Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc sau Vân Thư Trần mới ý thức được, tiểu gia hỏa này không đi vào là do nàng đã quên phải hướng dẫn cách vào cổng.

"À... này là sơ ý của ta."

Vân Thư Trần thò tay xoa xoa gương mặt trắng nõn của nàng, mềm mềm nhẵn nhụi, không nhịn được lại xoa thêm vài cái. Ho khan một tiếng rồi rút tay về, mặt mũi nghiêm chỉnh nói, "Nhìn đây, ta dạy ngươi cách mở cổng."

Kỳ thật tương đối giản, nàng cầm cái vòng cửa đập liền ba phát. Một cái đầu mèo tam thể đột nhiên nhô ra từ trên tường, mũi nó hít hà vài cái sau đó thân ảnh nhanh nhẹn nhảy xuống, cánh cửa liền yên lặng mở ra.

Bước vào trong liền thấy một thiếu niên mặc áo gấm đang đứng cúi đầu, ngoan ngoãn lên tiếng: "Chủ nhân."

Phía sau hắn có một cái đuôi thò ra cũng ngoan ngoãn buông thõng xuống. Khanh Chu Tuyết đóng đinh mắt nhìn vào, tựa hồ đang cố phân định là do dán cái đuôi vào hay là vốn dĩ nó luôn nằm ở đó.

"Vạn vật đều có linh hồn, nó tu thành tinh cũng không có gì lạ." Vân Thư Trần ngọc thủ* khẽ chỉ một cái, thiếu niên liền biến mất trong một làn khói trắng chỉ còn lại một con mèo tam thể kêu "meo" một tiếng.

(Ngọc thủ: Tay trắng như ngọc.)

"Đi theo ta nào."

Bước chân của Vân Thư Trần cũng không có nhanh, nhưng không hiểu sao trong chớp mắt đã đi xa tới mấy mét. Khanh Chu Tuyết đuổi theo không kịp, vô thức theo thói quen lúc trước mà vươn tay muốn nắm lấy tay của trưởng bối.

Ống tay áo xẹt qua tay nàng, nhẹ nhàng mà tránh đi. Vân Thư Trần chắp tay ra sau, vẻ mặt vẫn như bình thường tỏ vẻ không nhận ra sắc mặc ngơ ngác của tiểu cô nương. Nhưng bước chân rõ ràng đã chậm lại.

Có lẽ là người này cũng không thích mình nhiều như biểu hiện ra ngoài.

Khanh Chu Tuyết trực giác nhạy bén, nghĩ vậy nên không làm phiền tới nàng nữa. Yên phận buông thõng tay mà đi sau lưng nàng.

"Nơi nay có một vài gian phòng trống, ngươi có thể chọn một gian."

"Chỉ là đêm nay thì ngươi không ở được, ta không có nghĩ là sẽ mang ngươi trở về nên những gian phòng này đã lâu chưa có dọn dẹp qua. Đồ dùng cũng thiếu hụt nhiều, cần phải bày trí một phen mới được."

Khanh Chu Tuyết nhìn quanh liền chọn một gian ở xa phòng ngủ chính nhất. Vân Thư Trần không khỏi liếc nhìn nàng một cái, như có điều suy nghĩ hỏi, "Gian đó hơi xa, ngươi không sợ sao?"

Thấy nàng lắc đầu, Vân Thư Trần khẽ "ừ" một tiếng không tỏ ý kiến gì.

"Có đói bụng không?"

Giữa người và người mà không có chuyện gì để nói thì thường chủ đề luôn hướng tới chuyện ăn uống.

Bữa ăn đầu của tiên của Khanh Chu Tuyết tại Thái Sơ Cảnh được bày ra tại một bàn ăn trước sân dưới gốc cây hòe già. Thể tích của cây hòe này thật khổng lồ, cành lá xum xuê, xem ra so với số tuổi của các trưởng lão nơi đây cũng không xê xích mấy.

Măng tươi, rau xanh, cá. Trong đó thì cá chiếm một nửa bàn ăn. Cá hấp nguyên con, ở trên vẩy lên hành lá kèm xốt xì dầu; những miếng khoanh cá nhỏ chiên giòn; lại thêm một bát canh cá nóng hổi.

Đều do con mèo tam thể đó nấu.

"Chắc do nó thấy hôm nay có khách tới nhà, hào hứng nên nấu món ăn sở trường nhất chăng?" Vân Thư Trần thở dài, liếc nhìn con mèo tam thể đang nằm lười trên tường, giải thích về một bàn toàn là cá này.

