Chương 4. Cánh diều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhánh hải đường dài nghiêng mình dựa trên bức tường trắng ngoài điện Cam Lộ, gió nhẹ thổi tới, nụ hoa hồng nhạt bay qua tường trắng, phát ra tiếng vang sàn sạt.

Võ Hậu bước vào hậu điện Cam Lộ, nhóm cung nga thấy sắc mặt Võ Hậu không tốt, hầu hạ càng cẩn thận vài phần.

"A nương!" Thanh âm Thái Bình ở ngoài điện vang lên, không đợi Võ Hậu cho phép, nàng liền dẫn theo góc váy chạy tiến vào.

Võ Hậu cuối cùng cũng lộ ra ý cười, "Chạy chậm một chút, cẩn thận không ngã." Đây là hài tử nhỏ nhất của nàng, cũng là hòn ngọc quý trên tay mà nàng sủng ái nhất.

Khi Thái Bình nhào vào trong lòng ngực Võ Hậu, xoang mũi nàng không khỏi hơi toan, hai tay vòng quanh eo Võ Hậu, nũng nịu mà gọi vài tiếng, "A nương, a nương."

Võ Hậu cảm thấy kỳ quặc, "Làm sao vậy?"

Trước khi bước vào điện Cam Lộ, Thái Bình một lòng đều nghĩ đến an nguy của Uyển Nhi, mà khi nàng lại lần nữa ôm chặt Võ Hậu, những cảm giác đã lâu lại nảy lên trong lòng, nàng bỗng nhiên không biết nên nói câu gì trước.

Thái Bình sau một lúc lâu không nói lời nào, Võ Hậu nhìn nhìn trang dung nàng hôm nay, cười nói: "Thái Bình hôm nay trưởng thành không ít nha."

"Dù sao con cũng lớn lên......" Thái Bình cố nén chua xót, ngồi xuống bên cạnh, khoác lấy cánh tay phải Võ Hậu, "Con nghe nói...... Hôm nay a nương sinh khí......"

Võ Hậu cười khẽ, "Cho nên Thái Bình là tới làm cho mẫu hậu vui vẻ sao?"

Thái Bình gật đầu thật mạnh, thuận thế xoa xoa bả vai Võ Hậu, "A nương đừng buồn bực, thái y đều nói, tức giận không tốt cho thân thể đâu."

Võ Hậu nghiêng mặt nhìn nàng, "Tứ Lang nói, tối hôm qua con gặp ác mộng?"

"A?" Thái Bình ngẩn ra một chút.

Võ Hậu nhíu mày, "Thái y xem qua nói như thế nào?"

Thái Bình mỉm cười, "Chính là sợ a nương lo lắng, cho nên con mới đến nhìn xem a nương." Nói rồi, nàng cười thật tươi với Võ Hậu, "A nương người nhìn con nè, khí sắc không tệ phải không?"

Võ Hậu yêu thương xoa gương mặt Thái Bình một chút, "Nói đi, lần này đến chỗ mẫu hậu là muốn cái gì?"

Thái Bình cố nhịn, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra cái tên kia, nếu ở thời điểm này nàng tùy tiện đề cập Uyển Nhi, với tâm tính mẫu thân, chỉ sợ sẽ không dễ dàng cho phép, thậm chí sẽ hoài nghi Uyển Nhi ở Dịch Đình không an phận.

Võ Hậu nhìn thấy Thái Bình muốn nói lại thôi, "Không có?"

Thái Bình híp mắt cười cười, "Con chỉ hy vọng a nương ngày ngày thoải mái."

Ý cười của Võ Hậu phức tạp, "Còn gì không?"

Thái Bình duỗi cánh tay khoanh lấy cổ Võ Hậu, "Hôm nay việc gì chọc a nương không vui, a nương coi như là gió thoảng mây bay, qua được thì cho qua, được không?"

"Thái Bình." Thanh âm Võ Hậu đột nhiên trầm xuống, "Có một số việc, không phải mẫu hậu nói qua, liền thật sự có thể qua."

Thái Bình cảm giác được nỗi lòng Võ Hậu biến hóa, nàng ra vẻ cái gì cũng không biết, sờ sờ gương mặt mẫu thân, "A nương, chúng ta không đề cập tới nữa! Một ngày không thấy a nương, sao cảm giác a nương gầy hơn."

Võ Hậu nhịn không được cười, "Ai dạy con nói những lời này?"

"Con thật sự lo lắng cho a nương mà." Thái Bình nghiêm túc trả lời.

