Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta sẽ dính phải cạm bẫy của nữ nhân kia trong rất nhiều năm về sau


Một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai nàng, Khanh Chu Tuyết bị ép ngửa đầu ra đằng sau. Vị thuốc đắng nghét tràn lan trong khoang miệng, ngay cả cuống họng cũng bốc lên vị đắng.

Nàng vô thức đưa hai tay đẩy ra, tuy nhiên sức lực yếu ớt chẳng làm được gì. Ngược lại còn khiến người kia bất mãn, lực nhấn trên vai nặng xuống vài lần.

Một lát sau, Khanh Chu Tuyết khụy xuống nôn oẹ, lục phủ ngũ tạng như muốn lộn nhào ra ngoài.

Vân Thư Trần lấy mứt đút cho nàng nuốt xuống. Vị ngọt hòa tan chút vị đắng những vẫn làm nàng thấy nhộn nhạo trong người.

Mấy ngày nay nàng được chăm bẵm khá tốt, ăn uống ngon lành nên mặt bầu bĩnh hơn, tóc cũng càng đen nhánh mượt mà. Nàng mặc trên người những món đồ tốt nhất ở Hạc Y Phong, gấm vóc mềm mịn, có phần được chăm chút kỹ. Người đẹp vì lụa, bây giờ nhìn nàng đều sẽ nghĩ là con nhà quan lại, quyền quý cao sang.

Vân Thư Trần hiện tại không còn né tránh tiếp xúc gần nàng với nữa.

Khanh Chu Tuyết nuốt mứt hoa quả xuống, miễn cưỡng nhịn cơn buồn nôn xuống, vành mắt nàng đỏ lên.

Nàng lan man suy nghĩ tới ngày đầu tiên ở đây, Vân trưởng lão ngay cả tay còn không muốn chạm vào mình.

Thì ra không phải là do chán ghét nàng mà phụ thuộc vào tâm tình của người đó.

Hoặc có thể là do người đó không thích người lạ chủ động thân cận với mình.

Không hiểu tại sao khi nàng nghĩ như vậy, vị đắng trong miệng liền nhạt đi nhiều. Cũng không đến mức không chịu nổi nữa.

Dù sao đi nữa thì khi chén thuốc này đổ vào miệng, nàng liền biết so với chén thuốc bị rơi hôm qua ở phòng Vân Thư Trần không cùng một loại.

"Thuốc tuy không giống nhau, nhưng đều có vị đắng riêng." Vân Thư Trân động đậy môi, "Thuốc đắng thì tốt cho bệnh, ngươi nhắc lại lần nữa cho ta nghe xem."

Khanh Chu Tuyết khô khan lặp lại một lần, sau đó khẽ nói, "Ta không có bệnh."

"Ai nói có bệnh thì mới được uống thuốc?"

"Ta..."

"Hôm nay có thể ngươi sẽ bị đau bụng, choáng váng mặt mày." Nàng nhíu mày, thần sắc nghiêm túc, "Còn có thể sẽ chết."

"Nếu như triệu chứng nặng lên thì phải mau đến tìm ta."

"Dù sao chết trong phòng cũng là điềm xấu nha." Nàng nhẹ nhàng nói thêm.

"Sao cơ!?"

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch ra, lúc này tâm tình của Vân Thư Trần liền trở nên vui vẻ. Thế là mở lòng từ bi an ủi một câu, "Thiên lôi kia còn không đánh chết được ngươi, chén thuốc như này sao có thể? Bản tọa rất có lòng tin vào ngươi đó."

Sau khi bước đi được vài bước, Khanh Chu Tuyết người vừa được Vân trưởng lão tín nhiệm liền cảm thấy cơ thể như bị đầu độc.

Nàng thậm chí còn chưa rời khỏi đình viện, toàn thân run rẩy quỵ xuống đất.


Xương cốt toàn thân như muốn rã ra, đau đớn vô tận. Nhất là nội tạng như có vật gì đang thiêu đốt, nàng cảm thấy cơ thể như sắp sửa nổ tung ra nhưng một giây sau lại thấy vẫn còn sống. Ý thức ngay tại thời điểm này trở nên mơ hồ, một thứ gì đó màu đỏ chảy ra từ mũi của nàng.

