Chương 3 Này khen thưởng có chút lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa tai bị Hạ Ngôn đặt trên lòng bàn tay lật qua lật lại nhìn,

"Cậu muốn đi đưa cho nhân gia sao? Cái này thoạt nhìn còn là đồ vật rất quý."

Nam Thiên Ức lười biếng ghé vào trên bàn, "Mình không biết."

Hạ Ngôn: "Cậu có phải hay không có chút quá mức cố tình trốn tránh nàng?"

Nam Thiên Ức: "Ngô ~ cậu nói thử mình tới công ty cũng sắp một năm đi, phía trước tổng cộng cũng chưa thấy qua nàng vài lần, như thế nào gần đây liên tiếp đụng tới nàng."

Hạ Ngôn: "Cậu biết huyền học sao? Càng là muốn né tránh người càng là trốn không thoát."

Nam Thiên Ức: "Mình không tin huyền học."

.......

Ăn xong lẩu, Nam Thiên Ức ngồi xe đạp điện chạy về nhà, rõ ràng là đã qua giờ cao điểm tan tầm, trên đường vẫn bị kẹt xe.

Nam Thiên Ức không chút để ý tùy ý liếc mắt một cái, liền thoáng nhìn thấy xe Toàn Khuynh Từ.

Nàng túm lên xe đạp liền hướng đường nhỏ chạy, đợi cho đến chỗ ngoặt nàng dừng lại phát tin nhắn cấp Hạ Ngôn:

"Mình tin, mình hiện tại phi thường tin huyền học!"

Này quả thực làm người không thể không tin a!!

-

Toàn Khuynh Từ ở trong xe lộ ra một tia mỉm cười: Này nữ hài tử thực sự có ý tứ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô một tay chuyển tay lái, một bàn tay khác tiếp điện thoại.

"Được, con đi qua một chuyến."

Nói xong cô cắt đứt điện thoại.

Ở một quán rượu trong trung tâm thành phố Khuynh Thành, đèn đuốc sáng trưng, được trang trí theo phong cách phục cổ, phát bài hát đã có từ bảy tám năm trước, rất có ý vị.

Toàn Khuynh Từ xe chạy đến trước cửa quán rượu rồi dừng lại,

Bên trong mở ra máy sưởi, sau khi tiến vào Toàn Khuynh Từ liền cởi đi áo khoác.

"Toàn nữ sĩ, có chuyện gì a? Một hai phải giáp mặt nói."

Toàn Gia Nại sửa sửa sườn xám, ở trên sô pha ngồi xuống, "Như thế nào, không có việc gì liền không thể làm con lại đây ngồi ngồi sao?"

Toàn Khuynh Từ bưng lên chén rượu, nhẹ nhàng nếm "Trong công ty còn có việc."

Toàn Gia Nại cười cười: "Mỗi ngày chỉ biết vội vội vội, khó trách đến nay còn độc thân"

Ngay sau đó đưa qua cho nàng một phong thơ: "Ngô Minh Phục sắp về nước."

Nữ nhân dựa vào trên sô pha, đem đùi phải bắt chéo qua chân trái:

"Cái này tiểu tử a, còn chơi trò lãng mạn với chúng ta"

Toàn Khuynh Từ liếc mắt một cái: "Không biết tự lượng sức mình."

......

Trên ban công gió thổi có chút lớn, Toàn Khuynh Từ chỉ mặc áo ngủ, mang áo khoác mỏng, cả người dựa vào trên ban công.

Trên tay cô cầm rượu vang đỏ, phong cảnh bên ngoài phản chiếu trên chiếc ly là màu đỏ sậm, ánh sáng xuyên qua lại là màu đỏ tươi, đỏ đậm cùng đỏ tươi dung hợp vào nhau, tạo nên sắc thái mê muội lại không kém phần nhộn nhạo.

Toàn Khuynh Từ dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp phong thư, vẫn chưa nghĩ xem bên trong nội dung, liền đem phong thư ném vào thùng rác.

Đem trong tay rượu vang đỏ một ngụm uống xuống, đi vào phòng ngủ.