Võ Hậu khẽ vuốt ve gáy Thái Bình, "Nếu con thật sự lo lắng cho a nương, lớp học của thái phó bên kia, con không được chạy trốn."

Thái Bình thuận thế lẩm bẩm nói: "Một mình nghe thái phó dạy học, thật sự là buồn đến chết."

"À?" Võ Hậu nghĩ nghĩ, "Cũng phải, để mẫu hậu ngẫm lại, tìm một người thư đồng cho con."

Ánh mắt Thái Bình sáng rỡ, "Đa tạ a nương!"

Võ Hậu nghiêm mặt nói: "Đọc sách có thể sáng suốt, con cũng đừng nên nghe những lời thế nhân nói, nữ tử chỉ cần lấy chồng dạy con."

Thái Bình khẩn thiết gật đầu, "Con nhất định nghe lời a nương dạy bảo!" Nàng đã trải qua một đời, được chứng kiến thủ đoạn chính trị của mẫu thân, được chứng kiến Đại Chu thịnh thế do mẫu thân cai trị, làm sao nàng có thể tin tưởng những lời "Nữ tử không tài mới là đức" này?

"Mẫu hậu có chút mệt mỏi." Võ Hậu mệt mỏi mở miệng.

Thái Bình cung kính đứng lên, hành lễ với Võ Hậu, "Con cáo lui trước."

Võ Hậu im lặng gật đầu.

Trước khi Thái Bình đi đến cửa điện, Võ Hậu đột nhiên gọi nàng lại, "Thái Bình."

"A nương, con đây." Thái Bình xoay người cúi đầu. Ánh sáng mặt trời ngoài điện chiếu trên người nàng, dải lụa choàng vàng nhạt cùng váy dài trắng tuyết phối hợp cực nhã —— hôm nay trang dung của Thái Bình, bên trong thanh nhã lộ ra một tia trầm tĩnh, cùng Thái Bình ngày xưa khác biệt rất nhiều.

"Trang dung của con hôm nay......" Võ Hậu chậm rãi mở miệng.

Khóe miệng Thái Bình khẽ nhếch, vẫn là nét tươi cười ngây thơ bên trong bọc lấy kiêu ngạo, "Đẹp sao?"

Võ Hậu nhàn nhạt cười nói: "Cũng đẹp."

"Ngày khác sẽ họa trang dung mà a nương thích!" Ý cười của Thái Bình dần dần đậm hơn.

Võ Hậu lại trầm giọng nói: "Nữ tử trang điểm, là để làm chính mình hài lòng, chớ có lấy lòng người khác."

"Vâng! A nương, con về đây!" Thái Bình ngẩng đầu cười, nhấc váy xoay người, cất bước bước ra cửa điện. Xuân Hạ chờ ở ngoài điện vội vàng bung dù đuổi theo công chúa, che nắng cho nàng.

Võ Hậu nhìn bóng dáng Thái Bình càng lúc càng xa, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, "Triệu tứ lang đến đây, bổn cung có việc hỏi hắn."

Nữ quan bên người hành lễ, "Vâng."

Thái Bình đi ra sân sau điện Cam Lộ, bước chân dần dần chậm lại.

Nàng tỉ mỉ nghĩ lại từng biểu tình nhỏ của mẫu hậu, nếu mẫu hậu thật sự tức giận, hẳn là sẽ không bình tâm tĩnh khí mà nói nhiều như vậy với nàng. Nói cách khác, khả năng hôm nay mẫu hậu căn bản cũng không có tuyên Uyển Nhi tới khảo sát văn tài.

Rốt cuộc là không đúng chỗ nào?

Thái Bình bất tri bất giác đi tới hành lang ngàn bước, nếu không phải Xuân Hạ nhẹ gọi, nàng còn không biết đã rẽ sang ngõ khác.

"Điện hạ, về điện Thiên Thu nên đi bên này." Xuân Hạ nhỏ giọng nhắc nhở.

Thái Bình giương mắt nhìn về một chỗ cuối hành lang ngàn bước, đi qua ngàn bước hành lang này, đó chính là đại môn Dịch Đình —— môn Gia Du.

Uyển Nhi không nhận được phụng chiếu, sẽ không thể rời khỏi Dịch Đình.

Chính là......

