Chương 57: Chưa có bắt đầu, liền đã sớm kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng hoàn toàn không có chút phòng bị nào với nàng, một bộ dáng tùy người tới ngắt. Ngay cả cử động khô nóng cũng làm đến tương đối tự nhiên.

Có lẽ là không hiểu nhân sự thôi, liền có thể nói đến giống như ăn cơm uống nước.

Làm sao lại gặp phải loại cô nương này?

Vân Thư Trần nhắm mắt che giấu tạp niệm trong lòng, khẽ thở dài một hơi, giằng co cái tư thế này, nhìn ánh trăng từ lúc ở bên trên cửa sổ đến khi di chuyển xuống khuất tầm mắt, cuối cùng một đêm chưa ngủ.

Ở tuổi này, ngẫu nhiên có chút rung động như vật cũng là bình thường. Chính là... Có chút đột ngột. Vân Thư Trần tỉnh táo nghĩ lại, cũng không nhất định là bởi vì nàng nên mới như vậy, không phải sao?

Nàng từ trước đến nay quen thuộc như thế, một khi vượt qua khỏi tính toán của bản thân, liền suy tư đến tận cùng của vấn đề. Nhờ đó, luôn có thể dự đoán trước trăm bước, suy nghĩ chu toàn, không sợ nảy sinh rắc rối.

Ngày kế tiếp, Khanh Chu Tuyết khó được ngủ lâu hơn một chút, mà sư tôn của nàng lại dậy sớm một cách bất thường. Nàng nhắm mắt sờ phía bên cạnh một cái, chỉ mò đến đệm chăn không còn lưu lại hơi ấm.

Nàng hiện tại cảm thấy tốt lên rất nhiều, thần thanh khí sảng. Hôm qua thân thể một chút dị thường, hình như có liên quan đến thoại bản trước kia nàng đọc. Bất quá nhưng thoại bản kia đã đều bị Vân Thư Trần thu đi rồi, mà hồi ức khi đó Khanh Chu Tuyết tận lực tránh đi, mà bây giờ cũng không thể tìm lại được trong ký ức đã phủ đầy bụi.

Trên thực tế Khanh Chu Tuyết nhìn kia mấy quyển, tại trong ánh mắt của nàng rất là mở ra, nhưng nếu đặt tới một chút càng thêm hạ lưu thoại bản bên trong đến xem, dùng từ được xưng tụng rất là uyển chuyển hàm súc. Nàng cũng không thể từ trong đó tìm hiểu được toàn bộ quá trình đến cùng như thế nào. (Đoạn này không hiểu lắm, ai giải thích lại cho mình với =(()

Nàng ngồi ở trên giường nghĩ nghĩ, đến cùng cũng chưa rõ ràng tại sao bản thân lại có phản ứng như vậy, trong thân thể hiện lên rất nhiều cảm giác xa lạ.

Mặc vào quần áo, đi ra khỏi cửa phòng, tìm không được cái cái bóng thướt tha quen thuộc kia. Thế là bản thân nàng đi đến diễn võ trường, một lần ra ngoài đã trì hoãn mấy ngày huấn luyện, hôm nay đúng lúc nhặt lên.

Vừa đi diễn võ trường, lại phát hiện các sư tỷ, sư muội của nàng vẫn chưa huấn luyện, mà là đang bận rộn sắp xếp dân tị .

Bạch Tô sư tỷ dẫn theo những đệ tử khác của Dược Phong, chiếm lấy một khối địa bàn trên võ trường, dựng lều, trị bệnh cứu người, loay hoay xoay quanh.

Một bên khác, Lâm Tầm Chân lông mày nhíu chặt, viết viết một lát, lại ngẩng đầu nhìn sang diễn võ trường, "Không đúng, đã nói là 6000 người, hiện tại đều vượt qua thêm 1000. Cái này là thế nào thả người?"

Trần Liên Thanh có chút khó khăn, "Khi kết giới vừa mở, những cái bách tính kia đều muốn tranh đến bể đầu. Ta cùng Tiêu Hồng sư huynh, còn có những đệ tử khác của Kiếm Các đồng thời ra tay cũng đều khó mà ngăn cản, lại phải cố kỵ không thể gây tổn thương cho người, khả năng không cẩn thận thả vào nhiều chút."

