Chương 87 - 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tổng sẽ hát sao? "

"Sẽ không."

... Còn có người cư xử không đúng mực hơn cô ấy, theo cuộc trò chuyện của Thẩm Thanh Hoà, người kết thúc chủ đề không ai khác chính là Thẩm Thanh Hoà, "Nguyễn Nguyệt, cô đã ở bên cạnh Thẩm tổng bao lâu rồi?"

"..." Nguyễn Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ một chút, "Ừm, thời gian không ngắn." Cô mơ hồ trả lời, trong lòng thầm nghĩ: Hãy quý trọng sinh mệnh, rời xa ngự tỷ.

Khi nãy Nguyễn Duyệt xuống xe, cũng nhận ra bản thân đến không đúng lúc, lẽ ra cô nên xuất hiện trễ một chút. Đối mặt với Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên hết cách để bắt chuyện, nhưng với Nguyễn Duyệt thì cô bình tĩnh không ít, "Vậy cô từng nghe Thẩm tổng hát chưa?"

.... Sự thật chính là Nguyễn Duyệt không chỉ nghe Thẩm Thanh Hòa hát, mà người này hát còn khá hay.

"Cái này, tạm thời tôi không nhớ rõ." Nguyễn Duyệt mơ hồ trả lời.

Thật nhàm chán, đúng là chủ nào tớ nấy, người bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, cũng nhàm chán y chang vậy, không có hứng thú đi trêu chọc.

Có lẽ Thẩm Giáng Niên không nhận ra, vị Thẩm tổng kia, ngoài cô ra có ai dám đến trêu chọc chứ? Điện thoại Thẩm Thanh Hoà rung lên, cô lấy điện thoại ra, nhấn nút từ chối nghe, sau đó lại chơi điện thoại. Thẩm Giáng Niên không có ý định nhìn lén, nhưng mà ánh mắt lơ đãng lướt qua, ảnh đại diện quá nhỏ, nhìn không rõ lắm, cô không xác định được người kia có phải là Thích Tử Quân hay không, nhưng trong tiềm thức cảm thấy chính là cô ấy.

Nghĩ đến đây, Thẩm Giáng Niên cảm thấy hơi không vui. Cho dù người đang ở bên cạnh, thế mà vẫn còn tán gẫu với Thích Tử Quân bên WeChat, ai quan trọng hơn, đã rất rõ ràng, trong lòng luôn dễ dàng đau nhói.

"Nguyễn Duyệt."

"Có."

"Đêm nay, nếu phòng không đủ, đem phòng đặt cho Thẩm Giáng Niên để cho bọn họ ở." Đột nhiên, Thẩm Thanh Hoà nói chuyện.

Khách sạn đã ở trong tầm mắt, Nguyễn Duyệt giảm tốc độ xe, "Được ạ." Thật ra thì phòng đã đủ, Thẩm Thanh Hòa nói tiếp, "Thẩm Giáng Niên, em muốn đi mua quần áo hay về nhà?"

Tình yêu đến như cơn lốc, mới vừa rồi còn ghen vì Thẩm Thanh Hoà nói chuyện với Thích Tử Quân trên WeChat, nhưng trong nháy mắt, cô giống như sắp được Thẩm Thanh Hoà bao nuôi, điên cuồng đi mua sắm? Thẩm Giáng Niên nhìn đồng hồ, "Về nhà đi." Khoan đã, ai nói là sẽ cùng người về nhà chứ, Thẩm Giáng Niên ngồi đoan trang, xe sắp đi ra ngoại thành, cô lại nói: "Chúng ta vào trong thành phố, tìm một quán cà phê ngồi đi."

Nguyễn Duyệt đỗ xe xong liền ngồi trong xe đợi, trước cửa sổ có một đôi hoàn mỹ, rất xứng đôi. Không thể phủ nhận, Thẩm tổng rất cưng chiều Thẩm Giáng Niên, trên cơ bản, cô ấy nói gì, Thẩm tổng đều sẽ nghe theo. Nguyễn Duyệt cũng bất đắc dĩ, vốn dĩ trong nhà cũng có quán cà phê, sao nhất quyết phải đến đây ngồi.