Thái Bình bỗng dưng hiện lên một ý niệm, nàng lui về sau hai bước, ngửa đầu nhìn thoáng qua bầu trời một cái. Hôm nay trời trong xanh, gió nhẹ chầm chậm, nếu tại hành lang bên ngoài này thả bay một con diều, nếu con diều có thể rơi vào Dịch Đình, nàng liền dẫn người tiến vào Dịch Đình tìm kiếm nó, cũng coi như hợp tình hợp lý.

"Xuân Hạ."

"Nô tỳ đây."

"Đem con diều lại đây."

"Vâng."

Tính tình công chúa từ trước đến nay chính là muốn làm cái gì liền làm cái đó, Xuân Hạ cũng không dám chần chờ nửa phần, lập tức thu hồi dù giấy, chạy về phía điện Thiên Thu.

Cũng không bao lâu, Xuân Hạ liền cầm con diều lại đây.

Thái Bình hứng thú dạt dào mà lấy con diều qua, "Xuân Hạ, ngươi giúp bổn cung quăng con diều lên!"

Xuân Hạ gật đầu, lôi kéo con diều lùi về sau bảy tám bước, dùng sức ném lên trên.

Thái Bình nắm trục dây chạy về phía trước, con diều phiêu đãng trên dưới không trung chốc lát, rồi đón gió bay lên. Thái Bình một bên giật dây, một bên thả dây, nàng nhìn con diều phía xa thuận chiều gió hướng về phía Dịch Đình, nhịn không được bật cười.

Hôm nay hướng gió vừa đúng, lúc này cũng là thời điểm nhóm tội nhân nữ ở Dịch Đình tập trung làm việc, con diều của nàng chỉ cần rơi vào Dịch Đình, nàng nhất định có thể nhìn thấy Uyển Nhi.

Xuân Hạ vẫn là lần đầu thấy công chúa thả diều lại vui mừng như vậy, nhưng mà công chúa có tâm tình tốt, liền sẽ ban thưởng không ít. Nghĩ đến đây, Xuân Hạ cũng không nhịn được cười cười.

Không lâu sau.

Thái Bình tính toán độ cao một chút, con diều phóng đến quá cao, chỉ sợ sẽ bị gió thổi ra khỏi cung Thái Cực, độ cao hiện tại này, vừa vặn phù hợp.

Vừa nghĩ đến đây, móng tay nàng liền bấm vào sợi dây dài.

"A!" Xuân Hạ kinh hô một tiếng, chỉ thấy con diều bị đứt dây xoay xoay vài cái trên không trung, rồi chậm rãi rơi xuống.

"Xuân Hạ, nhặt về cho bổn cung!" Thái Bình thuận thế hạ lệnh.

Xuân Hạ hoảng sợ gật đầu, nhấc váy liền chạy dọc theo phương hướng con diều rơi.

Thái Bình nhịn cười, cũng an tĩnh đi theo.

Lúc đó, Uyển Nhi đã về tới Dịch Đình. Coi như là làm thơ, nàng cũng chỉ có thể làm vào buổi tối, lúc này chính là thời điểm làm việc, nàng trở về phòng thay đổi y phục lao động thô xơ, liền vội vàng chạy tới hồ giặt xiêm y trong cung.

Mấy cung nga có tuổi nhìn thấy nàng, trái phải liếc mắt.

Uyển Nhi chỉ cảm thấy bầu không khí hôm nay không đúng, nàng tìm thấy bóng dáng mẫu thân Trịnh thị trong đám cung nga —— Trịnh thị ngồi xổm một mình ở nơi hẻo lánh, đang chuyên tâm giặt đồ, cũng không có chú ý tới nàng.

Uyển Nhi lập tức đi qua, vừa đi, vừa buộc lại ống tay áo.

"A nương......" Uyển Nhi ngồi xổm xuống trước mặt Trịnh thị, đang muốn giúp nàng giặt đồ, lại phát hiện trên má mẫu thân nhiều thêm một dấu tay.

"Là ai......" Uyển Nhi vừa muốn đứng dậy dò hỏi, lại bị Trịnh thị giữ cổ tay lại.

Trịnh thị thấp giọng nói: "Giặt đồ trước."

"A nương." Uyển Nhi đau lòng muốn sờ sờ gương mặt mẫu thân, mẫu thân lắc đầu, ra hiệu nàng không cần khổ sở.

"Ui! Còn tưởng rằng thật sự trèo được cành cao, còn không phải cũng xám xịt mà trở lại sao." Phía sau vang lên thanh âm của một cái cung nga.

"Mỗi đêm dạy học viết chữ mười mấy năm, nhìn một cái xem, hao tổn tâm cơ, rồi được cái gì?" Lại có một cung nga khác lạnh nhạt cùng châm chọc.

Nữ quan quản sự ho nhẹ một tiếng, "Đều không có việc gì làm sao? Thượng Quan Uyển Nhi, bên kia là xiêm y sáng nay ngươi phải giặt, còn không mau đi giặt sạch?" Nói xong, nàng chỉ chỉ bồn gỗ lớn ở bên cạnh, mặt trên chất đầy xiêm y.

Uyển Nhi nhẫn nhịn cơn giận, mặc kệ là đời trước, hay là đời này, đoạn thời gian ở Dịch Đình luôn là chua xót như vậy.

Bảy ngày, còn có bảy ngày, bất luận như thế nào, nàng nhất định cũng phải rời khỏi nơi này, rời đi địa phương quỷ quái không thấy ánh mặt trời.

"Vâng."

Uyển Nhi ách thanh lĩnh mệnh, im lặng đi về phía bồn gỗ lớn.

Đột nhiên, trên trời rơi xuống một con diều, dừng ở trước người nàng.

Nàng theo bản năng tiếp được, chữ viết quen thuộc trên con diều khắc sâu vào đáy mắt —— buồn.

Uyển Nhi nhớ rõ, đời trước khi Thái Bình thả bay con diều, chắc chắn sẽ có một chữ như vậy. Hồi ức ngày trước xông vào trong tâm trí, Uyển Nhi chỉ cảm thấy trái tim ấm áp lên.

Nhớ rõ khi đó......

Uyển Nhi nhìn thấy Thái Bình viết chữ lên trên con diều, "Buồn?"

"Ừ!" Thái Bình cười khẽ, đưa con diều cho Uyển Nhi, cười nói: "Đem chuyện buồn đặt hết lên trên con diều, sau đó thả bay nó."

"Thả được sao?" Uyển Nhi nhàn nhạt hỏi.

Thái Bình đắc ý trả lời, "Người khác ta không biết, nhưng ta thì được." Nói xong, nàng ấy làm nũng với Uyển Nhi, "Uyển Nhi, ngươi ném con diều đi, ta sẽ thả!"

"Vâng." Uyển Nhi lĩnh mệnh.

Lúc con diều bay lên trời, Thái Bình đột nhiên đưa trục dây tới, "Cầm lấy."

Uyển Nhi nhận lấy, lại thấy Thái Bình bỗng nhiên chặt đứt sợi dây.

"Con diều bay rồi!"

"Chuyện mà Uyển Nhi phiền lòng cũng bay mất."

Thái Bình khi đó, ý cười ấm áp lại thiên chân, dưới ánh mặt trời cực kỳ loá mắt, câu nói lúc sau của nàng ấy, bây giờ nghĩ đến vẫn còn hơi ấm đâu đây.

Nàng ấy nói ——

"Nếu con diều muốn bay ra ngoài, ta sẽ để nó bay đi, nếu con diều muốn lưu lại, ta sẽ gắt gao nắm chặt."

"Ngẩn người cái gì đó?" Thanh âm không vui của nữ quan quản sự vang lên, "Còn không mau đi làm việc!" Nàng ta muốn đoạt con diều, Uyển Nhi lại theo bản năng che chở cho nó, trong lúc lôi kéo, con diều lại bị xé thành hai nửa.

Uyển Nhi ngơ ngẩn nhìn con diều bị tàn phá trong tay, thứ bị rách nát không chỉ là con diều.

"Còn thất thần?!" Nữ quan quản sự tức giận xô Thượng Quan Uyển Nhi một cái.

Uyển Nhi cúi đầu, giọng khàn khàn: "Đại nhân, xin ngài đưa một nửa còn lại cho nô tỳ đi."

Nữ quan quản sự ghét bỏ ném con diều qua, "Mau làm việc!"

Uyển Nhi gắt gao nắm lấy con diều, trái tim hơi đau, khi nàng cúi đầu đi đến bên bồn gỗ lớn, liền nghe thấy ngoại viện vang lên một chuỗi âm thanh của vũ khí.

"Tướng quân, làm sao vậy?" Nữ quan quản sự nghênh tiếp người dẫn đầu cung vệ, thật cẩn thận hỏi.

Cung vệ dẫn đầu chưa kịp trả lời, phía sau vang lên một thanh âm ấm áp đã lâu.

"Bổn cung làm rơi một con diều vào đây, ai nhặt được?"

_____

Chú giải

Thịnh thế: thời đại phát triển, thịnh vượng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net