"Ngươi cái này không cẩn thận, ta lấy đâu ra địa bàn mà an trí." Lâm Tầm Chân rất là nhức đầu nhìn về phía diễn võ trường, sau khi được Vân Thư Trần cho sửa chữa lại, đã được mở rộng thêm, nhưng giờ phút này lại bị bầy lưu dân đông như kiến làm cho chật ních, còn phải phân ra một khu vực cho cho Dược Phong.

Từ bên trong chằng chịt đầu người, một thân ảnh áo đỏ phá lệ dễ thấy, nàng tới tới lui lui, phát lệnh bài cho bách tính nhập cảnh. Thật vất vả phát xong, kết quả về sau xem xét còn có một đống người, Nguyễn Minh Châu vận khởi nội lực oa oa trách mắng Lâm Tầm Chân, "Uy ---- ---- không đủ lệnh bài để phát, còn có gì khác không?"

"Bằng không, những người không có lệnh bài, liền trả về a."Trần Liên Thanh ở một bên thấp giọng thở dài, "Chưởng môn cho sáu ngàn số lượng, chúng ta làm đệ tử, theo quy củ làm việc là được."

Lâm Tầm Chân cũng đang cân nhắc, bất quá nàng nghĩ đến sâu xa một chút, nếu như cho bọn hắn hi vọng lại làm tuyệt vọng, đám bách tính chưa lấy được lệnh bài kia, vô cùng có khả năng vò mẻ không sợ vỡ, dẫn phát bạo động, kết quả là lại càng không dễ kết thúc, lại bàn giao cho trưởng môn thế nào ?

Tiêu Hồng lấy xuống cỏ trong miệng, nói, "Chẳng phải phòng cấm túc sau núi của trưởng môn còn trống sao? Dứt khoát đem những hài tử không may phải chép kinh trong đó dọn ra, qua ải này trước đã."

Trần Liên Thanh khinh bỉ nhìn hắn, "Ngươi không phải vì miễn đi những ngày phải chép kinh sau này chứ?"

biện pháp của Tiêu Hồng mặc dù cách phổ, bất quá lại như một đạo linh quang, lập tức đánh trúng Lâm Tầm Chân. Nàng đôi mắt hơi sáng, "Lúc trước Vân trưởng lão hạ lệnh khai thác linh khoáng, lưu lại những hang động kia, hiện tại còn chưa dùng đến . Đem những cái kia lựa đi ra, nhét một ngàn người tổng cũng không quá khó."

Nhiều lệnh bài đã phân phó người đi lấy. Nguyễn Minh Châu tạm thời không vội phát đi, giương mắt lại đụng phải Khanh Chu Tuyết, nhíu mày nói, "A..., ngươi khi nào trở về? Chờ một lúc giúp chúng ta phát lệnh bài đi."

Khanh Chu Tuyết đứng ở một bên thật lâu, nhìn xem tràng diện này như có điều suy nghĩ, "Những người này... Thế nào lại là cái bộ dáng này?"

"Bên ngoài chiến tranh, khả năng lại mất mùa." Nguyễn Minh Châu nói, "... Ngươi nhìn tiểu nha đầu kia, toàn thân chỉ còn da bọc xương, thật đáng thương a."

Khanh Chu Tuyết nhìn theo ánh mắt của nàng, kia rất khó nhìn ra được là một đứa bé, hoàn toàn giống như là một cái bộ xương khô đang đi lại, bên trên bộ xương dính một cái đầu.

Nàng đi tới đi tới, bỗng nhiên từ từ quỳ xuống, bộ xương đầu quá lớn so với thân thể đột nhiên đập xuống.

Nguyễn Minh Châu bị dọa đến giật mình, đệ tử Dược Phong ở một bên phát giác được, liền vội vàng ôm nàng lên, chuyển vào trong rạp lớn.

Nhưng mà một lát sau Bạch Tô vén rèm xe lên ra, thở dài, sau lưng mang ra một bộ thi thể nhẹ tênh, giống như còn không nặng bằng mảnh vải trắng được đắp lên người.

"Cái này còn có thể cứu nha." Nguyễn Minh Châu không thể tin nắm chặt cổ tay Bạch Tô, "Vì cái gì không cứu?"