"Hôm nay, em có suy nghĩ, nếu như em đã gia nhập Nhã Nại, tạm thời phải sống ở Thượng Hải." Thẩm Giáng Niên nghẹn một hồi, rốt cuộc mới nói.

"Ừa." Thẩm Thanh Hoà ra hiệu cho cô nói tiếp.

"Nhưng em là người ngoài tỉnh, không thể vì công việc ngắn hạn mà mua nhà, mà có khi mua cũng không nổi." Thẩm Giáng Niên dừng lại một chút hỏi: "Người có bạn làm bất động sản không? Em muốn thuê một căn nhà."

Thẩm Thanh Hoà nheo mắt, muốn xác định lại: "Em muốn thuê nhà ở đây sao?"

"Chứ sao nữa?" Thẩm Giáng Niên nhìn thắng vào Thẩm Thanh Hoà, liệu Thẩm Thanh Hoà có nói sẽ để cô ở nhà cô ấy không? Thẩm Giáng Niên cũng đang thử, mắt hai người đối diện nhau, Thẩm Giáng Niên lập tức dời tầm mắt đi, sợ bản thân nhìn thêm một chút, sẽ không biết xấu hổ mà bày ra vẻ mặt muốn ở lại nhà người này.

"Em thật sự muốn thuê nhà sao?" Thẩm Thanh Hoà hỏi, như thể cắt đứt đường lui của Thẩm Giáng Niên, cắn răng chịu đựng nói: "Đúng vậy." Không thuê nhà, chẳng lẽ ở đường cái sao! Đột nhiên, Thẩm Giáng Niên tức giận vô cớ, thật ra cô chỉ hỏi vậy thôi, Thẩm Thanh Hoà không thể nói cô ở lại nhà cô ấy được sao? Mặc dù cô cũng không định ăn vạ ở nhà Thẩm Thanh Hoà đâu, như vậy rất trơ trẽn, thật ra cô có thể đóng tiền thuê nhà... thôi bỏ đi, căn biệt thự cao cấp kia của Thẩm Thanh Hòa, tiền thuê chắc chắn rất đắt.

"Em đã quyết định thuê nhà hay thảo luận với tôi xem, em có nên thuê nhà không?" Thẩm Thanh Hoà xác nhận lại, không thể nhận ra rằng cô ấy đang mở cửa sau cho Thẩm Giáng Niên, nhưng theo quan điểm của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà thế mà lại không hiểu ý cô, cô cũng đoán ra được, nếu mà ở lại nhà Thẩm Thanh Hoà, có lẽ sẽ hàng đêm sanh ca, thân thể điên cuồng say mê, tốc độ u mê sẽ ngày càng nhanh, điều khiến cô buồn bực chính là, lần nào cô cũng ý loạn mê tình, quên hết mọi thứ.

Nghĩ đến đây Thẩm Giáng Niên cảm thấy khó chịu và tức giận, vừa rồi cô vốn định nói vài câu thăm dò, còn hướng Thẩm Thanh Hòa nói vài câu để giữ cô lại, nhưng lúc này cô đổi ý: "Em quyết định thuê nhà, tối nay, em ở khách sạn." Thẩm Giáng Niên đang giận lẫy, cô cũng biết, đối với Thẩm Thanh Hoà phải từ từ mà tới, nhưng mà cảm xúc của cô luôn dễ mất kiểm soát.

"Vậy chờ đến khi em tìm được nhà thì ở lại nhà tôi đi." Giờ này, Thẩm Thanh Hoà mới nói ra lời mà Thẩm Giáng Niên muốn nghe, thế nhưng lại thời điểm tốt để nói đã qua rồi. Thẩm Giáng Niên còn muốn từ chối, Thẩm Thanh Hoà bá đạo mà nói: "Cứ vậy đi, em đi tìm nhà, ngày mai tôi sẽ giới thiệu cho em vài người, em liên hệ với họ xem có căn nào phù hợp với em không, nếu như là chỗ ở, đương nhiên phải tìm được căn nào tiện nghi thoải mái nhất."

Khóe môi Thẩm Giáng Niên giật giật, cô cũng lười nói thêm, Thẩm Thanh Hoà đứng dậy, "Nói xong rồi sao? Đi thôi, về nhà." Thẩm Giáng Niên đi theo sau, lườm mấy cái, người này sớm nói ra có phải tốt hơn không, khiến cô buồn bực thế này."