Khi nàng tỉnh lại đã là trưa của ngày hôm sau.

Thân thể nhẹ nhàng bay bổng như nụ tầm xuân tháng Ba. Nàng đã đến Cầu Nại Hà* hoặc là Diêm La Điện* rồi sao?

(Cầu Nại Hà, Diêm La Điện: Đều chỉ việc đã chết đi.)

"Phỏng đoán của ta là chính xác. Thể chất của nàng khác biệt so với người bình thường. Sư tỷ là y tiên, có thể chẩn đoán ra điều gì đặc biệt không?"

"Lần trước đã coi qua cũng không thấy có gì lạ."

Ngoài cửa sổ thấp thoáng truyền đến thanh âm của hai nữ tử nói chuyện với nhau. Một lát sau tiếng bước chân đến gần, cửa phòng được đẩy ra trong yên lặng.

Khanh Chu Tuyết mở mắt ra nhìn, là Vân Thư Trần và Liễu trưởng lão.

Liễu Tầm Cần bắt mạch cho nàng, liếc Vân Thư Trần một cái, "Ngươi cũng thật khinh suất. Nếu là hài tử bình thường uống chén thiên tài địa bảo kia, ngay lập tức sẽ đứt đoạn kinh mạch mà chết."

"Đừng dọa nàng." Vân Thư Trần cười cười, vỗ nhẹ vào gương mặt đứa trẻ kia, "Hình như vẫn còn hơi nóng?"

Liễu trưởng lão không để ý tới nàng nữa, hỏi Khanh Chu Tuyết, "Ngươi có biết ngày ấy ngươi lăn trên sườn núi xuống khoảng cách như nào không?"

"Từ bậc 723." Khanh Chu Tuyết nghĩ lại, "Rơi từ phía tây nam sườn núi xuống, sau đó cứ chạy mãi cho tới khi gặp Vân trưởng lão."

Với độ cao này nếu là phàm nhân, sợ rằng không chết ngay tại chỗ cũng thương tích nặng nề, không thể nào mà đứng lên được.

Chứ đâu mà còn có thể chạy điên cuồng để né tránh thiên lôi đánh xuống liên miên như vậy.

Liễu Tầm Cần hai mắt nhắm lại, bỗng nhiên chụp lấy tay của nàng, không chút lưu tình mà rạch ra một đường. Khanh Chu Tuyết cảm thấy rất đau, nhưng Liễu trưởng lão đôi tay nhìn có vẻ mảnh mai nhưng sức lực thì không tầm thường, nắm tay nàng chặt cứng không thể nhúc nhích chút nào.

Máu tươi chảy dọc xuống tay của đứa trẻ, tròng mắt ứa nước ra vì đau đớn. Ánh mắt vô thức nhìn về bóng dáng quen thuộc của Vân Thư Trần.

Vân Thư Trần cảm nhận thấy ánh mắt ấy, hơi suy nghĩ. Nàng có nên làm lơ không?

Công bằng mà nói thì bị một đứa trẻ ỷ lại vào bản thân cũng không phải điều tốt đẹp gì.

Thậm chí đây còn là một chuyện phiền toái.

Tuy nhiên xem xét đến tương lai còn phải ở chung lâu dài với nhau, hoặc có lẽ nàng bây giờ nhìn cũng rất đáng thương.

"Ngươi không thấy mình đang dọa đứa trẻ khóc sao?"

Liễu Tầm Cần đang tập trung nhìn vào vết thương, chăm chú như thể đang ở chỗ không người. Vân Thư Trần chọc một cái vào vai, nàng ta mới hoàn hồn trở lại.

Ngẩng đầu nhìn lên thấy tiểu hài tử trước mặt nước mắt lưng tròng, Liễu trưởng lão ho nhẹ một tiếng, buông lỏng tay nàng xuống rồi dùng linh lực khép miệng vết thương lại.

Khanh Chu Tuyết vội vàng rút tay về, cả người lui sát về phía trong tường, cảnh giác nhìn Liễu Tầm Cần.

