệt vậy, vội đến nói: "Nhân Nhân, chị còn chưa có số di động của em nha, nếu chị em không có thời gian đi chơi với em thì tìm chị nè, dù sao bình thường chị cũng rất rảnh, hồi nãy không phải em cũng muốn đến thự viện trường xem sao? chờ em nghỉ làm rồi chị dẫn em đi xem nha."

Cô bé lại đỏ tai, nhìn Giang Thiển gật đầu.

Mạc Du Tâm nghĩ một chút, lại cảm thấy không ổn? tên Giang Thiển này, chưa gì đã vội xin số di động của em mình rồi?

Mạc Du Tâm đi tới vỗ Giang Thiển một cái, miệng cong lên cười nói: "gì á? chưa gì bà đã xin số di động của Nhân Nhân rồi?"

Giang Thiển nhìn Mạc Du Tâm hỏi, cười một cái nói: "tui cũng là chị của Nhân Nhân mà, bà còn phải đi kiếm tiền, còn dành thời gian dỗ dành Tô Ngữ Băng nữa, làm gì có nhiều thời gian cho Nhân Nhân, tui đang giúp bà đó không phải sao?"

"À, cảm ơn nha, tui hay nghi ngờ." Mạc Du Tâm cười như không cười, nhưng mà cũng không xen vào nữa, cô bé vốn cũng cần có bạn bè, dù sao Giang Thiển cũng không tệ, cô bé quen Giang Thiển mình cũng không phản đối.

Mạc Du Tâm cười khẽ một tiếng rồi lắc đầu, gì mà người này với người này chứ? hai người mới gặp lần đầu thôi mà, Mạc Du Tâm nghĩ thầm là do mình nghĩ nhiều.

Cô bé thấy chị gái không nói gì, ngoan ngoãn đưa số di động của mình và wechat cho Giang Thiển, hai người còn để chế độ bạn thân trên wechat.

Cô bé lại nhìn ba người chị đưa mình về, lưu luyến không rời rồi lại tạm biệt ba người, "các chị ơi, đi về các chị nhớ chú ý an toàn nha."

"Ừ, em ngoan ngoãn chăm sóc mình là tốt rồi, chờ chị nghỉ rồi chúng ta cùng nhau về nhà." Mạc Du Tâm cười dặn dò.

Chờ cô bé đi vào rồi, Mạc Du Tâm nhìn về phía Giang Thiển, "haiz, Giang Thiển à, tui nhớ bà chưa từng thêm tui vào wechat nha, sao chưa gì đã add em gái tui rồi?"

"Ồ, thế à? vậy add đi, Trần Qua cũng add đi bà." Giang Thiển vội mở wechat, add thêm bạn bè vào.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net