Đêm đó, Thẩm Giáng Niên rất có chí khí mà nói, muốn tách ra ngủ phòng khác, để tỏ thái độ của bản thân, sau khi quay về cũng không nói gì, chỉ nói đi tắm rồi ngủ. Thẩm Thanh Hoà cũng không nói gì hết, cũng không quấn lấy cô, đương nhiên, Thẩm Thanh Hoà làm sao mà quấn lấy cô được, chỉ có chủ động đòi hỏi người ta thôi, Thẩm Giáng Niên ở trên giường tức giận lăn qua lăn lại.

Nửa đêm, Thẩm Giáng Niên không có tiền đồ mà đi tìm Thẩm Thanh Hoà, đứng ở cửa nấn ná hồi lâu vẫn không đi vào. Quay về phòng, Thẩm Giáng Niên không ngủ được, cô nhớ rõ, giấc ngủ của Thẩm Thanh Hoà không tốt, không phải cô từng nói sẽ cố gắng giúp Thẩm Thanh Hoà tìm lại giấc ngủ sao? Chà, vì lý do thế mà Thẩm Giáng Niên lại đứng dậy, lần nữa đến trước cửa phòng Thẩm Thanh Hòa.

Lại một lần nữa tự khảo vấn linh hồn, đã trễ vậy, lỡ Thẩm Thanh Hoà ngủ rồi, có khi nào làm người ta giật mình không? Haizz, Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa thở dài, yêu một người, sao lại cẩn trọng đến vậy, sao lại xa lạ thế này.

Thẩm Giáng Niên đi tới đi lui, nhìn thẳng vào cửa phòng Thẩm Thanh Hoà, có lẽ cô không biết trong mắt cô khao khát mãnh liệt đến mức nào.

Cạch, cửa đột ngột mở ra, Thẩm Giáng Niên giật mình. Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà vang lên: "Vào đi." Thẩm Giáng Niên thò đầu ra nhìn, Thẩm Thanh Hoà vẫn nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn cô.

"Lại đây." Thẩm Thanh Hoà vẫy tay ra hiệu, Thẩm Giáng Niên không có tiền đồ đi qua.

Ở bên giường, Thẩm Giáng Niên vẫn còn có chút xấu hổ ngượng ngùng, Thẩm Thanh Hoà ôn nhu nhìn cô, "Ngủ không được à?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.

"Em vừa mới thức giấc...." Dù Thẩm Giáng Niên có nhìn Thẩm Thanh Hoà như thế nào, thì dáng vẻ người này giống như chưa có ngủ, "Người ngủ rồi à?" Thẩm Giáng Niên đứng ở đó, có chút ngây ngốc, vì mất tự nhiên mà hai tay còn xoa xoa lại với nhau.

Thẩm Thanh Hòa nhìn Thẩm Giáng Niên chằm chằm vài giây, nói: "Em không ngủ, đứng ở cửa phòng tôi làm cái gì?"

"Em lo người ngủ không được."

"Tôi ngủ không được, em có cách à?"

"Em, em có thể nằm bên cạnh...." Khoan đã... làm sao Thẩm Thanh Hoà biết cô đứng ở cửa.

"Hửm?"

"Nằm cạnh người nha." Thẩm Giáng Niên không có thời gian lo chuyện khác, mặt đỏ bừng tim đập nhanh, cô ở rất gần Thẩm Thanh Hoà.

"Em ngủ không được à?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.

"Người không ở bên, em ngủ không yên giấc." Thẩm Giáng Niên ấm a ấm ức mà nói, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, Thẩm Thanh Hoà mềm lòng, nhấc chăn lên, Thẩm Giáng Niên không chờ người này nói lời mời, lập tức chui vào trong chăn.

"Cần em ôm người không?" Thẩm Giáng Niên đỏ mặt hỏi.

"Không cần, em ngủ đi." Thẩm Thanh Hoà nằm đó không nhúc nhích.

"A..." Giọng của Thẩm Giáng Niên tràn ngập cô đơn, nằm trên giường, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trái tim cô dường như càng thêm đau.