Liễu trưởng lão chắp tay đứng dậy. Kỳ thật hình dáng nàng là đậu khấu niên hoa*, nhưng mặt mũi nàng lúc nào cũng lạnh lùng cau có, ra vẻ người khác chớ lại gần.

(Đậu khấu niên hoa: cô gái 13, 14 tuổi.)

"Vết thương của ngươi tốc độ lành nhanh hơn người thường rất nhiều lần." Nàng kết luận.

"Vết rách kia vẫn là vết rách, không phải sao?"

"Những người theo y tu, đôi mắt của họ nhìn khác với ngươi nhìn. Cái ta thấy là tốc độ khôi phục vết thương." Liễu Tầm Cần dời tầm mắt khỏi người Khanh Chu Tuyết, có chút không cam lòng gọi, "Vân Thư Trần."

"Thể chất như này quý hiếm, trong y quyển thiếu sót không nhắc tới. Ngươi cho ta mượn nàng để nghiên cứu một phen, được không?"

Liễu Tầm Cần là y tiên lẫy lừng Cửu Châu*. Nàng đắm chìm trong y thuật đã rất nhiều năm.

(Cửu Châu: là đơn vị hành chính trong văn hóa cổ đại Trung Quốc, còn được gọi là thần châu xích huyện, thập nhị châu)

Y tiên tính tình kiêu ngạo và xa cách, cũng không có lòng nhân từ. Trị thương cứu người hoàn toàn dựa vào tâm trạng.

Thuận mắt thì cứu, không thì có kêu cha gọi mẹ dâng hết gia tài cũng không mảy may suy xét.

Nàng có một khao khát tìm hiểu những căn bệnh, thể chất hiếm lạ một cách cố chấp.

Với thể chất như Khanh Chu Tuyết, nếu Vân Thư Trần không đi kiếm nàng thì nàng vẫn tìm tới để nghiên cứu. Vân Thư Trần cũng thuận nước đẩy thuyền mời người tới xem, sẵn tiện xem thử đứa trẻ với số mệnh bất phàm* này có gì hơn người.

(Bất phàm: hơn người)

Khanh Chu Tuyết nghe thấy vậy lắc đầu một cái, không nhịn được nhích lại gần Vân Thư Trần hơn.

Nàng có cảm giác Liễu trưởng lão nhìn mình không giống như nhìn người mà giống thịt cá nằm sẵn trên thớt đợi lọc xương rút gân.

Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu nàng, mang theo mấy phần an ủi. Chủ nhân của bàn tay ấy dịu dàng lên tiếng.

"Nàng hiện giờ hơi sợ người lạ nên là không được nha."

Thấy vậy Liễu trưởng lão cũng không chèo kéo thêm, nhạt nhẽo gật đầu rồi kiểm tra nàng thêm một chút. Sau đó viết ra vài tên dược liệu, lặng lẽ rời đi không nói một lời.

"Tại sao ta lại cần phải uống thuốc tiếp?"

Khanh Chú Tuyết nhìn chằm chằm những con chữ đó, nàng nhận ra một vài dược liệu quen thuộc. Ngày ấy đau tới chết đi sống lại, nàng hiển nhiên có một bóng ma tâm lý không nhỏ.

"Bởi vì ngươi vừa Trúc Cơ nên cảnh giới chưa ổn định. Cũng không cần phải uống lâu đâu."

Nghe tới "Trúc Cơ", nàng liếc về phía quyển sách cổ ở đầu giường. Mấy ngày nay lúc rảnh rỗi nàng đọc được không ít.

Văn Sơ Yếu Đạo là một quyển sách thích hợp dẫn đường cho những tu sĩ muốn bắt đầu bước lên con đường tu tiên, ngôn ngữ cũng dễ hiểu. Vân Thư Trần đưa cho nàng cuốn sách này cũng không phải là tùy tiện chọn đại.


[Trúc Cơ] là chương lớn tiếp theo sau [Dẫn Khí Nhập Thể], một cột mốc quan trọng đánh dấu cảnh giới ban đầu của con đường tu tiên. Nàng còn chưa nắm được phương pháp để dẫn khí nhập thể vậy mà đã trực tiếp nhảy tới bước này... cảm giác có hơi vi diệu*.