Trên tay cô thưởng thức chiếc hoa tai còn sót lại, khóe miệng hơi hơi giơ lên lên.

(Vi: Gơ phúc hắc, gơ tâm cơ)

Dương gia tiểu khu,

Đèn bên cửa sổ của tòa nhà phần lớn đã tắt, chỉ còn lại mấy căn phòng chưa ngủ còn bật đèn sáng, phảng phất thật trễ so với những nhà khác đã ngủ, mà Nam Thiên Ức nằm trong số đó.

Nàng nhìn hoa tai đã lâu: Một chiếc bị mất, như vậy chiếc hoa tai còn lại cũng vô dụng đi.

"Ngô ~" Nam Thiên Ức đem đầu rúc vào trong ổ chăn, vươn tay tắt đi đèn giường.

Buổi sáng ngày hôm sau, Nam Thiên Ức lại là sát giờ mà đến công ty.

Tổ trưởng đều không thể không bội phục nàng, lúc nào cũng đến sát giờ làm, nhưng mỗi lần đều không có đến trễ.

Nàng lễ phép cười cười, cái gì cũng không có nói.

Mới vừa ngồi xuống, mở ra máy tính, nam đồng nghiệp bên cạnh thò đầu qua tới nhỏ giọng nói:

"Cô vừa mới đến nên không biết, vừa rồi trợ lý Toàn tổng lại đây."

"Có chuyện gì sao?"

"Chính là nói buổi chiều ngày hôm qua, hoa tai của Toàn tổng bị rơi một chiếc, hỏi chúng ta có ai nhìn thấy hay không."

"Như vậy a." Nam Thiên Ức xoay tròn ghế hướng máy tính trước bàn xê dịch.

Nương lúc máy tính đang chờ khởi động, nàng ngồi ngốc một lát, rồi nhắn tin cấp tổ trưởng:

"Tổ trưởng, tôi nghe nói trợ lý Toàn tổng trợ lý tới tìm, ngày hôm qua lúc tan tầm ở thang máy tôi có nhặt được một chiếc hoa tai, ngài giúp tôi hỏi một câu có phải chiếc hoa tai này giống với chiếc kia của Toàn tổng?"

Nam Thiên Ức gửi một tấm hình qua.

Đối phương hồi phục nàng "Chờ một lát".

Nam Thiên Ức cũng không quản chuyện còn lại, bắt đầu chuyên tâm công tác.

Qua gần một giờ, tổ trưởng gửi tới tin nhắn:

"Chúc mừng Thiên Ức, cô trúng thưởng"

Nam Thiên Ức: "?"

Đối phương hồi phục nói: "Hoa tai cô nhặt được đúng là chiếc hoa tài của Toàn tổng, buổi chiều tan tầm cô đi trên lầu một chuyến, đem nó giao cho trợ lý Toàn tổng là được"

Nam Thiên Ức: "Được."

Tổ trưởng: "Khả năng là sẽ có khen thưởng, nghe trợ lý nói, đôi hoa tai kia đối Toàn tổng rất quan trọng"

Nam Thiên Ức: "Cái gì khen thưởng?"

Tổ trưởng: "Này tôi cũng không biết"

Nam Thiên Ức tiếp tục công tác, có thể là tiền hoặc linh tinh các thứ khen thưởng đi.

Buổi chiều Nam Thiên Ức lại hoàn thành công tác sớm, nàng duỗi một chút cái eo lười, từ trong túi xách lấy ra một chiếc hoa tai, hướng thang máy đi đến.

Nơi nàng làm việc là tầng 24, mà văn phòng Toàn Khuynh Từ là ở tầng 25.

Từ thang máy ra tới, nàng đi tới sảnh đăng ký một chút, sau đó được đưa tới bàn làm việc của trợ lý Tiểu Miên.

Nàng đem hoa tai giao cho Tiểu Miên, Tiểu Miên mỉm cười kêu nàng ngồi đợi trong chốc lát, rồi cô ấy đi ra ngoài gọi điện thoại.

Vài phút sau Tiểu Miên đã trở lại, nói cho Nam Thiên Ức: "Toàn tổng thực cảm tạ cô giúp nàng tìm về hoa tai, cho nên đêm nay muốn mời cô ăn cơm"

"A? Ăn cơm? Đây là khen thưởng sao?" Nam Thiên Ức đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên.

Tiểu Miên như cũ nở nụ cười công tác: "Hoa tai này là vật quan trọng đối Toàn tổng, đương nhiên phải gặp mặt cảm tạ cô nha."

"Tôi...... Tôi có thể không cần sao? Tôi kỳ thật một chút cũng không đói bụng."

"Chuyện này cô nên nói trực tiếp với Toàn tổng, tôi cũng không có biện pháp quyết định, cô có thể đi xuống thu thập đồ đạc trước, đợi lát nữa tan tầm trực tiếp tới phòng Toàn tổng là được."

"Được được" Nam Thiên Ức vừa đi vừa nhìn thoáng qua phòng Toàn Khuynh Từ, cửa là hờ khép, nàng giống như không ở.

Trở lại chỗ ngồi, nàng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ mà phát ngốc, vẫn luôn đợi đến 6 giờ.

Nam Thiên Ức không có lập tức đi đến văn phòng Toàn Khuynh Từ, mà là tiếp tục ở trên chỗ ngồi lắc lắc trong chốc lát, sau đó lại đi WC ngồi xổm một lúc nữa.

Nàng không phải là là muốn kéo dài thời gian nha, mà là vừa rồi đi lên xem không thấy Toàn Khuynh Từ ở văn phòng, nàng cho rằng cô trễ chút cô mới trở về, cho nên cũng không nóng nảy — ngồi trong văn phòng Toàn Khuynh Từ nàng cũng hơi không thoải mái.

Nhưng mà lúc nàng lên tới, Toàn Khuynh Từ đã chờ nàng rất lâu.

Toàn Khuynh Từ không có giống mọi khi ngồi trước máy tính gõ bàn phím, mà là khi Nam Thiên Ức vừa tiến vào kia một khắc, tầm mắt cô vẫn luôn ở trên người nàng, dường như muốn đem nàng nhìn thấu.

Nam Thiên Ức bị Toàn Khuynh Từ xem đến bên tai nóng lên, ngượng ngùng nói:

"Toàn tổng, công tác tốn một chút thời gian"

"Phải không?" Toàn Khuynh Từ đứng lên, đi đến nàng trước mặt.

Nam Thiên Ức thân cao một mét sáu bảy, Toàn Khuynh Từ hôm nay không có mang giày cao gót, lại còn muốn cao hơn nàng một đoạn.

"Bình thường không phải công việc đều được em làm xong trước thời hạn hay sao?"

Nam Thiên Ức nghĩ thầm cô như thế nào biết, hay là cô chú ý chính mình?

Không biết dũng khí từ đâu nổi lên, Nam Thiên Ức ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô: "Tôi......"

"Đi thôi, đi ăn cơm" Toàn Khuynh Từ nói xong liền xách theo túi muốn đi. Nam Thiên Ức còn muốn giãy giụa một chút: "Tôi kỳ thật một chút đều không đói bụng..."

"Không đói bụng cũng nên ăn bữa tối nha, bằng không dạ dày sẽ không tốt."

Nam Thiên Ức còn muốn nói thêm vài câu, Toàn Khuynh Từ đã muốn chạy tới cửa văn phòng, nàng chỉ có thể theo sau.

Trong thang máy lúc này lại cũng chỉ có hai người các nàng, an tĩnh đến mức tiếng hít thở của nhau cũng có thể nghe được.

Nam Thiên Ức vẫn còn muốn tìm cớ thoát thân, kết quả căn bản là nói không ra lời.

(Vi: Thôi ráng chấp nhận số phận đi bà zà, không đi là không có vợ đâu!)

Thang máy tới lầu một, Nam Thiên Ức đi theo cô đến bãi đỗ xe.

Toàn Khuynh Từ lưu loát tìm được xe ngồi vào, chỉ nói một câu "Ngồi ghế phụ" liền đánh tan ý tưởng muốn ngồi ghế sau của Nam Thiên Ức.

Nhiệt độ bên trong xe ấm hơn bên ngoài một ít, trên mặt Nam Thiên Ức nhiễm một tầng nhợt nhạt đỏ ửng.

Đây không phải là lần đầu tiên cùng Toàn Khuynh Từ ngồi gần đến như vậy, nhưng Nam Thiên Ức vẫn cảm thấy khẩn trương.

Tới ngã tư đường, lại kẹt xe, ngón tay Toàng Khuynh Từ trên tay lái nhẹ gõ gõ, Nam Thiên Ức cũng cũng chỉ dám dùng dư quang nhìn ngắm ngón tay trắng nõn mảnh khảnh.

Quần áo Toàn Khuynh Từ cọ tới cổ tay của cô, ngứa, trong lòng cũng ngứa.

Cảm giác ấm áp nhanh chóng lan tràn ra toàn thân, nàng nhìn đám người đang lái xe bên ngoài, nghĩ thầm có xe cũng thật tốt, mùa đông đều không sợ bị gió lạnh thổi đến.

"Tôi đáng sợ sao như vậy sao?"

Toàn Khuynh Từ thình lình hỏi tới một câu, liền kéo lại suy nghĩ của nàng.

"A.... Không phải nha."

"Vậy em làm gì luôn là trốn tránh tôi?"

Ngữ khí ôn nhu chui vào lòng Nam Thiên Ức, nàng có chút chột dạ nói: "Không có thật mà."

Hơn mười phút sau, hai người tới một nhà hàng Trung Quốc khá xa hoa, người phục vụ nhiệt tình đón các nàng đi vào.

Sau khi ngồi xuống Toàn Khuynh Từ hỏi nàng: "Em muốn ăn cái gì?"

Nam Thiên Ức giống tiểu hài tử ngoan ngoãn, đoan đoan chính chính ngồi ở đối diện, tỏ vẻ đều có thể.

"Ăn cay sao?"

"Được"

Thực đơn được đem xuống, Toàn Khuynh Từ đứng dậy nghe điện thoại, bên ngoài cửa sổ có thể nhìn đến cả tòa thành thị cảnh đêm, phồn hoa cùng náo nhiệt.

Nam Thiên Ức nghiêng chống đầu, ánh mắt dừng ở bóng dáng Toàn Khuynh Từ bóng dáng – cô một tay đút trong túi áo khoác, một vài sợi tóc hơi cuốn rơi ra ở trên tai, không dài không ngắn, anh khí mười phần.

Toàn Khuynh Từ cúp điện thoại, không có lập tức quay đầu trở lại chỗ ngồi, cô từ cửa sổ nhìn nhìn Nam Thiên Ức oai đầu nhỏ nhìn mình, bộ dáng thật là đáng yêu.

Người phục vụ mang canh lên, hơi nóng hầm hập như sương mù ập vào trước mặt, trong nhà độ ấm không thể so bên ngoài rét lạnh, Nam Thiên Ức cảm thấy có chút nóng, muốn cởi ra áo khoác.

Ngày thường Nam Thiên Ức lái xe đi làm, cản không được gió lạnh, cho nên mặc đồ có chút nhiều, áo khoác cởi ra có chút khó khăn.

Nếu đang ở nhà, Nam Thiên Ức quơ ba cái là có thể đem áo khoác cởi ra rồi.

Nhưng hiện giờ nàng đang cùng Toàn Khuynh Từ ăn cơm, tự nhiên phải chú ý hình tượng, động tác muốn ưu nhã chút.

"Tôi giúp em."

Toàn Khuynh Từ không biết từ khi nào đã đứng ở nàng bên cạnh, tay đặt ở nàng cánh tay, không chấp nhận được Nam Thiên Ức lại cự tuyệt cô.

Hô hấp Toàn Khuynh Từ dừng sát bên tai nàng, Nam Thiên Ức chỉ cảm thấy cả người cứng ngắt một trận.

Nàng tự giác muốn cầm lấy áo khoác, không cẩn thận đụng phải cánh tay Toàn Khuynh Từ.

Nam Thiên Ức thật nhanh duỗi tay trở về, tùy ý cô cầm áo khoác của mình, đặt xuống ghế.

"Cảm ơn", Nam Thiên Ức nhỏ giọng nói một câu.

Toàn khuynh Từ cố ý trêu nàng, "Cái gì?" Lại đem mặt dí sát vào, hô hấp muốn hòa vào cùng nhau.

"Tôi...... Là nói...... Cảm ơn Toàn tổng"

Nam Thiên Ức giơ tay vén tóc ra sau tai, che giấu nội tâm khô nóng.

Người phục vụ liên tục mang lên không ít đồ ăn, đợi cho món cuối cùng được mang lên, Toàn Khuynh Từ đem cửa đóng lại.

Cứ như vậy liền biến thành thế giới hai người, không khí có điểm vi diệu.

Nam Thiên Ức an tĩnh vùi đầu ăn cơm, trong óc đã loạn thành một nồi cháo, muốn nói chuyện một chút để hòa hoãn không khí trở lại.

Đương lúc nàng còn đang rối rắm, Toàn Khuynh Từ đã cầm khăn giấy lau lau khóe miệng cho nàng.

"Em xem em đi, thức ăn đều dính trên miệng nè."

Toàn Khuynh Từ một bàn tay chống cằm, một bàn tay còn lại lau vật còn sót lại trên khóe miệng cho nàng.

Hai người ngồi thật sự gần, Nam Thiên Ức tim đập càng nhanh hơn.

Này khen thưởng thật lớn a!

Ngón tay Toàn Khuynh Từ vuốt ve qua lại trên cằm nàng, chọc đến ngọn lửa bên trong Nam Thiên Ức càng cháy càng lớn.

Ai có thể ngăn cản được cặp mắt đào hoa lại thâm tình đây?

Nam Thiên Ức nuốt nuốt nước miếng, nữ nhân trước mắt này không phải là nữ nhân bình thường a ... Không được, mình sao có thể lại phạm vào sai lầm lần trước.

"Tôi...Tôi muốn ra ngoài đi WC."

Toàn Khuynh Từ kéo tay nàng lại: "Trong phòng có WC"

Nam Thiên Ức: .... Mình có thể hay không nói tôi muốn đi WC bên ngoài.

Nhưng nàng lời còn chưa nói ra, Toàn Khuynh Từ giơ giơ lên cằm, ý bảo nàng vị trí của WC.

Nàng tiến liền rửa mặt một phen, làm bộ phát ra một chút tiếng nước trong WC.

Toàn Khuynh Từ lẳng lặng nghe tiếng nước, đôi mắt lộ ra ý cười.

Nam Thiên Ức ra tới liền tìm cái lý do, nói bằng hữu tìm nàng có việc, muốn rời đi trước.

Toàn Khuynh Từ không có cản nàng, chỉ là muốn lấy điện thoại của nàng, thêm cái bạn tốt.

"Được, trên đường chú ý an toàn, có việc có thể tìm tôi?"

Nói xong cô cầm điện thoại trả lại cho nàng.

"Muốn tôi đưa em đi sao?"

"Không cần, cảm ơn Toàn tổng hảo ý, tôi đi trước."

Ra khỏi nhà hàng, gió lạnh trực tiếp xông lên, cảm giác khô nóng trong người Nam Thiên Ức mới hạ xuống.

Nàng đưa tay ôm ôm mặt: "Ngô ~ như thế nào hồng như vậy, xém nữa muốn chết người."

Toàn Khuynh Từ đứng ở cửa sổ, nhìn theo thân ảnh Nam Thiên Ức đến khi biến mất, mới trở lại trên bàn cơm.

Nàng nhẹ nhàng kẹp miếng rau xanh, để vào trong miệng, khóe mắt cong cong: Tương lai còn dài, nàng có thể thoát khỏi mình được sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net