Thẩm Giáng Niên trở mình, quay lưng lại với Thẩm Thanh Hoà, sợ bản thân không khống chế được mà dựa lại gần hơn. Thẩm Giáng Niên không động đậy, càng nghĩ cô càng cảm thấy cô cần phải tìm một nơi để ở, mỗi đêm cứ đối với Thẩm Thanh Hoà thế này, cũng không phải là cách tốt, ở gần thế này nhưng không thể chạm đến, cô thật sự khó chịu muốn chết.

Ở xa, có muốn chạm gần cũng khó mà chạm được, Thẩm Giáng Niên nằm ở trên giường, quyết tâm tìm chỗ ở. Nhưng mặc dù bản thân đưa ra cái quyết định này, vẫn cảm thấy buồn rầu muốn khóc.... Đêm khuya, dễ dàng làm cho cảm xúc của con người ta dao động, hốc mắt Thẩm Giáng Niên cay cay, sợ để lộ ra cảm xúc của bản thân cho nên không dám cử động.

Nước mắt bắt đầu lặng lẽ chảy, Thẩm Thanh Hoà, vì sao không ai nói cho em biết, thích người sao lại đau thế này. Em rất sợ đau, nếu biết thích người sẽ đau đến thế, em sẽ chọn không thích người.

Thân thể Thẩm Giáng Niên không khỏi khẽ run lên, cô nghĩ, có nên xuống giường bỏ chạy hay không, nếu như òa khóc thì phải làm sao đây? Ngay lúc cô đang rất rối bời, đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp, Thẩm Thanh Hoà ôm cô từ phía sau, vòng tay qua bụng cô, dựa vào nhau, nhẹ nhàng áp vào lưng cô, cằm đặt lên vai cô, gương mặt Thẩm Thanh Hoà cọ cọ vào tai Thẩm Giáng Niên, hơi thở ấm áp khiến cơ thể Thẩm Giáng Niên nóng bừng.

"Trong khoảng thời gian này, ở lại chỗ tôi đi." Giọng nói thì thầm đầy mật ngọt, nghe trong đó như chứa một lời cầu xin.

Thật đáng tiếc, Thẩm Thanh Hòa, đã quá trễ, em rất vui vì những lời nói của người, nhưng cũng vì nó mà càng buồn hơn. Thẩm Giáng Niên không nói chuyện, ngày hôm sau, ngủ dậy đôi mắt hơi sưng đỏ.

Bữa sáng là do Thẩm Thanh Hoà làm, Thẩm Giáng Niên cũng không vì thế mà cảm động, có lẽ tối qua bản thân quá khó chịu, nên giờ phút này làm cho thần kinh cô chết lặng, hết lần này đến lần khác tự nhủ, không cần phải chìm đắm vào những ân huệ nhỏ nhặt của Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Giáng Niên bắt đầu đi làm, cũng nhất quyết muốn tìm nhà, Thẩm Thanh Hoà cũng giới thiệu cho cô vài người. Gọi hơn mười cuộc điện thoại, đều bị trả lời là không có nhà thích hợp. Thẩm Giáng Niên vẫn muốn tìm nơi gần chỗ Thẩm Thanh Hoà, lỡ đâu có việc thì vẫn tiện hơn. Nếu ở quá xa, vậy thì thôi ở khách sạn cho rồi.

"Thẩm tổng còn nơi nào thích hợp nữa không? Em đã liên hệ với mấy người bạn kia của người, nhưng không có kết quả." Thẩm Giáng Niên buồn bực, Thượng Hải lớn thế này, sao lại không hợp với cô chứ.

"Để tôi hỏi lại." Thẩm Thanh Hoà nói.

Mấy ngày nay hai người xem như bình thường, nhưng lại có chút khó xử. Đương nhiên, Thẩm Giáng Niên biết nguyên nhân chính là do cô đang hờn dỗi, Thẩm Thanh Hoà vẫn thờ với cô như trước, cô lạnh thì người này cũng lạnh, không lạnh thì không lạnh vậy thôi, Thẩm Giáng Niên vừa giận, cũng đã quên mất lời thề ôn nhu của bản thân.