Bạch Tô diện với ánh mắt tha thiết của sư muội, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác áy náy, "Ta..."

Không kịp đợi nàng nói xong, Nguyễn Minh Châu cay lại lông mày, móc ra một thanh đan dược bọc lấy linh khí từ trong túi, muốn nhét vào trong miệng đứa bé kia. Lại bị Khanh Chu Tuyết ngăn cản, "Ta nhớ kỹ môn quy có nói, người tu đạo đoạn tuyệt trần duyên, không được dùng bất luận pháp thuật gì, linh dược trực tiếp can thiệp vào miệnh quỹ của nhân loại, nếu không sẽ bị thiên khiển."

"Là như vậy không sai." Bạch Tô nhẹ giọng nói, "Chúng ta tới đây cứu người, không dùng pháp lực, cũng chẳng khác biệt đại phu ở nhân gian, nhiều khi cũng chỉ nghe theo mệnh trời."

Thí dụ như mới đứa bé kia, chỉ còn một hơi cuối cùng, coi như rót chút canh nước, cũng không có sức nuốt xuống.

Nguyễn Minh Châu nắm thanh đan dược trong tay, bị Khanh Chu Tuyết một mực ngăn cản. Nàng ngây tại chỗ, bộ vải trắng bị người khiêng đi kia.

"Nếu là thân nhân ngã xuống, hảo hữu ngã xuống, lại nên làm như thế nào?" Cặp mắt hổ phách kia không hiểu mà híp lại, "Thành tiên về sau, những chuyện này, cũng không thể quản?"

Khanh Chu Tuyết nhớ lại kinh thư đã đọc qua, "Nên không thể."

"Lần đầu tiên ta nhận ra, làm tiên trên chín tầng mây, cũng không thể tùy tâm sở dục, nguyên lai cũng không có ý nghĩa gì." Nàng dừng thật lâu, nhét từng hạt linh đan trở lại.

Nghe được câu này, Khanh Chu Tuyết vẫn chưa nhiều lời, nàng chậm rãi nhíu lại lông mày.

Cũng chính là bắt đầu từ một câu nói kia, Khanh Chu Tuyết lần đầu cảm nhận được rõ ràng việc mình là một con người có khuyết tổn.

Không có nồng nặc hận, cũng không có nồng nặc yêu. Yêu hận tình cừu, đều chết lặng giống như cách một tầng nước. Nàng gặp người chết đi, chẳng thấy được đau khổ, chỉ như vẻn vẹn là đang nhìn, trong lòng không nổi lên chút gợn sóng.

Câu hỏi kia của Nguyễn Minh Châu đã làm khó nàng.

Nếu là thân nhân hảo hữu chết đi, nàng thì sẽ như thế nào?

Phụ thân của nàng cũng từng đột tử trước mặt nàng, khi đó nàng vừa mới tám tuổi, cũng chỉ là hốc mắt đỏ một chút, trong lòng không có thực sự đau đớn, cũng không thể có được sự đau thương không thể nào vứt bỏ, vẻn vẹn chỉ là sự mờ mịt khi gặp nạn---- ---- điểm này cảm xúc, đối với tám năm dưỡng dục chi ân mà nói, nhạt nhẽo đến mức có thể nói là lương bạc.

Cả đời này của nàng, tựa hồ luôn luôn ghi nhớ từng cái quy tắc, thí dụ như có ân đương báo trả, hài hòa ở chung cùng với đồng môn, tận lực không làm phiền người khác. Nếu là người bên cạnh đã qua đời, hoặc là rời đi, tóm lại là biến mất khỏi cuộc đời nàng---- ---- nàng liền đem lực chú ý thuận dòng di chuyển đến những đồ vật khác, chết lặng không còn niệm lên, phảng phất giống như không có phát sinh.

Ngay từ lúc gặp được Vân Thư Trần, nàng cũng là vì báo ân mà quan tâm sư tôn.

Chỉ bất quá trong lúc đó bất tri bất giác hình thành thói quen, sau đó lại từ trong lúc bất tri bất giác càng thêm để bụng, hiện tại còn sinh ra khát vọng vô hình, giống như là hết thảy khi cùng nàng ở chung, chầm chậm bày ra bức tranh của cuộc sống, nhưng lần vui sướng giận buồn ít ỏi càng trở nên rõ ràng khi nhìn thấy Vân Thư Trần.