Khanh Chu Tuyết vốn dĩ cũng không kén ăn, thêm cả mấy ngày liền đều chỉ được ăn bánh ngọt thì lại càng không kén chọn.

Vân Thư Trần động đũa ăn được hai miếng liền dừng. Nàng ngắm nữ hài tử đối diện – mặc dù đã đói hoa cả mắt nhưng vẫn ăn uống rất nhã nhặn, ăn từng miếng từng miếng thong thả, không vì đói quá mà nhét lấy nhét để. Càng lại không giống những tiểu đồ đệ của sư huynh ở ngọn núi khác vừa nhai cơm vừa tán gẫu cười hô hố.

Cô nương gia giáo lúc nào cũng khác biệt nha.

"Cám ơn ngươi."

Nàng nhai xong miếng cơm cuối cùng bèn gác đũa, ngừng một chút rồi lại nhẹ giọng hỏi, "Ta có thể giúp được gì cho ngươi ở chỗ này không?"

"Sao ngươi lại hỏi như vậy?"

"Bởi vì ngươi đã nhận nuôi ta."

"Cũng đúng." Vân Thư Trần chống cằm cười, "Nhận nuôi ngươi thật ra cũng là vì trong nhà đang thiếu người. Vậy cho nên có làm việc có cực khổ một chút cũng không sao?"

"Ta... sẽ cố gắng hết sức."

Dường như nhận thức được mình cũng chỉ là một tiểu cô nương, nàng không dám nói lời chém đinh chặt sắt.

"Được, này là do ngươi nói." Vân Thư Trần đứng lên, chỉnh lại xiêm y rồi đi vào thư phòng, lấy một phong thư đưa cho Khanh Chu Tuyết.

"Ngươi giao cái này cho Liễu trưởng lão. Nàng ở Linh Tố Phong, từ nơi này có thể nhìn thấy."

Nhìn phương hướng ngón tay của nàng chỉ, có thể thấy được một dãy núi mây mù thấp thoáng đằng xa.

"Đường đi cũng rất đơn giản nên đừng sợ lạc đường." Vân Thư Trần lười biếng dựa vào ghế nói một cách thản nhiên.

"Ngươi chỉ cần đi hết một ngọn núi này, tới một ngọn núi khác."

Có lẽ là rất đơn giản đối với Vân tiên trưởng quen cưỡi mây đạp gió.

Mà đối với phàm nhân chỉ biết bò bằng hai chân thì có lẽ không đơn giản như vậy.

Xuống tới chân núi, hai chân của Khanh Chu Tuyết đã mỏi nhừ. Linh Tố Phong cùng Hạc Y Phong nhìn bằng mắt thường thì không xa, nhưng chân chính đi bằng hai chân mới thấu được sự gian nan trong đó.

Vất vả mãi mới nhìn thấy được dãy Linh Tố Phong cao ngất. Linh Tố Phong nằm ở phía tây nam Thái Sơ Cảnh, nguyên do vì nơi đây là y tu địa giới* nên có rất nhiều kỳ hoa dị thảo*, có một vài cái có gai còn nhe nanh múa vuốt nhìn rất dọa người.

(*Y tu địa giới: Nơi tu luyện của y sĩ.)

(*Kỳ hoa dị thảo: Hoa cỏ đột biến.)

Khanh Chu Tuyết lau mồ hôi trên trán, chân đã bủn rủn rồi, bước lên một bước nhỏ run rẩy.

Nàng cũng không biết mình đã đi được bao xa, quần áo vướng vào cây cỏ xung quanh, cả người không còn chỗ nào lành lặn. Ngay lúc thể lực đã cạn muốn dừng lại ngồi nghỉ chốc lát thì có thanh âm của một thiếu nữ vang lên.

"A, ngươi là đệ tử mới? Sao lại đi lên núi?"

Nàng nhắm một mắt lại rồi dùng tay gạt mồ hôi đi sau đó mới mở ra, sợ mồ hôi làm cay mắt. Trước mặt nàng là một thiếu nữ y phục màu trắng trơn, khí chất như lan, trên lưng đang đeo một cái sọt đựng đầy thảo dược.

"Không phải. Vân trưởng lão nhờ ta chuyển một phong thư cho Liễu trưởng lão."

"Đưa thư cho sư tôn ta sao?" Nàng kinh ngạc nhìn cô, "Vân sư thúc muốn tìm sư tôn, không phải chỉ cần truyền âm là xong. Sao lại cần ngươi chạy đi đưa thư?"

Nói xong nàng chợt hiểu ra, nhìn về tiểu cô nương kia với vẻ đồng cảm. Quan sát thấy không có ai chung quanh, lặng lẽ nói, "Vân sư thúc tính tình hơi cổ quái, thỉnh thoảng có thể làm khó dễ ngươi, nhưng thật ra là người tốt."

"Ta là Bạch Tô, đại đệ tử của trưởng lão Liễu Tầm Cần tại Linh Tố Phong. Nhìn ngươi có vẻ rất mệt rồi, đưa phong thư này cho ta đi. Đúng lúc ta vừa hái thuốc xong, ta sẽ mang hộ phong thư này đưa cho sư tôn."

"Nàng sai ta đưa thư, ta phải tự mình đưa đến."

Có lẽ đệ tử y tu đều có lòng dạ Bồ Tát. Bạch Tô nhìn thấy một tiểu cô nương không có chút tu vi nào phải trèo đèo lội suối có chút cảm giác khó chịu. Nàng xuất ra linh kiếm, "Ta đưa ngươi đi một đoạn."

Tiểu linh kiếm liền đưa hai người nhất phi trùng thiên*.

(*Nhất phi trùng thiên: Bay thẳng lên trời.)

Dưới chân lướt qua rừng trúc trùng trùng điệp điệp, linh kiếm đậu lại trước cửa một tòa nhà bằng tre. Bạch tô nhảy ra rồi ôm Khanh Chu Tuyết xuống. Nàng hất cằm về phía một bóng người trong nhà, thì thầm, "Sư tôn của ta bình thường không làm gì thì đều ở đây, ngươi mang phong thư đi tìm người đi. Đưa xong thì phải rời đi ngay, sư tôn không thích người khác tới quấy rầy sự thanh tịnh của người."

Khanh Chu Tuyết hướng nàng nói cám ơn, cầm phong thư vẫn còn hoàn hảo đi về phía bóng người đó.

Ngoài sự tưởng tượng là người đó chỉ trông như một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi. Nàng mặc một chiếc thanh sam* được buộc lại một cách lỏng lẻo, tóc đen dài rũ xuống, nhìn có phần phóng khoáng.

(Thanh sam: Áo khoác ngoài màu xanh.)

Liễu Tầm Cần đang ngồi nghiêng một bên, cầm trong tay một tẩu thuốc màu đen tuyền, dọc thân có những hoa văn phức tạp màu vàng kim. Chân bắt chéo vào nhau, tay cầm quyển sách về y dược, thỉnh thoảng đưa tẩu thuốc lên hít lên một hơi khói bay lượn lờ.

Mãi tới khi Khanh Chu Tuyết đi sát tới chân, nàng mới liếc nhìn.

"Liễu trưởng lão, đây là thư của người."

Liễu Tầm Cần mặt không biểu cảm nhận lấy. Mũi của y tu mười phần nhạy cảm, nàng ngửi ra được mùi phấn son trên đó, khẽ nhíu mày lại.

Không cần thiết phải hỏi nguồn gốc của bức thư làm gì, chỉ có thể là Vân Thư Trần thôi.

Nàng nhướng mày lên khi mở phong thư ra, trong đó không có một chữ nào nhưng có khá nhiều ngân phiếu được sử dụng ở tu chân giới.

Khanh Chu Tuyết nhớ kỹ lời Bạch Tô dặn, đưa thư xong liền chuẩn bị lui ra. Không nghĩ tới trưởng lão gọi mình lại.

"Khoan đã."

Nàng bỏ tẩu thuốc trên tay xuống, đánh giá Khanh Chu Tuyết một cách ngắn gọn, "Vết thương nhẹ, dinh dưỡng không đầy đủ. Không có gì nghiêm trọng."

Nàng móc một bình đan dược từ trong tay áo ra, ném về phía Khanh Chu Tuyết.

Khanh Chu Tuyết luống cuống chụp lấy, suy nghĩ xem nàng nói vậy là có ý gì. Tuy nhiên Liễu trưởng lão xong việc liền đứng dậy đi thẳng vào phòng, không có ý muốn giải thích thêm gì.

Nàng rời đi lúc trưa, về tới Hạc Y Phong đã là đêm muộn. Nàng bắt chước theo Vân Thư Trần cầm vòng cửa gõ ba lần. Con mèo kia ngửi thấy hơi quen thuộc của nàng liền hé cửa ra.

Miêu yêu đã hóa thành thiếu niên mặc áo gấm, nhẹ nhàng nói, "Chủ nhân nói ta dẫn ngươi đi rửa mặt rồi hãy về lại phòng của nàng. Ngươi đi theo ta."

Hắn dẫn nàng đến nơi, đã chuẩn bị sẵn thùng nước nóng, sau đó lễ độ đi ra ngoài. Khanh Chu Tuyết cật lực chà xát bản thân cho sạch sẽ, sau đó leo ra. Nhưng do đôi chân quá ngắn mà thùng gỗ thì lại cao, động tác này thành ra hơi phí sức, xém chút là lại rơi tõm vào thùng gỗ lần nữa.

Đi theo con mèo bước chân không một tiếng động kia tới trước một cánh cửa khắc hoa văn. Khanh Chu Tuyết nhón chân gõ cửa một vài tiếng, nghe được nàng nói, "Vào đi."

Nàng liền đẩy cửa bước vào.

Một gian phòng rộng rãi, sáng sủa.

Nữ nhân kia nằm nghiêng người đằng sau một tấm rèm châu, chậm rãi mở mắt ra, khóe môi vẽ lên nụ cười như có như không, "Trở về rồi. Mệt không?"

Khanh Chu Tuyết vô thức gật đầu, đột nhiên chạm vào ánh nhìn của nàng, liền không tự giác mà lại lắc đầu.

"Mệt thì cứ nói thẳng ra," Vân Thư Trần khẽ cười, "Ngươi đứng xa như vậy làm gì? Bản tọa cũng sẽ không ăn thịt người nha."

Khanh Chu Tuyết vội tiến lên một bước.

"Liễu trưởng lão đã nói gì?"

Nàng thuật lại lời của Liễu Tầm Cần.

"Ta biết rồi. Ngươi hãy giữ lấy bình đan dược đó. Do Liễu Tầm Cần chế tạo không phải vật phẩm giá rẻ."

"Nhưng đó là tiền của ngươi." Tiểu cô nương bằng trực giác có thể nhận ra được đây là vật phẩm mà dù có làm khổ sai nhiều ngày cũng không trả hết được.

"Ngươi cũng là do ta nhặt được."

Vân Thư Trần lơ đễnh trả lời. Nương theo ánh đèn sáng, nàng thấy tiểu nha đầu kia một thân quần áo rách rưới, cau lông mày lại, ghét bỏ nói, "Thay y phục đi."

Nàng tháo vòng bạch ngọc trên cổ tay xuống, cái này giống như pháp khí dùng để chứa đồ. Khanh Chu Tuyết còn chưa nhìn rõ ràng, đã có một bộ y phục màu trắng mềm mại rơi vào tay.

Nàng gầy đi một chút, nhưng thay xong bộ quần áo rách tả tơi kia ra thì nhìn rất xinh xắn đáng yêu.

Vân Thư Trần đã thuận mắt hơn nhiều.

"Đi ngủ đi. Ngày mai ta còn có một vài thư tín cần tới ngươi."

Hai chân Khương Chu Tuyết liền cảm thấy đau nhức khi nghe lời này. Nhưng nàng cũng không có dị nghị gì, hơi hơi di chuyển cổ chân cho đỡ đau, "Vậy ta ngủ ở đâu?"

Nhận ra ánh mắt nàng nhìn chằm chằm giường của mình, Vân Thư Trần thổi tắt đèn, cố ý trêu chọc nàng, "Ngươi đoán xem."

Trong phòng một mảnh im lặng.

Đột nhiên có tiếng sột soạt, tiểu nha đầu kia vậy mà kéo cái ghế ra tính dựa đầu vào bàn nằm ngủ.

Cả ngày hôm nay trèo đèo lội suối, sức cùng lực kiệt. Dựa vào ý chí chèo chống mới không đổ gục xuống trước mặt Vân Thư Trần mà ngủ. Dù cho bây giờ dựa vào cái ghế cứng còng, nàng gần như lập tức tiến vào giấc mộng đẹp.

Trong bóng tối xuất hiện một đoàn ánh sáng nhạt màu như những ngôi sao, sau đó thân thể của nàng đươc nâng lên bởi những vì sao đó.

Nàng giật mình thức giấc, hai chân đạp loạn trong hư không, ánh sáng đó như có thực chất vững vàng ôm lấy nàng. Cho dù như nào cũng sẽ không rơi xuống.

Một lát sau, nàng chợt nhận ra và an tĩnh lại. Ngủ trên giường vẫn thoải mái hơn là gục đầu trên cái bàn lạnh băng.

"... Cám ơn."

Nàng cảm thấy phải nói gì đó sau một hồi lâu im lặng.

Vân Thư Trần đem rèm châu thả xuống, "Lần sau nên nói gì đó khác đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net