"Sao cô phải đi thuê nhà thế? Cứ ở lại chỗ Thẩm tổng được rồi." Sau khi, Tưởng Duy Nhĩ biết chuyện này, lập tức đi trêu ghẹo.

"Không được." Thẩm Giáng Niên không muốn nói nhiều lời.

Người thông minh như Tưởng Duy Nhĩ, đương nhiên hiểu chuyện gì, cô thử nói: "Thẩm tổng là vậy đó, đừng nhìn trong công việc sắc sảo, nhưng thực ra thì ở khía cạnh nào đó khá đần độn."

Thẩm Giáng Niên không nói chuyện, cô không thích bất cứ ai nói về Thẩm Thanh Hoà như thế, Thẩm Thanh Hoà không có đần độn, sắc sảo như gì.

Tưởng Duy Nhĩ cố ý đến gần hơn, cười ẩn ý: "Hay là cô đến ở với tôi đi?" Thấy Thẩm Giáng Niên bất động thanh sắc, lập tức dụ dỗ: "Sẵn tiện nhìn xem, Thẩm Thanh Hoà có để ý đến chuyện cô sống ở đâu không~" Thật ra, cô muốn nói là xem thử Thẩm Thanh Hoà có để ý đến cô không.

Làm sao Thẩm Giáng Niên có thể không hiểu? Hai ngày qua, Tưởng Duy Nhĩ cố tình quan sát hai người, "Không cần." Cô biết, cách này chẳng thể nào kích thích được Thẩm Thanh Hoà, thậm chí làm người này dễ chịu hơn, cô không định làm thế, quá ngây thơ.

"Không phải cô không dám đó chứ?' Tưởng Duy Nhĩ khiêu khích.

"Tưởng tổng, cô không cần cố ý khiêu khích tôi, đối với tôi vô dụng."

"Vậy cô chắc sẽ không ở nhà Thẩm Thanh Hoà nữa sao?"

"Tưởng tổng, chuyện này tôi có cần báo cáo với cô không?"

Tưởng Duy Nhĩ cười cười không nói, đứng dậy đi ra khỏi văn phòng Thẩm Giáng Niên.

Rất nhanh, Thẩm Giáng Niên đã nhận được thông tin, tối nay, Thích Tử Quân có khả năng sẽ ở lại nhà Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên tức giận muốn bốc khói! Cô quyết định đến tầng 30, trực tiếp hỏi Thẩm Thanh Hoà! Rốt cuộc là muốn thế nào đây!

Chương 89:

Vô dục tắc cương, quan tâm sẽ loạn.

*Vô dục tắc cương: Không có dục vọng ham muốn thì ắt sẽ mạnh mẽ kiên cường.

Thẩm Giáng Niên mang theo cảm xúc bước ra khỏi văn phòng, nói không tức giận không phải là tức giận, nói buồn bực cũng không hẳn là buồn bực, tóm lại, cảm xúc hỗn loạn, khiến lồng ngực cô như thắt lại. Đến cửa thang máy, cô nhấn nút thang máy, thật trùng hợp, thang máy hiển thị đang đi lên.

Thẩm Giáng Niên ấn mạnh nhiều lần, đột nhiên nhớ ra rằng cô không có cách nào để tự do ra vào tầng 30. Trái tim cô như bị vật nặng đè trúng, ngay cả suy nghĩ bồng bột của cô cũng tan tành, Thẩm Giáng Niên đứng trước cửa thang máy hơi cúi đầu, rất nhanh, có người từ phía sau đi ra, chính là Lý Nhuế.

"Ai đây? Giáng Niên à, cô đi đâu thế?"

"A? Tôi đi ra ngoài, có chút việc." Thẩm Giáng Niên lựa lời nói.

"Sắc mặt của cô không tốt lắm, không thoải mái sao?" Lý Nhuế quan tâm hỏi.

"Không sao." Thẩm Giáng Niên mỉm cười.

Thang máy đến, Lý Nhuế đi vào trước, thấy Thẩm Giáng Niên không nhúc nhích, "Cô không đi sao?"

Khóe môi Thẩm Giáng Niên mấp máy, muốn hỏi cô muốn đi lên hay đi xuống, nhưng lại ngậm miệng lại. Thẩm Giáng Niên đi vào, thang máy đi xuống, giống như trái tim của Thẩm Giáng Niên, đang rơi xuống, cảm giác không trọng lượng khiến cô hơi choáng váng, tim khẽ nhói đau.