Khanh Chu Tuyết bỗng nhiên tìm tới nguyên do bản thân thích vây quanh sư tôn từ nhỏ ---- ---- chẳng biết tại sao, chỉ tại thời điểm nàng nhìn thấy nàng, mới có thể tươi sống như một con người.

"Hôm nay ngươi như thế nào?"

Vân Thư Trần thấy đồ nhi nhà mình từ lúc trở về, liền bắt đầu ngẩn người nhìn chằm chằm vào ao nước, giống như là nhận lấy đả kích gì đó, nàng không khỏi đi qua đụng đụng vào thái dương của nàng.

Khanh Chu Tuyết lấy lại tinh thần, "... Hôm nay đi phát lệnh bài."

"Nói ngươi đó." Vân Thư Trần liếc nhìn trong ao, trêu ghẹo nói, "Nước thanh tú như đến mức đáng giá để ngươi chăm chú nhìn nửa canh giờ a."

Khanh Chu Tuyết giương mắt nhìn nàng, dưới từng sợi ánh dương, khuôn mặt của sư tôn vẫn ôn nhu như cũ.

Nếu như nàng biết ta là người trời sinh tính lạnh lùng... Liệu nàng không còn đối tốt với ta mà ghét bỏ ta không?

Ý nghĩ như vậy hiện lên, trong lòng giống như mất đi rất nhiều sức lực.

Vân Thư Trần không tại sao nàng đột nhiên trở nên sa sút, liền vuốt vuốt đỉnh đầu nàng, "Gần đây thật sự là đa sầu đa cảm."

Đụng vào như thế này thật sự là có hiệu quả trấn an, Khanh Chu Tuyết hơi ngửa đầu một chút, để mặc cho hai tay kia phủ lên gò má của nàng, sau đó nhắm mắt lại.

Vân Thư Trần sững sờ, thần thái của Khanh Chu Tuyết lúc này, để nàng lại mơ hồ hồi tưởng lại dính chặt ám muội đêm qua, đồ nhi quấn lên chân của nàng như thế nào.

Bầu không khí lập tức nóng lên, nàng có cuộn lại ngón tay một chút, muốn bỏ ra, Khanh Chu Tuyết lại đem tay của mình chụp lên mu bàn tay của nàng, nàng hỏi: "Sư tôn, ái người là cảm giác gì?"

Ái ? Là chỉ hữu ái, liếm nghé chi tình, hay là?

Đây là lần đầu tiên đồ nhi nói về vấn đề này.

Vân Thư Trần ngón tay vô ý thức vuốt ve khuôn mặt của nàng, chân mày cau lại. Suy tính của nàng đã chạy lệch đường ray, nàng không suy nghĩ cách để giải thích nghi ngờ cho đồ nhi, mà là tìm tòi nghiên cứu nguyên do nàng hỏi chuyện này.

Khanh Chu Tuyết không phải một người thích nói chuyện phiếm, đa số thời điểm nàng đều là im lặng không nói, dù là đối với Vân Thư Trần. Chắn chắn là sẽ không vô duyên vô cớ hỏi chuyện này.

Là gặp người kiến nàng động tâm a?

Đối với người nào đâu? Tiểu đồ nhi của nàng không giỏi giao thiệp, những người quen thuộc với nàng thì chỉ dùng một tay cũng có thể đếm ra.

Dù là Vân Thư Trần suy nghĩ kín đáo, bất quá chuyện này rơi đến trên đầu mình, có chút cảm giác thân lư ở trong núi, quen phỏng đoán kết quả không quá hợp ý. Nàng lại nghĩ đến dị thường đêm qua của đồ nhi.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, ngẫu nhiên nhớ tới một người, nỗi lòng chìm nổi, chịu đựng sự không vui mà nghĩ tiếp, càng nghĩ liền càng phát giác khả năng.

Ánh mắt của nàng khẽ dời, nhìn qua hoa hồng khắp núi, lần đầu cảm thấy diễm đến mức nháo tâm như vậy.

Giống như hết thảy còn chưa có bắt đầu, liền đã sớm kết thúc.

-Không drop đâu nè-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net