(Vi diệu: Ảo ma, ảo diệu.)

Ban nãy Liễu trưởng lão có nhắc tới "Thiên tài địa bảo", có lẽ là chén thuốc đông y đặc sệt trong tay Vân Thư Trần. Uống xong liền nhảy thẳng vào Trúc Cơ Kỳ... rõ ràng là rất đắt tiền.

Ngay cả Y tiên Liễu trưởng lão mà cũng cảm thán.

Nàng tốn kém vì mình như vậy, Khanh Chu Tuyết cảm thấy hơi mù mờ.

"Ngươi sẽ nhận ta làm đồ đệ sao?"

Đưa nàng quay trở về, cho nàng nơi ăn cùng chốn ở còn có thể lý giải là xuất phát từ sự thương hại cùng thiện tâm.

Nhưng hiện tại ngoài ý nghĩ này ra, nàng không thể nghĩ ra lý do nào khác để Vân Thư Trần hao tổn tâm tư vì mình như vậy.

Vân Thư Trần nghe như vậy bèn nhướng mày lên.

"Đây không phải chuyện muốn là được từ một phía."

"Thái Sơ Cảnh chia ra làm nội môn và ngoại môn. Từ ngoại môn phải trải qua một bài thi viết để tiến vào nội môn, sau đó lại thi đấu trên lôi đài, sát hạch các nội dung liên quan. Mỗi một lần như vậy đều là có hàng vạn người cùng tranh tài. Nhưng tới cuối cùng, có thể chân chính đứng trên đại điện của chưởng môn và trở thành thân truyền đệ tử chỉ có lác đác vài người thôi."

"Cho nên," nàng thở dài, "Cái khác tạm thời không nói, bản tọa có thể danh chính ngôn thuận nhận ngươi làm đệ tử hay không còn phụ thuộc vào việc có thể nhìn thấy ngươi trên đại điện."

Ngụ ý là nàng cũng có tâm nhưng còn cần Khanh Chu Tuyết phải cố gắng thêm.

Khanh Chu Tuyết chăm chú lắng nghe. Sau đó một lúc nàng rũ mắt, "Ta hiểu rồi."

"Hiếm khi nào ta nhìn thấy một người vừa ý." Ngữ khí của nàng có vẻ ưu tư, "Ngươi cũng đừng khiến ta thất vọng."

"Được."

Vào lúc này Khanh Chu Tuyết vẫn còn ngây ngô chưa hiểu được thế nào là dụ dỗ tiểu hài tử. Nàng chưa phát hiện ra được rằng, tương lai của nàng rất nhiều năm về sau đều bị giăng đầy cạm bẫy bởi nữ nhân đang nói những lời nghe rất bùi tai này.

Đêm xuống, Khanh Chu Tuyết lại một lần nữa chong đèn đọc lại Văn Sơ Yếu Đạo . Lúc trước có nhiều chỗ chưa hiểu nay đã thấy thông suốt không ít.

Sau Trúc Cơ, thân thể phát sinh một tia biến hóa vi diệu như ẩn như hiện. Vân Thư Trần mấy ngày nay tập trung để nàng thích ứng với nó.

Vừa nhìn quyển sách, tay Khanh Chu Tuyết một lần nữa lại giơ lên.

Hình tùy ý phú*.

(Hình tùy ý phú: theo mình hiểu là hình ảnh sự vật tuân theo ý niệm của bản thân mà xuất hiện.)

Nàng cố gắng thật lâu, trong lòng suy nghĩ về cảm giác khi chạm vào "Nước", hình dạng của "Nước." Sông lớn biển hồ chảy xiết ra sao, cùng tụ hội vào đại dương như nào.

Đến khi đầu ngón tay truyền đến một cảm giác ẩm ướt, nàng mở mắt ra lần nữa liền thấy một giọt nước mượt mà ngưng tụ nơi đó.

Giọt nước nhỏ bé lóe sáng, phản xạ lại ánh sáng lập lòe của ngọn nến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net