Ở cửa, Thẩm Giáng Niên và Lý Nhuế tách ra, Lý Nhuế rẽ sang phải và Thẩm Giáng Niên rẽ sang trái. Thẩm Giáng Niên không biết bản thân muốn đi đâu, cô có thể nhìn thấy con đường dưới chân dẫn đến nơi nào, nhưng mà lại không thấy lối đi cho trái tim cô. Thẩm Giáng Niên hơi sững sờ, vô định đi về phía trước.

Quan tâm sẽ bị loạn, bởi vì để tâm đến Thẩm Thanh Hoà, cho nên cảm xúc thôi thúc đi hỏi vấn đề đã bị cơn gió Thượng Hải thôi bay đi mất, hỏi rồi thì sao đây? Nhà của Thẩm Thanh Hoà, ai muốn ở đó, không phải là do Thẩm Thanh Hòa quyết định sao? Cô lấy tư cách gì mà đi hỏi người ta chứ? Thẩm Giáng Niên cong khoé môi lên cười, cười thật thảm thương, giữa các cô chỉ là quan hệ thể xác, không phải lúc trước đã giao ước với Thẩm Thanh Hoà rồi sao?

Thế nhưng, tâm cô lại luôn có hy vọng xa vời. Bởi vì hy vọng và thực tế, khó mà đồng bộ hoá được với nhau, cô cũng vì thế mà buồn bã, cũng muốn Thẩm Thanh Hoà chịu trách nhiệm về nó. Thật ra, cái này thì có liên quan gì đến Thẩm Thanh Hoà cơ chứ? Đây không phải là do cô tự nguyện sao? Thẩm Giáng Niên cảm thấy bản thân đang rơi vào mớ hỗn độn.

Thượng Hải lớn như vậy nhưng cô muốn thuê nhà sao mà lại khó đến thế. Thẩm Giáng Niên vô định đi về phía trước, đi hồi lâu cô mới cảm giác phía sau hình như có người đi theo, quay đầu lại thì không thấy bóng dáng quen thuộc nào. Thẩm Giáng Niên còn tưởng ảo giác của bản thân, cô cố ý đi thật nhanh, đến trước cửa một quán cà phê, cô đột nhiên né tránh, trốn bên cạnh cột hiên.

Một lúc sau, Thẩm Giáng Niên chậm rãi quay người lại, định lén nhìn một chút, không ngờ vừa nghiêng người về phía trước, cô liền giật mình. Nguyễn Nhuyễn cũng sửng sốt, mặt lập tức đỏ bừng, lúng túng cúi đầu, nói không mạch lạc: "Xin... xin lỗi."

"Em theo dõi tôi à?" Thẩm Giáng Niên dựa vào cây cột, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt đen láy sáng ngời của cô gái nhút nhát, "Em không đi theo chị, tình cờ gặp..." Nguyễn Nhuyễn lúng túng giải thích.

"Tình cờ ư?" Thẩm Giáng Niên thấy cô gái này căng thẳng hoang mang, lại cảm thấy có chút buồn cười.

"Vâng... Em nhìn thấy chị, nhưng chị không có nhìn thấy em, như vậy... ừm..." Mẹ kiếp, cô đang nói cái gì thế, Nguyễn Nhuyễn căng thẳng muốn khóc, hốc mắt đỏ lên, cô cúi đầu nhẹ giọng xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi."

Trái tim Thẩm Giáng Niên kỳ thật có chút đau, cô cũng không biết tại sao, nghĩ đến chính mình, liền nhẹ giọng nói: "Tôi đùa em thôi, sao căng thẳng như vậy làm gì." Giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Giáng Niên, muốn dỗ người ta, nào ngờ, cái dỗ này lại khiến người ta khóc.

"Này, sao em lại khóc?" Lần này là Thẩm Giáng Niên lúng túng, "Hay là tôi mời em một tách cà phê nhé? Được không nè?" Thẩm Giáng Niên khoanh tay dựa vào cột, một cái tay khác thì đưa lên chống cằm, trêu chọc: "Thượng Hải nóng thế này, khóc lóc xúc động như vậy sẽ khiến em thiếu dưỡng khí ~" Thẩm Giáng Niên chắc chắn là đang nói nhảm, nhưng Nguyễn Nhuyễn lại rất phối hợp, mới vừa khóc đã cười.

Thật ra dỗ người cũng không khó như vậy, Thẩm Giáng Niên trịnh trọng nói: "Vừa vặn tôi cũng khát nước, đi thôi, tôi mua cà phê cho em."

Trên thực tế, Nguyễn Nhuyễn đi ra ngoài làm việc rồi quay lại công ty, từ xa đã nhìn thấy Thẩm Giáng Niên. Nếu là bình thường thì Nguyễn Nhuyễn sẽ đi vào công ty, nhưng không biết vì lý do gì... mà không đi vào công ty lại đi theo Thẩm Giáng Niên, trong lòng vừa kinh hãi lại xen lẫn sự phấn khích khó tả, bước chân cứ thế mà đi theo. Cho đến khi mất dấu Thẩm Giáng Niên, Nguyễn Nhuyễn mới nhanh chân chạy lên, nào ngờ bị Thẩm Giáng Niên bắt gặp.

"Cho tôi một ly Americano." Trong đầu Thẩm Giáng Niên tự nhiên hiện lên hương vị Thẩm Thanh Hoà yêu thích.

"Thưa cô, còn cô thì sao?" Nhân viên phục vụ hỏi Nguyễn Nhuyễn một cách lịch sự.

"Tôi muốn giống như cô ấy."

Thẩm Giáng Niên ngước mắt lên nhìn Nguyễn Nhuyễn rồi hỏi: "Điểm tâm, em gọi đi."

Nguyễn Nhuyễn lắc đầu, "Chị gọi đi." Thẩm Giáng Niên kiên quyết để cô ấy gọi món, Nguyễn Nhuyễn lật đi lật lại nhiều lần, cuối cùng cô ấy ngẩng đầu lên hỏi: "Chị thích ăn gì?" Tim Thẩm Giáng Niên khẽ nhói, không hiểu tại sao lại thế, chỉ là bỗng nhiên nhói vậy thôi, cô hỏi ngược lại: "Em thích ăn gì?"

"Em thích..." Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt, "Em thích cái này." Cô ấy dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào hình bánh dâu tây, có lẽ là ông trời cố ý an bài, cô gái này gọi hương vị mà Thẩm Giáng Niên thích, "Vừa hay tôi cũng thích vị này."

Khi Nguyễn Nhuyễn đang gọi món, Thẩm Giáng Niên nhìn thấy lỗ tai của Nguyễn Nhuyễn lần này đỏ bừng, cô gái này lúc nói chuyện đều cười, có thể thấy được đang rất vui vẻ. Thẩm Giáng Niên thu hồi ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Thanh Hoà hiếm khi cười, có khi nào ở bên cô, không được vui không? Khi bạn ở bên một ai đó, sự vui vẻ của bạn đều lộ ra ngoài, giống như cô đây, mỗi lần ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà đều ngây ngốc.

"Cái đó..." Nguyễn Nhuyễn thốt lên, cắt ngang dòng suy nghĩ lung tung của Thẩm Giáng Niên.

"Sao nè." Thẩm Giáng Niên đáp lại

"Chị...chị..." Nguyễn Nhuyễn lại bắt đầu mất tự nhiên, "Em gọi tên chị được không?"

"Có thể."

"Vậy em gọi chị là Giáng Niên được chứ?"

"Có thể."

"Giáng Niên...."

"Hửm."

"Giáng Niên."

"Gì?"

"Giáng Niên~"

Thẩm Giáng Niên buồn cười nhìn cô, "Em thích gọi tên tôi vậy sao?"

"Vâng, tên của chị rất hay."

"Ừ, em cũng mềm lắm đó."

Nguyễn Nhuyễn đột nhiên cực kỳ ngại ngùng, đỏ mặt, còn giải thích thêm, "Làm gì có, chỉ là tên em mềm mà thôi." Thẩm Giáng Niên cười cười, không tranh luận với cô ấy."

"Giáng Niên~"

"Nếu không có gì thì đừng gọi tên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC